Hai người ăn cơm bên ngoài, sau đó, Bùi Diễn mới đưa cậu về nhà.
Lạc Hành Vân hoảng hốt lúng túng chạy lên phía trước vài bước, nhảy lên bậc thang: “Đưa đến đây thôi!”
“Anh cậu ở nhà à?” Bùi Diễn giơ tập hình chụp CT trong tay lên, ngước mắt nhìn về phía cái cửa sổ đang sáng đèn nhà Lạc Hành Vân: “Anh ấy ở cùng cậu, cậu nên nói cho anh ấy biết tình trạng của mình, như thế anh ấy sẽ tiện chăm sóc cậu hơn.”
Lạc Hành Vân tóm lấy túi plastic: “Được rồi được rồi, tôi sẽ tự nói!”
Bùi Diễn không buông tay, vẫn giữ lấy túi plastic, bị cậu kéo ra chỗ khác: “Có một số việc, để Alpha nói với Alpha thì sẽ thích hợp hơn.”
Lạc Hành Vân nhạy bén nhận ra: “Không phải là cậu muốn gặp anh tôi đấy chứ?”
Cậu vừa dứt lời, phía trên vang lên tiếng mở cửa.
Lạc Phong xỏ dép lê, “ruỳnh ruỳnh” chạy xuống: “A! Em đã về rồi à?”
Lạc Hành Vân: “…”
Lạc Phong giả bộ như vừa phát hiện ra Bùi Diễn, ánh mắt đảo qua quan sát hai người: “Tiểu Vân, đây là…”
Lạc Hành Vân hắng giọng, trịnh trọng giới thiệu với hắn: “… Đây chính là lớp trưởng lớp em, cũng là Chủ tịch Hội Học sinh, học sinh ba tốt (*), Bùi Diễn.”
(*) Học sinh ba tốt: đạo đức tốt, học tập tốt, sức khỏe tốt.
Sau đó, cậu quay sang giới thiệu với Bùi Diễn: “Đây là anh hai tôi, Lạc Phong.”
Bùi Diễn rụt rè gật đầu: “Em chào anh hai.”
Lạc Hành Vân: Sao cậu lại gọi theo tôi hả?!
Lạc Phong mạnh mẽ cầm lấy tay Bùi Diễn: “Ồ, hóa ra đây là lớp trưởng lớp Tiểu Lạc. Anh vẫn hay nghe em ấy nhắc đến cậu, đúng là đẹp trai thật đấy!”
Lạc Hành Vân: Em đâu có hay nhắc đến cậu ấy! Cũng chưa từng khen cậu ấy đẹp trai! Anh mau bỏ móng vuốt ra khỏi người cậu ấy đi! Không phải Alpha mấy người có ý thức lãnh địa rất kinh khủng, không thích tiếp xúc với người khác sao, mau mau!
Ngay lúc cậu cho rằng Bùi Diễn sẽ đáp trả Lạc Phong bằng một cú quật ngã qua vai (*), hắn lại chỉ nho nhã bắt tay Lạc Phong một cách lịch sự: “Tiểu Vân cũng thường xuyên kể về anh trên lớp, cậu ấy nói anh là một người làm âm nhạc vĩ đại… Đã vậy còn rất đẹp trai. Hôm nay được gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Lạc Hành Vân: Bùi lão cẩu, cậu cũng phát điên rồi à!
Lạc Phong cười ha ha, thân thiết nắm vai Bùi Diễn, thăm dò đầy ẩn ý: “Hai đứa ở trường Lục Sắc thế nào, khỏe không? Hoa buổi trưa là thế nào đấy…”
Tim Lạc Hành Vân nhảy lên tận họng.
Loading...
Bùi Diễn trả lời súc tích: “Tiểu Vân muốn tranh cử vị trí hot boy được chào đón nhất, nên em ủng hộ cậu ấy một chút.”
Lạc Hành Vân nhẹ nhàng thở ra.
Lạc Phong cảm thấy không ổn: “Tốn kém quá. Nhiều hoa hồng như thế, lát nữa anh trả tiền ủng hộ cho cậu.”
Bùi Diễn: “Không cần đâu ạ, em vốn có ý định tặng cậu ấy. Chi tiền vì cậu ấy cũng là chuyện em nên làm.”
Lạc Hành Vân hóa đá tại chỗ.
Sao cậu lại nói hết ra như thế hả!!!
Lão Bùi, chúng ta đang yêu sớm đấy, anh ấy là người nhà của tôi đấy, cậu mau tỉnh lại đi!!!
Nụ cười trên mặt Lạc Phong cứng đờ, hiển nhiên là không ngờ vị em rể mới đến nhà này lại dám nói thẳng như thế, đành phải ra vẻ từng trải khuyên bảo: “Các em còn nhỏ, tiền mua hoa đều là tiền ba mẹ dùng mồ hôi nước mắt kiếm được, nên tiết kiệm một chút.” Nói xong bèn mở cửa.
Bùi Diễn đưa mắt nhìn hắn, khéo léo trả lời: “Tiền này đều là do em tự kiếm.”
Lạc Phong đứng trước cửa căn phòng trọ cũ kỹ tồi tàn chỉ có chiếc bàn nhỏ và cái giường phía đối diện, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác châm biếm khó giải thích.
—
Hai người đi theo Lạc Phong vào nhà.
Lạc Phong và Bùi Diễn như đôi anh em ruột plastic (*) thất lạc nhiều năm, tìm hiểu tông chi mười tám đời nhà đối phương. Lạc Hành Vân lách qua hai gã tâm cơ giả dối nói một đằng nghĩ một nẻo để chạy vào phòng. Trong phòng vốn đã có nhiều đồ đạc, giờ hoa hồng lại bề bộn khắp nơi, gần như không còn chỗ đặt chân, phải cố gắng lắm mới dọn ra được một chỗ gọn gàng cho ba người ngồi.
(*) Anh em ruột plastic là cách nói châm biếm chỉ kiểu tình cảm giả dối, ghét nhau trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thân thiết như ruột thịt.
Lạc Phong và Bùi Diễn ngồi xuống, chẳng có chút ý kiến với thành quả lao động của Lạc Hành Vân. Bùi Diễn đưa ghi chép khám bệnh cho Lạc Phong, kể sơ lược những chuyện đã xảy ra ở trường Lục Sắc.
“… Khi ấy tình huống quá khẩn cấp nên em đã đánh dấu tạm thời Tiểu Vân, hiệu quả rất tốt. Bác sĩ đề nghị sau này không cần tiêm thuốc ức chế nữa, mỗi tháng đánh dấu một lần cho đến khi cậu ấy phân hóa hoàn toàn.”
Lạc Hành Vân: A A A A A A A A A A A A A A A
Lạc Phong: …
Lạc Hành Vân sau khi “A A A A” còn có thể che mặt nhắm mắt làm ngơ, nhưng thân là người lớn trong nhà, dù Lạc Phong muốn gào thét đến đứt dây thanh quản nhưng vẫn phải kiên cường giữ vẻ mặt nghiêm trang: “… Vậy vất vả cho cậu quá.”
Bùi Diễn: “Anh hai đừng nói vậy, đây là chuyện nên làm.”
Lạc Phong đỡ đầu gối, đen mặt nhưng vẫn hoàn thành chức trách anh trai như cha: “Không, vẫn phải cảm ơn cậu. Nhưng bản thân cậu còn trẻ như vậy, đánh dấu Tiểu Lạc tạm thời cũng gây ảnh hưởng rất lớn…”
Bùi Diễn thản nhiên nói: “Tiểu Vân cũng băn khoăn điều này, nhưng thật ra em không có giai đoạn nhạy cảm. Hiện giờ em vẫn đang đeo khẩu trang, chờ hết thời gian cách li, em sẽ chứng minh cho cậu ấy thấy mình thật lòng.”
Lạc Hành Vân: Anh trai tôi đang vô cùng cố gắng giúp chúng ta nói giảm nói tránh, sao cậu cứ muốn đâm đầu vào chỗ ૮ɦếƭ thế!
Bùi Diễn điên cuồng tự bạo, Lạc Phong tức nước vỡ bờ, bày ra tư thế chủ gia đình, mặt đanh lại: “… Hai đứa yêu sớm như thế này sẽ ảnh hưởng tới việc học tập.”
“Kỳ thi tháng trước em xếp hạng nhất.” Bùi Diễn tỏa ra khí thế mạnh mẽ trấn tĩnh một cách tự nhiên: “Nếu có thể, sau này em sẽ đến đây giúp Tiểu Vân học bổ túc, hoặc Tiểu Vân đến nhà em cũng được. Em có bí quyết học đặc biệt giúp cậu ấy tiến bộ vượt bậc.”
Lạc Hành Vân: Như thế chỉ sợ chưa tốt nghiệp cấp 3 đã trực tiếp nhảy đến giai đoạn thành lập nguyên một Chi bộ Đảng! (*)
(*) Tương tự “đẻ một đội bóng” của chúng ta -_-
Lạc Phong dùng lời lẽ chính đáng bác bỏ: “Việc này không hợp lý.”
Lạc Hành Vân: “Đúng… đúng vậy, tôi chỉ cần đạt giải Nhất quốc gia trong cuộc thi Olympic Vật lý là có thể được tuyển thẳng vào đại học Q rồi! Học sinh chuyên tự nhiên như tôi không cần học kiểu kia đâu.”
Bùi Diễn khẽ thở dài: “Vậy cũng được.”
Lạc Hành Vân: Sao trông cậu có vẻ tiếc nuối thế hả?! Chẳng lẽ cậu nghĩ anh trai tôi sẽ đồng ý cho dã tâm của cậu ư?
Bùi Diễn không nhận được sự đồng ý để tiến thêm một bước, hắn im lặng quan sát phòng trọ, đảo khách thành chủ, giành quyền đặt câu hỏi: “Bình thường anh hai ở đây với Tiểu Vân ạ?”
“A… Đúng rồi.”
“Không biết hai bác đâu?”
“Cha mẹ chúng tôi đã ly dị, nên em ấy ở với tôi.”
Thấy hai anh em nhà họ Lạc đều lộ vẻ không được tự nhiên, Bùi Diễn không hỏi nhiều thêm.
Hắn đứng dậy, đi dạo quanh phòng. Khi bước đến cạnh cái giường duy nhất trong phòng, hắn khom lưng, dùng sức lay ván giường kẽo kẹt rồi quay đầu hỏi: “Anh hai là Alpha đúng không ạ?”
Đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm kia, sống lưng Lạc Phong bỗng ớn lạnh, nhanh chóng trả lời: “Từ khi Tiểu Lạc bắt đầu phân hóa, tôi đã ngủ dưới đất.”
Bùi Diễn xoay người, khẽ buông lỏng khóe miệng căng cứng, vươn tay đùa nghịch mấy món đồ Lạc Hành Vân sưu tập ở đầu giường và trên bàn học.
Ngón tay thon dài vuốt bình nước nhựa, thanh Snickers, mảnh giấy hắn viết thông tin liên lạc cho cậu, cuối cùng dừng trên đóa hồng được đặt ở đầu giường.
Hắn bó lại đóa hoa rồi quay đầu, nói: “Bác sĩ có dặn, ngoại trừ ngủ khác giường, bình thường cậu ấy cũng phải cẩn thận với pheromone.”
“Cơ thể Vân Vân tương đối kém, nên ngoại trừ em, cậu ấy không ngửi thấy mùi của các Alpha khác.”
—
Sau khi nắm bắt được tình hình, Bùi Diễn thêm WeChat của Lạc Phong rồi đứng dậy xin phép ra về.
“Anh hai làm ở đâu?” Bùi Diễn tự nhiên xách túi rác cạnh cửa.
“Ở quán bar dưới gác.”
“Khi nào rảnh dẫn tôi đi xem nhé.” Bùi Diễn thân thiết nói với Lạc Hành Vân.
Nói xong, hắn nhìn qua vai cậu, hướng về phía Lạc Phong nói với vẻ thâm trầm: “Tôi rất muốn thưởng thức tiết mục của anh hai.”
Thấy sắc mặt Lạc Phong đã vô cùng kì quái, cậu vội vàng đẩy tay Bùi Diễn, đưa hắn xuống dưới.
“Cậu làm gì thế…” Lạc Hành Vân rất muốn ném thẳng hắn đi cùng túi rác kia: “Sao lại chạy tới nhà tôi quậy tưng bừng như thế!”
“Tôi là người không biết điều như vậy sao?” Alpha bình tĩnh đút tay vào túi quần, âm tiết cuối câu nhẹ nhàng du dương.
Lạc Hành Vân nghẹn lời, tức đến khó thở: “Cậu có gan tới nhà tôi rồi, có giỏi thì dẫn tôi về nhà cậu đi!”
Vừa dứt lời, bàn tay to rộng của Bùi Diễn đã nắm lấy cổ tay cậu qua lớp áo, không chút do dự dắt cậu bước đi, dùng hành động chứng minh hắn rất có gan làm việc này, gan còn to nữa đấy.
Lạc Hành Vân vội vàng cong người, cố hết sức trụ vững để không bị hắn kéo đi: “Tôi không phải… Tôi không có… Cậu mau tỉnh lại! Không phải tôi không biết điều hay cậu không biết điều đâu!”
“Sao cơ?”
“Phải là cả hai ta đều không biết điều!” Lạc Hành Vân mang vẻ mặt hờn dỗi như đang trách Bùi Diễn không hề có chút suy nghĩ sâu xa nào, tiếp tục nói: “Chúng ta là yêu sớm, cậu hiểu không? Không ai yêu sớm mà lại chạy đến nhà người ta gặp gia trưởng cả! Cậu nghĩ gì vậy?! Có phải cậu đang khinh thường anh tôi không thế? Tuy anh ấy chỉ lớn hơn tôi vài tuổi, nhưng cậu đừng vì thế mà cho rằng anh ấy không phải phụ huynh, không chừa mặt mũi cho anh ấy.”
Thấy Bùi Diễn vẫn không buông tay, Lạc Hành Vân chỉ xuống đôi dép lê hình cá voi của mình: “Hơn nữa tôi còn đang mặc như thế này, cậu kéo tôi đến nhà cậu thì không nghiêm túc chút nào! Ba mẹ cậu có thấy cũng chẳng phát bao lì xì cho tôi đâu!”
Bùi Diễn vừa bực vừa buồn cười, nâng cổ tay cậu, ngón tay nhẹ nhàng giơ lên: “Một.”
“1 cái gì mà 1?” Lạc Miêu Miêu dựng tai, tự giác đếm số, “Tôi phải đếm 0 à?”
“Cái miệng nhỏ này của cậu, thật muốn bịt kín nó lại.” Bùi Diễn đứng dưới đèn đường, đút tay vào túi quần, gương mặt cũng như ngọn đèn, mờ mờ ảo ảo: “Tạm thời cứ ghi nợ đã, một tháng sau, tôi nhất định sẽ đòi lại hết.”
“Không có một tháng sau gì cả!” Lạc Miêu Miêu nghe ra ẩn ý, vừa chạy về phía hành lang vừa mắng hắn, cậu ghé vào cửa sổ tầng hai, nhìn hắn cười khúc khích không ngừng: “Bùi lão cẩu, bạn trai cậu chạy mất rồi!”
“Đứng lại.” Bùi Diễn nhớ ra một chuyện: “Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ bảo chú Tống tới đưa đón cậu.”
Lạc Hành Vân vắt óc mà không nhớ ra người này: “Chú Tống là ai?”
“Lái xe nhà tôi.”
“Không cần, không cần, cậu đừng câu nệ thế!” Lạc Hành Vân chỉ ra hiên nhà: “Tôi có xe đạp mà.”
Cậu biết Bùi Diễn đi Bentley, nhà cậu gia cảnh bình thường, hơn nữa xe cũng không đi vào ngõ nhỏ này được.
“Bất cứ lúc nào cậu cũng có khả năng phát tình hoặc phân hoá, đi một mình không an toàn. Chú Tống là một Beta, là người đáng tin. Có chú ấy đưa đón cậu, tôi cũng yên tâm hơn.”
Lạc Hành Vân cảm thấy một người thuộc giai cấp nghèo rớt như mình mà làm thế sẽ vi phạm tác phong làm việc xưa giờ: “Như vậy có xa hoa dâm dật quá không?”
“Việc này xa hoa dâm dật sao?” Bùi Diễn đứng dưới đèn, cười khẽ. “Vậy sau này đổi thành tôi chăm sóc cậu thì sẽ thế nào chứ?”
Lạc Hành Vân cảm thấy hắn sắp có xu hướng tiêu tiền như nước liền từ chối đầy chính đáng: “Cậu không cần tốn nhiều tiền như thế vì tôi đâu. Hằng ngày tôi chỉ đến trường đi học, làm bài tập, có đi đâu mà phải tốn kém như vậy. Chúng ta cứ giữ sự hoạt bát, khiêm tốn, giản dị là được rồi, không cần hào nhoáng xa xỉ làm gì, khiến tình cảm nhuốm mùi tiền tài… Thành lập Chi bộ Đảng phải có tinh thần giai cấp!”
Bùi Diễn nghe cậu nói, gật đầu: “Chỉ là thay đổi phương tiện đi lại, đặt tiêu chí an toàn lên hàng đầu. Đợi hết giai đoạn cách ly, tôi sẽ tự đi xe đạp tới đây đón cậu.”
Lạc Hành Vân cân nhắc lợi hại: “Vậy tôi chọn ngồi xe ô tô.”
Để cậu ngồi sau xe Bùi Diễn đến trường là chuyện quá xấu hổ, như vậy làm gì còn mặt mũi nữa, cậu thà tự sát cho rồi. Ngồi ô tô ít ra có thể im lặng xuống xe ở ngã tư, so ra vẫn tốt hơn ngồi yên sau để mọi người ngắm nghía đủ 360 độ không góc ૮ɦếƭ. Đến lúc đó, tất cả mọi người chắc chắn sẽ chỉ trỏ: “Nhìn kìa, cậu học sinh kia hẹn hò với hotboy số một trường mình đấy!” Rồi sau đó, ngày nào cậu cũng sẽ bị Chư Nhân Lương tóm được, thật quá đáng sợ.
Bùi Diễn cười khẽ, chỉ lên trên: “Đi lên đi, bên dưới lạnh.”
Lạc Hành Vân ghé vào cửa sổ, do dự: “Tôi lên thật đấy nhé?”
“Bye.”
“Cậu cũng về nhanh đi! Ngày mai gặp!” Lạc Hành Vân vẫy tay, lưu luyến đi từng bước lên gác.
Hành lang đi qua mỗi ngày, câu “ngày mai gặp” nói mỗi ngày, việc tạm biệt diễn ra mỗi ngày.
Nhưng chỉ trong một đêm, mọi chuyện đều mang tới một cảm xúc khác.
Trở nên lưu luyến không rời, dây dưa quấn quýt, không muốn giây phút này kết thúc.
Mới chỉ quay người, đã mong chờ tới ngày mai.