Tiểu Anh dùng hết sức lực mà cô có để xô anh ra. Thiên Ân thoáng giật mình vì cô thức, nhưng anh lại nhanh chóng tạo ra một nụ cười hoàn hảo vô cùng
_Cuối cùng em cũng chịu thức rồi
Nụ cười hoàn hảo của Thiên Ân là để che giấu sự luốn cuốn ở trong người anh. Trong khi đó Tiểu Thiên lại liếc xéo anh, còn đấm vào иgự¢ anh mấy cái, trong miệng lại không ngừng la mắng anh. Cơ mà Thiên Ân cũng đành nhịn một tí, dù nghe mắng một chút nhưng lợi lọc lại không ít, phí là một nụ hôn là quá tuyệt rồi.
_Anh đúng là đồ sắc lang, biến thái, cuồng hôn mà. Lợi dụng người ta ngủ mà hôn lén, thật đáng ૮ɦếƭ. Vả lại tôi còn chưa đánh răng a, anh đúng là...
Thiên Ân nghe cô la mắng mà thầm suy nghĩ vài điều, chỉ là thứ Tiểu Anh nghĩ không trùng với thứ anh nghĩ mà thôi. Nếu như trong lời nói của cô mà phân tích vài chữ ra có thể tạo ra những nghĩa vô cùng thú vị, dù điều đó thật không thú vị lắm nhưng do suy nghĩ "biến thái" của anh cho nên mới như thế. Mà Tiểu Anh ngây thơ vẫn chưa nhìn ra được đôi mắt hắc ám của anh...
Thiên Ân cúi người xuống, mặt đối mặt với Tiểu Anh rồi nhếch môi lên thì thầm vài câu
_Em không muốn hôn lén, vậy thích hôn công khai sao. Em còn chưa đánh răng, vậy muốn đánh răng xong thì hôn tôi sao
Tiểu Anh liếc xéo anh thêm mấy cái, Thiên Ân đúng là tên bá đạo mà, dám cưỡng hôn người ta mà còn nói mấy cái lời bá đạo đó. Tiểu Anh vốn là một người ương bướng, và dưới sự giáo dục của một số người không bình thường (cha Hoàng Anh, mẹ Tiểu Thiên và cậu Thiên Kỳ) cho nên đôi lúc sẽ hơi có chút...
Cô định trả thù anh bằng một cách rất đặc biệt, rất quái gở khiến cho cả Thiên Ân cũng phải kinh ngạc
Môi chạm môi
Nhưng cô không phải hôn anh
Mà là cắn môi anh
Còn rướm cả máu nữa
_Cho bỏ cái thói hư của anh - Nói xong Tiểu Anh liền đi đánh răng, mặc Thiên Ân đang ngẫn người trên giường
Là Tiểu Anh chủ động môi chạm môi với anh, dù chỉ là cắn, dù có hơi đau nhưng cũng khiến tâm tình Thiên Ân trở nên vui vẻ. Mà cũng phải công nhận tính cách Tiểu Anh có chút kì quái, mà Thiên Ân thì hơi biến thái có phải khá hợp nhau hay không. Cứ lưng chừng như vậy mà không đến với nhau, đúng là uổng phí tài nguyên quốc gia mà...
Tiểu Anh ngước nhìn bản thân mình trong gương, cảm thấy đôi môi mình có chút hơi sưng đỏ liền nhớ đến khung cảnh kẻ trên người dưới khi nãy mà đỏ mặt. Nụ hôn khi nãy kéo dài quá lâu đi, cho nên mới còn lưu luyến đến tận bây giờ, ngọt ngào trên môi vương vấn rất sâu
Mà đột nhiên Tiểu Anh lại ngẫn người suy nghĩ thêm một vấn đề
_Thiên Ân giống cha mình thiệt a, đều là những tên mắc bệnh cuồng hôn...
Tại phòng ăn
Tiểu Anh vẫn tỏ ra bình thường mà ăn mì Ý trong khi Thiên Ân cứ thường xuyên liếc trộm cô. Mà đâu phải Tiểu Anh không biết đâu, cô đẹp thì phải cho người ta ngắm chớ (đạo lý sống của cô đó)
_Không thực hiện lời nói sao
Không khí đang im ắng thì Thiên Ân bỗng dưng lên tiếng, anh không phải là đòi hôn "công khai" chớ. Câu nói phát ra làm Tiểu Anh đơ người, mồ hôi lặng lẽ rơi ra. Nhưng thái độ của cô vẫn là ương bướng chống trả anh
_Không dư hơi mà đùa với anh
Tiếng chuông báo tin nhắn vô thức lại vang lên, Tiểu Anh liếc nhìn cái điện thoại bằng một ánh mắt vô cùng oán giận. Thiên Ân tò mò cũng nghiêng người xem thử, đôi môi nhếch lên đầy thích thú. Người gửi tin nhắn không ai xa lạ mà chính là Ryan. Ngày ngày hắn ta đều gửi mấy tin nhắn phá rối cô, khiến Tiểu Anh càng lúc càng cảm thấy phiền phức. Cách giải quyết chính là lơ tin nhắn, không thèm trả lời hắn. Cho hắn tốn tiền chơi
_Lại nữa sao, tên này có phải rảnh quá hay không - Thiên Ân nhiều chuyện lên tiếng
_Kệ tôi - Tiểu Anh ương bướng hậm hực cho vào miệng đầy ắp mì
Ăn mì nhiều cho cố vào khiến cho nước sốt dính tùm lum ở khóe môi của Tiểu Anh, Thiên Ân không nhịn được cười. Khoảnh khắc này làm anh nhớ đến trước đây, đã từng giống như bây giờ. Cảm giác thật sự rất phấn khích, anh muốn làm điều đó, rất thú vị nha
Thiên Ân rón rén rón rén ngồi xuống ghế bên cạnh Tiểu Anh, hai tay áp vào má cô xoay về phía mình. Mà Tiểu Anh lại nhìn anh rất ngây ngô, khóe miệng còn dính nước sốt trông thật rất mắc cười. Đôi mắt long lanh nhìn Thiên Ân đầy thắc mắc, anh không thể không động lòng a
_Em xem, dính đến như thế này, để tôi lau cho em
Đôi mắt ấy vẫn to tròn long lanh, Thiên Ân nhẹ cúi đầu xuống gặm lấy cánh hoa anh đào đầy hấp dẫn kia. Thời gian quá nhanh làm Tiểu Anh không thích ứng được
Oa, cô lại bị cưỡng hôn rồi nha
Oa, bây giờ đúng là hôn công khai rồi
Khi nãy là chưa đánh răng, giờ là đang ăn dính đầy nước sốt. Thiên Ân thật mất vệ sinh nha
Tiểu Anh khẽ thở dài
Một nụ hôn cuồng nhiệt kéo dài hơn 5\', cô và anh xém ૮ɦếƭ vì thiếu oxi nên mới chịu buông nhau ra đó. Chứ không thôi thì đã quyến luyến không rời rồi
Thái độ của Tiểu Anh trong nụ hôn đó, không hợp tác cũng chẳng kháng cự. Cô cứ để mặc Thiên Ân muốn quậy phá trong miệng mình thế nào thì tùy, còn có một chút hưởng thụ nữa. Còn Thiên Ân thấy cô ngoan như thế lại càng điên cuồng chiếm hữu môi Tiểu Anh hơn. Sáng nay môi cô đã hơi sưng tí rồi, thêm nụ hôn cuồng nhiệt này lại càng sưng đỏ hơn thôi
Tiểu Anh đưa đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn anh rồi lại đấm anh vài phát
_Đáng ghét, lại cưỡng hôn tôi - Tiểu Anh chu môi phồng má tỏ vẻ tức giận
Khi nãy đang hôn thì không thèm chống cự, hôn xong lại mắng anh. Kì lạ
Mà trong lúc hôn khi nãy, Tiểu Anh đã bị Thiên Ân đặt 6gọn lên chân mình, ai bảo cô "cao" chi. Tư thế hiện tại chính là Thiên Ân ôm chặt cô, đầu Tiểu Anh tựa vào vai để nghe anh thì thầm. Những câu thì thầm đầy sự ôn nhu yêu thương
_Tiểu Anh, tôi yêu em
_Biết rồi - Thái độ đáp trả vô cùng hờ hững
Tuy thái độ đó anh cũng đã quen rồi, nhưng vẫn thật bó tay với Tiểu Anh
_Em có để tâm đến tôi không
Câu hỏi của Thiên Ân làm mắt cô sáng rực lên, mà câu trả lời của cô thật rất quái dị, khiến anh chắc chắn không thể không bất ngờ.
_Đương nhiên luôn phải để tâm đề phòng xem anh có giở trò biến thái với tôi không. Thật không ngờ trình độ anh quá cao, không thể đề phòng được
Nghe cô nói xong, Thiên Ân nhéo mũi Tiểu Anh mấy cái coi như cảnh báo. Ai bảo cô nói năng hồ đồ làm gì. Anh biến thái? Cho dù có cũng chỉ biến thái với một mình Tiểu Anh mà thôi. Thiên Ân yêu thương Tiểu Anh nhiều như vậy mà cô còn nói kiểu đó, thật đáng trách phạt mà
Anh phạt cô, ôm thật chặt cô vào lòng, mà cô cũng im lặng không kháng cự
_Nói cho tôi biết, tại sao khi tôi ôm em, hôn em em lại không có chút kháng cự
_Tại sao ???
Tiểu Anh cũng tự hỏi chính mình, lý do là vì sao vậy ???
Đúng là vào những lúc Thiên Ân hôn cô, ôm cô, cô đều không kháng cự, chỉ là sau khi ôm hôn xong thì cô sẽ đánh đập la mắng anh mà thôi
Lúc Thiên Ân ôm cô, cô cảm thấy mình ấm áp hơn, bớt cô đơn hơn, những buồn phiền trong lòng cũng dần bị xua tan đi. Anh rất ấm. Là anh giúp cô ổn định tâm trạng của mình
Lúc Thiên Ân hôn cô, cô bị chính sự ngọt ngào trong nụ hôn đó thu hút khiến cô không kháng cự lại mà hưởng thụ. Ngay cả khi cô chủ động hôn anh, môi vừa chạm vào như dòng điện tê giật khiến cô không thể rời bỏ môi anh
Cô không hề hay biết rằng, trong những giây phút đó, tim cô đã vô tình lỡ nhịp
Đừng có nói là cô thích anh đó chứ
Tiểu Anh nhanh chóng xua đi những suy nghĩ trong lòng, nhanh chóng chạy về phòng mình
_Đồ điên, tôi không rãnh mà thích anh
Thiên Ân ngồi ngẫn ngơ giữa bàn ăn, khẽ thở dài. Cô thật rất kì lạ mà
Trưa hôm đó, Tiểu Anh không ăn trưa (9h mới ăn sáng cơ mà) cô cứ ở lì trong phòng
15:00 - Tiểu Anh lặng lẽ đi ra khỏi nhà
Cô đi dạo chơi cho khuây khỏa tâm trạng, đầu tiên là đi đến thư viện đọcsách, thật lâu sau đó lại đi ăn kem. Đi chơi, tâm tình cũng khá vui vẻ
15:45 - Thiên Ân vẫn ở trong nhà cứ lo lắng không biết cô như thế nào. Anh nhẹ gõ cửa phòng Tiểu Anh, không gian vô cùng yên lặng, không có bất kì tiếng trả lởi nào cả. Thiên Ân đành to gan bước vào phòng cô, thật đúng là không có cô ở nhà. Anh lo lắng, không biết cô ở đâu lại không muốn Tiểu Anh trốn tránh anh. Và thế là Thiên Ân đi ra khỏi nhà để tìm cô.
Dù đang đọc sách, trong suy nghĩ của Tiểu Anh đôi khi lại xuất hiện hình bóng anh. Cô cảm thấy anh thật phiền phức, thật đáng ghét làm Tiểu Anh xém xé nát cuốn sách ở thư viện nhưng may là chưa xé. Dù sao thì khi cô ăn kem, tâm trạng cũng khá hơn một chút
Vừa ăn kem, vừa ngồi trên ghế đá của công viên, tâm trạng Tiểu Anh đương nhiên sẽ tốt. Trời có nắng nhạt, gió thổi mạnh dần, không khí cũng dần se lạnh. Cô biết chắc rằng thế nào cũng sẽ có mưa thôi, nhưng cô chưa muốn về. Tiểu Anh còn phải bận suy nghĩ
Cô tự hỏi tim mình có phải thích anh không
Tim cô im ru... Đương nhiên nói không biết nói chuyện rồi
Tiểu Anh nhớ về quá khứ... Từng khoảnh khắc trôi qua, khi nhớ lại không tránh khỏi khiến con tim lệch nhịp, rồi lại đập thình thịch, rồi mặt cô cũng đỏ lên. Tiểu Anh khẽ thở dài...
_Haizzz... Vậy là thích thiệt rồi
Nhưng cô suy nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao một tên đáng ghét như vậy mà cô có thể thích được chứ. Có lẽ... bởi vì tình yêu thật sự xuất phát là không có lí do
Đáng ૮ɦếƭ, làm sao cô dám đối mặt với Thiên Ân đây. Tiểu Anh đang ngại...
Từ giọt nước nhẹ chạm vào cơ thể khiến Tiểu Anh rùng mình. Hình như là trời bắt đầu mưa rồi. Cho dù cảm thấy hơi lạnh, cho dù biết rằng bản thân sẽ bị ướt mưa, nhưng cô vẫn ngồi lì ra đó. Từng chiếc, từng chiếc xe lướt qua. Từng người, từng người lại vội vã đi qua. Chỉ còn mình cô ngồi trên ghế đá trong công viên, chỉ một mình
Rồi mưa cũng lớn thêm, quần áo thấm ướt hơn, lạnh hơn
_Em đúng là lì lợm mà. Mưa thế còn chưa chịu về
Nghe thấy giọng nói phát ra, Tiểu Anh vô thức nhìn lên trên liền chạm ngay ánh mắt của anh. Nhìn thấy người mà trong lòng mình suy nghĩ nãy giờ, Tiểu Anh bối rối cúi xuống đất. Mà Thiên Ân thì lại dễ gì buông tha cho cô, anh nhanh chóng lôi Tiểu Anh đứng dậy để mặt đối mặt với mình. Nhìn đôi mắt tròn xoe long lanh ngấn nước kia, thách Thiên Ân không thể không xiêu lòng
_Buông ra - Tiểu Anh cố vùng vẫy nhưng không thể nào thoát ra khỏi anh được
_Không bao giờ. Cho đến ૮ɦếƭ tôi vẫn sẽ không buông em ra - Thiên Ân một tay cầm dù, một tay vẫn nắm chặt cô
Tiểu Anh vẫn không thể nào hiểu được, tại sao Thiên Ân chỉ nắm cô bằng một tay nhưng cô lại không thể nào thoát ra được. Là do sức cô không bằng anh hay trong lòng không muốn thoát ra khỏi anh. Haizzz.... cái gì dính tới Thiên Ân đều thật rối rắm...
_Anh... anh thật đáng ghét
Tiểu Anh dùng tay còn lại đánh tơi tả vào người anh, đau lắm đó nha nhưng Thiên Ân vẫn cắn răng chịu đựng. Rồi những hành động chớp nhoáng xuất hiện, Tiểu Anh nằm gọn trong lòng anh, Dù bên ngoài hiện đang có mưa, nhưng trong lòng hai người đều cảm thấy thât ấm áp
_Cô nhóc này, em có biết là tôi yêu em nhiều thế nào hay không. Phải luôn ở bên tôi, không được rời khỏi, nghe chưa
Cho dù vẫn đang tựa đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, nhưng Tiểu Anh vẫn nghe rõ những câu nói đầy tia ôn nhu của Thiên Ân. Cô khẽ ngọ nguậy, nhẹ nhàng cất lên một giọng nói tưởng chừng như êm dịu nhưng thật ra là...
_Tai có điếc đâu mà không nghe - Ngữ điệu lời nói của Tiểu Anh quá ư là ương bướng
Thiên Ân không nhịn được mà phì cười, tay lại càng ôm chặt cô hơn. Mà Tiểu Anh trong này lại khẽ cười trộm, ánh mắt hiện rõ tinh ranh ma. Suy nghĩ của cô so với Thiên Ân thật không thua sự biến thái cho lắm. Phải chăng là do ở chung lâu ngày nên lây nhiễm...
Tiểu Anh vội xô Thiên Ân ra dưới đôi mắt ngỡ ngàng của anh. Anh đương nhiên không thể đoán được cô định làm gì rồi
Tiểu Anh nhanh chóng nhón chân lên, vòng tay ra sau cổ để kéo Thiên Ân cúi người xuống. Anh chưa kịp thích nghi thì đã thấy mình bị "ςướק răng" rồi.
Cô nhấm nháp đôi môi của anh, rồi nhẹ nhàng tiến vào trong tách răng Thiên Ân ra. Cái lưỡi nghịch ngợm của Tiểu Anh lướt qua hết từng ngõ ngách trong miệng anh. Từng giọt nước bọt ngọt ngào của cả hai trao đổi cho nhau. Hai cái lưỡi lại quấn lấy nhau không rời
Thiên Ân bị cô dọa cho ngẫn người, chiếc dù trên tay cũng bị rớt ra. Nhưng anh cũng thích ứng rất nhanh, một tay vòng qua eo, một tay vòng qua cổ cô rồi ôm ấp thân mật. Lúc đầu là chính Tiểu Anh nắm thế chủ động, bây giờ đổi ngược lại, Thiên Ân ςướק thế chủ động của cô
Ở đây tuy có mưa nhưng không nghĩa là không có người qua lại. Đây là công viên nha, là nơi công cộng nha. Tình cảm lãng mạn thân mật như thế này không ngại cơ à
Cơ mà... hôn nãy giờ cũng hơi bị lâu đó, cuồng nhiệt vừa vừa thôi
_Em đúng thật là kì lạ mà - Cho đến khi xém bị đứt hơi, Thiên Ân mới buông ra mà thì thầm vào tai cô
Tư thế hiện tại vẫn là ôm nhau dưới mưa...
_Ừ, kì lạ vậy đó. Bởi vậy mới đi thích một tên như anh
Nghe thấy một câu na ná như tỏ tình, Thiên Ân vui sướng mà buông Tiểu Anh ra, nhéo lấy cái mũi bé nhỏ của cô
_Nhóc, chờ đợi mãi mới nghe được em nói thích anh
Cả hai lại tiếp tục rơi vào tình trạng ôm hôn kịch liệt. Hôn rồi lại buông, buông nhau vài giây rồi lại hôn tiếp. Rốt cuộc cũng không biết hai người bị nhốt đói khát bao nhiêu năm mà lại...
Cho đến lâu thật lâu sau, Tiểu Anh mới xô anh ra, đấm vào Ⱡồ₦g иgự¢ Thiên Ân hết mấy cái cho bỏ ghét. Rồi lại chu mỏ phồng má trách mắng anh, làm nũng với anh
_Trời lạnh lắm, anh còn để em ở ngoài này tới khi nào chứ, tên đáng ghét này
Nhờ vậy mà Thiên Ân mới chịu đem cô về nhà. Mà về đến nhà ôm hôn thêm mấy phát cuồng nhiệt mới chịu tha Tiểu Anh ra mà đi tắm. Phải chăng vì hạnh phúc quá lớn mà Thiên Ân bị cuồng hôn siêu cấp thế này...
Bởi vậy, đi dầm mưa mà không chịu tắm nước ấm sớm sớm, báo hại cả hai cùng nhau bị cảm. Còn Hoàng Thiên và Thanh Thanh vừa mới đi chơi về mà đã cực khổ nuôi hai người bệnh rồi. Mà hai bệnh nhân này lại ương bướng vô cùng. Tiểu Anh thì không chịu uống thuốc, Thiên Ân thì lại không thích ngủ một mình. Phương pháp giải quyết cuối cùng là cho anh nằm chung với Tiểu Anh. Ngày ngày cho uống vào miệng Thiên Ân rồi lại hôn truyền thuốc sang cho cô. Hai bệnh nhân ôm ôm ấp ấp ở cùng nhau hết 3 ngày 3 đêm...
Còn Thanh Thanh cứ khi thấy hai người kia thân mật lại đỏ mặt. Hoàng Thiên thấy thế liền lôi nhỏ về phòng mình, rồi lại oanh liệt gặm môi Thanh Thanh hết mấy phát ^^...