Nhớ Mãi Lớp Chúng Ta - Chương 08

Tác giả: Min

Một ngày mới lại đến…
Phương tiện giao thông ngày một đông hơn, tấp nập hơn. Mọi người cũng hối hả với công việc của mình. Đâu đó, trong một quán cà phê nhỏ ven đường, được thưởng thức một tách trà nóng thì quả là tuyệt vời biết bao nhiêu.
Nắng len lỏi qua tán cây xanh mướt, tô điểm thêm vào vẻ đẹp vốn có của thành phố.
Nhớ mãi lớp chúng ta
Ồ, tiếng chuông của trường Angle đã vang lên, đến giờ vào lớp rồi.
Khoan đã, sao vẫn còn một nhóm học sinh đứng ngoài cổng trường thế kia…
Chẳng phải là lớp 10A sao…
Chuyện lạ nha! Cả lớp cùng…đi học muộn! Thế Bảo vẻ mặt lo lắng, hỏi dồn dập :
- Giờ làm sao mà vào trường đây?
Mấy đứa còn lại cũng cuống hết cả lên. Một đứa đêm qua xem bóng đá đến tận khuya nên sáng dậy muộn; một đứa thì khóc sướt mướt với bộ phim Hàn cảm động, cả đêm không ngủ được, khoảng 1 giờ sáng thì mới khò khò,… Thật là tội nghiệp.
Tụi nó mồ hôi cứ ứa ra trên trán, một đứa đi học muộn thì vẫn có thể giải thích với cô, đằng này lại là… cả lớp, cả lớp luôn đó!!! Chẳng lẽ lại nói với cô là bọn nó có… thần giao cách cản nên sẵn lòng nghĩa hiệp đi học muộn cùng bạn. Không, làm gì có ai mà tin cái lý lẽ vớ vẩn đấy chứ.
Linh Chi nhíu mày, suy nghĩ rồi reo lên :
- À, có cách rồi!
Cả bọn mừng rỡ, chăm chú nghe lớp trưởng bày cách rồi lần lượt đi vòng ra sau trường.
Đối mặt với bọn nó bây giờ là một bức tường cao gần 2m, cả lũ cùng nuốt bọn cái ực. Phải liều thôi, vì tính mạng nhỏ bé, mỏng manh của từng đứa.

Bộp, bộp, bộp,…
Cặp của 40 đứa cùng hẹn mà rơi một cách không thương tiếc xuống đất. Để cho quá trình leo được gọn nhẹ, nên bọn nó đã đồng loạt ném cặp qua trước, rồi mới ném…người qua sau.
- Này, này, nhanh lên!
- Khẽ thôi, bác bảo vệ mà phát hiện ra là ૮ɦếƭ cả lũ đấy!
- Ôi, sao cậu nặng quá trời vậy nè!

Nhớ mãi lớp chúng ta
Tụi nó đã vượt qua bức tường một cách an toàn, đứa nào cũng thầm cảm ơn ông trời đã cho bọn nó thấy ánh sáng cuối đường hầm. Nhưng hào quang chiến thắng chưa tỏa ra được bao nhiêu thì một giọng nói ồm ồm đã vang lên :
- Các cô, các cậu làm gì ở đây hả?
Nhớ mãi lớp chúng ta
Ông trời thật tốt bụng, biết bọn nó vừa leo tường xong, đang khát nước nên đã tặng bọn nó một xuất… lên phòng uống trà cùng bác bảo vệ. Bọn nó lần lượt trưng ra khuôn mặt hối lỗi, trông đến mà tội. Đứa nào cũng cố gắng xin bác bảo vệ tha lỗi nhưng đâu có dễ thế. Bác nghiêm nghị nhìn cả lũ, nói :
- Các cháu sẽ được xóa tội, nếu làm cho bác điều này…

Một con vịt xòe ra hai cái cánh.
*xòe xòe hai tay ra*
Nó kêu rằng : ”quác quác quác quạc quạc quạc”.
*kêu ”quác quác quác quạc quạc quạc”*
Gặp hồ nước, nó bì bà bì bõm.
*vội đi lạch bạch, tiện thể lắc luôn cả ௱ôЛƓ*
Lúc lên bờ, nó vẫy cánh cho khô.
*vẫy vẫy hai tay*
Bác bảo vệ cười đến chảy cả nước mặt. Cả lũ mặt méo xệ, cùng hát và múa phụ họa, trông chẳng khác gì người trong đoàn xiếc mới ra. Lần sau cho chừa việc đi học muộn.
Cả lớp đang trong tình trạng im lặng tột độ đến nỗi có thể nghe thấy tiếng bay vo ve của mấy con ruồi. Trên gương mặt của mỗi đứa vẫn còn nét… bàng hoàng với tình huống vừa rồi. Cô giáo có việc bận nên cả lớp tự học và ghi bài. Thế Bảo xoay xoay cái 乃út, mặt lộ rõ vẻ tức giận. Số là nãy giờ một “em” ruỗi cứ bay qua bay lại không ngừng trước mặt như đang muốn chọc tức cậu. Cậu đã đưa hai tay ra bắt mấy lần nhưng không những không bắt được con ruồi mà còn nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí của cả lớp vì tội làm ôn. Quốc Đạt thì vẽ nghệch ngoặc vào cuốn vở nháp, miệng không ngừng lẩm nhẩm về nội dung của bài học.
5 phút sau…
Bủm, bủm, bủm, bủm, bủm…
Một tràng liên thanh sấm rền vang lên đột ngột. Đứa nào đứa nấy đều quay lại nhìn nhau. “Hương thơm” bắt đầu lan tỏa ra khắp cả lớp. Cả bọn ho sặc sụa, lấy tay bịt mũi, vội chạy ra khỏi lớp…
Nhớ mãi lớp chúng ta
Đã hơn 10 phút mà “hương thơm” trong lớp vẫn chưa giảm đi là bao nhiêu. Chẳng lẽ lại cứ đứng ngoài hành lang như thế này trong khi sự chú ý của các lớp khác dành cho lớp 10A ngày một nhiều hơn. Lỡ thầy giám thị mà bắt gặp thì sao nhỉ? Cả bọn lắc đầu ngoây ngoẩy, đành vậy…
Nhớ mãi lớp chúng ta
Cả bọn đều đã trang bị thật kĩ cho bản thân. Đầu đội mũ bảo hiểm, mặt thì bịt khăn, khoác áo lạnh,… trông chẳng khác gì ninja cả.Tụi nó vào lớp, ngồi vào chỗ, học bài, tiện tay lấy luôn quyển vở, từ từ… quạt “hương thơm” đó sang chỗ đứa khác. “Cuộc chiến” cứ diễn ra thầm lặng như vậy!
15 phút sau…
Mạnh Hùng mừng rỡ, hít lấy hít để bầu không khí trong lành. Cả lũ cười rạng rỡ, đồng loạt ném… mũ bảo hiểm lên để ăn mừng…
Nhớ mãi lớp chúng ta
- Lệ Anh ơi, lấy giùm tớ băng keo đi!
- Ôi, cái mũ bảo hiểm của tôi.

Những cái mũ bảo hiểm xinh xắn ngày nào bây giờ đã bể thành 2 mảnh trong sự ngỡ ngàng của cả lũ. Chỉ vì quá vui mừng nên bọn nó đã ném em mũ lên không trung không thương tiếc và sau đó em mũ đã tiếp đất không mấy nhẹ nhàng. Hôm nay chắc chắn sẽ là ngày tụi nó được diện kiến cái roi nhiều đây!
Linh Chi cầm tờ giấy mà thầy giám thị đưa, đi lại bục giảng và đập bàn cái rầm :
- CẢ LỚP IM LẶNG!
Cả bọn giật mình, im thin thít. Không khí trong lớp bỗng chốc yên tĩnh lạ thường. Linh Chi đảo mắt xung quanh lớp một lượt rồi nói :
- Sẽ giống như các năm trước, để chào mừng ngày thành lập trường, nhà trường sẽ tổ chức một cuộc thi diễn kịch…
- Yeah! Yeah! Yeah!
- Lớp mình phải quyết tâm đạt giải nhất.
Tụi nó bắt đầu “chém gió”, lớp trưởng khẽ nhíu mày, hét lên :
- CẢ LỚP IM LẶNG!
Nhỏ đưa đôi mắt đằng đằng sát khí ra nhìn cả lũ, hắng giọng rồi nói tiếp :
- Cuộc thi chia làm 3 vòng, vòng 1 sẽ do nhà trường sắp xếp cho từng lớp diễn, mỗi lớp một vở kịch khác nhau. Vòng 2 và 3 sẽ do các lớp tự chọn kịch để diễn.
Thế Bảo nhanh nhẩu hỏi :
- Lớp trưởng, vở kịch mà lớp mình diễn là vở kịch nào thế?
- Lớp chúng ta sẽ diễn vở kịch “Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn”
Nàng-Bạch-Tuyết-và-bảy-chú-lùn ư????
Cả lớp nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu…
Nhớ mãi lớp chúng ta
Giờ ra chơi…
Lớp 10B bắt đầu xúm lại quanh phòng lớp 10A. Lệ Anh ngạc nhiên, bước ra cửa lớp và hỏi :
- Các cậu qua lớp tớ có việc gì thế?
Kiều Tuyết hếch mặt lên, giọng giễu cợt :
- Ái chà, lớp 10A diễn kịch “Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn” cơ đấy!
Những tiếng cười khúc khích bắt đầu vang lên. Lệ Anh hỏi lại :
- Các cậu có ý gì?
- Ôi, bọn tớ chỉ là lo cho lớp cậu thôi, lớp cậu làm gì có ai đủ đẹp để làm Bạch Tuyết chứ. Tốt nhất là mấy cậu nên rút lui đi, đừng có cạnh tranh với bọn tớ làm gì, kẻo lại rớt ngay từ vòng 1 thì xấu hổ lắm.
Lệ Anh tức nghẹn họng. Linh Chi bước lại gần, đặt tay lên vai Lệ Anh, tự tin trả lời :
- Cảm ơn các cậu đã quan tâm. Chúng tớ sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu. Mà các cậu rảnh rỗi thế à, sao không chú tâm vào vở kịch để diễn cho tốt. Tớ khuyên các cậu nên bớt lo chuyện bao đồng đi!
Kiều Tuyết giận đỏ mặt, bỏ đi. Đám đông xì xào chuyện gì đó một lúc rồi cũng đi luôn. Cả bọn nhìn nhau, nói :
- Cố lên, lớp 10A cố lên! Chúng ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
10B là một lớp học giỏi nhất trường chỉ sau 10A, vì vậy các thành viên lớp 10B luôn tìm cách gây sự với 10A. 10A mặc dù không thích như vậy, nhưng sau những trò đùa quá đáng của 10B thì cũng không thể nhân nhượng được.
Cuộc thi lần này chắc chắn sẽ rất hấp dẫn đây!
- Để tớ đóng vai Bạch Tuyết cho.
- Không, để tớ đóng Bạch Tuyết.
- Cái gì, tớ mà lại đóng chú lùn ư.
- Ôi, tớ đẹp trai thế này, rất xứng đáng để đóng Hoàng tử.

Những tiếng nói ồn ã lần lượt phát ra từ căn biệt thự trên đường xx. Mọi người không những trầm trồ về kiến trúc và màu sắc của biệt thự mà còn xì xào vì quang cảnh…hoành tráng bên trong. 40 đứa đang giành nhau mấy bộ đồ diễn, y chang lũ con nít lớp một. Tụi nó, đứa nào cũng…tự ban cho mình khả năng diễn xuất tài tình nên cứ cãi nhau chí chóe về vai diễn. Cả bọn đều bướng như nhau, chẳng ai chịu ai. Đúng là khó xử thật!
Linh Chi thở hắt, nhìn khung cảnh cả lũ đang gườm gườm nhìn nhau mà chán nản. Có ai nhìn vào chắc cũng không tin bọn nó đã học lớp 10.
Ôi, chiến tranh “lạnh” thật rồi!
Mỗi đứa một việc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau. Có đứa ngồi lên thềm, thẫn thờ hết ngắm trời, rồi ngắm đất; có đứa rãnh rỗi, lại chỗ mấy chậu hoa, lén đưa tay bứt lá, bứt hoa rồi thả xuống hồ nước…
Lớp trưởng nảy ra ý kiến, vội nói :
- Bây giờ chúng ta bốc thăm nhé!
Cả bọn đều quay lại nhìn Linh Chi. Nhỏ cười hí hửng, mắt ánh lên niềm vui. Tụi nó không hẹn mà cùng gật đầu cái rụp.
Những cơn gió khẽ lướt qua làm rung rinh mấy cây hoa phong lan. Hương thơm dịu nhẹ của hoa hồng từ từ lan tỏa trong không gian yên tĩnh. Cả bọn tụm vào một chỗ, lần lượt bốc thăm. Đứa nào cũng nhắm mắt lại, đưa tay bốc lấy một tờ giấy. Vì đã bốc là không được đổi nên phải suy nghĩ cho kĩ càng.
15 phút sau…
Kết quả bốc thăm đã có. Linh Chi đảo mắt quanh cả bọn một lượt, nuốt nước bọt cái ực rồi e dè nói :
- Khánh Ly, cậu làm mụ phù thủy.
- Hả????
Khánh Ly gào lên, có mơ nhỏ cũng không tin mình lại làm mụ phù thủy, nhưng đã lỡ bốc rồi thì làm sao bây giờ. Nhỏ đang cố gắng hết sức để nuốt nước mắt vào trong.
- Lệ Anh, cậu làm chú lùn 1.
- Như Thiên, cậu làm chú lùn 2.

Đã đến giây phút quan trọng, Linh Chi dõng dạc nói :
- Thế Bảo, cậu làm công chúa.
Thế Bảo ngoác mồm ra, gương mặt mếu trông đến tội. Anh Nhật vỗ vỗ vai, cười tươi :
- Không sao đâu, cậu đóng công chúa cũng được mà.
- Còn tớ làm hoàng tử. Linh Chi cười.
Cuối cùng công việc phân vai đã xong. Cả bọn bắt đầu diễn kịch. Đến đoạn bà phù thủy làm một quả táo có độc và đưa đến cho Bạch Tuyết, Khánh Ly mặc một cái áo khoác đen, đầu đội mũ đen, cầm quả táo hớn hở đưa đến cho Bạch Tuyết. Thế Bảo nhìn thấy quả táo, mắt sáng rỡ, vội nhận lấy ăn luôn.
Thế Bảo cắn miếng táo thứ nhất.
Cậu ta lại tiếp tục cắn miếng táo thứ hai.
Tụi nó nhìn nhau khó hiểu. Trong kịch bản, chỉ cắn miếng táo thứ nhất là Bạch Tuyết đã trúng độc và ngã rồi mà, sao Thế Bảo vẫn thản nhiên ăn vậy?
Hay là cậu ta tham ăn quá nên…quên kịch bản rồi?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay