Nhóc Con, Em Chẳng Bao Giờ Chịu Nghe Lời - Chương 13

Tác giả: Mary Minhol

Trong đêm tối tĩnh mịch, một tin nhắn bất ngờ được gửi tới. Tiểu Anh tuy đã ngủ nhưng vị giác lại rất nhạy, cô nhanh chóng đọc tin nhắn rồi nhanh chóng rời khỏi nhà, rời khỏi đất nước này. Tiểu Anh đến một nơi, một nơi có người cần cô.
Sáng sớm tỉnh giấc, người đã biến mất rồi. Ít ra Tiểu Anh có gửi lời nhắn "Chị có việc bận đi mấy hôm. Mọi người đừng lo lắng". Đừng lo lắng, Thiên Ân có thể không lo lắng sao. Trước đây cho dù Tiểu Anh không cho anh công khai quan hệ đi chăng nữa, cả hai đi đâu cũng có nhau. Bây giờ không biết cô ở đâu, rời xa vài phút cũng đã thấy lo lắng rồi
Hoàng Thiên lại rất điềm tĩnh tỏ ra không lo lắng gì cả. Vì có thể cậu đang biết cô ở đâu
Một ngày trôi qua rất nhẹ nhàng, nhưng những cuộc gọi điện vẫn không hề có hồi âm
Từng ngày rồi lại từng ngày, chẳng mấy chốc đã qua 1 tuần
Thiên Ân khó khăn lắm mới kiềm chế bản thân không được điên lên. Nhưng mà nhìn thái độ thờ ơ của Hoàng Thiên đúng là chọc tức mà
Ai ngờ được trong buổi chiều hôm đó, sau khi nghe xong một cú điện thoại từ quốc tế, Hoàng Thiên lại nhanh chóng lôi Thiên Ân và Thanh Thanh rời khỏi đây, kèm theo một lời nói gấp rút "Không xong rồi, Tiểu Anh chị ấy ngã bệnh rồi"
Hoàng Thiên bắt một chiếc taxi
Trong lòng Thiên Ân nóng như lửa đốt, anh chỉ mong cô gái anh yêu được bình an. Nhưng mà hình như có chút kì lạ, Tiểu Anh đang bệnh thì đáng lý ra phải đến bệnh viện. Ai ngờ vừa mở cửa xe ra thì lại thấy sân bay trước mặt. Trong lòng Thanh Thanh còn thắc mắc huống gì Thiên Ân
Nhưng não Thiên Ân nhanh nhạy hơn Thanh Thanh nhiều. Anh có chút suy đoán nhỏ, có lẽ là chính xác
Hoàng Thiên đi mua 3 vé máy bay sớm nhất để đi đến Nhật Bản - Hokkaido. Sau khi máy bay đã khởi hành yên ổn, Thiên Ân cất lên câu hỏi
_Tiểu Anh đã đến Hokkaido sao - Tuy trong lòng nóng như lửa đốt, anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh
_Ừ - Hoàng Thiên đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ
_Mong chị ấy không sao -Thanh Thanh khe khẽ nói rồi tựa vào vai cậu để ngủ
Thiên Ân cũng muốn ngủ nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng đến không ngủ được. Cô gái mà anh yêu mong là không sao. Nếu không... anh đau lòng ૮ɦếƭ mất
Mà tụi này nghiêm trọng hóa vấn đề thật. Mẹ Tiểu Thiên điện về cho Hoàng Thiên bảo Tiểu Anh bị bệnh. Thật ra chỉ là bị cảm nhẹ mà thôi, tâm bệnh quá nặng nên mới khiến bệnh cảm nặng hơn một tí. Không hiểu sao chui qua não Thiên Ân lại giống như nan y sắp ૮ɦếƭ vậy
Có những điều thật sự rất trùng hợp. Tiểu Anh và Tiểu Thiên đều đến Hokkaido vào đầu tháng 5 - là lúc những bông hoa anh đào ở vùng đất này dần hé mở
Chuyến bay thuận lợi, cuối cùng cũng nhanh chóng đến nơi
Cho dù nóng ruột cũng không thể nào vừa tới nhà là xông thẳng vào kiếm cô được. Hoàng Thiên thì chạy lại ôm lấy mẹ mình, Thiên Ân và Thanh Thanh gật đầu chào hỏi
_Tiểu Anh ở trên tầng 2, con dẫn bạn lên đó đi Hoàng Thiên - Mẹ (Tiểu Thiên) ân cần chỉ dẫn mọi người
Từng bậc từng bậc thang cuối cùng cũng đã đi qua. Cánh cửa cũng đã đối diện trước mặt, chỉ cách mấy bước nữa là có thể nhìn thấy mặt cô rồi
Cánh cửa gỗ nhanh chóng hé mở ra, người ngoài có thể dễ dàng nhìn thấy được một cô gái nhỏ nhắn đang ngồi trên chiếc giường trắng, nhưng cô ấy đang xoay lưng về phía họ. Là Tiểu Anh ngồi đấy, thơ thơ thẩn thẩn
Cánh cửa được mở ra, tuy rất nhẹ nhưng Tiểu Anh có thể tinh tế nhận ra được. Cô xoay sang nhìn, vừa nhìn thấy Hoàng Thiên tâm tình lại có chút biến động. Tiểu Anh đột ngột chạy tới ôm chầm lấy cậu. Cô không khóc nhưng trong lòng có muôn ngàn thương tổn. Trái tim nhỏ bé yếu ớt sắp không trụ vững được nữa rồi
Hoàng Thiên chỉ dám thầm thở dài trong lòng, bàn tay nhẹ xoa đầu cô
_Cậu ấy sao rồi
Không gian yên tĩnh bao trùm 30s rồi Tiểu Anh mới lên tiếng trả lời
_Đi rồi, xa lắm...
Hoàng Thiên đặt cô lên giường ngồi, mọi người cũng ngồi xung quanh cô
Một tuần trước, trong đêm tối, một cô gái đã gửi tin nhắn cho Tiểu Anh. Cô gái đó là Aya - bạn thân của Tiểu Anh
"Gặp tớ, tớ sắp không chịu được rồi"
Aya bị mắc bệnh nan y từ khi mới bước vào lớp 11. Đáng lẽ ra vào đầu năm Tiểu Anh phải về Việt Nam với Hoàng Thiên rồi, nhưng vì bệnh tình của Aya mà phải ở lại bên cô gái này. Kéo dài đến tháng 1 cô mới rời khỏi nơi đây.
Tiểu Anh đến bệnh viện thăm Aya, thăm được hơn một ngày nhưng đến ngày thứ ba Aya-chan lại không qua khỏi. Tiểu Anh phải ở lại, hai ngày sau cùng gia đình coy gái kia lo liệu đám tang. Trải qua 5 ngày mệt mỏi về tinh thần lẫn thể xác, Tiểu Anh về nhà nghỉ ngơi khoảng một ngày rồi định về nước, ai ngờ lại đổ bệnh.
Mọi người đều thể hiện sự quan tâm đối với cô rõ ràng trên nét mặt. Thiên Ân kéo cả người Tiểu Anh vào trong lòng mình, nhè nhẹ vuốt lưng cô. Tiểu Anh cũng ngoan ngoãn im lặng không nói tiếng nào, vẫn cứ dựa đầu vào đấy. Rồi từ từ sau đó, Hoàng Thiên mới kể lại đầu đuôi cho Thiên Ân và Thanh Thanh nghe
Khóc, cô đã đau buồn tới mức không còn khóc được nữa rồi
Tiểu Anh gặp cô gái ấy vào một ngày đầy nắng. Nụ cười của cô ấy cũng như những tia nắng rực rỡ
Chỉ tiếc là không còn có cơ hội gặp lại nụ cười ấy rồi
Thời gian lặng lẽ trôi, rồi cũng tới giờ cơm tối. Hoàng Thiên xuống phụ mẹ nấu ăn, Thanh Thanh thì ngồi chơi với Roku (con của Ichi) (Ichi: số 1; Roku: số 6). Bỏ lại Thiên Ân vẫn đang ở trong phòng săn sóc cho Tiểu Anh
Ngoài lề: Người ta có bảo trực giác của người mẹ tốt lắm ấy
Tình trạng của Tiểu Anh đã ổn hơn nhiều rồi, bệnh tình cũng giảm đi kha khá rồi. Cho nên tên Thiên Ân cứ đeo bám hoài làm cô có hơi cáu tí xíu. Anh khóa chốt cẩn thận, rồi lại trèo lên giường ôm chầm lấy cô, cọ cọ mũi vào cổ cô, để đầu cô tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ mình (máu bt của anh ấy đã trổi dậy) và...
Chưa đầy 5s sau, Tiểu Anh liền cắn anh một phát thật đau
Đáng đời !!!
*cốc*cốc*cốc* - Thanh Thanh gõ nhẹ
_Anh, chị... ăn cơm - Cô bé này còn khá ít nói lắm
_Ừ, chị xuống ngay - Tiểu Anh nói lớn vọng ra rồi đạp Thiên Ân một phát vào bụng để anh tránh xa ra - Đi ra, ăn cơm kìa
Thiên Ân lì lợm bám víu lấy cô, nhưng Tiểu Anh nhà ta cao tay hơn nhiều, cuối cùng thì cũng lôi anh xuống dưới ăn cơm
E hèm, Thiên Ân thấy có chút không tự nhiên cho lắm. Chẳng thể nào hiểu được tại sao mẹ Tiểu Thiên cứ nhìn anh chằm chằm thế không biết khiến cho Thiên Ân ăn có chút không được tự nhiên. Còn cha Hoàng Anh thì cũng bình thường lắm (cha về trước giờ cơm rồi)
Mà Tiểu Anh thoạt nhìn đang ăn uống rất bình thường, trông như vô cùng ngon miệng. Nhưng chỉ Hoàng Thiên mới có thể nhìn ra được nỗi buồn chứa trong đáy mắt cô. Tiểu Anh vui hay buồn, chỉ có Hoàng Thiên là biết rõ nhất. Chị em song sinh có một sợi dây liên kết vô hình mà
Tiểu Anh và Hoàng Thiên kén ăn giống mẹ cho nên có khá ít rau trên bàn ăn, thịt cá thì đầy. Mà Hoàng Thiên thấy Thanh Thanh chỉ cắm đầu ăn mỗi rau nên cậu có hơi xót tí
_Cái con bé này làm gì ăn mỗi rau thế ai dám tranh thịt cá với cháu đâu. Nè nè, ăn tí thịt vô - Mẹ Tiểu Thiên niềm nở gắp cho Thanh Thanh miếng thịt bò to đùng
_Vâng...
Hoàng Thiên thở dài yên lòng
"Con trai thân yêu, con nghĩ có thể qua mắt mẹ được sao. Hắc hắc, mẹ của các con có cái nhìn tốt lắm. À... còn con nữa, con gái à..."
Sau bữa cơm chính là một sự tra khảo nhẹ. Thì hỏi cũng ít lắm vì mẹ Tiểu Thiên cũng có biết ít nhiều về nhỏ rồi
"_Thanh Thanh, cháu thích cái gì vậy
_Gì cũng được ạ"
...
"_Cháu sống ở đấy thế nào rồi
_Cũng ổn ạ"
... và...
"_Cháu có bạn trai chưa
_Dạ, cháu... cháu...
Có tiếng ho của Hoàng Thiên
_Vâng, chưa... ạ"
"_Cần ta làm mai cho không. Nghe nói con trai của bác...
_Mẹ, từ khi nào mẹ chuyển sang mai mối vậy
Mẹ Tiểu Thiên khẽ cười trộm
_Được rồi, không ai giành vợ con đâu. À nhầm... không ai giành Thanh Thanh của con đâu. A... lại nhầm...
_MẸ !!! "
Chắc mọi người dễ dàng nhận ra được đâu là lời của ai mà nhỉ. Công nhận mẹ Tiểu Anh tinh mắt ghê, lại còn trẻ con và hay đùa nữa. Mà lại già lẩm cẩm cứ "nhầm" suốt. Còn Hoàng Thiên thì thật là quá lộ liễu, mẹ Tiểu Thiên cảm thấy con trai mình nói chuyện dễ thương như con gái í. Oa, lại còn đỏ mặt nữa nè
Hoàng Thiên đã lộ tẩy trước mẫu thân đại nhân. Tính cách mẹ như thế cậu mới không dám giới thiệu bạn gái ấy. Nhưng mà dù sao thì mẹ cũng còn đỡ hơn cha nhiều. Cha Hoàng Anh biến thái lắm cơ á
Tối đó, Thanh Thanh ngủ cùng phòng Tiểu Anh còn Hoàng Thiên và Thiên Ân ngủ ở phòng dành cho khách. Tại sao không có phòng của Hoàng Thiên ư? Hoàng Thiên với Tiểu Anh từ nhỏ tới lớn đều sống cùng một phòng, đem phòng dư kia làm phòng cho khách, còn mấy phòng trống khác thì làm phòng sách và nhà cho thú cưng. Thật ra Hoàng Thiên định ngủ chung với chị nhưng không thể nào chịu đựng được khi để Thanh Thanh ngủ chung với Thiên Ân. Mà đôi mắt long lanh của nhỏ và đôi mắt hình viên đạn của Thiên Ân khi nhìn hai người họ chung phòng khiến cho Hoàng Thiên không nỡ và không dám...
Tóm lại, buổi tối của hai ngày sau đó, Tiểu Anh mất tích tiếp. Ngoại trừ Thiên Ân ra, cả nhà ai cũng biết cô ở đâu, nhưng chẳng ai chịu nói ra cả
Tiểu công chúa Tiểu Anh này, càng lúc lại càng thích chơi trốn tìm mà. Trốn hoài thế này Thiên Ân sẽ đau lòng ૮ɦếƭ đi được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc