Nhớ Mãi Không Quên - Chương 69

Tác giả: Đông Bôn Tây Cố

Tạm biệt Liễu Vận Ca
Tiếng nổ mạnh đùng đùng không ngừng vang lên, ánh lửa đốt sáng cả một bầu trời đêm …
Sau đêm đó, ở Nhật Bản thậm chí cả Đông Nam Á cái tên bang Thanh Long nhất thời được lan truyền đã trở thành lịch sử. Điều này cũng làm cho tất cả mọi người nhận thức được, sáu vị đứng đầu Phong Hoa là không thể trêu chọc vào. Nếu đắc tội với bọn họ, nặng thì ૮ɦếƭ rất khó coi, nhẹ thì sống rất nhục nhã.
Trong lúc tất cả mọi người thấp thỏm suy đoán ai sẽ là mục tiêu kế tiếp của bọn họ, thì Phong Hoa lại ngừng mọi hoạt động, không có mừng rỡ, ngược lại mang theo nhàn nhạt đau thương.
Ngày hôm sau, trên các trang web lớn xuất hiện một mẩu tin tức, một giám đốc điều hành của công ty Nhật Bản không chịu nổi áp lực của công việc, dấn thân vào nền công nghiệp ѕєχ để giảm bớt áp lực, có kèm theo vài bức ảnh chụp rõ nét, một số trang web video.
Khi Triệu Tịch Vũ chứng kiến những tin tức này thì đang ngồi trong phòng làm việc.
Cô đột nhiên hối hận, đã sớm biết con người Nhật Bản sẽ lật lọng, sao cô lại làm giao dịch với loại súc sinh đó chứ?
Cô mở cửa phòng làm việc ra, tình cảnh bên ngoài vốn là ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn cô, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường cùng cười nhạo, giống như cảnh xuất hiện ở trong mộng trước đây của cô, trong lúc này cô lại có chút thoải mái.
Cô chỉ là hối hận, nếu như sớm biết cuối cùng cũng là cái kết quả này, thì lúc đó cô chắc chắn sẽ không ngần ngại lựa chọn Cố Mặc Hàm, nhưng mà có tiền cũng khó mua được lời tiên tri.
Cô chợt ý thức được, có lẽ cô không có yêu Cố Mặc Hàm đến vậy, nếu không sao vào cái thời điểm đó lại lựa chọn thanh danh của mình mà bỏ qua anh chứ?
Mặc kệ như thế nào, bây giờ cô đã thua, hoàn toàn thất bại đến thảm hại, cái gì cũng không còn.
Triệu Tịch Vũ ra khỏi công ty, tùy ý vào một quán bar. Một người phục vụ ngăn cô lại.
“Thực xin lỗi, tiểu thư, chúng tôi còn chưa đến giờ mở cửa.”
Triệu Tịch Vũ từ trong ví tiền móc ra vài tờ đưa cho anh ta, “Không sao, các người không cần để ý đến tôi, cho tôi chai rượu, để mình tôi ngồi một lát là được.”
Người phục vụ kia nhận lấy tiền rồi bỏ đi.
Triệu Tịch Vũ đi đến cái bàn trong góc ngồi xuống, nhìn cả quán bar từ vắng lạnh đến tiếng người huyên náo.
Cuối cùng cô ra khỏi quán bar, cả người hơi rượu đi trên đường.
Khi đi đến một cái ngõ tối đen, ᴆụng phải mấy tên côn đồ từ bên trong xông ra, tóc nhuộm đủ mọi màu, vẻ mặt □ nhìn cô.
“Dô, cô em này uống say rồi nha?”
Triệu Tịch Vũ trợn mắt nhìn bọn họ, “Cút ngay!”
Một gã vừa lùn vừa béo nịch mặt mũi dữ tợn đi tới, “Yêu, đủ đanh đá nha, anh thích cái nhiệt tình này của cô em đó!”
Một người trong đó nhìn cô, đột nhiên kêu lên, “Đại ca, cô ta không phải là cái cô giám đốc điều hành trong bản tin đó đó!”
Một đám người lập tức nhìn sang, ánh mắt nhiệt liệt làm cho Triệu Tịch Vũ thanh tỉnh đôi chút, đồng thời cảm nhận được sự sợ hãi, cô cúi đầu xuống, có chút bối rối mở miệng.
“Tôi không phải, các ông nhận lầm người rồi.”
“Thật sự là cô em nha! Hôm nay vận khí chúng ta thật tốt! Người đẹp, cùng chúng tôi chơi đùa chút đi!”
Triệu Tịch Vũ xoay người nhanh chân bỏ chạy, nhưng rất nhanh đã bị từ phía sau kéo lại.
“Muốn chạy? Không dễ như vậy đâu!”
Triệu Tịch Vũ cuống quít kêu to, “Cứu…”
Vừa mới bắt đầu kêu cứu đã bị bàn tay dơ bẩn từ phía sau che miệng lại, chỉ có thể phát ra tiếng “Ô ô” bị đè nén.
Vài người kéo cô vào trong ngõ hẻm, một gã nhuộm tóc vàng nói, “Chỉ cần cô em không kêu, anh liền buông tay, như thế nào?”
Triệu Tịch Vũ lập tức gật đầu.
Gã kia mới vừa buông tay, cô liền bắt đầu la to. Rất nhanh, một cái tát rơi trên mặt cô, cô rõ ràng cảm giác được lỗ tai của mình “Ong ong”, nghe không được bất kỳ thanh âm gì.
“Tiện nhân! Mày TMD cùng người Nhật Bản thì được, cho mày bồi chúng tao thì vẻ mặt không vui, xem ông đây có đánh ૮ɦếƭ mày không!”
Vài người la ó lên, tát tai, quả đấm không ngừng rơi vào trên người, trên mặt cô.
Vừa mới bắt đầu Triệu Tịch Vũ còn cứng rắn cãi lại, “Nếu chúng mày dám ᴆụng đến tao, tao nhất định sẽ không tha cho chúng mày!”
Mấy tên côn đồ cười đến không thể dằn xuống được, trên mặt nhưng lại hoảng sợ, “Chúng tao thật sợ hãi nha!”
Nói xong đổi lại một bộ mặt hung ác, “Tao lại muốn nhìn thử là ai sẽ không bỏ qua ai!”
Nói xong, đưa tay xé áo cô, đăng-ten nội y cùng da thịt trắng noãn hiện ra. Có thể nghe rõ tiếng nuốt nước bọt.
Triệu Tịch Vũ che nửa người trên liền lăn một vòng thối lui đến góc, hoảng sợ nhìn bọn họ, trong thanh âm mang theo run rẩy, “Tôi có thể cho các người tiền, các người buông tha tôi có được hay không?”
Vài người không còn dong dài với cô nữa, từ từ tiến lại gần, Triệu Tịch Vũ bị chận ở góc tường, toàn thân phát run. Sau đó không ngừng truyền đến tiếng vải vóc bị xé rách, tiếng cười lớn, còn có tiếng cầu xin tha thứ của Triệu Tịch Vũ.
Khi cô lần lượt bị từng gã áp dưới thân, cô rốt cục tuyệt vọng, không còn cầu xin tha thứ, không còn phản kháng nữa.
Khi tất cả đều đã kết thúc, Triệu Tịch Vũ nằm ở trên mặt đất băng lãnh, vải vóc trên người bị xé không che hết cơ thể, đầu tóc rối bời, hai mắt vô thần, hình dạng tiều tụy.
Không biết nằm bao lâu, cô từ từ ngồi dậy, cầm lấy áo khoác ngoài bên cạnh mặc vào, chân trần đi ra ngoài, thỉnh thoảng người đi đường lại đi ngang qua chỉ chỉ trỏ trỏ cô.
Về đến nhà, cô đứng dưới vòi hoa sen, không ngừng dùng bàn chải chà xát thân thể, rất nhanh toàn thân cao thấp đều để lại vết máu màu đỏ, mà cô giống như không chút nào cảm giác được đau đớn, lại nổi điên liên tục dùng sức, muốn rửa sạch những dơ bẩn trên thân thể…
***
Lại đến cuối thu, thời tiết ngày càng trở nên lạnh lẽo, Tần Vũ Dương đứng trước cửa sổ phòng làm việc ngắm lá khô rụng đầy hai bên đường, trên cành trụi lủi, có chút hoang vắng.
Thư ký gõ cửa đi vào, “Tần tổng, không còn chuyện gì tôi tan việc trước.”
Tần Vũ Dương ngồi lại trên ghế, “Ừ, đi đi.”
Tan việc Tần Vũ Dương mới đi ra khỏi thang máy liền nghe được có người gọi cô, “Vũ Dương!”
Cô vừa quay đầu lại trông thấy một cô gái tóc ngắn mặc áo khoác ngắn màu đen, trên mặt đeo một cái kính thật to màu trà, không nhận ra được cô ta là ai.
Cô gái kia lấy kính xuống, Tần Vũ Dương cười đi tới, “Vận Ca!”
Cô ôm lấy Liễu Vận Ca, “Đi cùng Mạc Sính Dã ?”
Nụ cười trên mặt Liễu Vận Ca có chút mất tự nhiên, “Tôi tự mình tới.”
Tần Vũ Dương cẩn thận hỏi, “Những người khác đâu?”
Liễu Vận Ca lại đeo kính râm lên, “Chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút đi!”
Hai người đi vào quán cà phê đối diện công ty, Liễu Vận Ca nhìn Tần Vũ Dương, “Vũ Dương, có chuyện tôi nghĩ cô cần phải biết.”
Tần Vũ Dương nhấp một ngụm hồng trà, cười hỏi cô ấy, “Chuyện gì, nghiêm túc như vậy sao? Cô cùng Mạc Sính Dã muốn kết hôn?”
Liễu Vận Ca không chút nào để ý sự trêu chọc của cô, “Là về Cố Mặc Hàm.”
Tần Vũ Dương xoay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, có chút mâu thuẫn, “Tôi cùng người kia đã không còn quan hệ gì, chuyện của anh ta tôi không muốn biết.”
Liễu Vận Ca nói tiếp, “Cô biết Cố Mặc Hàm tại sao lại cùng cô chia tay không?
Tần Vũ Dương vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ, cơ thể có chút cứng ngắc.
“Cố Mặc Hàm dặn không được nói cho cô, nhưng tôi nghĩ cô có quyền được biết. Lúc ấy cô bị bắt cóc, là Triệu Tịch Vũ làm. Cô ta cùng một gã Nhật Bản trong bang Thanh Điền rất nổi danh làm giao dịch, cô ta lấy cái này uy Hi*p Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm nghĩ hết mọi biện pháp, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.”
Tần Vũ Dương nghe đến đó thì cực kỳ bình tĩnh, quay mặt sang nhìn cô.
Liễu Vận Ca tiếp tục, “Sau khi cô cùng Cố Mặc Hàm chia tay, sáu người bọn họ liền bắt đầu đi vào xã hội đen, thế lực không ngừng khuếch trương, tất cả mọi người đều biết, vì cô Cố Mặc Hàm đã điên rồi, ngay cả tính mạng cũng không muốn. Tham gia vài chục trận giao đấu lớn nhỏ.”
Tần Vũ Dương có chút động dung, “Cô nói bọn họ sáu…”
Liễu Vận Ca gật gật đầu nói tiếp, “Thế lực của bang Thanh Điền là không thể khinh thường, bọn họ một mực tìm kiếm cơ hội tập hợp lực lượng, cho đến khoảng thời gian trước, bọn họ đi Nhật Bản, trực tiếp tiêu diệt hang ổ của bang Thanh Điền.”
Nói đến đây Liễu Vận Ca nhìn Tần Vũ Dương.
Tần Vũ Dương bị ánh mắt của cô ấy nhìn có chút lo sợ, “Sau đó thì sao?”
Liễu Vận Ca chậm rãi phun ra ba chữ lạnh như băng, “Anh ta ૮ɦếƭ.”
Tần Vũ Dương bỗng nhiên cảm thấy không biết phải làm sao, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, cô nhận được tin này từ trong miệng người khác.
“Không thể nào, Cố Mặc Hàm đã từng ở trong quân ngũ, hơn nữa bọn họ có sáu người mà, làm sao lại…”
“Triệu Tịch Vũ động tay chân lên súng của Cố Mặc Hàm, anh ta bị Morioka Astoria bắn trúng chỗ hiểm, sau đó xảy ra vụ nổ, tình cảnh quá hỗn loạn. Chờ sau khi đi tìm lại, thì tìm không thấy. Không biết là bị nổ bay hay là…”
“Đừng nói nữa!” Đại não của Tần Vũ Dương không khống chế được mà tưởng tượng hình ảnh ngay lúc đó, cô nhịn không được lên tiếng cắt đứt cô ấy.
“Nếu đã không tìm được, các người dựa vào cái gì nhận định anh ấy đã ૮ɦếƭ? Nói không chừng, nói không chừng anh ấy…”
Tần Vũ Dương đột nhiên ý thức được lời nói của mình không có một chút khả năng. Một người đã bị trúng đạn thì làm sao có thể trốn được vụ nổ.
Liễu Vận Ca đưa cho cô một lá thư, ‘cuối cùng chỉ tìm được cái này.”
Tần Vũ Dương nhận lấy mở lá thư ra, thấy được một sợi dây đeo cỏ bốn lá cỏ, trên mặt còn dính loang lổ vết máu. Nước mắt của cô thoáng cái tuôn ra. Cô run rẩy mở nắp sau của điện thoại ra, từ bên trong lấy ra một sợi dây đeo cỏ bốn lá hình chiếc khóa đã mỏng, sau đó đem hai sợi dây đeo treo đặt lại với nhau, nước mắt từng giọt từng giọt rơi lên đó.
Một lúc sau cô từ từ mở miệng, “Còn những người khác?”
“Những người khác đã trở về, đều là bị thương ngoài da, không có vấn đề gì.”
“Còn kẻ kia?”
“૮ɦếƭ.”
“૮ɦếƭ như thế nào?”
Liễu Vận Ca trong mắt dần hiện ra cừu hận, “Tôi Gi*t.”
Tần Vũ Dương có chút giật mình nhìn cô ấy, “Liễu Vận Ca, tôi vẫn luôn cảm thấy cô rất thần bí. Trong một loạt sự kiện này, cô rốt cuộc sắm vai nhân vật gì?”
Liễu Vận Ca ngừng lại một chút, nói tất cả mọi chuyện cho Tần Vũ Dương.
Sau khi Tần Vũ Dương nghe xong cũng không không nhịn được mà cười lạnh.
“Nói như vậy, hết thảy đều là cô thiết kế ? Từ khi cô vào Đằng Đạt đến chuyện đòi nợ trước nhà cô, rồi đến chuyện tôi bị bắt cóc, tất cả đều ở trong kế hoạch của cô?”
Liễu Vận Ca hốc mắt có chút hồng, “Không phải vậy, có rất nhiều chuyện tôi cũng là vạn bất đắc dĩ.”
“Tôi muốn biết, thời gian dài như vậy, tôi, Lãnh Thanh Thu, Mạc Sính Dã, còn có mọi người, trong mắt cô chúng ta rốt cuộc là cái gì?”
“Tôi …”
Tần Vũ Dương nắm sợi dây đeo trong tay đứng lên, lạnh lùng mở miệng, “Liễu Vận Ca, rốt cuộc cô có tim hay không vậy?”
Nói xong liền rời đi, lưu lại một Liễu Vận Ca sững sờ ngồi ở đằng kia.
Ra cửa, nhìn dòng người qua lại trên đường, nước mắt Tần Vũ Dương lại chảy ra.
Cố Mặc Hàm, em không tin. Anh sẽ không ૮ɦếƭ, anh còn chưa nói một tiếng với em, sao lại có thể ૮ɦếƭ chứ?
Cô lau nước mắt, lấy điện thoại ra.
“Thanh Thu, là thật sao?”
Thanh âm của Lãnh Thanh Thu mang theo run rẩy, “Vũ Dương…”
“Cậu hãy bảo Thạch Lỗi nghe điện thoại.”
Lãnh Thanh Thu đem điện thoại đưa cho Thạch Lỗi.
“Vũ Dương, tôi là Thạch Lỗi.”
“Vừa rồi Liễu Vận Ca tới tìm tôi, nói cho tôi biết Cố Mặc Hàm … Là thật sao?”
Thanh âm Thạch Lỗi thoáng cái trầm xuống, “Cái sợi dây đeo kia, Hàm tử vẫn đem bên mình, chúng tôi tìm rất nhiều lần đều không tìm được, chỉ sợ Hàm tử thật sự…”
Tần Vũ Dương đột nhiên cúp điện thoại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc