Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh - Chương 156

Tác giả: Đường Mật

Cùng lúc đó, Tiên giới.
Quân Vô Kỳ đang cùng một đám bạn già nâng chén cụng ly trong lòng bỗng nhiên động đậy, mày hơi hơi nhăn lại, trong mắt lướt trào phúng. Xem ra Hồng Cẩm kia rất tự tin với bản lĩnh của chính mình, chân trước y vừa rời đi, sau lưng nàng ta liền gấp gáp ra tay với hồ ly nhỏ, thật sự là một khắc cũng chẳng muốn chờ thêm mà!
Quân Vô Kỳ một hơi uống cạn chén rượu trong tay, buông chén, thân hình không nhúc nhích, biểu tình cũng không còn gấp gáp nữa. Hồ ly nhỏ ngu ngốc kia nếu không cho chút đau khổ, thật đúng là nghĩ trên đời này ai cũng đều là người tốt, gặp ai cũng đều vui vẻ hớn hở chồm tới, vốn tâm trí đã không toàn vẹn, tính tình còn không chút phòng vệ như vậy, sau này sẽ gặp phải thiệt thòi lớn, nói không chừng còn có thể bị người dỗ ngay cả chủ nhân là y cũng bị vứt ra sau đầu, đây không phải là một chuyện tốt đẹp gì!
Mà nhóc con kia bây giờ có lẽ ngoài một chút sợ hãi, cũng chẳng có nguy hiểm gì, y đặt pháp bảo bản mạng của mình trên người nó, gặp nguy hiểm, y sẽ ngay lập tức đến bên người nó, vì để cho nó nhớ lâu một chút, y vẫn là không gấp...
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, Quân Vô Kỳ cũng theo ánh mắt của mọi người nhìn qua, liền thấy một tiên sĩ trung niên diện mạo hiên ngang dẫn theo một đám người đến tham gia Đào hoa yến, bên trong có hơn phân nửa đều là trẻ con, cho dù nam nữ đều là phấn điêu ngọc mài, có thể nói chính là tiên đồng ngọc nữ, trên mặt cả đám đều là nụ cười tươi tắn đáng yêu, vừa nhìn liền khiến lòng người sinh yêu thích.
Những người đó ăn mặc cũng rất đặc sắc, cho dù là nam hay nữ, mi tâm đều có một nốt chu sa đỏ tươi ướƭ áƭ, làm dung mạo vốn không bình thường lại tăng thêm một bậc.
Bên trái tiên sĩ trung niên là một nữ tử xinh đẹp mặc quần áo màu trắng, nhưng quần áo kia dù trắng thế nào so ra cũng kém hơn màu da của nàng, mi không vẽ mà lớn, môi không tô mà đỏ, đôi mắt như nước mùa thu, nhưng biểu tình lại mang theo kiêu căng cùng lãnh liệt, nhìn giống như đóa tuyết liên trên núi cao chỉ có thể ngước nhìn mà không thể trêu đùa, ngẫu nhiên lộ ra một nụ cười cũng làm người sinh cảm giác thụ sủng nhược kinh(*)
(*) Được yêu thương mà kinh sợ.
Quân Vô Kỳ chỉ nhìn thoáng qua đánh giá một chút rồi lại tiếp tục uống rượu của mình, chuyện của Tiên giới y cũng không hỏi đến, người cũng không quen thuộc lắm, dù sao hôm nay quen biết, ngày mai lại quen mất gương mặt thế nào, y cần gì phải làm loại chuyện mất hơi sức lại chẳng vui vẻ này chứ. Từ xưa tới nay, Quân Vô Kỳ y ở trong mắt mọi người của Tiên giới, vẫn luôn là một tiểu tử mắt mọc trên đỉnh đầu, y không có hứng thú kia, cũng không rảnh rỗi đi thay đổi cái nhìn của người khác.
"Tiểu Cửu đã đến rồi à, ta ở nơi này chờ ngươi rất lâu..." Long mẫu nương nương dưới sự vây quanh của chúng tiên đi về phía tiên sĩ trung niên kia, ngữ khí mang theo quen thuộc cùng thân cận, sau đó mới đột nhiên liếc thấy tiên tử áo trắng đứng bên cạnh, "A, vị này..."
"Có phải là vị đứng hàng lão Thất của nhà ngươi đã thức tỉnh huyết mạch thượng cổ kia không, Bạch Vi có được cứu vĩ... Bộ dáng cũng thật nổi bật!" Long mẫu nương nương vẻ mặt yêu thích kéo tay tiên nữ áo trắng, không ngừng tán thưởng, "Không tệ, không tệ! Tiểu cô năng căn cốt kỳ giai, nghe nói từ nhỏ thân thể gầy yếu, cho nên ngươi mới vẫn luôn cất giấu không cho gặp người, sao hôm nay lại nguyện ý mang con gái bảo bối của ngươi ra ngoài thế này, chẳng lẽ..."
Long mẫu nương nương đột nhiên lộ ra nụ cười bỡn cợt, tiểu cô nương này cũng quá tuổi kết hôn rồi, tất nhiên phải dẫn ra để mọi người nhìn một cái, nhìn bộ dáng thật sự nổi bật, huyết thống cũng tinh thuần, linh lực cũng cao, cũng không biết tiểu tử nhà ai có thể xứng đôi với nha đầu kia!
Nghĩ như vậy, trong đầu bà đột nhiên hiện lên gương mặt của một tiểu tử áo trắng, đó không phải là một người cực kỳ thích hợp sao? Hôm nay hình như tiểu tử kia cũng bị mình gọi đến, ngày thường chỉ thích lăn lộn dưới nhân gian, mấy vạn năm, bên cạnh ngay cả một người vừa ý cũng không có, bây giờ không phải đúng lúc sao, nha đầu kia xứng đôi với y cũng không tính là ủy khuất cho ai!
Càng nghĩ, Long mẫu nương nương càng thấy đúng, lập tức quay đầu hô một tiếng, "Vô Kỳ có đến đây không? Lại đây, lại đây nào, Long di giới thiệu một người cho ngươi, sẽ không làm chậm trễ thời gian uống rượu của ngươi, ha ha..."
"Gọi ngươi đấy!" Một lão tiên râu tóc bạc phơ ngồi bên cạnh Quân Vô Kỳ đột nhiên ᴆụng ᴆụng vào người y một chút, trong mắt chứa ánh sáng hưng phấn. Toàn bộ Tiên giới có ai mà không biết Long mẫu thích nhất là làm mối, còn vẫn luôn đặt hôn nhân đại sự của Quân Vô Kỳ ở vị trí quan trọng, gặp tiên tử xinh đẹp đều muốn kết hợp với Quân Vô Kỳ, bây giờ xem ra con gái thứ bảy của Tư Tu tiên quân lọt vào mắt Long mẫu, xem lần này Quân Vô Kỳ trốn thế nào, hắc hắc...
Vừa nghe Long mẫu nương nương ở bên kia gọi tên mình, Quân Vô Kỳ liền cảm thấy cả người đều thấy không khỏe, lâu như vậy không gặp mặt, Long mẫu nương nương chẳng những không giảm hứng thú làm mai mối cho y trái lại còn tăng, nhưng đối phương có ân cứu mạng mình, cộng thêm sự quan tâm chăm sóc y như con trai, làm cho y thật sự không thể làm bà mất mặt trước mặt mọi người, dù sao chỉ là gặp mặt, vậy cũng chẳng có gì...
Nghĩ như vậy, Quân Vô Kỳ thả chén ngọc trong tay xuống, đứng dậy, đi qua.
Vừa thấy Quân Vô Kỳ đi tới, Long mẫu nương nương lập tức kéo tay y qua, "Đây là Quân Vô Kỳ nhà ta, Tiểu Cửu, ngươi hẳn là đã từng nghe qua tên y rồi chứ? Linh lực cao thâm, nhân phẩm cao thượng, tuấn tú lịch sự, là vạn tiên khó tìm được một, đáng tiếc ánh mắt tiểu tử này rất cao, đến bây giờ vẫn luôn cô đơn một mình, ai... Ta thấy cô nương nhà ngươi cũng không tệ, tên là gì nhỉ? Bạch Vi đúng không, tên cũng thật là dễ nghe... Ai ngươi xem..."
Một loạt lời nói như sét đánh làm cho tiên quân người ta chỉ có thể co quắp, "Ai, này... Không... Ta..." Nửa ngày mà ngay cả một câu cũng chen không lọt, nôn nóng cực kỳ.
Trái lại hai đương sự đều là mặt lạnh, sắc mặt không có chút thay đổi nào, giống như người đang được nhắc tới chẳng phải bọn họ vậy, điều này làm Long mẫu nhìn thấy, nhất thời cảm thấy tâm hoa nộ phóng(*) hấp dẫn!
(*) dịch thô: lòng nở hoa, cơn giận tan biến.
"Ai, Tiểu Cửu, tạm thời ngươi đừng nói gì cả... Ta thấy nha đầu kia của ngươi, mới ra khỏi cửa, đến bây giờ cũng chưa xem kỹ cảnh đẹp ở Tiên giới, ta gọi Vô Kỳ mang nàng đi xem là được, nơi này không phải đám lão già chúng ta, thì cũng là đám trẻ nhỏ, hai người bọn họ ở trong này cũng không tiện, nhanh đi đi, Vô Kỳ, nhanh dẫn Bạch Vi ra ngoài dạo một vòng đi, Đào hoa yến này cũng không có gì hay để chơi, nhanh đi, nhanh đi!"
Nói xong liền đẩy hai người Quân Vô Kỳ và Bạch Vi ra ngoài.
Nghe bà nói như vậy, Quân Vô Kỳ nhíu nhíu mày, cũng không từ chối, nhấc chân bước đi. Cô gái tên Tư Bạch Vi kia sửng sốt một chút, cũng đi theo. Long mẫu nương nương đứng phía sau nhìn theo vẻ mặt đầy vui mừng, lúc này chắc chắn thành công!
Mà lúc này, Thiên Hương Lâu ở nhân giới.
Bạch Vi khóe miệng run rẩy sờ sờ lỗ tai xù lông trên đầu cùng đuôi to xõa tung phía sau, lại nhìn Ⱡồ₦g sắt lớn nhốt mình cùng xiềng xích trên tay chân kêu vang mỗi lần chuyển động, che mặt.
Trong lòng không ngừng vặt cỏ ngưỡng mặt thét gào, trời ạ... Vì sao nàng lại biến thành như vậy, vì sao? Ai có thể đến nói cho nàng biết một câu, con hồ ly nhỏ chỉ biết ăn ngủ chơi bời, làm nũng bán manh lấy lòng người kia hoàn toàn không có liên quan gì đến nàng đi! Hoàn toàn không có đúng không!!!
Không, đó tuyệt đối không nàng! Nàng sẽ không thừa nhận!
Bạch Vi đột nhiên thả tay xuống, vẻ mặt chính trực, đúng vậy, đó không phải nàng, cho tới bây giờ nàng mới tiến vào thế giới nhiệm vụ này, hồ ly nhỏ trước đó đều là nguyên chủ, đúng vậy!
Không được... Hoàn toàn không tự lừa gạt mình được mà! Mấu chốt chính là làm nũng bán manh cũng thôi đi, coi như làm nũng với bạn trai, dù sao Quân Vô Kỳ kia cũng chính là Giang Mạc, nàng làm nũng không thấy áp lực! Nhưng người nọ thế mà ăn nhiều đậu hủ của tiểu hồ ly như thế, thật sự là cầm thú cũng không bằng mà! Thật sự!
Đang nói chuyện yêu đương vui vẻ bỗng dưng đổi thành nhân- thú, ngẫm lại cũng thật là mới mẻ... Cái rắm ấy!
Súc sinh a súc sinh!
#Quen biết bạn trai nhiều năm, nhưng lại phát hiện một mặt mà anh ấy không muốn người khác biết, ngay cả hồ ly cũng xuống miệng được, khẩu vị nặng như vậy, rốt cuộc có nên chia tay hay không, online chờ, rất gấp#
Sau một hồi phỉ nhổ, Bạch Vi rốt cuộc cũng bình tĩnh lại đánh giá tình cảnh hiện tại của mình, trước tiên nàng cảm giác иgự¢ ẩn ẩn có chút đau, nghĩ đến Hồng Cẩm kia trước đó chuốc mê mình cũng thôi, còn nhân cơ hội ra tay tàn ác, nữ nhân kia... Nàng nhớ rõ hình như là một con gà yêu, mọi người đều là yêu, tội gì làm khó xử nhau cơ chứ! Rõ ràng bộ dáng hồ ly nhỏ của nàng cực kỳ đáng yêu, cực kỳ dễ thương, rốt cuộc sao nàng ta có thể ra tay được vậy chứ?
Còn bán mình đi? Thật sự là xuống tay vô tình như gió thu cuốn hết lá vàng! Nữ nhân này thật sự sinh ra sai thế giới rồi, đổi thành loại cung đấu trạch đấu, đảm bảo sẽ trở thành người thắng nhân sinh luôn! Đừng nói làm Hoàng Hậu, Thái Hậu cũng chẳng phải nói chơi!
Chỉ là bị bán đi trái lại cũng chẳng phải chuyện khẩn cấp gì, điểm ૮ɦếƭ người là ngày đó nàng vừa đến đã bị sét đánh, cốt truyện gì cũng chưa nhận được, không chỉ như thế, ngay cả thân thể bây giờ là ai, yên là gì, đến từ đâu, toàn bộ đều không biết! Loại tình huống mịt mù này, nàng thật đúng là không biết nên bắt đầu làm nhiệm vụ thế nào...
À không, nàng có một manh mối, chính là ngày đó khi nàng bị sét đánh, bên ngoài có một nam nhân mặc hắc y đứng nhìn, nàng nhớ rõ lúc ấy nguyên chủ còn thê lương gọi hắn một tiếng Khúc ca ca.
Khúc ca ca? Ta còn có Loan tỷ tỷ nữa đó, chỉ với một cái dòng họ, ngay cả bộ dáng người ta nàng cũng chẳng thấy rõ ràng, Bạch Vi càng cảm thấy con đường phía trước gian nan. Quên đi, nàng vẫn là trở về cùng Giang tiểu Mạc nhà nàng ăn đậu hũ lẫn nhau đi thôi!
Đang nghĩ như vậy, Bạch Vi đột nhiên cảm thấy Ⱡồ₦g sắt nhốt mình rung động lên, bởi vì bên ngoài phủ một lớp vải đen, nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra, vươn tay muốn xốc vải đen lên nhìn xem, lại phát hiện xiềng xích của nàng thật sự quá ngắn, mà Ⱡồ₦g sắt lại quá lớn, căn bản với không tới!
Tinh thần lực của nàng tất cả đều tiêu tán vào ngày trúng sấm sét kia rồi, cho nên cũng không cách nào dùng tinh thần lực xem xét, nhưng thật ra thân thể này lại được Quân Vô Kỳ điều dưỡng ra không ít linh lực, chỉ là bị xiềng xích có tính chất đặc biệt khóa lại, nàng muốn điều khiển linh lực trong cơ thể cũng không có sức lực, không còn cách nào, chỉ có thể dùng trí!
Bạch Vi trầm mặc tùy ý những người đó di chuyển mình đi, sau đó "Loảng xoảng" một tiếng ngừng lại.
"... Nói nhiều như vậy, hẳn trong lòng mọi người cũng đã sớm ngứa ngáy rồi, được rồi, tôi cũng không nhiều lời, người tới, đẩy mặt hàng cực phẩm kia lên, để mọi người kiểm nghiệm một chút, giá quy định là năm trăm khối linh ngọc, đáng hay không!"
Giọng nói của một nam nhân đầy mỡ đột nhiên truyền từ bên ngoài tới, Bạch Vi nhíu chặt mi, mặt hàng cực phẩm= mình?
Sau đó chỉ trong chốc lát sửng sốt như vậy, miếng vải đen ngoài Ⱡồ₦g sắt đã bị người xốc ra.
"Oa!" Mọi người đều xôn xao.
Hai mắt Bạch Vi không kịp phản ứng chớp chớp, chờ đến khi có thể nhìn thấy rõ, chỉ thấy dưới đài là một đám người đủ loại dáng vẻ, đủ loại hình dáng nhìn chăm chú vào bản thân, nam nữ già trẻ đều có, chờ đã... Nữ?
Bạch Vi có chút sửng sốt, đại tỷ, ánh mắt tỏa sáng kia của ngươi, còn có biểu tình như muốn chảy nước miếng kia thật sự không có vấn đề gì sao hử hử hử?
Đang nghĩ như vậy, Bạch Vi đột nhiên cảm giác một ánh mắt như dao đột nhiên từ chỗ nào đó bắn tới, Bạch Vi lập tức nhìn qua, lại không ngờ đúng lúc đối diện với một đôi mắt hờ hững lạnh như băng, lúc nhìn nàng, thật giống như đang nhìn một bãi bùn nhão trên mặt đất vậy.
Đọa lạc, nàng từ trong đôi mắt kia của hắn đọc ra hai chữ này.
Mà cùng lúc đó, Tiên giới.
Hai người Tư Bạch Vi cùng Quân Vô Kỳ đã đi được một đoạn khá xa đột nhiên trước sau cùng ngừng lại, Quân Vô Kỳ quay đầu, vừa muốn mở miệng.
"Thật có lỗi, ta đã có người trong lòng..." Nữ tử đứng thẳng tắp ở nơi đó, mặt không chút thay đổi nói.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Vi: Vẻ mặt ngu ngơ...
Quân Vô Kỳ: Vẻ mặt ngu ngơ +1
Ha ha ha.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc