Có Lẽ, Tôi Cũng Đã Từng Rất Yêu CôTrên dưới Trần gia ai nấy đều bận rộn mà chuẩn bị cho lễ đính hôn của cậu chủ Minh Trí và cô tiểu thư Tố Uyên. Trong khi mọi người đang tất bật dọn dẹp và trang trí thì trên lầu Tố Uyên đi xuống với nét mặt ngênh ngang.
- Các người nhanh tay lên cho tôi. - Tố Uyên hét lớn.
- Thưa tiểu thư, bên bộ phận trang trí hỏi chúng ta muốn trang trí loại hoa nào. - Bác Hoa quản gia hỏi.
- Hoa hồng trắng, tất cả hoa đều là hoa hồng trắng.
- Dạ vâng, tôi sẽ nói lại với họ. - Bác Hoà cúi chào Tố Uyên rồi dời đi.
Tố Uyên nhìn mọi người xung quanh phải nghe lời mình mà sung sướng trong lòng. Giấc mơ làm một phu nhân giàu có của cô đã sắp trở thành hiện thực, ngày đó khi gặp Minh Trí cô đã xác định phải lấy cho bằng được người đàn ông giàu có này, đến khi Trần Phó Quang vứt cho một cọc tiền và ép không được gặp Minh Trí thì Tố Uyên cũng tỏ ra khá hài lòng với số tiền kia mà không đến tìm Minh Trí nữa, trong đầu với nhiều toan tính vì Minh Trí đã bị mất trí nhớ nếu không nhận tiền mà quay lại tìm thì có thể mất hết tất cả sao. Số tiền kia không phải là một số tiền nhỏ, nhưng vì thói cờ bạc rượu chè của cha mẹ cùng với thói quen phung phí của Tố Uyên mà nhanh chóng cạn dần, đến khi gia đình lâm vào hoàn cảnh nợ nần thì Tố Uyên gặp gỡ mà quen với Trương Luật là một tên giang hồ ngông cuồng nên gia đình Tố Uyên vẫn sống sót trước những món nợ đến ngày hôm nay.
Đang đứng suy nghĩ về một tương lại tươi sáng phía trước, Tố Uyên chợt nghĩ đến Trương Luật mà cảm thấy lo sợ. Cô muốn yên ổn mà sống với Minh Trí nhưng chắc chắn anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Cô chợt nhớ đến lần gặp vào buổi chiều hôm đó với hắn.
- Tố Uyên, khi nào em mới lấy tiền của thằng đó mà về với anh. - Trương Luật nóng nảy khi chờ đợi Tố Uyên trong một khách sạn do hắn ta bảo kê.
- Luật, anh phải cho em thời gian chứ. Hắn ta đã nói là sẽ đính hôn với em, đến lúc đó thừa cơ hắn tin tưởng mà em sẽ cùng anh bỏ đi cùng với số tiền và nữ trang mà hắn giao cho em. - Tố Uyên ngọt ngào ngã vào vòng tay Trương Luật mà nhỏ nhẹ nói.
- Anh thật không muốn đàn bà của anh lại cùng tên đó lên giường, và còn cả đính hôn. - Trương Luật dùng tay xiết lấy bầu иgự¢ của Tố Uyên mà đẩy cô ta xuống giường.
- Đừng để lại dấu vết trên người em, hắn ta vẫn chưa ᴆụng tới em từ khi gặp lại. - Tố Uyên ngăn cản Trương Luật.
- Em nói thật sao, với vẻ người quyến rũ như em mà hắn ta còn chê bai sao. - Trương Luật không để Tố Uyên ngăn cản, miệng đã đưa đầy trên chiếc cổ trắng nõn của Tố Uyên.
- Đừng mà anh, em nói thật để hắn ta biết thì chúng ta mất hết đó. - Tố Uyên biết sức mình không ngăn cản nổi người đàn ông này thì đành dùng lời nói.
- Haha, nếu hắn ta không biết hưởng thụ thì anh sẽ ăn hết em, tên ngu đần đó sẽ chỉ ăn lại của anh thôi. - Trương Luật cười ghê tởm rồi cởi bỏ quần áo trên người mình ra.
- Luật, em cũng rất nhớ anh, nhưng anh phải nhẹ nhàng thôi nhé. - Tố Uyên bị Trương Luật làm cho khó chịu mà buông xui.
- Yên tâm đi cục cưng, những chiêu trên giường của em rất tuyệt. Hắn sẽ ૮ɦếƭ mê chệt mệt với em, khi đó em hãy ôm hết gia tài của hắn mà mang về cho chúng ta. - Trương luật cười mãn nguyện rồi cởi bỏ những thứ còn xót lại trên người Tố Uyên. Bạn đang
đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Tuy nói ngon ngọt với Trương Luật như vậy để hắn không phá hỏng chuyện của cô, trong lòng cô lại muốn ở bên Minh Trí mà hưởng thụ cuộc sống của một phu nhân danh giá hơn là vợ của một tên giang hồ khô khốc. Tố Uyên mỉm cười với những tính toán trong đầu khẽ nhếch môi: Trước mắt cứ cho xong buổi lễ này, hắn ta vẫn còn giá trị lợi dụng.
Chiều tàn, mặt trời sắp lặn phía chân trời cùng với nhửng áng mây xung quanh đỏ rực một vùng. Trong cao ốc Royal, Minh Trí ngồi trong phòng giám đốc mà phê duyệt các báo cáo thì nghe tiếng gõ cửa.
- Mời vào. - Minh Trí mắt vẫn không dời những sắp tài liệu trước mắt.
- Thưa giám đốc, có người đến tìm anh. - Ngọc Diệp đi về phía Minh Trí đang ngồi mà nói.
Minh Trí khẽ nhìn lên rồi tiếp tục nhìn vào tài liệu: Là ai?
- Một cô gái tên là Tố Uyên. - Ngọc Diệp đáp
- Mau cho vào. - Minh Trí nghe tên Tố Uyên thì hơi bất ngờ.
Phía ngoài cửa, Tố Uyên mặc một chiếc đầm body màu trắng tôn lên đường cong của cơ thể, đôi giày ca ✓út khiến đôi chân cô càng dài hơn. Khuôn mặt cô được trang điểm khá kĩ càng, Tố Uyên nhìn Minh Trí nở một nụ cười mê hồn. Minh Trí nhìn Tố Uyên thấy lạ lẫm liền hỏi.
- Em đi dự tiệc ở đâu sao?
- Trí, anh trêu chọc em sao, em đến tìm anh có việc? - Tố Uyên vừa đi tới phía Minh Trí vừa nói.
- Có việc gì em có thể gọi anh? - Minh Trí dời mắt khỏi Tố Uyên, tiếp tục nhìn vào xấp hồ sơ.
- Anh hứa dẫn em đi mua nhẫn, anh không nhớ sao. Lần trước đến đêm anh mới trở về biệt thự, hôm nay em đến tìm anh không thể ngồi yên một chổ mà đợi nữa. - Tố Uyên quàng tay ôm lấy cổ Minh Trí.
- Nhưng anh đang rất bận, để hôm khác đi. - Minh Trí nhàn nhạt trả lời, cảm thấy không có hứng thú đi.
- Không được, anh phải đi cùng em. - Tố Uyên nũng nịu lắc tay Minh Trí.
Trong đầu Minh Trí chợt nhìn thấy hình ảnh của Rin, cũng đã từng nũng nịu lắc tay anh xin xỏ điều gì đó. Chỉ là một ảo ảnh thoáng qua nhưng Minh Trí vẫn có cảm giác ấm áp. Nhưng khi nhìn lại là Tố Uyên, trong lòng Minh Trí có chút hụt hẫng.
- Trí, đi cùng em được không, anh đã hứa sẽ đi cùng em mà. - Tố Uyên ra vẻ buồn bã mà nói.
Minh Trí nhìn thấy nét mặt không vui của Tố Uyên đành măc vào chiếc áo vest mà đưa cô đi. Hình ảnh của Rin vừa hiện ra khiến Minh Trí cảm thấy bất an, anh đã chon Tố Uyên sẽ là người cùng anh đi con đường còn lại nhưng có lẽ vị trí của Rin trong lòng của anh ngày trước đã rất lớn sao. Vì sao anh lại còn vương vấn hình ảnh đó mãi mà không thể dứt ra được.
******************************
Mấy ngày qua nhưng tâm trạng của Rin vẫn không tốt hơn, tuy chưa thể đi nhanh được nhưng cô vẫn tỏ ra bận rộn cùng những hàng hoa hồng trắng phía sần vườn của biệt thự này. Phía xa tiếng cửa lớn mở ra, Pi từ ngoài đi vào hớn hở nhanh đi về phía Rin.
- Rin, tớ đã đi tìm được một tiệm hoa đồng ý thu mua hoa hồng trắng của chúng ta - Pi hớn hở
- Thật sao? - Rin chợt cười mừng rỡ sau bao ngày buồn bã.
- Đúng vậy, họ nói tháng sau sẽ cần rất nhiều nên chúng ta phải vất vả những ngày sắp tới rồi. - Pi vui mừng nói.
- Không sao, miễn chúng ta có nơi nhận hàng thì vất vả mấy cũng được. - Rin cười ôm lấy Pi. - À, không phải hôm nay cậu đi khám thai sao, sao lại về sớm như vậy.
- Mình đi ngang qua một tiệm hoa, liền bạo gan đi vào hỏi, khi họ đồng ý mình liền về đây báo cho cậu biết. - Pi cũng ôm lấy Rin mà nói.
- Chúng ta sẽ trồng thật nhiều hoa, chăm sóc thật tốt. Tất cả tiền bán được sẽ lo cho bé con của chúng ta. - Rin áp tai vào bụng to của Pi mà nói. - Bé con sướng nhất nha, có 2 mẹ luôn yêu thương con.
- Cậu vào nhà đi, mình đi đến bác sĩ kẻo trễ hẹn. - Pi chợt nhớ tới cuộc hẹn với bác sĩ.
- Minh muốn đi cùng cậu, mình cũng muốn nhìn thấy bé con trực tiếp. Nhìn qua những tấm hình thật không hiểu một chút nào.
- Được, mình đỡ cậu vào nhà thay quần áo.
Rin và Pi ngồi trên một chiếc taxi chạy về hướng trung tâm, Pi thường khám ở tại phòng khám tại nhà của một vị bác sĩ mà Trần Hậu giới thiệu. Khi đi ngang qua cao ốc Royal, tim Rin bỗng thắt lại khi nhìn thấy dòng bảng đèn màu vàng chớp nháy liên hồi trên phía đỉnh toà cao ốc này. Đôi mắt Rin nhìn không dời rồi chợt chú ý hơn một đôi nam nữ đang bước ra khỏi Royal. Cô gái với nụ cười tươi như hoa mùa xuân đang khoác tay chàng trai phong độ mà bước ra từ cửa chính của cao ốc với sự ngưỡng mộ của nhiều người. Xe dừng lại đèn đỏ, Rin bỗng dưng mở cửa xuống xe.
- Rin, cậu đi đâu vậy? - Pi vội xuống xe đuổi theo.
- Mình, mình muốn đi gặp Minh Trí. - Rin nước mắt đã tràn bờ mi mà nói.
- Chân cậu không được cử động mạnh như vậy. - Pi hét lên lo lắng.
Rin cố sức bước nhanh đi mặc cho chân cô đau nhói, nhưng sức chịu đựng của đôi chân bị thương không cho phép cô bước thêm một bước, cô ngã quỵ ngay xuống giữa đường trước mặt cao ốc RoYal.
- Rin, cẩn thận. - Pi muốn chạy đến nhưng chiếc xe phía trước đang lao tới cô không thể qua đường được.
Rin cảm thấy mình thật bất lực, phía trước là Minh Trí đang quay lưng về phía cô mà cười nói cùng cô gái khác.
- Minh Trí. - Rin hét lớn và cố dùng sức lực mà đứng lên ngay giữa đường.
Minh Trí nghe phía sau có người gọi tên mình thân mật như vậy liền quay lại, anh bất ngờ nhìn thấy Rin đang nước mắt lưng tròng đứng giữa đường nguy hiểm như vậy, anh liền lao ra phía cô mà bế cô vào lòng đường.
- Minh Trí, anh vẫn còn nhớ em đúng không? - Rin được Minh Trí bế trên tay thì vui mừng hỏi.
Minh Trí đặt cô xuống đất, tiến lại phía Tố Uyên đang kinh ngạc nhìn liền trả lời:
- Cô là Trịnh tiểu thư, có lẽ trước đây tôi và cô có quen biết.
- Minh Trí, anh quên em thật rồi sao? - Đôi mắt Rin nhoè đi, miệng đắng ngắt mà bật hỏi.
- Xin lỗi, tôi bị tai nạn nên có thể không nhận ra cô. Cô tìm tôi sao? - Minh Trí hơi bất ngờ vì nghĩ rằng Rin vẫn còn mất đi kí ức về anh.
- Thật sự anh đã quên em rồi sao? - Rin nhìn thẳng lên đôi mắt Minh Trí. - Anh nhìn em đi, không nhớ em là ai sao?
- Trịnh tiểu thư, chuyện của tôi và cô tôi đã bị mất hết kí ức rồi, theo tôi được biết cô cũng đã quên mất rồi. - Minh Trí hơi bất ngờ với thái độ của Rin.
Tố Uyên nhìn thấy Rin liền tỏ ra khó chịu, cô liền khoác tay vào tay Minh Trí rồi hỏi: Trí, ai vậy
- Là một người quen cũ, không quan trọng. - Minh Trí nhàn nhạt nhìn Rin rồi trả lời.
Rin nghe câu trả lời của Minh Trí liền một cơn đau trong tim lại dâng lên, cô chợt khẽ cười trong nước mắt mà nói: Đúng vậy, người quen cũ không quan trọng. - nói xong cô quay đầu bước đi.
Pi nhìn thấy Rin và Minh Trí gặp mặt thì hoàng toàn lo lắng, Pi cố tìm cách qua đoạn đường rồi nhanh chóng đến nơi Rin nhưng khi đến thì đã thấy Rin đang bước chân quay lưng đi.
- Rin, cậu có sao không? - Pi nắm tay Rin mà lo lắng.
- Pi, mình không sao chỉ là gặp một người quen cũ. - Rin chua xót mà nói.
Pi nhìn Minh Trí phía sau đang nhìn về phía hai người họ, cô xót xa nói: Rin, mình đỡ cậu lên taxi chúng ta về nhà thôi.
- Không, chúng ta tiếp tục đi khám cho cậu và bé con. Bây giờ mình chỉ còn cậu và bé con thôi, tất cả đều không quan trọng nữa. - Rin đưa tay sờ lên bụng Pi mà cười chua xót.
- Được, chúng ta đi. - Pi đỡ Rin đi từng bước một cách khó khăn.
Tố Uyên thấy Minh Trí cứ nhìn theo bóng hai người bọn họ thì trong lòng vô cùng tức giận nhưng ngoài mặt lại tươi cười.
- Trí, chúng ta đi thôi. - Tố Uyên khẽ nói.
Minh Trí nghe thấy lời Tố Uyên liền quay sang nhìn Tố Uyên mà nói: Được, chúng ta đi.
Đến một cửa hàng trang sức lớn trong trung tâm thương mại Royal, Minh Trí để mặc Tố Uyên chọn lựa hết kiểu này đến kiểu khác còn lòng anh thì cảm thấy khó chịu vô cùng. Trong tâm trí tiếp tục hiện lên hình ảnh một cô gái bị vấp ngã giữa đường rồi từ từ tự mình đứng dậy, gương mặt đầy nước mắt mà kêu tên anh trong đau đớn. Có lẽ cô ấy đã nhớ lại anh rồi sao? Minh Trí tự hỏi trong lòng rồi để Tố Uyên đang chuyên tâm lựa chọn một mình bỏ ra phía xa gọi điện thoại.
- Vâng, thưa thiếu gia. - Trần Hậu trả lời
- Trần Hậu, Trịnh Hà My đã nhớ ra mọi chuyện rồi sao? - Minh Trí vội hỏi.
- Thiếu gia vì sao biết chuyện này? - Trần Hậu hoàng hốt.
- Từ khi nào anh có quyền hỏi ngược lại tôi? - Minh Trí nóng nảy.
- Vâng, vì bị ngã tại biệt thự hoa hồng trắng nên Hà My đã nhớ lại kí ức về thiếu gia. - Trần Hậu đáp.
- Vì sao cậu không báo cho tôi biết.
- Do bận lo liệu việc tổ chức lễ đính hôn của thiếu gia và tiểu thư Tố Uyên nên tôi cảm thấy chuyện đó không quan trong. Dù cô ấy có nhớ lại hay không, thiếu gia vẫn quyết định chọn Tố Uyên.
Minh Trí nghe Trần Hậu nói vậy liền bối rối mà cúp máy đi. Đúng vậy, dù cô ấy nhớ lại anh nhưng cũng không thể vì lo sợ cô ấy đau lòng mà làm tổn thương Tố Uyên. Lòng Minh Trí cứ rối bời khi nhớ lại nét mặt cười nhưng nước mắt lăn tràn.
- Trí, anh thấy kiểu này thế nào? - Tố Uyên đưa một chiếc nhẫn ra nói.
- Được, nếu em thích. - Minh Trí không nhìn chiếc nhẫn kia
- Nãy giờ anh trả lời câu này hơn mười lần rồi đó. - Tố Uyên giận dỗi.
- Em thích là anh thích, vì vậy em cứ chọn đi. - Minh Trí bất giác quay lại nói. - Tố Uyên, anh có việc đi trước anh sẽ đưa người đến đón em. Em cứ chọn đi, miển em thích anh sẽ thích. - Sau đó Minh Trí vội đi.
- Trí, anh đi đâu? - Tô Uyên gọi theo.
Minh Trí không quay lại mà tiếp tục đi thẳng, Tố Uyên không nhìn theo nữa mà tiếp tục bị mê hoặc bởi những thứ lấp lánh trong tủ.
Chiếc xe màu đen sáng bóng đang hướng về phía biệt thự hoa hồng trắng, chiếc xe dừng ngay trước căn biệt thự màu trắng tinh khôi. Minh Trí bước xuống, thấy đèn trong nhà vẫn chưa mở nên anh ngồi trên xe mà đợi.
Chiếc taxi từ phía xe chạy vào, trên xe Rin bước xuống nhìn thấy chiếc xe của Minh Trí đang ở trước nhà mình liền cảm thấy kì lạ. Minh Trí cũng từ trên xe đi xuống mà nhìn Rin. Cả hai người nhìn nhau rất lâu, Pi bèn nói:
- Minh Trí thiếu gia, đến tìm chúng tôi có việc gì sao?
- Tôi tìm Trịnh tiểu thư có chút việc riêng cần nói. - Minh Trí không dời mắt khỏi Rin mà nói.
- Pi, cậu vào nhà trước mình sẽ tự vào sau. - Rin đã bình tĩnh hơn lúc chiều.
Pi ngập ngừng một lúc rồi đi vào phía trong để lại hai người cứ thế nhìn nhau rất lâu.
- Nhìn thật lâu như vậy, cuối cùng anh vẫn không thể nhớ ra tôi? - Rin chợt mở lời trước.
- Cô thật đã từng là người yêu của tôi? - Minh Trí chợt hỏi.
- Không phải, chưa từng một lần. - Rin trả lời không do dự.
- Vậy tôi và cô là quan hệ gì? - Minh Trí ngạc nhiên
- Tôi đã từng là tình nhân của anh.
- Tình nhân.
- Có gì đáng ngạc nhiên chứ, một giám đốc tài hoa có một cô tình nhân thì lạ lắm sao?
- Cô đã từng yêu tôi? - Minh Trí dùng tay chạm vào má của Rin.
- Đã từng, chưa từng hay chưa bao giờ. Điều đó quan trọng với anh lắm ư? - Rin đẩy tay Minh Trí ra mà nói.
- Nhưng tôi muốn chính cô trả lời. - Minh Trí dùng tay nắm chặt tay Rin mà nói.
- Anh có quyền gì mà ép tôi, anh đã có cô gái khác bên cạnh thì muốn biết để làm gì? - Rin cố thoát ra khỏi tay Minh Trí mà thét.
- Xem ra cô ghen như vậy là đã từng rất yêu sao. - Minh Trí trêu chọc Rin, dùng hai tay giữ lấy đầu cô nhìn thẳng vào mắt.
- Không, tôi hận anh chưa bao giờ yêu anh. Mau buông tôi ra. - Cô dùng tay đẩy Minh Trí ra nhưng không được.
- Cô thật là hận tôi sao? - Minh Trí vừa hỏi, không để Rin trả lời mà đưa đôi môi mình tiếp xúc với môi mỏng của cô. Rin cố gắng đẩy Minh Trí nhưng vô ích, đôi môi Minh Trí cứ thế mà tiến tới khiến Rin như bị cuốn vào.
Rin nhắm đôi mắt của cô tiếp nhận đôi môi của Minh Trí. Anh cứ thế mà bá đạo chiếm lấy đôi môi của cô, Rin như bị lạc vào một sa mạc cảm thấy toàn thân nóng lên, cô đang bị lạc đường và phương hướng. Minh Trí khẽ đưa môi mình dứt ra đôi môi mềm của Rin, anh khẽ cười nói: Không phải hận sao? Sao lại đáp trả nồng nhiệt như vậy.
- Anh… anh vẫn bá đạo như xưa. - Rin cuối mặt đỏ bừng. - Anh đến đây tìm tôi có việc gì?
- Tôi muốn biết cô đã từng yêu tôi sao? - Minh Trí dùng tay nâng cầm Rin lên
- Hiện tại, tôi vẫn yêu anh. - Rin trả lời không ấp úng.
Minh Trí buông tay ra khỏi người Rin, nhìn cô một lúc rồi nói: Có lẽ, tôi cũng đã từng rất yêu cô.