"Học kỳ này, bởi vì cô giáo Chương có lý do đặc biệt nên không thể tiếp tục đảm nhiệm chức giáo viên tiếng Anh của lớp chúng ta nữa. Đây là thầy giáo mới đến thầy giáo Giang, Giang Mạc, mọi người cùng hoan nghênh nào!" Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, vẻ mặt tươi cười giới thiệu.
Dưới nụ cười của thầy giáo tiếng Anh mới tên Giang Mạc kia, các học sinh nhiệt liệt vỗ tay, thái độ của các bạn nữ càng nhiệt liệt hơn, vỗ đến lòng bàn tay đều đỏ lên, xem bộ dáng là cực kỳ hưng phấn. Qủa nhiên, thế giới này vẫn là cái thế giới nhìn mặt mà! Bạch Vi cũng vỗ theo hai cái, không thèm để ý đến Thiệu Dung Dung ở bên cạnh đang luyên thuyên ca ngợi bề ngoài, dáng người của thầy giáo mới đến, mày theo bản năng nhăn lại.
Người này từ đầu đến chân, từ tên cho đến gương mặt, không có chỗ nào không lộ ra anh ta chính là Giang Mạc, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng không chê vào đâu được, đầu tiên nhìn thấy cô sẽ có chút mê mang chợt lóe qua, lại có chút muốn thân cận, không hề sai một chỗ nào, người này....
Mày Bạch Vi nhíu lại càng chặt hơn.
Mọi người vỗ tay mệt nghỉ, Giang Mạc tiến lên từng bước, nụ cười càng thêm ôn hòa có lễ, sau đó bắt đầu tự giới thiệu, "Chào mọi người, tôi tên là Giang Mạc, Giang trong biển hồ sông nước, Mạc trong sa mạc, yên lặng. Học kỳ tiếp theo tôi sẽ đảm nhiệm thầy giáo tiếng Anh của các em, cảm ơn mọi người đã nhiệt tình, tôi..."
Nói còn chưa xong, cửa sau đột nhiên truyền đến một tiếng "Loảng xoảng", Triệu Thiên Hoa vốn đang trực nhật vẻ mặt trắng bệch đứng sau cửa, như là gặp phải chuyện gì không thể tin được, dưới chân còn có thau nước rửa tay bị rớt, nước vẫn đang không ngừng chảy ra. Nháo ra động tĩnh lớn như vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn.
Bạch Vi cũng quay đầu nhìn theo tầm mắt của mọi người, Triệu Thiên Hoa đang êm đẹp lại làm sao vậy? Không đúng, vẻ mặt của hắn có vấn đề... Chột dạ, trong lòng hắn thấp thỏm, hắn đang chột dạ cái gì chứ...?
"Tôi... Tôi...." Tôi nửa ngày, mọi người cũng không nghe thấy hắn nói gì tiếp theo, sau đó mọi người lại thấy hắn lui về sau từng bước, như là ruồi bọ không đầu, một câu cũng chưa nói liền chạy ra bên ngoài, không chú ý phía trước, cả người nặng nề đánh lên trên khung cửa, hắn lại chẳng thèm kêu đau một tiếng, liền ôm đầu chạy.
Bệnh thần kinh! Đây là ý nghĩ chung của mọi người.
Dù sao mọi người cũng đã quen với việc Triệu Thiên Hoa ngẫu nhiên điên như vậy rồi, cũng không thèm để ý tới hắn nữa, quay đầu tiếp tục nhìn Giang Mạc, chờ anh ta tiếp tục giới thiệu.
Mà Giang Mạc dường như có chút kinh ngạc, cúi đầu hỏi thầy chủ nhiệm một tiếng, sau đó lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Không hiểu sao, trong lòng Bạch Vi lại có chút nóng nảy bực bội. Không có sơ hở, một chút sơ hở cũng không có, sao lại không có sơ hở chứ, chẳng lẽ người này thật sự là Giang Mạc sao? Không thể!
Khoan đã, Giang Mạc này cũng mặc áo sơ mi trắng... Vừa suy đoán cô liền chợt có manh mối... Nhớ rõ trước kia Triệu Thiên Hoa chính là trộm kính xuyên thấu từ chỗ một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, kết hợp với biểu tình vừa rồi của Triệu Thiên Hoa, chẳng lẽ...
Bạch Vi còn chưa kịp nối tất cả mọi chuyện với nhau, Giang Mạc cũng đã giới thiệu xong, theo thầy chủ nhiệm rời đi. Chỉ một phần nhỏ học sinh trong lớp là tiếp tục học, còn lại đều bắt đầu nói chuyện với nhay, nội dung phần lớn đều tập trung lên người thầy giáo đẹp trai mới tới kia, đương nhiên cũng có một vài người đang thảo luận Triệu Thiên Hoa đi nơi nào, sao bây giờ vẫn chưa trở lại, lại đang nổi bệnh thần kinh gì đây.
Đầu thu, gió đêm mang theo chút lạnh lẽo, vầng trăng khuyết treo lủng lẳng trên bầu trời, trời vẫn còn chưa tối hẳn. Giang Mạc nghe chủ nhiệm lớp giải thích xong, liền cười đi ra khỏi phòng làm việc, đêm nay là anh ta tọa trấn lớp tự học. Không trực tiếp đi thẳng đến lớp, anh ta đi đến hành lang thông gió bên cạnh, đưa tay khoát lên trên lan can, sau đó lấy một kính mắt gấp từ trong túi áo ra, lấy khăn tay lau sạch sẽ, liền mang lên, cởi bỏ ba nút thắt trên cổ áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, hơi thở cả người cũng theo đó mà thay đổi, nhìn ánh trăng dần sáng trên chân trời, khóe miệng hơi hơi cong lên.
Bởi vì đêm nay có thầy giáo đẹp trai mới tới tọa trấn, các học sinh đều thành thật không ít, ngay cả nói nhỏ, ngủ gà ngủ gật đều không có, thậm chí có một vài phần tử tích cực cầm bài tập tiếng Anh lên hỏi bài, quả thực là tâm Tư Mã Chiêu(*). Bạch Vi không có cảm giác gì, Thiệu Dung Dung ngồi ở bên cạnh cô lại phải nói là nghiến răng nghiến lợi, không một hồi cũng mượn sách bài tập tiếng Anh lên hỏi bài. Cái tư thế kia quả thật như nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai(**), chặn tất cả bạn học lại, một mình độc bá thầy giáo đẹp trai, Bạch Vi quả thật muốn che mặt.
(*) Nguyên văn câu nói của Ngụy Đế Tào Mao: "Tâm của Tư Mã Chiêu, ai cũng nhìn thấy" sau này trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người (Nguồn: Wikipedia)
(**)一 夫 當 關 萬 夫 莫 開: Một người ở cửa, vạn người chớ mở. (Nguồn: Một ngàn lẻ một thành ngữ Trung Quốc)
Buổi tự học tối cứ như vậy trôi qua, Bạch Vi cùng Thiệu Dung Dung vừa kết thúc buổi tự học tối, liền mang túi sách lên lầu chạy tới phòng học của anh Phó, đến đó mới biết được anh Phó cùng Cố Tử Viễn từ lúc buổi tự học chưa bắt đầu đã bị chủ nhiệm lớp kêu đi rồi, đến bây giờ vẫn chưa trở lại, chỉ sợ là bởi vì chuyện thi tháng, chỉ là trước khi đi anh đã để lại lời nhắn bảo Bạch Vi đừng chờ anh, về nhà trước đi.
Vì thế Bạch Vi cùng về với Thiệu Dung Dung, Bạch Vi còn đưa Thiệu Dung Dung về tới cửa nhà. Dù sao người ta cũng là con gái buổi tối về nhà một mình cũng không an toàn, hoàn toàn quên mất bản thân cũng là một cô gái trẻ đấy.
Mới rời khỏi Thiệu gia, liền nhìn thấy Triệu Thiên Hoa cả đêm cũng không trở về lớp học đang nắm tay một cô gái xinh đẹp, vẻ mặt chợt lóe lên dưới ánh sáng đèn đường, sau đó cả hai cùng nhau vào một nhà nghỉ nhỏ ngay cả bảng cũng khi sáng khi tắt.
Lúc ấy Bạch Vi quả thật muốn quỳ bái, tốc độ quỷ quái gì đây? Thật sự là quá khủng cmn bố rồi, còn chưa tới ba tiếng, lại gây họa cho một cô gái, hơn nữa cô gái này Bạch Vi cũng quen biết, chính là người đẹp có tiếng thanh ngạo như hoa mai ngày tuyết Tống Mạn Mạn. Nghe nói cô nữ sinh này trong lòng chỉ có chuyện học hành, tuy rằng gia cảnh không tốt lắm, nhưng vẫn tự tôn tự ái, trong trường học có vài phú nhị đại theo đuổi cô ta, cuối cùng đều bị thái độ lạnh như băng kia đuổi chạy đi. Bây giờ cô ta thế nhưng lại cùng loại người đáng khinh Triệu Thiên Hoa kia chui vào nhà nghỉ!
Bạch Vi: "..."
Bởi vì trước đó cô chỉ nhìn đại khái hướng đi của kịch tình, về phần Triệu Thiên Hoa làm cách nào tán đổ mấy em gái kia thật sự là không có tâm tình đi nghiên cứu kỹ càng. Bây giờ vội vàng xem xét kịch tình ở trong đầu, tìm được kịch tình của Tống Mạn Mạn, Bạch Vi trực tiếp cạn cmn lời.
Thì ra gia cảnh của Tống Mạn Mạn rất rất không tốt, lúc trước có thể đi vào trường trung học Thu Hoa cũng hoàn toàn dựa vào thành tích của mình. Cha mẹ đều ૮ɦếƭ, trong nhà chỉ còn một bà nội, thường xuyên ốm đau nằm trên giường. Mỗi ngày cô chẳng phải đi học mà còn phải chăm sóc bà nội, là một nhân vật đáng thương. Nhìn đến đây Bạch Vi còn có chút bội phục cô ta, dưới tình huống như vậy, cô ta còn có thể cam đoan thành tích của mình có thể ổn định lấy học bổng, có thể nói là lén ăn không ít khổ, tính tình lãnh đạm cũng là có thể hiểu.
Nhưng tiếp theo thì cô có chút không nỡ nhìn, vào một ngày bà nội đột nhiên bệnh nặng, Tống Mạn Mạn dưới sự trợ giúp của hàng xóm đưa bà đến bệnh viện. Bệnh viện nói lập tức phải phẫu thuật, nếu không sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng bệnh viên cũng không phải nơi làm từ thiện, trước phải giao tiền mới có thể làm phẫu thuật. Thế nhưng Tống Mạn Mạn đào đâu ra tiền chứ? Ngay cả nhà ở cũng là thuê, một cô gái trẻ như cô làm sao lấy ra tiền được. Hàng xóm ở bên cạnh thấy, một đám người góp cho cô ta mượn hơn mười vạn, nhưng vẫn không đủ, còn thiếu sáu vạn!
Mọi người nhìn một cô gái trẻ xinh đpẹ kiên cường, cứ như vậy tay chân luống cuống đến đỏ mắt, đều có chút không đành lòng, suy nghĩ nếu không thì sẽ tìm người khác để mượn. Nhưng lời còn chưa nói ra miệng, Tống Mạn Mạn đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài, bỏ lại một caai, nói cô ta đi mượn tiền, mong bọn họ tạm chăm sóc cho bà nội.
Buổi tối khuya một cô gái trẻ xinh đpẹ như hoa thế này thì đi đâu lấy ra tiền? Chuyện đầu tiên cô ta nghĩ đến chính là đi bán, bán mình. Đây là lần đầu tiên của mình, khẳng định có thể bán được sáu vạn khối. Bạch Vi thiếu chút nữa muốn quỳ bái cái hướng suy nghĩ kia của cô ta.
Mà cô ta mặc đồng phục đứng ở bên đường kéo người đầu tiên đến lại là Triệu Thiên Hoa, hai người cũng không biết nhau, lúc ấy đúng lúc Triệu Thiên Hoa có chút buồn bực, liền đồng ý, ngay lập tức chuyển sáu vạn khối cho đối phương. Tống Mạn Mạn chạy đi giao phí phẫu thuật, trở về liền cùng Triệu Thiên Hoa đến nhà nghỉ.
Đêm đó thấy máu, Triệu Thiên Hoa còn rất kinh ngạc, vốn hắn chỉ tưởng là một cô gái bán hoa xinh đẹp nên chào giá đắt tiền mà thôi, không ngờ tới, lại là lần đầu tiên, ngay lập tức cực kỳ kích động, ánh mắt nhìn Tống Mạn Mạn cũng trở nên dịu dàng. Sau đó hắn lại giúp Tống Mạn Mạn giải quyết chủ nợ tìm đến cửa cùng vô số phiền toái, thành công thu đóa hoa cao lãnh này vào lòng.
Ha ha, đây là ý niệm duy nhất của Bạch Vi, thật sự, cô muốn phỉ nhổ lại tìm không ra chỗ để hạ miệng.
Nói vậy đêm nay chính là lần đầu tiên Triệu Thiên Hoa cùng Tống Mạn Mạn gặp nhau, chỉ là, cô có chút kỳ quái. Rõ ràng trước đó cô đã quấy rầy nhiều cơ hội để Triệu Thiên Hoa không kiếm được tiền, cũng vẫn luôn dùng tinh thần lực giám thị hắn, vậy sao đối phương còn có thể lấy ra sáu vạn khối được chứ? Sau đó ngẫm lại cô dường như đã quên còn có Chương Tử Văn...
Cứ như vậy, thì việc này của Triệu Thiên Hoa càng vô sỉ, không biết xấu hổ!
Căn cứ vào lý niệm thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, sau khi bọn họ vào nhà nghỉ tầm năm phút, Bạch Vi dương dương tự đắc lấy tay nhỏ ra, bấm số, thành công cử báo nhà nghỉ XX đường XX buôn bán bất hợp pháp, cứu vớt một cô gái trượt chân, ẩn sâu công cùng tên.
Tắt điện thoại, khóe miệng Bạch Vi còn chưa kịp cong lên, đột nhiên cảm giác phía sau rất gần mình đột nhiên truyền đến một tiếng hít thở rất nhỏ, lông tơ đều dựng đứng cả lên, chân vừa nhấc liền đạp ra sau. Lại không ngờ đối phương trốn cũng chưa trốn đã bị cô đoán được, phát ra một tiếng kêu rên.
"Anh..." Bạch Vi còn chưa nói xong, đối phương đã đỡ lan can ở bên cạnh miễn cưỡng đứng lên.
"Shhhh.... Không ngờ khí lực của em lại lớn như vậy... Còn cảnh giác như vậy, thầy chủ là muốn đùa với em một chút, lại phải ăn thiệt lớn thế này, em là bạn học lớp chúng ta đúng không? Tên... Phó Bạch Vi, thầy không nhận sai chứ?" Người tới mang theo ý cười, trên dưới toàn thân đều tràn ra hương vị mặt trời sạch sẽ, bởi vì chữ Phó phát ra hơi nhẹ, nghe vào tai lại giống như đang thân mật gọi tên cô vậy.
Áo sơ mi trắng quen thuộc, nụ cười quen thuộc, không phải thầy giáo tiếng Anh mới tới hôm nay thì còn có thể là ai, sao anh ta lại ở nơi này?
"Thật xin lỗi." Trong lời nói của Bạch Vi không có một chút thành ý nào, không còn cách nào, mặc cho ai đêm hôm khuya khoắt cảm giác sau lưng có người, cũng đều sẽ có phản ứng theo bản năng vậy thôi! Vừa rồi người này còn cách cô gần đến vậy, hơi thở đều phả lên cổ cô, cô còn chưa trách đâu!
"Không sao, không sao, là thầy không đúng. Chỉ là cô gái trẻ, đêm hôm khuya khoắt em ở bên ngoài thật không an toàn, thầy đưa em về!" Giang Mạc nói, trong mắt lướt qua tia quen thuộc.
Ánh mắt kia khiến Bạch Vi có chút hốt hoảng, nhưng rất nhanh liền thanh tỉnh lại.
"Không cần, nhà của em cách chỗ này không ra, đi xe mười phút là tới, không cần làm phiền thầy." Thái độ của Bạch Vi có chút cảnh giác, cười từ chối, lập tức liền bắt xe, khẽ gật đầu với Giang Mạc, liền rời đi.
Giang Mạc đứng tại chỗ, ý cười dần dần thu liễm, nhìn hướng xe taxi rời đi, ánh mắt thay đổi kỳ lạ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bóng đêm ngày càng sâu, lúc Bạch Vi về nhà đã sắp mười một giờ, anh Phó từ lâu đã đứng ở sảnh chờ cô, ngồi cùng anh còn có Cố Tử Viễn, đã trễ thế này, sao người kia vẫn còn ở đây?
Hỏi mới biết được, thì ra ba mẹ Cố Tử Viễn ra nước ngoài du lịch, bởi vì Cố Tử Viễn cùng Phó Bạch Thụy thân quen, nên gửi anh ở đây một thời gian, chờ hai người già kia về sẽ đón Cố Tử Viễn đi.
Nghe vậy, Bạch Vi nhất thời nhíu chặt mi, cô còn chưa rõ gì hết đấy? Người này đã thành công chạy đến nhà, tốc độ cũng quá nhanh rồi!
Nghĩ vậy, Bạch Vi ai oán liếc mắt nhìn anh Phó một cái, đồng đội heo, không giải thích!
Sau đó hữu khí vô lực hít một hơi, trở về phòng.
Nhìn bóng dáng Bạch Vi lên lầu, Cố Tử Viễn đang cùng Phó Bách Thụy chơi trò chơi bỗng dưng khóe miệng cong lên, vậy là được rồi.
Nhớ tới trước đó khi ở nhà, anh từ chối đề nghị của ba mẹ muốn đưa anh đến nhà ông bà ngoại, bác, cậu, cô chú gì đó, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của ba mẹ, anh chỉ nói ba chữ.
"Nàng dâu nhỏ."
Hai người kia lập tức ngây ra, sau đó lập tức bộc lộ nhiệt tình lớn nhất đời này, vội vàng đóng gói anh đưa đến Phó gia, còn xem ảnh chụp của Bạch Vi, vui vẻ rạo rực hưởng thụ thế giới hai người. Nếu không phải là anh ngăn đón, chỉ sợ buổi tối bọn họ còn muốn đến trường học xem người thật luôn rồi! Chỉ là ba mẹ có thể thích Bạch Vi như vậy, anh, thật sự là cao hứng!