- Đại ca, đã tìm được người rồi. - Một người hét lên khiến mọi người vô cùng mừng rỡ, họ đã nổ lực tìm kiếm khá vất vả, nơi này địa hình quả thật là nguy hiểm.
Trần Hậu nhanh chân đi tới, phía trước mặt là Rose đang nằm trên mặt đất bất tỉnh.
- Đại ca, vẫn còn thở. Chúng ta mau đưa cô ấy đến bệnh viện.
Vì trên vực thẩm chỉ để lại chiếc giày của Rose nên Trần Hậu nghĩ rằng chỉ một mình Rose bị rơi xuống. Anh ra lệnh mọi người rút về và đưa Rose đến bệnh viện nhanh nhất, đâu biết ở phía cách đó không xa Tuấn Khôi vẫn đang nằm nơi đó hơi thở ngày một yếu dần.
*******************
Một cô gái xinh xắn đáng yêu với đôi mắt to tròn, trên vai đeo một chiếc giỏ thúng phía sau đang trên đường từ chợ sớm về nhà. Cô gái vừa đi lừa líu lo hát vang bài hát yêu thích của mình.
Cô nhìn thấy một người đàn ông đang nằm bất động dưới đất, gương mặt quay về một phía, nơi này quả thật rất là ít người qua lại. Có một người đàn ông ở nơi này là một điều vô cùng lạ lẫm. Cô gái đi tới phía Tuấn Khôi khẽ lay lay.
- Anh gì ơi, anh có sao không?
Không nhận được câu trả lời, cô dùng sức kéo Tuấn Khôi nằm ngửa ra. Chàng trai này khá trẻ tuổi, lại vô cùng khôi ngô tuấn tú, gương mặt sáng láng. Cô lay thêm Tuấn Khôi vài lần nữa nhưng anh vẫn nằm bất động, trong lòng có chút hoảng sợ cô kiểm tra nhịp tim thì mừng rỡ vì tim anh vẫn còn đập.
Một cô gái nhỏ bé cõng trên lưng một chàng trai cao lớn thật là không dễ dàng chút nào. Cô cố gắng mãi mới có thể đưa Tuấn Khôi về được căn nhà mà cô và mẹ sinh sống thật sâu trong rừng.
- Tố Tố, con đi đâu đến giờ mới chịu về hả. - Một người phụ nữ tuy đã có tuổi nhưng gương mặt vẫn còn sắc sảo. Sau đó nhìn phía sau con gái có một chàng trai xa lạ liền không vui nói. - Còn người này là ai, vì sao lại mang đến đây?
- Con trên đường về thì nhìn thấy anh ấy nằm bất động trên đường. Con không biết phải làm sao, đành mang về nhà. - Tố Tố sợ sệt giải thích.
- Ta đã dặn con bao nhiêu lần, đàn ông không có ai tốt cả. Không được phép kết giao với ai cả. Hôm nay lại dám mang một người xa lạ về nha.
- Con, con xin lỗi nhưng con chỉ muốn cứu anh ấy.
Tố Uyên nhìn Tuấn Khôi một chút rồi khẽ ngạc nhiên. Đây chẳng phải là con trai của Minh Trí và con đàn bà kia sao. Vì sao không ở nhà làm đại thiếu gia oai vệ, làm đến nơi này mà bất tỉnh dọc đường.
- Mẹ, trên tay va chân anh ấy đều bị thương. Chúng ta sẽ giúp anh ấy điều trị phải không? - Tố Tố nhìn sắc mặt Tố Uyên không còn khó chịu thì khẽ nói.
- Được rồi. - Tố Uyên khẽ nhoẻn cười, trong đầu đầy toan tính.
************************************
Rose được mang về bệnh viện điều trị. Cô bị thương khá nặng, chấn thương phần mềm và gãy xương tay chân.
- Trần Hậu, anh nói em biết đi. Con bé sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không? Còn Tuấn Khôi, vì sao lại chưa thấy quay về. - Rin bàng hoàng, những đứa trẻ mà cô yêu thương nhất lại xảy ra chuyện.
- Rin, con bé đang được bác sĩ điều trị. Em yên tâm đi, thiếu gia Minh Trí vẫn đang cùng mọi người trong rừng mà tiềm kiếm. - Trần Hậu trong lòng cũng vô cùng lo lắng nhưng ra vẻ bình tĩnh để trấn an Rin.
Ken nhận được tin báo thì tức tốc phóng xe như bay đến bệnh viện, trong đời anh chỉ còn một mình Rose là người thân, con bé mà xảy ra chuyện gì thì anh còn mặt mũi nào nhìn mặt Pi. Anh đã tự dặn lòng dảnh hết tình yêu thương cho Rose, không màn tình cảm nam nữ mà dành trọn vẹn cho cô con gái đáng thương của mình.
- Các người mau nói, con gái tôi vì sao lại ở nơi này. - Ken mất bình tĩnh, đi tới nơi Trần Hậu đang đứng.
- Ken, anh bình tĩnh đi. Quan trọng là Rose đang ở bên trong đó, chúng ta thay vì gây nhau hãy cầu nguyện cho con bé. - Thiên Kim đi đến nói với Ken.
- Con bé, con bé mà có chuyện gì. Tôi sẽ không tha cho nhà họ Trần các người. - Ken hét lên.
- Chắc chắn con bé sẽ không sao, chắc chắn Rose của mẹ sẽ không sao. - Rin vừa nói vừa khóc, sau đó ngất đi. Ken đứng gần phía Rin liền đưa tay ra đỡ lấy người cô.
- Rin, Rin… em không sao chứ? - Ken hoáng hốt ôm lấy Rin.
Ken bế Rin trên tay mà đi tìm bác sĩ, trong lòng vô cùng lo lắng. Cô gái này từ trước đến giờ luôn luôn yếu đuối là thế, cô ấy yêu thương Rose hơn con ruột lần này Rose có mệnh hệ nào có lẽ Rin cũng không thề chịu đựng nỗi.
Minh Trí xuống xe bước vào bên trong bệnh viện liền nhìn thấy cảnh người vợ của mình đang trong tay người mà trước kia có tình ý. Tuy chuyện đã qua khá lâu, hai gia đình tuy đã sống hòa thuận nhưng Minh Trí vẫn không muốn người phụ nữ của mình lại trong tay ᴆụng chạm người đàn ông khác. Minh Trí đi tới, gương mặt đen lạnh, nói ra lời nói như có đinh.
- Ken tổng, mạn phép cho tôi xin lại người phụ nữ của mình. - Minh Trí chặn trước Ken mà nói.
- Cô ấy vừa bị ngất, tôi… tôi chỉ là đưa cô ấy đi tìm bác sĩ. - Ken nghe và hiểu Minh Trí đang muốn ám chỉ điều gì. Dù sao Rin cũng là vợ anh ta, Ken nhìn Rin rồi giao lại cho Minh Trí.
- Cảm ơn vì quan tâm. - Minh Trí đón lấy Rin trong tay, ôm cô đi vào phía trong phòng cấp cứu.
- Trần Minh Trí, anh luôn là kẻ chiến thắng. - Ken nhìn về phía họ, người phụ nữ kia quả thật đôi lúc Ken nghĩ đến, nhưng đối với Ken hiện tại Rose mới chính là quan trọng nhất, thứ mà anh có thể đánh đổi sinh mạng.
Minh Trí ngồi một bên giường bệnh của Rin, cô ấy chỉ vỉ quá xúc động nên không làm chủ được dây thần kinh và dẫn đến tình trạng ngất đi. Rin mở hé đôi mắt của mình, trong khóe mắt vẫn còn ngấn lệ.
- Minh Trí, con em đâu? Tuấn Khôi đã về chưa? - Rin nhìn thấy Minh Trí liền hỏi.
- Rin , anh xin lỗi. Anh đã tìm cả khu rừng vẫn không nhìn thấy thằng bé. Là lỗi của anh, đã quá nghiêm khắc với Tuấn Khôi. - Minh Trí đau lòng, Tuấn Khôi chính là điều hạnh phúc nhất mà trời đã ban cho vợ chồng họ.
- Em muốn con trai mình, đi tìm nó cho em, huhu…. em muốn được gặp Tuấn Khôi. - Rin khóc to hơn, nỗi đau mất mát này ai có thấu hiểu.
- Rin, bình tĩnh đi. Anh nhất định không từ bỏ mà tìm cho ra thằng bé. - Minh Trí ôm Rin vào lòng..
Rose được bác sĩ chữa trị, vết thương trên người khá nghiêm trọng nhưng không còn nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên, có thể vì quá sợ hãi nên tâm lý của Rose bị ảnh hưởng, nhưng nếu gia đình bên cạnh động viên thì mọi chuyện sẽ ổn thoả.
Ken đưa Rose về lại thành phố để tiện việc chăm sóc con gái, cộng thêm việc không muốn con gái biết Tuấn Khôi đã mất tích lại thêm đau lòng hơn mà ảnh hưởng không tốt.
Thiên Bảo luôn bên cạnh Rose từ lúc phát hiện được cô, Rose tỉnh lại nhìn thấy Thiên Bảo bên cạnh nhưng không phải Tuấn Khôi trong lòng vô cùng lo lắng.
- Bảo, Tuấn Khôi đâu rồi, anh ấy không sao chứ. - Rose chỉ còn chút hơi sức mà nói.
- Em yên tâm đi, Tuấn Khôi không sao cả. - Thiên Bảo phải nói dối Rose, đó là yêu cầu của mọi người.
- Chúng ta đang ở đâu vậy? - Rose nhìn qua một lượt rồi nói.
- Chúng ta đang trên xe cấp cứu quay về thành phố.
- Tuấn Khôi đâu, vì sao không cùng em về. - Rose tìm kiếm nói, không nghĩ Tuấn Khôi lại bỏ mặc cô.
- Cậu ấy còn một số việc cần giải quyết ở đó, em bị thương nặng như vậy nên được chuyển về thành phố điều trị. - Thiên Bảo nói.
- Anh ấy cùng em bị rơi xuống, anh ấy lại không bị thương sao? - Rose bất ngờ.
Thiên Bảo nghe Rose nói vậy, trong lòng vô cùng lo lắng nhưng không thề hiện ra bên ngoài liền cười đáp.
- Em yên tâm, Tuấn Khôi phước lớn mạng lớn đã an toàn rồi. - Thiên Bảo nói.
- Vậy em yên tâm rồi. - Rose nói, mệt mỏi đau đón nhắm mắt lại, nhưng biết Tuấn Khôi không sao liền an tâm.
Thiên Bảo nhanh chóng dùng điện thoại nhắn tin thông báo cho cha mình biết rằng Tuấn Khôi cũng bị rơi xuống vực cùng Rose. Mọi người chuyển hướng xuống phía chân vực thẳm tìm kiếm nhưng vẫn vô vọng.
Minh Trí tức giận đấm mạnh vào cây to trước mắt, máu từ trên tay chảy xuống. Trong lòng nóng như lửa đốt, nếu không mau chóng tìm ra thì Tuấn Khôi không ૮ɦếƭ vì rơi xuống cũng ૮ɦếƭ vì lạnh và không cứu chữa kịp thời thương tật.
- ૮ɦếƭ tiệt, có ૮ɦếƭ cũng phài còn xác chứ. Vì sao nơi này không tìm thấy một vết tích nào? - Minh Trí nói giọng chan chát, trong lòng vô cùng tức giận nhưng không thể làm điều gì khác hơn.
- Thiếu gia, là Jenny con gái của Lâm Hân là người cuối cùng họ nhìn thấy đi cùng với Rose. - Trần Hậu đi tới báo cáo.
- JEnny sao. - Minh Trí khựng người, không dám nghĩ con bé nhìn gương mặt thông minh lanh lợi lại dám làm ra những việc thiếu suy nghĩ.
- Thiếu gia, họ chỉ nói nhìn thấy hai cô gái đi về phía rừng thôi. Không chính xác là Jenny đã đưa Rose vào nơi này. - Trần Hậu tiếp tục nói.
- Được rồi, chuyện này cậu cứ tiếp tục điều tra đi. - Minh Trí mệt mỏi nói, trong lòng suy nghĩ nhiều chuyện.
- Tay thiếu gia bị thuong rồi, thiếu gia quay về lại khách sạn nghĩ ngơi đi. Tôi sẽ ở lại tìm kiếm Tuấn Khôi. Chưa tìm thấy nghĩa là vẫn còn hy vọng sống sót.
- Không, cậu về khách sạn trước đi. Đưa Rin và Thiên Kim về lại thành phố. Tôi sẽ ở lại tìm kiếm đến khi nào tìm cho ra con trai tôi. - Minh Trí nói.
Trần Hậu cũng không ngăn cản nữa, tình cảm cha con thiêng liêng cỡ nào làm sao có thể bỏ con trai đang nơi nào đó trong rừng sâu nguy hiểm này. Đổi lại nếu là Thiên Bảo bị nạn, anh cũng sẽ không bao giờ rời khỏi và dành hết thời gian tìm kiếm con trai mình.
*******************
3 tháng sau…
Mọi tìm kiếm Tuấn Khôi đều vô vọng. Minh Trí quay lại ghế tổng giám của RoYal trục tiếp điều hành tập đoàn nhưng luôn cho người tìm kiếm con trai.
Hình ảnh quảng bá cho địa điểm du lịch mà Tuấn Khôi kì công đầu tư được Minh Trí tiếp nối, vì đây là công sức của con trai anh nên dù sao cũng phải hoàn thành tốt đẹp nhất. Thiên Bảo vốn sẵn nổi tiếng khắp cả nước được mọi người đon nhận vô cùng nồng nhiết, Anh Thư đẹp rạng ngời cũng được báo chí nhắc nhiều và sự nghiệp ca hát của cô từ đó bắt đầu có nhiều người hâm mộ hơn.
Tại nhà của Trần Hậu, bữa sáng trở nên căng thẳng vì cuộc chiến giữa hai cha con họ mãi không dứt.
- Thiên Bảo, dẹp hết mấy cái chuyện nhảm nhí con đang làm đi. Vào RoYal phụ giúp dượng Minh Trí một tay, Tuấn Khôi đã mất tích dượng con cũng khá là mệt mỏi rồi. - Trần Hậu vừa uống một tách trà vừa nói.
- Con đã nói là con không thích, con có sự nghiệp riêng mình. - Thiên Bảo tức giận.
- Nếu như Tuấn Khôi không mất tích, cũng không cần đến đứa vô tích sự như con. - Trần Hậu lớn tiếng mắng.
- Anh, vì sao lại mắng Thiên Bảo như vậy. Con trai em không phải kẻ vô tích sự. - Thiên Kim không hài lòng cách nói của Trần Hậu.
- Cũng vì em quá nuông chiều nên nó đã trở thành đứa cứng đầu không biết nghe lời. - Trần Hậu lớn tiếng với Thiên Kim.
- Ba, trong mắt ba con có bao giờ làm được chuyện gì nên trò trống gì sao? Ba đừng trách mẹ mà khiến mẹ con buồn. Những việc con đang làm, con tự hào vì điều đó. - Thiên Bảo đứng dậy toan bỏ đi.
- Ngồi xuống, ta chưa nói hết với con. - Trần Hậu đập bàn mà nói.
Thiên Bào không đáp cũng không nhìn lại mà tiếp tục đi thẳng về phía trước rồi nói:” Con đến nhà Rose thăm cô ấy.”
- Trần Hậu, anh không nên nặng lời với Thiên Bảo. Con trai chúng ta đang là một ngôi sao nổi tiếng. Em rất tự hào và ủng hộ Thiên Bảo đi theo con đường mà nó yêu thích.
- Thằng bé đó, vẫn chưa lớn chưa đủ chính chắn. Con trai anh thế nào anh hiểu nó, anh không tin nó lại thích cái nghề rắc rối và đầy thị phi đó. - Trần Hậu lắc đầu.
- Ý anh là Thiên Bảo không thích làm diễn viên sao, nhưng thằng bé có ૮ɦếƭ cũng đòi thi vào trường điện ảnh mà. Em không tin nếu không thích nó lại sống ૮ɦếƭ lần đó với anh. - Thiên Kim hỏi.
- Chỉ là thằng bé muốn mọi người chú ý đến nó, có lẽ vì Tuấn Khôi quá hoàn hảo nên thằng bé nghĩ mọi ngưởi đã quên lãng nó. Nhưng vì sao thằng bé không nghĩ, ngày xưa khi Thiên Bảo sống trong sung túc, Tuấn Khôi đã vất vả với tuổi thơ đầy gian truân.
- Em đã hiểu anh đang nói điều gì, em cảm thấy thằng bé quá đáng thương. Trước giờ em đều nghĩ nó theo nghề này là do niềm đam mê.
- Thiên Bảo là một đứa trẻ có tài, anh tin con trai chúng ta sẽ nhanh chóng nhận ra cái gì thích hợp với nó. - Trần Hậu nói rồi, xách trên tay xấp tài liệu cùng Thiên Kim đi đến RoYal.
Rose ngồi trong phòng mình tại biệt thự Phạm gia, cô luôn tự trách bản thân mình vì nghe lời của người xa lạ mà làm hại Tuấn Khôi.
- Đang nghĩ gì mà ngồi ngây ra vậy. - Tiếng Thiên Bảo phía sau nói tới.
- Rose không nghĩ gì cả. Thiên Bảo đến từ khi nào? - Rose nhìn về phía Thiên Bảo mà nói, đôi mắt không tránh khỏi u buồn.
- Anh mới đến, em đã đỡ chưa. vết thương còn đau nhức không? - Thiên Bảo nhìn Rose nhẹ nhàng hỏi.
- Cảm ơn, em đã không sao cả rồi. - Rose nhin về phía xa. - Nhưng mà, sao đã lâu như vậy vẫn chưa tim được Tuấn Khôi.
- Dượng Minh Trí sẽ nhanh chóng tìm được cậu ấy, em đừng buồn bã nữa. Một ngày nào đó Tuấn Khôi quay về em đã trở thành một bà cụ non rồi.
- Em hy vọng, một ngày nào đó sẽ còn được nhìn thấy anh ấy. - Rose nói với ánh mắt nhìn xa xôi.
- Được rồi, để anh đưa em ra ngoài cho thoải mái. - Thiên Bảo đẩy chiếc xe lăn mà Rose đang ngồi ra ngoài vườn hoa.
Rose ngắm nhìn bầu trời trong xanh, cô nhớ gương mặt của Tuấn Khôi biết nhường nào. Ánh mắt lạnh lùng khó đoán, sau đó là bá đạo trong từng câu nói áp đặt và những việc mà anh ầm thầm làm vì cô. Nước mắt Rose bỗng dưng rơi xuống, có lẽ tình yêu của cô dành cho anh bắt đầu tự khi nào mà chính cô không thể xác định.
*************************
Tuấn Khôi mở đôi mắt tinh anh của mình ra, nhìn mọi thứ xung quanh lạ lẫm. Sau đó đầu anh đau như 乃úa bổ, Tuấn Khôi ôm lấy đầu mình nhưng vết thương trên tay càng làm anh đau hơn.
- Ấy, anh đừng cử động em vừa đắp thuốc cho anh đó. - Tố Tố chạy tới ngăn cản Tuấn Khôi tự làm đau mình.
- Cô là ai? - Tuấn Khôi nhìn Tố Tố lạ lẫm hỏi.
- Em tên là Tố Tố, hôm trước thấy anh nằm bất tỉnh ngoài kia nên đã mang anh về nhà chữa trị. - Tố Tố nghệch mặt nói.
- Nơi đây là đâu? - Tuấn Khôi suy nghĩ một lúc lại nói. - Tôi vì sao lại ở đây? tôi là ai? - Tuấn Khôi dùng tay không bị thương đập đập vào đầu mong muốn nhớ lại.
- Hả, anh là ai làm sao em biết. - Tố Tố hoảng sợ chạy ra gọi mẹ.
Tố Uyên đi vào bên trong, nhận thấy được Tuấn Khôi đã mất đi kí ức sao? Không phải lần này ông trời đã giúp cô báo thù nhà họ Trần sao. Cái này là trời giúp ta, không phải là ta ác độc.
Tố Uyên nhoẻn miệng cười thâm độc đi tới phía Tuấn Khôi mà nói.
- Chàng trai trẻ, hiện tại có lẽ do chấn động trên đầu nên cậu tạm thời đã mất đi trí nhớ. Cậu cứ an tâm ở lại nơi này mà cho lành lặn vết thương, tôi và con gái tôi không phải là người xấu. - Tố Uyên nói.
- Cảm ơn dì, nhưng mà vì sao hai người phụ nữ lại ở trong rừng thế nào, thật là rất nguy hiểm. - Tuấn Khôi đáp.
- Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất. - Tố Uyên nói rồi bỏ ra ngoài.
Tố Tố khi nhìn thấy Tuấn Khôi tỉnh lại thì trong lòng vô cùng vui mừng, bao nhiêu ngay chăm sóc nay đã có kết quả rồi.
- Anh đã quên mình là ai rồi, thì em phải gọi anh thế nào nhỉ? - Tố Tố mỉm cười nói.
- Em tên gì, cô gái đáng yêu. - Tuấn Khôi biết Tố Tố cứu mình thì trong lòng vô cùng mang ơn.
- Em tên Tố Tố. - Đôi má Tố Tố đỏ ửng lên, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với một thanh niên khôi ngô như Tuấn Khôi.
- Tố Tố bao nhiêu tuổi rồi. - Tuấn Khôi cười hỏi.
- Em 20t rồi.
- Trong em cứ như cô bé 17t vậy. Vì sao em và mẹ lại ở nơi này, em có đi học không.
- Từ bé em đã ở nơi này rồi, mẹ nói sinh ra em tại nơi đây. Còn lí do thì em không được biết. Từ bé em và mẹ luôn ở nơi này nên em không thể đến trường? - Tố Tố mở đôi mắt to tròn mà nói.
- Được rồi, đợi khi nào anh khỏi anh sẽ chỉ dạy em viết chữ nhé. - Tuấn Khôi mỉm cười xoa đầu Tố Tố. Anh không nhớ mình là ai, bao nhiêu tuổi nhưng nhìn nét ngây thờ từ Tố Tố liền muốn bao bọc cô gái nhỏ này.
Những ngày sau đó, Tuấn Khôi được sự chăm sóc tận tình của Tố Tố nên vết thương khỏi rất nhanh. Tố Tố buổi sáng thường một mình đi ra chợ bán lá thuốc rồi mua thực phẩm và mang về ăn cho một vài ngày. Lần này cô được Tuấn Khôi dặn dò mua một ít sách vở mà về để Tuấn Khôi chỉ dạy cô viết chữ.
Nhìn hai người họ ngày càng thân thiết, Tố Uyên không nói gì chỉ nhìn rồi cười một nụ cười thâm sâu.
- Anh à, em viết thế này đúng không? - Tố Tố đưa chữ tập viết cho Tuấn Khôi xem, nụ cười ngây thơ trong sáng.
- Đúng rồi, Tố Tố thật thông minh. - Tuấn Khôi mỉm cười khen ngợi, nụ cười của Tuấn Khôi làm say mê tâm hồn của cô gái ngây thơ mang tên Tố Tố.
Tố Tố đỏ mặt quay đi chổ khác, tự cười một mình rồi chăm chú viết chữ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Tuấn Khôi đã bình phục lại vết thương trên người. Nhưng anh không hề biết mình là ai, cũng không có bất cứ giấy tờ nào trên người nên vẫn chưa thể quyết định sẽ rời đi tìm người thân hay ở lại với hai mẹ con họ, thật ra người khiến anh lưu luyến chính là Tố Tố, một cô gái ngây thơ hiền lành.
Một ngày nọ Tuấn Khôi và Tố Tố đang ngồi trò truyện trong nhà thì mẹ của Tố Tố thét lên phía sau nhà. Hai người cùngchạy về phía phát ra tiếng thét thì nhìn thấy Tố Uyên đang nằm trong vũng máu.
- Mẹ, mẹ làm sao vậy. - Tố Tố chạy đến bên Tố Uyên khóc thét.
- Tố Tố, con gái ngoan của mẹ. Mẹ xin lỗi vì đã đối xử bất công với con. - Tố Uyên nằm trên vũng máu thoi thóp nói.
- Mẹ, mẹ nói gì vậy. Mẹ rất yêu thương con mà. - Tố Tố khóc ôm lấy Tố Uyên.
- Có chuyện gì đã xảy ra sao? - Tuấn Khôi đi tới lo lắng nói. - Tố Tố, mau đưa dì vào nhà cầm máu lại. - Tuấn Khôi định bế Tố Uyên vào nhà thì bị ngăn lại.
- Ta biết ta không thể cầm cự được bao lâu nữa. Có chuyện này ta muốn nhờ cậu. - Gương mặt Tố Uyên xanh ngắt mà nói.
- Có chuyện gì, dì cứ nói. Ơn cứu mạng của dì con luôn ghi nhớ.
- Được, vậy ta hy vọng con hãy đưa Tố Tố ra khỏi nơi này, suốt đời chăm sóc con bé giúp ta. - Tố Uyên nhìn Tố Tố mà nói.
- Con hứa, nhưng trước tiên chúng ta vào trong điều trị vết thương trước. - Tuấn Khôi không muốn Tố Tố đau lòng nhìn mẹ mình đang mất máu nhiều như vậy.
- Nơi này thật sự không nguy hiểm, bọn ςướק đã tìm đến rồi. Ta đã bị chúng bắn đuổi nhưng cố gắng chạy về đến nơi này. Hai đứa hãy rời khỏi nơi này đi, mau đi đi. - Tố Uyên nói lớn.
Tố Tố khóc nghẹn không dứt, cứ ôm lấy mẹ mình không buông mà nói:” Không, chúng ta cùng đi"
- Tố Tố, con phải nhớ lời mẹ dặn. Mối thù của gia đình chúng ta với Trần gia không được phép quên đi. Đời con không làm được, thì đời con cháu chúng ta phải trả thù. - Tố Uyên có tình nhấn mạnh trước mắt Tuấn Khôi.
Tố Uyên vừa dứt lời liền ngất đi, một đám người đàn ông với nét mặt hung tợn hung hăn tiến tới. Tuấn Khôi thấy tình thế không thể đấu lại liền ôm Tố Tố bỏ chạy đi.
********
Người đàn ông đi tới phía Tố Uyên đang nằm nhếch môi cười:" Em diễn tốt lắm, vì sao ngày trước không trở thành một diễn viên nhỉ, haha."
Tố Uyên ngồi dậy khẽ nhoẻn cười, con gái của cô chắc chắn sẽ làm nên chuyện.