Nhỏ Nhút Nhát Và Cold Boy Cá Tính - Chương 10

Tác giả: Trum

5 giờ chiều..
-Này, tặng cậu!-Khang chìa cho nó một hộp quà to cỡ nhỡ, bao bọc trắng tinh với cái nơ đỏ nổi bật làm nó mừng rỡ giật ngay lấy mà chẳng một câu cảm ơn..!?
-Trong này có gì thế nhỉ?-Nó háo hức mở tung hộp quà, trong ấy là một cái váy ngắn màu trắng phớt chút sắc xanh ngọc thạch nhẹ nhàng, chiếc váy dễ thương có chiếc nơ màu xanh biển nhạt nhẹ đằng sau. Cái cổ áo có một cái khóa dọc xuống eo. Hai tay áo phồng phềnh đáng yêu.
-Đẹp quá à!!-Nó giơ cao cái váy ướm lên người, vừa in.
-Tặng cậu sinh nhật nhé!-Khang nháy mắt, cậu đã phải ngồi vẽ thiết kế chiếc váy này trắng đêm rồi đặt may, chỉ dành riêng cho nó! Cho nó mà thôi!
-Nhất định cậu phải mặc hôm sinh nhật đấy nhé!
-Tớ biết mà!-Nó cười nháy mắt lại với cậu. Khang bật cười cái hành động bắt chước hết sức là vô duyên của nó.
-Woa..!!-Nó ngó lại trong hộp quà, trong ấy còn có một cái kẹp tóc nơ cùng màu xanh vời váy, một cái cột tóc nơ giống vậy, một cái son môi màu hoa hồng được đặt cùng trong bộ với lọ nước hoa hương nhài thơm quyến rũ. Nó há toác miệng ra sung sướng ôm chầm lấy Khang
-Á! Á! Yêu Khang quá hàz!!!! Đẹp quá đi!!!
-Xì.. Không yêu mới lạ.. Ha ha..-Khang vỗ иgự¢ mình tự hào.
Nó ngắm mải miết hộp quà Khang tặng riết rồi mới ngẩng mặt lên nói với cậu:
-Khang, đi mua sắm với tớ được không? Bây giờ!
-Ờ..Ừm..-Khang đặt tờ báo lên bàn, cậu với lấy cái áo khoác xong đợi nó.
Trung tâm mua sắm ồn ào tiếng người đông, nó uể oải lách qua đám nữ mê trai đang bu quanh Khang chảy nước miếng. Nó ngó lại, chép miệng lắc đầu, con gái trên đời này thật là.. cái thằng như thế cũng mê.. Đúng là trai không ngoan con gái không đổ!
-Phương! Đợi Khang với!-Khang gọi với theo, luồn lách chạy tới nắm lấy tay nó.
-Xin lỗi mọi người! Bây giờ tôi phải hộ tống bạn gái rồi!-Cậu nói xong cười hì một cái làm cho cả đám đổ ra sàn ngất xỉu, một số sững sờ nhìn nó rồi chỉ trích.
Nó cảm thấy khó chịu thực sự khi bị gọi là “ăn bám trai đẹp”,“ hám dzai”, “ bu bám đàn ông”.. Mấy người này tưởng họ là ai chứ!? Sao lại lôi nó ra so sánh với cậu như vậy? Nó có phải câm điếc hay không mà không nghe chứ!!
Nghĩ rồi nó lại gần một nhỏ dáng vẻ điệu đà chảnh chọe đang lườm nguýt nó, nó nắm lấy cổ áo nhỏ đè vào tường:
-Cô tưởng mình là ai? Muốn nói ai thì nói à? Cái thể loại như cô ư? Xin lỗi.. Tôi đây buồn nôn khi nghe cô nói về tôi mà tưởng là nói về bản thân cô kìa!! Gì cơ? Gái đứng đường ư? Ăn bám trai đẹp lấy tiền ư? Cô xem lại mình đi! Cái váy này.. Lấy từ tiền của bao nhiêu thằng rồi?-Nó giữ chặt cái cổ của nhỏ kia làm cô ta giãy giụa, hai mắt nhắm tít lại, khuôn mặt đỏ dần lên, cô ta chẳng còn không khí mà hít thở nữa.
Những người con lại thì sợ sệt núp vào nhau, có tiếng khóc thút thít của vài đứa bạn tiếc thương cho cô ta, có mấy đứa xì xầm:
-Nhìn cô ta kìa.. Không khác gì đầu đường xó chợ. Cứ hở tý là đè đầu nắm tóc đánh!
-Gì cơ?-Nó buông lỏng cánh tay, cô nàng đỏng đảnh kia ngã rầm xuống vội ôm vào cái cổ vừa bị Ϧóþ nghẹt.
-Chúng tôi nói là cô giống như gái đi bụi vậy đó! Bỏ nhà đi theo trai à?-Hai con nhỏ đứng trước mặt nó chống nạnh hất cằm nói, vẻ tự mãn phát khi*p cứ như 2 thì dễ dàng đánh lại 1 vậy!
Nó bẻ tay kêu răng rắc nhếch môi, có vẻ như hai nàng ỏng ẹ kia đâm phải ổ kiến lửa rồi!
-Thôi đi Phương!-Khang thấy tình hình tệ hơn rất nhiều, anh nắm lấy tay nó kéo khỏi trung tâm mua sắm. Mặc cho nó giãy đành đạch tức giận
-Khang làm gì vậy!?-Nó nhăn mặt giật tay nó ra khỏi bàn tay Khang
-Phương định làm gì? Đánh người ta chắc? Rồi bị kiện vào tù à?-Khang cũng nổi nóng sôi mặt cãi lại
-Khang thấy người ta nói Phương không? GÁI BỎ NHÀ ĐI THEO TRAI đấy!! ĐỨNG ĐƯỜNG đấy!! Phương có tội lỗi gì không? Tại sao khi Phương đi vớiKhang cũng bị chỉ trích như vậy hả?-Nó nước mắt giàn giụa, tiếng nó nấc khẽ, giọng the thé
-Khang..-Khang sững người, đúng rồi.. mấy lần đi với Khang nó luôn bị người ta để ý chỉ trỏ mà cậu lại chẳng thèm quan tâm xem nó khó chịu hay hạnh phúc bên cậu nữa..!
-Khang chỉ quan tâm tới bản thân thôi đúng không? Có bao giờ Khang hỏi xem Phương đang cảm thấy thế nào không? Lúc nào cũng là những câu chửi mắng trách móc tức giận từ Khang! Phương chịu hết nổi rồi!!-Nó nấc to hơn, tiếng được tiếng mất.. Nước mắt đong đầy đôi mắt đen long lanh kia.
-Khang xin lỗi!-Hàng mi Khang sụp xuống, chẳng biết hậu quả nó lại thế này..
-Thôi về đi! Phương mệt lắm rồi!-Nó quay mặt quệt hết nước mắt đi bước đi trước. Nó cứ cúi mặt mà đi.. lòng nó nặng trĩu, nó đã làm gì thế này.. Khang quan tâm tới nó nên mới mắng nó, vậy nó lại khó chịu với cậu thay vì những đứa con gái trong trung tâm mua sắm kia. Nó buồn lắm.. buồn thay cho bản thân nó!
-Này! Phương về hả? Đi cùng tôi nhé!-Hắn từ đâu chạy lại nắm lấy đôi bàn tay ấy..
-Thiên!?-Nó đơ ra, hắn.. đâu ra thế này.. Luôn là những lúc nó cần nhất!!
-Đi.. cùng tôi?
-Tôi tự về được!-Nó nhẹ mỉm cười rồi cụp mặt xuống bước đi..Bàn tay hắn hụt hẫng trên không trung buồn thẳm..
-Phương!!!!
-Phương!!!!
Có tiếng còi xe kêu tới tấp, tiếng Khang và hắn cùng với nỗi sợ hãi lớn dần trong lòng họ hết lên trước khi nó quá muộn, nó tỉnh ngộ nhìn lên..
Một chiếc xe tải lao ✓út về phía nó..
Nó sững người, sao ánh đèn.. chói lóa quá.. Cơ thể nó bất động, nặng nề..
Nó run rẩy sợ hãi.. Nhưng không sao cử động được..
Tức thì có hai bóng người con trai mồ hôi rịn đầy khuôn mặt lo lắng.. nhưng trên hết.. dòng chữ to lớn hiện lên trong tâm trí hai người con trai ấy là:
Nó và tình yêu vô bờ bến họ dành cho nó..!
Két..!!!!
Rầm..!!!!
Tiếng tạp âm chói tai làm nó sợ hãi bịt chặt lấy hai tay mình lại, nó nhắm mắt lại run rẩy như chẳng tin vào điều mình vừa thấy..! Chẳng lẽ..điều đó.. đã đến như thế này sao? Nhanh quá! Nó cắn chặt răng để khỏi phát ra tiếng khóc như nấc lên của một đứa trẻ nhưng hàm răng cứ run bần bật.. Nước mắt nó ứa ra thật nhiều khi nó ngước mặt lên. Hai con mắt ᴆục mờ vì nước mắt, nó loạng choạng đứng dậy chạy nhanh tới bên người con trai đang nằm dưới đường, máu chảy dài một góc, loang thành một vùng.. Nó ngồi thụp xuống nâng đầu người con trai ấy dậy, lay lay người con trai đó. Nó hoảng hốt khi thấy bàn tay mình sớm chốc đã bết lại máu của người ấy.. Máu thấm đẫm lấy cái váy trắng mịn, nó càng nấc to lên,nước mắt tuôn xuống khuôn mặt người con trai ấy, hòa với máu đỏ, máu chảy từ vùng trán anh xuống..thật nhiều..
-Khang!! Khang!!Khang!!-Nó khóc nấc lên, cả người nó run lên bần bật, đôi mi ướt nước, đôi mắt buồn vô hồn nhìn lấy khuôn mặt bình yên của Khang, khuôn mặt ấy sao thật dễ chịu.. như chỉ mới ngủ đi thôi!
Nó thấy vùng иgự¢ nó đau nhói, trống đập liên hồi mà sao.. иgự¢ Khang.. lạnh ngắt như thế này, đôi môi nó tê buốt chẳng nói thành lời..
Tiếng khóc nức trời của cô gái trong trời hoàng hôn nhuốm máu buồn, trước chiếc xe tải nhấp nháy ánh đèn vàng đêm, nó ngồi đó ôm lấy Khang,mái tóc rối phất phơ, đôi bàn tay run lên xiết khẽ cổ Khang, đôi mắt vẫn buồn thăm thẳm, nhìn vào đó như có thể thấy cả một vực sâu.. Làn môi mềm như nước mấp máy:
-Thiên..Thiên!!
Nó đứng dậy bỏ mặc Khang nằm đó liêu xiêu bước loanh quanh..hắn nằm một góc thở gấp gáp, tay hắn cũng đầy máu, thi thoảng hắn rên khe khẽ,chắc là gãy xương rồi..!
-Thiên..-Nó quờ quoạng lung tung, chốc chốc khuỵu chân xuống như sắp ngã.
Hắn nghe tiếng nó gọi mà sao buồn tủi quá.. tiếng gọi thất vọngmà cứ lí nhí trong cổ họng..
-Thiên ở đây!-Hắn dung chút sức lực cuối cùng hét lên
Nó chạy theo tiếng hét đó rồi ngồi thụp xuống, nước mắt nó lại chảy từng dòng một xuống cổ áo..
-Thiên không sao.. Phương gọi.. cấp cứu cho Khang..đi!-Hắn mệt nhọc nói, vừa ôm cánh tay.
-Cấp cứu.. cấp cứu!-Nó như chợt sực nhớ ra điều gì bèn lấy điện thoại, tay nó chẳng thể bấm số đúng được.. cứ rung lên từng hồi như thế.
Một lát sau.. xe cấp cứu tới và đưa cả 3 người đi.. Tiếng còi xe inh ỏi làm nó hoảng loạn hơn, nó hét lên thất thanh
-THIÊN!!!!!!!!!KHANG!!!!!!!!!! MỌI NGƯỜI ĐÂU RỒI!!!???
Một cô y tá bước lại gần giữ chặt lấy hai tay nó vùng vẫy:
-Cô ổn rồi.. không sao hết. Hai người kia đang trên xe khác..
-Tránh xa tôi ra!-Nó vùng mạnh ra rồi chạy loạng choạng theo tiếng còi xe cứu thương vừa đi.. Nhưng được mấy bước thì nó ngã khuỵu xuống..Tiếng xe cứu thương vẫn vậy.. vẫn inh ỏi nhưng nghe nhỏ hơn.. khuất dần ở cuối con đường dài bất tận.
Nó lờ mờ nhận ra căn phòng sộc mùi ê tê cồn, nó nghe được tiếng của vị bác sĩ đứng với cô y tá gần đó nữa..
-Cô bé bây giờ tình trạng không ổn, hoảng loạn và yếu các gíac quan.. tôi e.. cô bé..
-Cô bé sao thưa bác sĩ?-Cô y tá e dè hỏi, dù rất thương nó. Thấy nhỏ con gái xinh xắn như nó nằm thế này..
-Cô bé sau vụ tai nạn xe đã bị tổn hại não nghiêm trọng. Đã vậy còn phải trải qua cú sốc lớn như thế.. tôi e rằng cô bé sẽ bị trầm cảm.
“Trầm cảm..ư!?”-Nó sững người, nó bị tổn hại não nghiêm trọngư? Còn Khang thì sao? Hắn nữa..
Nghĩ rồi nó bật dậy, vị bác sĩ cùng cô y tá giật mình quay lại,nó nhào tới nắm lấy cổ áo vị bác sĩ nước mắt chảy dài:
-Bác sĩ.. còn Khang thì sao ạ? Nói cho cháu biết đi!-Thoáng thấy nét mặt căng thẳng phảng phất vị buồn của bác sĩ, nó thấy mắt mình càng cay hơn..
-Nói cho cháu biết đi!!!!-Nó hét lên, bỗng thấy đầu mình đau như 乃úa bổ..
-Cháu phải nằm nghỉ đi.-Cô y tá đỡ nó về giường.
-Không.. Cháu muốn biết..-Nó thì thào rồi chìm vào vô thức..
-Tuổi trẻ bây giờ..-Vị bác sĩ nheo mắt chỉnh lại cặp kính, cẩn trọng bước ra ngoài. Ở khóe mắt ông có một giọt nước mắt..
Riêng cô y tá trẻ thì ở lại, tay cô nắm lấy bàn tay nó, giọng cô dịu hiền như một người mẹ bên con lúc khó khăn..
-Giữ sức.. em nhé!
Nó choàng tỉnh mở to đôi mắt, đồng hồ điểm 2 giờ chiều, nó lao xuống lay vai cô y tá đang ngủ gật:
-Cô ơi.. cháu ngất bao lâu rồi!? Còn Khang và Thiên thế nào rồi?-Nó bị kích động dữ dội
-Ah….-Cô y tá chẳng biết nói thế nào cho phải.. Cô lắc đầu buồn bã nắm tay nó kéo qua phòng kế bên, nơi hắn đang nằm ngủ, cánh tay được băng dày lại nhưng có thể thấy được máu đã thấm qua lớp băng.
-Thay băng cho cậu ta đi!-Cô y tá nhắc nhở một cậu thanh niên thực tập đang lóng ngóng chẳng biết làm gì.
-Phù.. Cậu ta vẫn ổn ạ?-Nó thở phào ôm lấy иgự¢.
-Cậu ta gãy xương bả vai..-Cô y tá ngập ngừng..
-Còn..Khang đâu hả cô?-Nó nghĩ Khang cũng sẽ bình yên.. Nó háo hức hỏi cô y tá đang bước chân vào phòng kế
-Cậu ấy..-Cô y tá thở dài lắc đầu..-Chúng tôi đã cố gắng hết sức..
Bên trong phòng là một cậu thiếu niên nằm yên vị trên chiếc giường đen, khuôn mặt tím tái lại, bàn tay đưa ra ngoài chiếc giường như chờ một ai đó đến nắm lấy.. mái tóc còn dính máu ở vùng trán..
-Khang..sao?-nó chạy lại bên cậu, đôi mắt long lanh ứa nước..
-Chị.. rất tiếc.. cậu ấy.. không qua khỏi..-Cô y tá đứng dựa vào tường, buồn..
-Khang à.. sao cậu lại không về đây? Nghe tớ nói không? Về với tớ đi.. Huh u… Làm ơn.. Tớ xin lỗi.. xin lỗi cậu nhiều mà..Hu hu hu… Sao cậu lạnh vậy?-Nó nắm lấy cánh tay cậu bật khóc.. Nước mắt nhòa đi khuôn mặt thanh thản của cậu..
-Xin cậu..về đây đi..-Nó xiết chặt bàn tay cậu lạnh, thì thầm..
-Cậu ấy.. đi rồi.. phải không chị?-Nó nhìn cô y tá, nước mắt đẫm khuôn mặt, trông tội nghiệp.. Mắt nó đỏ hoe vì khóc quá nhiều.
Cô y tá không trả lời dựa vào tường, mắt cô ấy cũng đang chảy..chảy những dòng nước mắt thương hại..
Trời bỗng tối đen như mực, hạt mưa rơi nặng dần, rồi cả một vùng trời chìm trong nước mưa.. Tiếng mưa ồn ào nhưng chẳng át nổi tiếng khóc của nó.. Đau lắm.. Trái tim Khang không đập nữa.. khuôn mặt cậu cũng không cười hiền như trước nữa.. Nó còn nghe vang đâu đây tiếng cậu trách móc nó mà.. tại sao ông trời lại lấy đi những người mà nó yêu thương vậy??
Tách..tách..-Hạt nước mắt nó rơi trên đôi bàn tay của người nào đó đứng sau nó, choàng tay qua cổ..
-Khóc.. trên vai tôi..-Hắn nói khẽ.. Hắn muốn hứng những giọt nước mắt buồn của nó..
Nó đứng dậy ôm lấy hắn khóc nấc lên.. Không thể kìm nén đượcnhững giọt nước mắt và tiếng nấc.. thôi thì nó để cho tự do vậy..
Lớp băng ở bả vai hắn đỏ dần.. Máu rỉ ra.. nhưng hắn cắn răng.. hắn đang đau thay nó.. Không được ích kỷ..cô ấy cần mình..
-Đưa cậu ta đi mau! Vết thương rách rồi!!-Loáng thoáng tiếng vị bác sĩ hô to.. Nó ngủ gục trong vòng tay ấm áp đầy yêu thương của một người đang phải chịu một nỗi đau lớn.. Đau lắm.. mà hắn không nói cho nó..Sợ nó không ôm hắn nữa.. Sợ nó lại buồn một mình..
-Bác sĩ.. tôi không sao.. nhưng cho cô bé này.. bên cạnh tôi được không?-Hắn nhìn ông bác sĩ, ánh mắt hi vọng.. vị bác sĩ gật đầu, hi vọng đó đã đánh đổ một người cứng rắn như ông.. hi vọng tình yêu mãnh liệt trong hắn..
Hắn bế nó về phòng, chẳng biết làm thế làm gì cho vết thương càng rách nữa.. Vai hắn bết máu.. Chảy đầy tay.. Hắn suýt nữa khuỵu xuống nhưng hắn đứng dậy.. vì nó..
Hắn nằm trên giường tay hắn lại băng thêm.. bên cạnh đó là nó ngủ trên vai lành của hắn.. như một con mèo nhỏ xinh xắn vậy.. Hắn khẽ cười vuốt lấy mái tóc thơm của nó..
Hôm nay là ngày sinh nhật nó, nó mặc chiếc váy trắng Khang tặng ngày nào, tô lên môi chút son cậu tặng, sử dụng loại nước hoa cậu đã tặng, tóc nó xõa dài, nó mua một bó huệ trắng rồi tới trước mộ cậu.. Bức di ảnh Khang cười xòa cứ như đang cười với nó, một khoảng đất màu nâu chứa đựng người bạn ấy..
-Phương.. tới thăm Khang rồi nè.. Khang đi chơi sinh nhật với Phương..đi!-Nó quỳ sụp xuống, bó hoa rơi xuống đất nhuốm đất bẩn..
Gió bỗng chốc thổi mạnh vào cái má trắng, chặn những hạt nước mắt..
-Cảm ơn cậu..-Nó quệt đôi mắt đang dần đỏ lên mà làn môi vẫn run run chực khóc.
Hắn lại gần đặt tay lên vai nó lặng thinh nhìn khoảng không trước mặt, dù hắn không ưa gì “tên đó” nhưng nó đau.. thì hắn cũng đau gấp nó nghìn lần.
-Lạnh lắm.. phải không Khang? Tỉnh dậy.. với Phương để đừng lạnh lẽo như thế này nữa nha..
-Khang cười hoài.. Nhìn Phương hoài.. Sao Khang không nói gì với Phương?
-Phương không chịu được thấy Khang cứ cười mà im lặng mãi như thế.. Khang nói gì với Phương đi!!
Nó gào khóc thật to như một đứa trẻ, tay nó cào cào vào cái di ảnh nhỏ, làn gió cứ thổi vào mắt nó cay xè.. Nó dựa vào vai hắn, nước mắt cứ theo tiếng khóc nức nở trôi in sâu vào chiếc áo sơ mi của hắn.
Hắn cắn chặt môi nhìn thẳng vào Khang nén tức:
“Vì cớ gì cậu lại để cô ấy đau khổ thế kia? Tại sao cậu lại ૮ɦếƭ để tôi vừa mừng vừa đau cho cô ấy? Cậu là cái thá gì mà vì cậu cô ấy lại khóc nhiều như thế..!? Làm ơn.. hãy tỉnh dậy đi!! Tôi xin cậu đấy!!”
-Đừng.. khóc vì cậu ta..-Môi hắn mấp máy nói nhỏ, chính hắn còn chẳng biết hắn đang nói gì nữa..
-Anh bảo sao??-Nó nhìn hắn, hơi khó hiểu và khó chịu
-Đừng khóc vì cậu ta!
-Sao cơ? Thế người bạn thân nhất của anh mất.. anh có khóc không?-Nó hét lên, đôi mắt long tia giận
-Bạn..bạn thân?-Hắn ngạc nhiên
-Đúng! Bạn thân! Chính vì anh nên tôi mới làm vậy! Vì anh đó!!-Nó lấy hết dũng khí hét vào tai hắn rồi ngượng ngùng
-Vì.. vì tôi??
-Đúng!! Vì sự an toàn của anh!!
-Tôi..
-Đáng ra là tôi đã lợi dụng anh rồi..! Nhưng tại sao chứ!? Anh.. đồ đáng ghét mà!!-Nó đấm thùm thụp vào иgự¢ hắn khóc òa.
-…Tôi..
-Tại sao tôi lại tránh xa anh thay vì hại anh chứ!? Anh độc ác!! Điên khùng mà.. Hu hu…
-Tại sao?
-Tại sao ư? Vì Tôi yêu anh nên mới thành ra vậy ra hu hu hu… Tất cả là tại anh..-Nó dựa vào иgự¢ ấm, nơi trái tim hắn đánh trống liên hồi.. Nước mắt nó chảy dài rơi xuống tay hắn..
-Em.. khóc vì tôi?? Em.. yêu tôi??
-Im đi!! Anh mà nói nữa.. Đáng ghét!! Biến thái!!-Nó đỏ lựng khuôn mặt, người tăng nhiệt..
-Hì hì.. Chap 50:
Hắn đá cái cửa phòng, bế nó vào phòng ngủ. Hôm nay nó đã kiệt sức khá nhiều để khóc và buồn rầu.. nhưng sau mưa thì sẽ có cầu vồng mà! Hắn và nó cũng đã rất vui vẻ với nhau đó thôi!! Con bé tinh nghịch nhút nhát ngày nào bây giờ đã trở thành cô gái yếu đuối biết yêu rồi..! Hắn nhoẻn miệng cười, không rõ cảm giác gì vừa thoáng qua nhưng trong đầu hắn lúc nào cũng chỉ hiện lên một hình ảnh người con gái ngây thơ biết cười, đôi mắt rực trong ánh trời thanh khiết. Làn môi đỏ mọng có hấp lực. Đúng, chính là nó!!
Hắn hôn lên trán nó, rón rén khép cửa tắt đèn.
Vừa bước xuống nhà, hắn đã nhìn thấy Nhã đứng trân trân giữa nhà, đôi mắt nâu mở căng mọng nước, mái tóc bết bẩn, quần áo rách bươm,nhuốm máu, hai tay run lên bần bật cố níu sát hai vạt áo lại. Nhã nhìn hắn, hai hàm răng cố kìm để không va vào nhau lập cập:
-Thiên..! Lạnh..
Rồi cô ngã khuỵu xuống, may là hắn đã chạy tới kịp và đỡ lấy cô. Nhã run run, cô dựa vào vai hắn
-Nhã đi ngoài đường.. có.. côn đồ.. uy Hi*p..
-Sao Nhã về được?
-Có.. ai đó..
Theo lời kể của Nhã thì cô ra ngoài mua ít đồ về nấu ăn cho hắn. Đến khi khệ nệ xách bịch đồ ăn thì trời đã khá tối, Nhã đi khép vào vỉa hè, bóng tối càng tiến gần tới cô, xung quanh cô phủ bóng tối.
-Cô em đi đâu thế? Sao không chào anh à?- Trước mặt cô là hai, ba thằng côn đồ mặt sẹo tay xăm đứng khoanh tay cười đểu
Nhã cố tránh xa và tảng lờ, cô ngoặt đường khác thì những tên ấy lại đi theo bắt cô lại
-Cô em ngon nhỉ? Nhìn cũng được phết ấy chứ!?-Thằng côn đồ ghé sát vào tai Nhã thì thầm, rồi gã liếm lên cái má trắng bầu bĩnh của cô. Nhã nhắm mắt lại, cảm giác có thứ gì bẩn thỉu vừa chạm vào người mình làm cô không khỏi run lên.
Gã xé toạc áo Nhã ra, chiếc áo bị xé làm hai làm Nhã luống cuống víu lại. Chợt Nhã nhận thấy những ánh lửa Dụς ∀ọηg đang cháy lên trong đôi mắt thèm khát của những tên côn đồ dơ bẩn
-Tránh xa tôi ra!-Cô nói rồi nhân cơ hội len qua định chạy phóng đi. Nhưng không, tên cuối cùng đã nhanh tay nắm lấy mớ tóc đen mượt của cô kéo lại. Nhã nhăn mặt vì đau. Biết không thể chạy được nhưng cô vẫn hi vọng một sơ hở nào đó để có thể chạy thoát.
-Đừng ngại ngùng chứ!-Một bàn tay мơи тяớи lên cánh tay mềm của Nhã, cô đang cố ngăn mình khỏi nôn ra.
Rồi một tên bước tới trông có vẻ như là đại ca, hắn liếc nhìn Nhã, tay gã Ϧóþ nhẹ cằm Nhã nâng lên
-Không tồi đâu.. cô em rất xinh đấy!-Hắn trượt tay trên má cô, rồi xuống cằm, xuống cổ, xuống cả đôi vai gầy..
Bỗng có tiếng la của một tên côn đồ, tiếng hét thất thanh giữa đêm vắng lặng, rồi nhiều tiếng hét nữa, chốc lát mấy tên đàn em gục xuống đất, máu từ miệng hộc ra, cánh tay chúng nó rã rời, xước rát. Nhưng chúng nó không nhận ra, cánh tay bị thương nặng.. chính là cánh tay dơ bẩn đã chạm vào Nhã.
Tên đại ca quay người lại, hậm hực thét vang:
-Kẻ nào?
Trong bóng tối có dáng người con trai cao ráo bước hẳn ra. Là Kun! Anh tiến tới gần gã, miệng mấp máy:
-Biến khỏi nơi này!
-Mày tưởng mày là ai nhỉ?-Gã nhếch mép, nhưng nét bỡn cợt chưa được bao lâu thì tắt ngấm, trên khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ sợ hãi, hốt hoảng. Phía dưới chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống.. là một khuôn mặt quen thuộc vô cùng
-Cậu chủ! Em xin lỗi!!-Hắn cúi rạp người xuống, ra vẻ hối lỗi.
-Hạng như ngươi! Không xứng đáng!-Tiếng kết án đanh thép khẽ gằn. Gã bỗng thấy lạnh từ sống lưng chạy lên gáy cổ.
Pằng..!!!
Gã té ngửa ra sau, trên trán hắn túa ra bao nhiêu là máu, máu tràn cả tới chỗ Nhã. Cô líu ríu khép người lại nhưng máu đã lan thấm tới áo cô.
-Em có sao không?-Kun bước tới gần Nhã, định nắm tay kéo cô lên
-Không.. Đi đi.. Tôi không muốn..-Nhã lắc đầu quầy quậy, hai bàn tay run run khi sờ phải máu
-Em dị ứng.. khi nhìn thấy máu sao? Hèn gì lần trước em lại chẳng đứng dậy được!- Kun lo lắng, nhưng anh cũng buồn cười. Cô gái này thú vị và rất đáng yêu!
-Không! Không sao! Đi đi!-Nhã nhắm tịt mắt lại, hai bàn tay nắm chặt lại.
-Đừng tự dối lòng nữa!-Kun nói rồi nhấc bổng cô lên, anh bước ra khỏi con phố tĩnh lặng đến ghê người đó, bước về phía ánh đèn.
Nhã sợ sệt im lặng, cô dựa người vào иgự¢ anh, nơi đó thật ấm áp. Có mùi lạnh lùng đến rờn rợn phảng phất trên áo rất quyến rũ..!
-Em về nhà nhé?
Lắc đầu quầy quậy.
-Thế về tôi chăng?
Im lặng. Im lặng chắc là đồng ý.
Kun thở dài, cậu chẳng biết chiều chuộng gì con gái, nhưng cậu đành phải vậy thôi!
Nằm trên đôi tay rắn chắc đấy, Nhã lịm người đi lúc nào không rõ, chỉ biết cô thấy thật dễ chịu khi mà biết mình đang ở bên Kun..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc