Giang Mạc trong sự cảm tạ không ngừng của Chúc Viên ngoại mà được mời ở lại Chúc gia. Bên này Chúc Viên ngoại lại vắt hết óc suy nghĩ làm cách nào báo đáp y, chỉ dùng tiền thật sự rất tục khí, nhưng trừ bỏ tiền ông lại không nghĩ ra được cách nào khác!
Mà Chúc Tương Lan cũng quyết định ở lại Chíc gia mấy ngày. Nhà chồng Chúc Tương Lan họ Đường, tuy rằng cũng là một phú hộ, nhưng quan hệ trong nhà cực kỳ phức tạp. Chúc Tương Lan phải đối phó với mẹ chồng của bà, còn có chị em dâu, tiểu thi*p của chồng. Tuy nói là chủ mẫu một nhà, nhưng chuyện phiền lòng từng cái từng cái chạy đến. Thừa dịp chuyện này của Bạch Vi bà cũng muốn trốn ra ngoài thanh tĩnh vài ngày.
Dàn xếp cho cô xong, Bạch Vi dẫn bọn nha hoàn đi về phía chỗ của mình. Nhưng nửa đường lại bị người chặn lại, chính là Ân Tam Nương.
"Bạch Vi, tỷ có lời muốn nói với muội, có thể để bọn nha hoàn tránh xa một chút được không?" Vừa chạm mặt, Ân Tam Nương liền nói như vậy.
Bạch Vi gật gật đầu, lập tức để bọn nha hoàn tránh ra, đi theo Ân Tam Nương đến một đình khác, mặt mày trong lúc đó đều là thần sắc vui vẻ, không có chút khúc mắc.
Chờ ngồi xuống, Ân Tam Nương lập tức giữ chặt tay của Bạch Vi. Cũng không biết trước kia nàng ta làm gì, lòng bàn tay thô ráp hơn Bạch Vi rất nhiều. Ân Tam Nương vừa kéo lại, giống như liền nhận ra điểm này, nhưng là ngại bỏ tay Bạch Vi ra, đành nắm chặt như tỷ muội tình thâm, sau đó thân thiết hỏi, "Bạch Vi, muội nói thật với tỷ, những ngày này muội thật chỉ ở nhà của cô muội, không đi nơi khác sao? Hiện tại nơi này không có ai, muội không cần cố kỵ"
Yêu, ngươi còn biết phải cố kỵ à? Thế ai là người ở trước mặt mọi người lớn tiếng nói Chúc Bạch Vĩ nữ phẫn nam trang đến thư viện học? Giống như sợ người khác không nghe thấy vậy. Bạch Vi mặc dù ở trong lòng nói vậy, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra chút gì. Đối phó với loại người này, dùng thái độ mãnh liệt cùng sức mạnh chỉ làm cho đối phương càng ương nghạnh, biện pháp tốt nhất chính là khiến đối phương nghẹn đến ૮ɦếƭ, nói ngắn gọn chính là nàng ta yếu ngươi phải yếu hơn nàng ta, xem ai giả vờ đáng thương, giả vờ vô tội tốt hơn!
"Đương nhiên là đi cô gia rồi. Ân tỷ tỷ, tỷ biết không, muội cho tới bây giờ cũng chưa từng lừa gạt tỷ. Nhưng là dù có ngốc ta cũng biết thư viện kia đều là nam nhân, một nữ nhi như ta sao có thẻ đến một nơi như vậy chứ? Chuyện xưa chính là chuyện xưa, muội mới không xem nó là thật đâu!" Bạch Vi thiên chân đơn thuần nói.
"Thật vậy sao? Nhưng trước khi muội đi không phải nói..." Ân Tam Nương đột nhiên nắm chặt tay Bạch Vi.
"Muội chỉ nói bừa mà tỷ cũng tin sao?! Muội nghĩ nếu là tỷ thì sẽ nghe ra được lúc ấy muội đang nói dối chứ! Dù sao người ta cũng là bị phụ thân nhốt trong phòng quá bức bối a, cho nên muội mới cố ý chọc giận cha muội. Tỷ xem hiện tại muội mời cô muội tới, ông không phải cái gì cũng quên hết sao? Muội vốn là đánh chủ ý này đấy!" Bạch Vi cao hứng nói.
Ân Tam Nương sắp bị vẻ mặt ta đây thông minh biểu tình kiêu ngạo của Bạch Vi làm tức đến nội thương luôn rồi. Thật sự là đáng tiếc một phên mưu mô của nàng, vốn tưởng rằng đó là một nha đầu ngu ngốc, không ngờ tới đã ngu ngốc lại còn nhát gan!
"Một khi đã như vậy, vậy muội nói... chuyện thành thân với Mạnh Sơ Hàn cũng là... Cũng chỉ là tạm thời lừa gạt nghĩa phụ thôi phải không? Dù sao muội cũng không thích Mạnh Sơ Hàn, hắn lại là một thư sinh nghèo, muội khẳng định là không muốn gả cho hắn, phải không?" Ân Tam Nương gian nan hỏi. Phải biết rằng trước kia nàng ta ở trước mặt Chúc Bạch Vi không biết bao nhiêu lần ám chỉ Mạnh Sơ Hàn không tốt, cho nên nha đầu kia mới kháng cự gả cho hắn. Thậm chí nàng ta trả lại cho nàng một nồi câu tên là Lương- Chúc. Qủa nhiên, tiểu nha đầu được dưỡng trong khuê phòng bởi vì luôn hướng tới tình yêu tốt đẹp cho nên liền cắn câu. Nhưng vì sao hiện tại...
"Aiz..." Bạch Vi thở dài, làm cho cảm xúc của Ân Tam Nương cũng không tự giác không ngừng phập phồng theo tiếng thở dài của nàng.
"Thật ra muội cũng hiểu được, tuy rằng hiện tại muội vẫn không thích Mạnh Sơ Hàn, nhưng dù sao hắn từ nhỏ đã là vị hôn phu của muội, sao cps thể nó không lấy chồng liền sẽ không gả được chứ. Nếu lui hôn thanh danh của muội còn gì đáng để nói nữa chứ. Mấy ngày nay cô đã nói rõ ràng những điều lợi, hại trong đó cho muội nghe, cho nên muội gả. Thế gian này nữ tử không phải đều là như vậy sao, mọi người đều, chỉ cần mọi người đều hạnh phúc là được rồi. Hơn nữa phụ thân nói hắn tốt như vậy, nói chừng muội gả qua cũng có thể thành một phen giai thoại cũng không chừng!" Bạch Vi tràn đầy khát khao nói.
Nghe nàng nói như vậy, đáy lòng Ân Tam Nương dâng lên một trận chua xót. Cũng không ngờ thế nhưng thật sự lại chính là một phen giai thoại đấy? Từ nhỏ nàng ta đã được nghe rất nhiều bài thơ ca tụng tình yêu của hai người...
Thì ra Ân Tam Nương là nữ xuyên đến từ hiện đại một ngàn năm sau. Ở thời đại kia của nàng, hai người Chúc Bạch Vi cùng Mạnh Sơ Hàn thế nhưng lại rất nổi tiếng. Mà Mạnh Sơ Hàn ở triều đại này có danh thanh quan, để lại một lượng lớn thơ từ, ngay cả phu nhân hắn là Chúc Bạch Vi cũng đồng dạng truyền lại rất nhiều thơ từ. Bên trong khắp nơi miêu tả cuộc sống ngọt ngào hằng ngày của hai người. Nói cách khác, chính là tú âи áι, nhưng là loại tú âи áι này, thế nhưng lại tú đến hơn một ngàn năm.
Nàng sau nhiều lần thất tình cực kỳ khát vọng loại tình yêu này. Lại không ngờ vừa tình lại nàng thế nhưng trở về hơn một ngàn năm trước, đến triều đại có Chúc Bạch Vi cùng Mạnh Sơ Hàn tồn tại, ngay cả thân thể cũng rút nước, biến thành tiểu nha đầu mười bốn tuổi. Điều này khiến nàng vô cùng sung sướng.
Cho nên sau khi được Chúc Bạch Vi nhặt về, nàng mới có thể làm đủ trò cho nàng ta vui, thầm nghĩ có thể đá nàng ta đi. Mà bên kia nàng cũng tiếp xúc với Mạnh Sơ hnà, bởi vì lợi thế một ngàn năm, Mạnh Sơ Hàn đối với chuyện nàng xuất thành thơ rất thưởng thức, tình cảm hai người cũng ngày càng sâu. Một đoạn thời gian trước khi Chúc Bạch Vi trở về, bọn họ đã trao đổi tình ý. Nàng nghĩ lúc này người có thể tú âи áι với Mạnh Sơ Hàn hơn một ngàn năm nên đổi thành Ân Tam Nương nàng, ai ngờ...
"... Muội không phải nói muội bị Xuân Đào cùng một thư sinh liên hợp trói lại sao? Có nặng lắm không? Sẽ không là..." Thân thể không con trong sạch chứ? Những lời còn lại Ân Tam Nương không nói ra miệng, nhưng ý tứ trong đó không cần lời cũng hiểu,
Biểu tình của Bạch Vi một bộ cổ quái nhìn nàng ta, "Ân tỷ tỷ, sao có thể nói như vậy chứ. Muội còn chưa kịp bị trói đã được Giang Mạc cứu, nơ đó có rất nhiều người có thể làm chứng!" Ân Tam Nương này thật đúng là ước gì nàng có thể biến mất nha, chẳng lẽ đời trước Chúc Bạch Vi Gi*t cả nhà nàng ta, cho nên nàng ta mới có ác ý với nàng đến như vậy!
"Ta cũng là vì quan tâm muội, dù sao cũng là loại chuyện khó có thể mở miệng, nhưng chúng ta la tỷ muội, muội cứ..."
Bạch Vi vung tay của nàng ta ra, cực kỳ có kỹ xảo ném tới ven bàn thạch. Nghĩ đến cái tay kia nếu trúng khẳng định rất đau, nhưng trên mặt Bạch Vi vẫn là vẻ tức giận, "Ân tỷ tỷ, lời như vậy ta không muốn nghe lần thứ hai. Chuyện liên quan đến danh tiết nữ nhi gia, hy vọng tỷ cân nhắc thật kỹ trước khi nói!" Nói xong Bạch Vi cũng không thèm quay đầu lại rời khỏi, như là tức giận, chỉ chừa lại một mình Ân Tam Nương đứng ở nơi đó nắm chặt tay mình, vẻ mặt đau đến toát mồ hôi, ngay cả khí lực gọi nàng lại cũng không có.
Một mình đi loạn khắp nơi trong vườn hoa của Chúc gia. Ân Tam Nương này nói chuyện thật đúng là làm người tức giận, nàng không phải là Chúc Bạch Vi mà cũng tức giận đến đòi mạng.
Nhưng là đi tới, lại đột nhiên nhìn thấy một mình Giang Mạc đang luyện kiếm ở trong sân. Ban đầu nàng còn nhìn ngắm người, nhưng dần dần bị kiếm quang hấp dẫn. Kiếm chiêu này thế tiêu sái giống như có một loại quy luật dẫn dắt, khiến cho nàng xem như say như si, ngay cả thân mình tản mát ra một ít từ trường khác thường cũng không biết. Một số điểm sáng thật nhỏ mắt thường không thể nhìn thấy dưới sự hấp dẫn của từ trường càng không ngừng chui vào cơ thể Bạch Vi.
Bị loại động tĩnh này quấy rầy Giang Mạc cũng không thể không ngừng lại. Nhìn thấy bộ dáng lúc này của Bạch Vi, kinh hãi. Thế nhưng ở dưới tình huống không có công pháp gì, không có ai chỉ dạy chỉ xem mình múa kiếm liền dẫn khí nhập thể. Sư phụ thường nói y là kỳ tài trăm năm khó gặp nhất, cũng là khó tìm nhất, phải thật quý trọng thiên phú ông trời ban cho. Hiện tại xem ra, cũng không phải là quá khó tìm, nếu không cũng không để y tìm được một người.
Nhưng Giang Mạc vẫn bố trí tốt chung quanh, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy đến Bạch Vi. Cũng không biết nàng dẫn khí cần bao lâu, dựa theo quy củ của người tu luyện như bọn họ mà nói, thời gian dẫn khí càng ngắn, tư chất càng cao. Vậy nó rõ tạp khí trong cơ thể ít, thân thiện với linh khí, tốc độ hấp thu nhanh. Nhớ năm đó, y dẫn khí bất quá tiêu phí nửa canh giờ, cũng đã chấn kinh rất nhiều trưởng bối. Hiện tại Bạch Vi cũng không biết phải mất bao nhiêu thời gian.
Sắc trời ngày càng tối, Giang Mạc vẫn ở bên cạnh thủ hộ nàng. Đợi đến khi chạng vạng tối, Bạch Vi mớ chậm rãi mở mắt ra, lập tức nghe thấy một trận tanh tưởi, khiến nàng thiếu chút nữa muốn nôn.
Mà không may nàng phát hiện cỗ tanh tưởi này đích xác là phát ra từ người của mình, càng không may là Giang Mạc lại đứng ngay bên cạnh. Nghĩ đến y cũng ngửi thấy được, Bạch Vi có chút suy nghĩ không dám nhìn thẳng vào mặt hắn. Xong rồi, cỗ mùi hôi này chính nàng cũng muốn nôn chứ đừng nói đến Giang Mạc. Xong rồi, xong rồi, thế giới này nàng vô duyên với Giang Mạc...
Khi nhìn thấy trên mặt Bạch Vi đầy vết bẩn thế nhưng vẫn không che được vệt ửng đỏ trên mặt nàng, Giang Mạc không khỏi phì cười, giải thích, "Vừa mới dẫn khí nhập thể là như vậy. Lúc trước ta cũng như vậy, chất dơ bẩn trên người tẩy sạch là tốt rồi. Tư chất của cô cũng không tệ, chỉ tốn hai canh giờ, mùi so với rất nhều người mới nhập môn cũng tốt hơn!" Phải biết rằng ở trên núi có một đệ tử lúc dẫn khí nhập thể nhưng thiếu chút nữa tự hui ૮ɦếƭ mình. Cũng may sư phụ y trượng nghĩa, thấy chuyện không đúng, liền bình trụ hô hấp cứu lấy hắn.
"Aiz..." Bạch Vi có chút mê mang, những lời Giang Mạc nói từng chữ nàng đều biết, nhưng kết hợp cùng một chỗ nàng lại có chút không rõ, "Dẫn khí nhập thể?"
"Ừm" Giang Mạc gật đầu, "Trước đó cô xem ta luyện kiếm, bị thu hút vào, bất giác liền dẫn khí nhập thể, đã bước nửa bước vào cánh cửa tu luyện. Ở chỗ ta có một quyển Trường Xuân công pháp, cô cầm lấy luyện đi, rất có ích với cô"
Bạch Vi ngây ngốc nhận lấy. Đầu óc nàng còn có chút biến chuyển, sao đột nhiên chuyển sang kênh tu chân thế này. Vốn nàng nghĩ đến Giang Mạc cũng chỉ là luyện chút công phu ví như khinh công hay cái gì đại loại, không ngờ tới lại là thứ cao cấp hơn. Mà hện tạ nàng cũng đi lên con đường cao cấp này, ngày trôi qua cũng thật huyền huyễn.
Bạch Vi nắm lấy cuốn sách nhỏ kia. Lúc đang chuẩn bị trở về để nghiên cứu, Giang Mạc đột nhiên mở miệng hỏi, "Cô, có một vị hôn phu chỉ phúc vi hôn, đúng không?"
"Hửm? Ừm" Bạch Vi bởi vì đầu óc chưa kịp tiêu hóa hết, ngo ngoe gật đầu, gật đầu xong mới phát hiện không thích hợp. Thừa nhận vị hôn phu với Giang Mạc làm cái gì chứ, cái loại nam nhân đó nàng mới không thèm gả có được không?
"Chỉ là ta..."
Bạch Vi đang chuẩn bị nói cái gì đó, liền thấy Giang Mạc gật đầu một cái, sau đó nó câu "Ta hiểu được", sau đó "Vèo" một tiếng biến mất không tăm hơi.
Trời ạ, Giang Mạc ngươi trở lại đi! Ta còn chưa nói hết đâu! Chỉ là ta sẽ không gả, ngươi phải nghe hết lời ta nói rồi hãy chạy á. Hiện tại thì tốt rồi, hahaha. Bạch Vi thầm muốn khóc...
Chạy cũng thật là giỏi nha, chờ nàng luyện thật tốt rồi sẽ chạy còn giỏi hơn ngươi. Cũng không chờ ngươi nói xong liền chạy, xem ai bị đè nén! Trên đường trở về phòng, Bạch Vi lẩm bẩm oán giận nói.
Nhưng rất nhanh Bạch Vi đã không còn oán giận, qua vài ngày nàng cũng chưa từng gặp lại Giang Mạc lần nữa. Ngay cả cố ý vào viện của hắn chờ cũng chưa từng nhìn thấy hắn, điều này làm cho Bạch Vi có chút hốt hoảng, sẽ không phải cứ như vậy mà đi rồi chứ! Nàng và Giang Mạc sẽ không phải là gặp phải những kiểu tình huống như là, bởi vì một hiểu lầm gì đó, một người rời đi, nhiều năm sau lại gương vỡ lại lành đầy máu chó ấy chứ?! Nàng không cần!
Ngay lúc Bạch Vi đang thở dài thở ngắn, bỗng nhiên có cảm giác như cửa bị được ái đó gõ. Mở cửa ra, liền nhìn thấy Giang Mạc áo trắng bay bay đứng ở bên ngoài, ánh trăng, gió nhẹ, lá rụng khiến y thoáng nhìn như trích tiên.
Bạch Vi lập tức cao hứng, "Giang Mạc, huynh trở lại rồi? Mấy ngày này huynh đi đâu vậy?"
"Đợi lát nữa sẽ nói cho cô, trước ta mang cô đến nơi này nhìn một chút" nói xong, liền mang theo Bạch vi bay đi ra ngoài. Mãi cho đến khi đến phía trên một bức tường khá cao, mới ngừng lại. Từ nơi này có thể nhìn thấy tình huống trong nhà Mạnh Sơ Hàn. Lúc này Mạnh Sơ Hàn đang ngồi ở trong nhà, tay cầm một quyển sách, vừa đọc vừa rung đùi đắc ý, bộ dáng cực kỳ buồn cười. Bạch Vi nghĩa hẳn là nàng đã biết Giang Mạc mang nàng đến để xem cái gì, không khỏi vụng trộm nở nụ cười ở trong lòng, những cũng cảm thấy rất ngọt.
"Huynh dẫn ta tới nơi này nhìn cái gì?" Bạch Vi dường như đã biết nguyên do lại ra vẻ nghi hoặc hỏi, một bàn tay nắm chặt góc áo của Giang Mạc, như thế nào cũng không buông tay.
"Cô cứ xem rồi biết" Giang Mạc không giải thích nhều.
Chờ thêm một lúc sau, Bạch Vi liền thấy Mạnh Sơ Hàn vốn đang chậm rãi đọc sách như là nghe thấy tiếng động nào đó, chạy vội ra cửa, đón một nữ tử vào. Màng mặc áo choàng sa mỏng, trong tay mang theo mấy chiếc hộp bằng mây tre, dáng người yểu điệu. Hai người sóng mắt lưu chuyển, trong đó tràn đầy nhu tình mật ý, như là rễ tình mọc sâu đã lâu.
Mà người kia không ai khác chính là Ân Tam Nương.
Bạch Vi đã sớm biết hai người này có liên hệ với nhau, đương nhiên không cần phải xem những cảnh này. Nhưng nhớ đến Giang Mạc đang ở bên cạnh, đành phải làm ra vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn bi thương, dường như không thể tin được.
Giang Mạc thấy bộ dạng này của nàng, không tjw giác ôm chặt eo của nàng. Bởi vì hai người gần như là đứng giữa không trung, Bạch Vi chưa tu luyện đến độ có thể đi trên không, cho nên căn bản là Giang Mạc mang theo nàng, cũng làm cho nàng gần như nằm hẳn vào lòng Giang Mạc. Nếu không phải Giang Mạc dùng loại pháp thuật ẩn thân, bộ dạng hiện tại của ha người mà bj người khác nhìn thấy, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không chối được.
Giang Mạc nhưng lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ thầm muốn để cho Bạch Vi nhìn thấy rõ chân tướng. Bạch Vi thì sao á? Đang hoàn toàn chìm đắm, hướng thụ thời gian ngọt ngào của hai người.
Ngay từ đầu Ân Tam Nương cùng Mạnh Sơ Hàn vốn đang ngồi ăn điểm tâm bàn luận thi từ linh tinh, đột nhiên Ân Tam nương ngẩng đầu nhìn trời, mày nhíu lại, đi về trước hai bước.
Sau đó Bạch Vi liền nghe thấy nàng ta thì thầm, "Minh nguyệt bao lâu có, nâng cốc hỏi thanh thiên..."
Hiện tại nàng đã hoàn toàn xác định Ân Tam Nương là xuyên qua từ hiện đại. Thật không biết vì sao nàng ta lại muốn phá hoại Chúc Bạch Vi, chẳng lẽ nàng ta đã sớm đoán được Mạnh Sơ Hàn tương lai làm đến chức quan Thừa Tướng, cho nên đến ૮ɦếƭ cũng muốn dính lấy hắn? Vậy cũng thật là quái dị, theo sự hiểu biết của nàng trong lịch sử làm gì có người nào tên là Mạnh Sơ Hàn chứ!
"Hay, hay cho một cái chi mong nhân lâu dài, ngàn dặm cộng thiền quyên!" Thần sắc Mạnh Sơ Hàn tràn đầy kích động thở mạnh một hơi, tiến lên ôm lấy Ân Tam Nương, mũi ngửi mùi hương của nàng ta, chậm rãi nói, "Tam Nương, nàng thật sự khiến ta vui vẻ, ta thật không nỡ. Vì sao vị hôn thê của ta không phải nàng, mà là vị Chúc tiểu thư không học vấn không nghề nghiệp kia chứ! Khí độ của nàng, khí khái của nàng, dù thế nào cũng tốt hơn so với Chúc tiểu thư, đáng tiếc vì sao lại không phải nàng chứ!"
Bạch Vi nghe thấy những lời hắn nói, bất giác liếc mắt. Còn khí độ, khí khái, ngươi đã từng gặp qua Chúc Bạch Vi chưa? Loại đạo thơ văn này ta cũng có thể há miệng đọc lưu loát có được không? Có thể vả mặt ngươi đến sưng vù luôn ấy!
Mà Ân Tam Nương nghe những lời hắn nói xong, lập tức xoay người, vươn tay che miệng của Mạnh Sơ Hàn lại, "Mạng lang, đừng nói Bạch Vi như vậy, nói thế nào thì muội ấy cũng là muội muội của ta, còn từng cứu mạng ta. Tuy rằng hai chúng ta là lưỡng tình lương duyệt, nhưng ta vẫn không muốn làm tổn thương muội ấy, hai người vẫn nên là một đôi. Hơn nữa, nghĩa phụ từ lúc bắt đầu đọc sách đã giúp đỡ chàng, chàng trăm ngàn lần cũng không được quên ân của nghĩa phụ, nếu không sẽ có trở ngại cho con đường làm quan của chàng!"
Làm quan ở triều đại này, không chỉ có yêu cầu về mặt học thức, cũng chính là khảo thủ công danh, về mặt nhân phẩm cũng rất khắc nghiệt. Cho nên lúc Mạnh Sơ Hàn còn là tú tài nháo ra tin đồn không tốt gì, trên cơ bản sẽ cách biệt với con đường làm quan.
"Nàng nghĩ ta hiếm lạ của cải đó sao?" Mạnh Sơ Hàn nắm lấy tay Ân Tam Nương, trong mắt xẹt qua một đạo ánh sáng lạnh lẽo, "Phải biết rằng có một vị nhạc phụ như Chúc Viên ngoại, ta chẳng thà cứ thế mà sống nghèo khổ. Ít nhất khi đề cử hiếu liêm ta còn có thể trooer hết tài năng, không cần phải đi nhiều đường vòng như vậy. Hơn nữa đối phương cũng chả tốt lành gì, còn không phải là nhìn thấy ta có tiền đồ, mới cứng rắn gả con gái qua cho ta sao! Bằng không nàng cho rằng ông ta sẽ đồng ý giúp đỡ ta sao?"
Con mẹ nó, lúc đòi tiền sao ngươi không nói như vậy đi. Bạch Vi nghe xong trong lòng bốc lên một ngọn lửa, nếu không phải Chúc Viên ngoại vẫn luôn giúp đỡ ngươi, ngươi sẽ có nhiều tiền học được trường tốt nhất đó sao? Dùng ngòi 乃út nghiên mực tốt nhất, đọc sách đều không cần tiền sao! Càng đừng nói đến chuyện ăn uống, có giỏi ngươi cứ ăn không khí mà sống đ! Loại sói mắt trắng như ngươi, cũng thật sự rất xứng đôi với Ân Tâm Nương!
"Ta mệt rồi, trở về đi!" Bạch Vi lôi kéo góc áo Giang Mạc yếu ớt nói.
Giang Mạc thấy nàng dường như tâm tình không tốt, lập tức đưa nàng trở về.
Đến sân Bạch Vi, Giang mạc đang chuẩn bị rời đi, Bạch V một phen kéo y lại, "Có phải mấy ngày này huynh đi giám thị Mạnh Sơ Hàn phải không?"
Giang Mạc nghe nàng hỏi như vậy, toàn thân cứng đờ, gương mặt quay lưng lại với Bạch vi cũng lộ ra vệt ửng hồng.
Y biết bản thân có chút không đúng, nhưng vẫn không nhịn được giúp Bạch Vi đi xem phu quân tương lai của nàng là hạng người gì. Nhưng không ngờ tới thế nhưng thấy được Mạnh Sơ Hàn cùng Ân Tam Nương hàng đêm đều gặp riêng nhau, điều này khiến đáy lòng y nảy lên một tia mừng thầm. Nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Vi thương tâm, cũng không khỏi cảm thấy có chút khó chịu. Khó chịu hai người Mạnh, Ân, cũng khó chịu với bản than mình.
Thấy Giang Mạc nửa ngày cũng không trả lờ, Bạch Vi lôi kéo ông tay áo đối phương, nói, "Ta chỉ là có một chút không vui, bởi vì y nói không tốt về cha của ta. Càng nhiều hơn là cảm thấy may mắn, may mắn là trước khi thành thân thấy được bộ mặt thật của y. Giang Mạc, cảm ơn huynh!"
Quay đầu nhìn thấy nụ cười cùng lúm đồng tiền như hoa của Bạch Vi, mặt Giang Mạc càng đỏ hơn. Vội vàng rút ống áo về, lại "Vèo" một cái biến mất không tăm hơi, chỉ để lại một câu "Không khách khí".
Bạch Vi nhìn bộ dáng chạy trối ૮ɦếƭ của đối phương, bật cười, tâm tình thật tốt.
Chỉ là nếu đã biết Mạnh Sơ Hàn cùng Ân Tam Nương có qua lại, nàng có thể bắt tay vào đối phó bọn họ. Đáng tiếc không đợi nàng thực thi kế hoạch, ngày hôm sau, người nàng phái đi chú ý Lương gia trước đó đã trở lại, còn mang theo một phụ nhân mặt vàng như nến, bất tỉnh nhân sự. Thấy nàng ta, Bạch Vi liền biết cảm khái. Kịch tình cũng đã bị nàng làm vặn vẹo đến vậy, tại sao nam nhân kia vẫn không buông tha cho nàng chứ?! Cũng thật là ngoan cố!
Bởi vì phụ nhân kia không phải người khác, mà chính là thê tử kết tóc với Lương Dật Sơn, Vương Tố Nương.
Qủa nhiên, mười ngày sau, một đội kiệu hoa diễn tấu sáo vào trống đến trước cửa Chúc phủ. Bà mối mặc đồ đỏ mang xanh xiếc cười như hoa nở với Chúc Viên ngoại đang khó hiểu đứng bên cạnh. Lúc này Chúc Tương Lan đã trở về Hoài Âm.
"Chúc lão gia, Chúc lão gia, việc vui, đại hỷ sự nha!" Bà mối vung chiếc khăn trong tay lên, cười đến mặt nở hoa.
"Sao lại thế này!" Sắc mặt Chúc Viên ngoại có chút thâm trầm, nhìn đội ngũ đón dâu cùng Lương Dật Sơn một thân hồng y đang cưỡi trên một con ngựa cao to trước mặt.
"Tiểu tế(*) Lương Dật Sơn bái kiến nhạc phụ đại nhân!" Nói xong Lương Dật Sơn vén vạt áo trước quỳ xuống, khiến Chúc Viên ngoại bị chọc tức đến ngã ngửa. Trước cửa Chúc gia đã tụ tập không ít người, đều đang chỉ trỏ xem náo nhiệt.
(*) Con rể
"Ngươi kêu bậy bạ gì đó? Ta căn bản không biết ngươi! Người đâu, đuổi toàn bộ đám người này đi!" Chúc Viên ngoại tức giận không nhẹ. Tự dưng có một người đên muốn bản thân gả con gái mình cho hắn, ông không trực tiếp hắn đã là cực kỳ độ lượng rồi.
"Nhạc phụ đại nhân, sao ngài có thể không quen biết tiểu tế được chứ? Con cùng thiên kim quý phủ Chúc Bạch Vi là lưỡng tình tương duyệt, hơn nữa chúng con cũng đã có gần gũi da thịt. Ngài xem, có cây trâm nọc này làm chứng!" Nói xong Lương Dật Sơn liền lấy một chiếc trâm cài đầu bằng ngọc bích từ trong tay áo ra.
"A, là trâm cài đầu của Bạch Vi đây mà!" Ân Tam Nương vừa chạy tới đột nhiên che miệng kinh hô, nhưng thật ra lại làm cho tất cả mọi người ở đây đều rõ ràng, đây chính là mục đích của nàng ta. Bạch Vi đi theo phía sau nàng ta hoài nghi nàng ta thậm chí còn không thèm nhìn rõ cây trâm đã hô hào rồi.
Mà Chúc Viên ngoại lại hận không thể kéo Ân Tam Nương xuống cho khuất mắt. Lương Dật Sơn thấy Bạch Vi mặc một thân quần áo lụa là đi ra, nhãn tình liền sáng lên. Hắn đã sớm biết hiền đệ này có dung mạo không tầm thường, không ngờ khi mặc nữ trang vào lại có thể khiến hắn kinh diễm đến vậy. Hắn lập tức chẳng biết xấu hổ đi tới một bước, "Bạch Vi, ngày đó nàng đã hẹn ước vưới ta, một tháng sau đến nhà nàng cầu thân, hiện tại ta đã đến rồi!"
Nghe nói thế, Giang Mạc đi theo phái sau Bạch Vi trong mắt xẹt qua một tia sát khí.
Bạch Vi không thèm để ý liếc xéo hắn, vẻ mặt kỳ quái, "Ngươi là ai? Ta căn bản không biết ngươi"
Lương Dật Sơn cũng là cao thủ trong diễn kịch, lập tức bày ra dáng vẻ thương tâm muốn ૮ɦếƭ, "Chỉ ngắn ngủi một tháng không gặp, Bạch Vi nàng liền làm bộ như không biết ta sao? Rõ ràng khi đó chúng ta vui vẻ như vậy mà. Đúng rồi, trước иgự¢ nàng có một cái bớt, ta khẳng định không nhớ lầm!"
Nghe nói thế, ánh mắt Bạch Vi liền lạnh. Xuân Đào này thật đúng là cái gì cũng đều nói cho Lương Dật Sơn, đáng tiếc, nàng hiện tại đã không phải là Chúc Bạch Vi.
"Cái bớt nơi иgự¢ Bạch Vi sao ngươi biết được?" Ân Tam Nương lại kinh hô một trận, lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người, bởi vậy tiếng nghị luận ngày càng lớn.
Mà nhũ mẫu của Bạch Vi, Trương thị lập tức đứng dậy, "Nói hươu nói vượn, trên người tiểu thư có cái bớt nào ta là người rõ ràng nhất. Người rõ ràng là đang nói lung tung, mưu toan phá hoại danh tiết tiểu thư nhà ta! Còn có Ân tiểu thư, cô cứ hô tô gọi nhỏ như là rắp tâm muốn làm gì. Trâm ngọc đó của tiểu thư là không sai, nhưng đã bị mất từ vài năm trước, cũng không biết người nào tay tiện lấy đi. Việc này trong phủ ai cũng biết, cô tvaof phủ trễ, chưa bao giờ thấy chiếc trâm này mới đúng. Còn có cái bớt, cô biết được từ chỗ nào vậy? Đám người hầu chúng ta còn không biết trên người tiểu thư có cái bớt gì, cô là nghe ai nói?"
Một hơi như vậy, nói đến mức Ân Tam Nương mặt đỏ bừng lên, nhưng vẫn mạnh miệng biện giải, "Lúc ta ngủ cùng Bạch Vi rõ ràng thấy..."
Lời này thật sự không phải giả, đáng tiếc ngày đó Bạch Vi dẫn khí nhập thể đều tẩy hết tất cả tạp chất, ngay cả con cháy (chí:vvv) cũng biến mất, chứ đừng nói đến bớt gì đó, cho nên Ân Tam Nương chỉ có thể tự vả mặt.
Bạch Vi nhíu mi, "Phụ thân, loại chuyện này chúng ta vẫn là báo quan đi, để cho Huyện lệnh đại nhân tới chủ trì công đạo. Con cũng không tin Huyện lệnh đại nhân vẫn không thể trả thanh bạch cho con"