Nhóc Con, Em Chẳng Bao Giờ Chịu Nghe Lời - Chương 01

Tác giả: Mary Minhol

Một cô gái nhỏ bé đang nằm ngủ ngon lành trên vai một kẻ xa lạ. Chàng trai ấy thoả chí ngắm nhìn cô một cách say mê. Cô gái ấy có một mái tóc vàng óng như những sợi nắng óng ánh vậy, đôi mi cong, đôi mắt to tròn, môi đỏ hồng, cơ mà mũi không cao cho lắm. Còn chàng trai kia ngũ quan cũng ưa nhìn nhưng mà đây không phải người quan trọng trong truyện đâu. Chỉ là vô tình ngồi gần trên máy bay mà thôi
_Cô bé máy bay đáp rồi kìa
Tiểu Anh dụi dụi mắt, từ từ ngồi dậy rồi nhoẻn miệng cười nói lên tiếng cảm ơn. Nhưng khi cô vừa mới đứng dậy định bước đi khỏi máy bay thì thanh niên ấy nắm chặt tay cô lại
_Cho anh sđt của em đi
_Xin lỗi, em có bạn trai rồi - Vừa nói, Tiểu Anh vừa rút tay ra
Tên đó lưu luyến nhìn cô, rồi cuối cùng đưa ra một quyết định vô cùng long trọng: "Về nhà nhất định sẽ không giặt cái áo này" (Thôi đi anh, tương tư vừa vừa thôi. Đừng có mà đêm về đem áo ra hít hít ngửi ngửi đó nha)
Mái tóc vàng óng bước ra khỏi sân bay khiến cho mọi người khá là chú ý. Tiểu Anh nhấc điện thoại lên gọi cho Thanh Thanh, cả hai đã hẹn gặp ở đây trước đó nhưng cô không biết nhỏ ở đâu. Dù sao cũng chưa gặp nhau lần nào mà
_Em ở đâu vậy
_Đây...
Tiểu Anh bắt đầu đổ mồ hôi. Rốt cuộc thì đây là đâu và đâu là đây vậy hả. Cô vẫn đang nghe điện thoại mà sao bên kia lại im lặng đến như vậy. Đúng thật là... Nói thế ai mà biết đường đi tìm
*khều khều*
_Á...
Tiểu Anh xoay người nhìn thấy có một cô gái đang khều mình. Khều bất ngờ như thế ai mà không giật mình cho được cơ chứ. Thanh Thanh đúng là biết cách hù người ta mà
_Em là Thanh Thanh
_Vâng
_Em định doạ ૮ɦếƭ chị à. Về thôi
_Mưa rồi - Thanh Thanh lại khều cô
Đương nhiên là cô biết có mưa rồi. Lúc còn 10\' nữa thì đáp máy bay mà đột nhiên mưa cái ào. Ít ra máy bay còn an toàn, chứ không toi đời cô luôn rồi. À mà cũng mau cô có đem theo dù nữa.
Tiểu Anh nắm tay Thanh Thanh dắt đi ra ngoài như dắt trẻ vậy. Cô lấy một cây dù màu trắng trong suốt rồi cùng Thanh Thanh đón chiếc Taxi
Về nhà nào...
Nhưng mưa lớn lắm
Trên xe, cô quan sát cô gái tên Thanh Thanh này. Nhỏ cứ xoay mặt ra ngoài cửa trong khi mưa trắng xoá chẳng ngắm được cảnh gì cả. Tiểu Anh lẳng lặng trút hơi thở cuối cùng, à không, phải là trút lên tiếng thở dài não nề. Không biết con bé có thể thích ứng với môi trường mới hay không nữa
-------Tôi là đường phân cách không gian-------
_Z...z...z...
Hoàng Thiên đang ngủ như ૮ɦếƭ trên chiếc ghế sofa bỏ mặt Thiên Ân đang lau dọn bàn ghế
_Thằng điên kia, mày thức dậy ngay cho ông
_Z...z...z...
_Cái thằng này
*Cốp*
_Oái... Đứa nào dám phang cây vào đầu ông. Thiên Ân, mày nói xem thằng nào
Hoàng Thiên đang ngủ bổng nhiên thấy một vật êm ái nào đó "va chạm" vào cái đầu thân yêu của mình liền bỗng nhiên choàng tỉnh. Ngồi bật dậy tìm ngay tên hung thủ kia là ai
_Tao
Đáp trả phản ứng thái quá của Hoàng Thiên, Thiên Ân chỉ thốt ra một chữ quá ưa là nhẹ nhàng
Hình như máu nóng của ai đang lên cao thì phải...
_Cái thằng khốn kiếp, chổ ông đang ngủ mà mày dám phá đám à
_Mày có ૮ɦếƭ tao cũng đào mồ lôi mày lên thôi. Bây giờ thì mày lau dọn nhà cửa ngay và luôn cho tao
Thiên Ân lấy cây lau nhà thẩy vào người Hoàng Thiên rồi sau đó biến vào trong nhà bếp làm cái quái gì đó. Bỏ mặc Hoàng Thiên ngoài này đang âm thầm chửi rủa anh. Hoàng Thiên đây chơi suốt đêm qua tới 8:00 mới ngủ rồi tới tận chiều vẫn chẳng thèm thức
Bây giờ đã hơn 16:00 rồi, mưa chiều nay không chịu dứt gì hết
*Chuông cổng reo*
_Ra coi ai ngoài đấy kìa
_Tao không nghe, không nghe thấy gì hết
Hoàng Thiên bịt tai lại ngây thơ vô số tội không thèm để tâm cho dù tiếng chuông vẫn chưa chịu dứt. Hoàng Thiên đâu biết rằng ở ngoài cổng cũng có người đang rủa cậu
_Cái thằng này, mày không ra ngay chị sẽ băm mày thành trăm mảnh ngay. Chị mày không có kiên nhẫn đâu
_Cái thằng kia, điếc tai tao rồi đó. Mở cửa mau lên - Thiên Ân không ngừng la hét
_Tao không có rảnh a - Hoàng Thiên tiếp tục bịt kín hai tai
Hoàng Thiên lười biếng làm cả Thiên Ân mất cả kiên nhẫn, cuối cùng cũng phải xách dù ra ngoài mà mở cổng cho người nào đó
Trời mưa như thế này ra ngoài phiền thật
Vừa thấy bóng một người nam bước ra, dù bị dù che khuất gương mặt nhưng cô vẫn chạy ùa ra màn mưa ôm chầm lấy người đó. Thiên Ân bỗng nhiên đơ người ra, anh vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Hình như có một cảm giác mềm mềm ấm ấm thì phải
1s
2s
3s
_Ai vậy ???
Một tiếng nói kì lạ làm Tiểu Anh giật mình. Đây rõ là không phải giọng của em trai khả ái của cô. Ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Thiên Ân, anh cũng cúi xuống nhìn Tiểu Anh. Bốn mắt nhìn nhau trào máu họng rồi...
_Thiên Ân ???
Anh vừa gật đầu cái rụp là Tiểu Anh vội ςướק dù trên tay Thiên Ân luôn rồi chạy vội vào nhà. Thiên Ân không bị ướt mưa mới là lạ ấy. Thấy thế, Thanh Thanh bước tới gần, nâng cao dù để che bớt mưa cho anh.
_Cảm ơn - Nói rồi cả hai cùng nhau vào nhà
Nhưng mà vào tới nhà làm mắt suýt văng ra ngoài vì kinh ngạc quá mức. Cái mà nhỏ và anh nhìn ấy chính là cảnh tượng cũng na ná như khi nãy, chỉ là lố hơn thôi. Tiểu Anh ôm chầm lấy eo Hoàng Thiên, cậu thì cúi đầu xuống một tay ôm tóc một tay ôm eo cô. Rồi Hoàng Thiên còn hôn nhẹ lên trán cô
Rốt cuộc thì đây là cái thể loại tình cảm lãng mạn loạn luân gì đây. Cả Thiên Ân và Thanh Thanh đều không biết hai người là chị em song sinh đâu nên mới kinh ngạc trố mắt lên thế này.
_E hèm...
Nghe tiếng ho của Thiên Ân khiến hai chị em chợt tỉnh ra. Hoàng Thiên vuốt nhẹ mái tóc cô rồi tuôn ra rất nhiều lời hỏi thăm khiến cô trả lời không kịp gì hết
_Sao lại về trễ thế cơ chứ. Sao chị về mà không báo em hay một tiếng. Chị bảo thằng Phúc (bạn trai Tiểu Anh) đưa chị về cơ mà. Trời mưa thế này đi máy bay có sao không. Chị làm cái gì mà...
_Câm nín dứt. Em tin em phun ra thêm câu nào nữa là chị đập em cho răng môi lẫn lộn không vậy hả. Hỏi gì cũng phải từ từ cho người ta trả lời chứ
Hoàng Thiên im ru luôn -_- ...
Chị em vừa gặp nhau tình cảm chưa bao nhiêu mà đã chơi mắng nhau xối xả vậy rồi. Sau khi miệng Hoàng Thiên chịu ngừng hoạt động thì mới sực nhớ ra hình như có đứa thừa thải nào lạc loài quanh đây thì phải
_Chị em ??? - Trên đầu Thiên Ân và Thanh Thanh lắc lư đầy dấu chấm hỏi
Thiên Ân làm bạn với Hoàng Thiên được gần 1 năm nhưng chẳng biết cậu có chị song sinh, huống chi lại là người chị lùn hơn em như thế này thì ai mà đoán cho được. Thanh Thanh nhà ta lại càng ngây thơ không biếtgì hết. Nhưng mà chẳng thể nào hiểu được hai chàng làm bạn gì mà hay phết, biết rõ về nhau thấy ghê à
_Đây là chị song sinh của tao
_Sao tao chưa từng nghe qua - Thiên Ân bức xúc
_Ai bảo không hỏi chi - Hoàng Thiên lại đáp trả hờ hững
Rốt cuộc thì đây là cái thể loại bạn tốt gì đây
_Cô đúng là "cao" thật, bị đột biến gen à
Thiên Ân vừa nói, vừa quơ tay so sánh chiều cao của cô với Hoàng Thiên. Tiểu Anh xô tay anh ra, còn liếc xéo Thiên Ân nữa. Ấn tượng đầu đối với anh coi như sâu sắc xấu luôn rồi
_Tôi bị cái gì không liên quan tới anh - Tiểu Anh quát
Nói gì thì nói, chứ ᴆụng chạm chiều cao của cô thì Tiểu Anh cóc thèm ưa đâu. 17t mà cao 1m58 thì đâu có lùn gì lắm đâu... Mà tất cả là do Hoàng Thiên hết, là do cậu giành hết mấy em cm của cô
-------Tôi là đường phân cách giận dữ-------
Tất cả cùng nhau quây quần ở ngoài sân, ngồi xuống đất mà tán ngẫu. Chuyện Thiên Ân là bạn trai (không lẽ bạn gái à) của Hoàng Thiên thì cô biết lâu rồi. Nhưng về Tiểu Anh thì anh không biết tí ti gì luôn, Hoàng Thiên lại càng mù tịt về sự xuất hiện của cô bé têm Thanh Thanh
Giờ kể chuyện bắt đầu
Thanh Thanh là cháu của chú Hàn Vũ. Khi hay tin Tiểu Anh về nước thì liền gởi cho cô chăm sóc vì ba mẹ nhỏ không có ở nhà.
Ừ thì hai bạn Hoàng Thiên và Tiểu Anh là chị em song sinh thiệt. Nhưng người ngoài nhìn vào ai mà tin cho được. Tóc cô thì vàng óng, tóc cậu thì đen bóng. Chiều cao chênh lệch 20cm mà chị lùn hơn em. Cô lại thường đeo chiếc kính gọng đen để che đi một phần gương mặt của mình. Nhìn sơ qua thì có vẻ không giống
Cơ mà Tiểu Anh cũng có vài phần giống Thiên Ân. Tóc cô vàng, tóc anh nâu. Anh cũng có đeo kính cơ mà kính cận. Giống nhau sơ sơ vậy là tuyệt rồi
Mà cô về hơi trễ so với ngày nhập học cũng do giấy tờ rắc rối quá thôi. Về không báo trước cho nó bất ngờ ấy mà. Còn bạn trai thì ...
_Chia tay rồi
_Lại nữa sao -_- . Em đi có 1 năm mà chia tay tới 4 thằng rồi
_Xì. Tụi nó chán ૮ɦếƭ. Không thú vị gì cả
Một năm thay 4 thằng cũng đâu nhiều lắm đâu. Lúc có Hoàng Thiên ở trường, cậu làm bạn trai của cô nên mấy thằng kia không dám hó hé. Còn giờ thì... Phiền ૮ɦếƭ cô rồi
--------Tôi là đường phân cách vượt thời gian-------
Nhưng mà ngôi nhà này trước đây có 2 thằng con trai sống, bây giờ lại thêm 2 cô con gái nữa. Có chút không tự nhiên cho lắm... Chẳng hạn như...
Một buổi trưa nóng nực, Thiên Ân từ nhà tắm bước ra với duy nhất chiếc khăn tắm che đi chổ cần che. Trước giờ anh đều như vậy mà. Mà trời vẫn còn nóng, anh định xuống bếp rót vài ly nước nhưng ai ngờ ra khỏi cửa chưa đầy 3 bước thì bắt gặp cô
Tiểu Anh xoã tóc, tai đeo headphone định vào phòng Hoàng Thiên chơi ai ngờ bắt gặp cảnh nhạy cảm như thế này. Trong lòng cô ngại ngùng lại càng bực thêm cho nên ngay lập tức liền phóng ra chắn trước mặt anh
[c][img]http://d.f24.photo.zdn.vn/upload/original/2015/05/17/18/04/3156368361_1328764188_574_574.jpg[/img][/c]
_Ở nhà có con gái thì anh cũng phải đàng hoàng tí cơ chứ
_Ai bảo cô đột ngột tới làm gì. Tôi đâu có quen đâu
Thiên Ân vừa nói vừa dồn cô vào chân tường. Mặt cô thoáng đỏ hồng làm tăng vẻ lúng túng hơn nữa
_Anh mau về phòng ăn mặc chỉnh tề ngay cho tôi. Nếu không...
_Nếu không thì em thế nào
Thiên Ân cúi sát mặt cô. Ngay lập tức Tiểu Anh giơ chân cao lên rồi giẫm vào chân anh một phát khiến Thiên Ân nhảy lò cò luôn
Côi vội chạy đi chơi luôn...
Sau khi cô biến mất, Thiên Ân định bước vào phòng ai ngờ lại bắt gặp Thanh Thanh. Gương mặt nhỏ đang dần đỏ khi nhìn vào body của anh. Thanh Thanh ngượng, Thiên Ân cũng ngượng. Anh vội chạy vào phòng rồi đóng cửa cái rầm.
Dựa tường, anh thở dài...
_Ôi trời ạ...
-------Tôi là đường phân cách ngượng ngùng------
Thức uống cô yêu thích nhất đó chính là trà sữa. Bởi vậy cô hiện đang đi tới một quán trà sữa đây này. Nhưng Tiểu Anh nào biết được nơi đây cô sẽ gặp phải rắc rối không hề nhẹ do nhan sắc cute của mình.
Vừa mới bước vào quán thôi, tay vừa mới đẩy cửa kính để vào quán thì ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Vì phía bên góc cửa có treo cái chuông gió nên ai đẩy vào đều phát ra tiếng chuông. Cô cũng nào biết được, ngay khoảnh khắc đó có một tiếng *tách* vang lên (ai bảo không cài chế độ im lặng làm gì)
Tới quầy kêu một ly trà sữa rồi về bàn đọc sách. Từng cử chỉ của cô đều được mọi người chú ý đến. Dù là khi Tiểu Anh vuốt tóc hay là cô nâng ly trà lên, hoặc là lúc cô ngước mắt nhìn về một nơi xa xăm. Cô thu hút mọi ánh nhìn, thu hút cả những tiếng *tách* khẽ vang.
-------Tôi là đường phân cách lướt thời gian-------
_Hoàng Thiên, mày ngó vào xem nào
Thiên Ân đang lướt Facebook vô tình thấy một số thứ thú vị nên liền hú Hoàng Thiên vào xem thử. Đương nhiên thứ mà Thiên Ân đưa cho cậu xem chính là hình ảnh quen thuộc của Tiểu Anh. Là những pic chụp lại khoảnh khắc cô vuốt tóc, phồng má (ngậm trà sữa không chịu nuốt ấy mà), uống trà, liếm môi và thẫn thờ. Trông cô thấy cưng dễ sợ luôn á. Không ngờ những khoảnh khắc vô tình ấy lại làm náo loạn cả cộng đồng mạng (chém gió không thương tiếc luôn)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc