Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta - Chương 20

Tác giả: Song Tử

Làm cơm cho Pi, không phải cho anh
Nhớ lại quá khứ chỉ làm ta thêm buồn
Nhắc lai kỉ niệm chỉ làm lòng thêm đau
Thôi thì quên mau.
Chiều muộn, Rin choàng tỉnh giấc trong khi Pi vẫn đang ngủ say với vẻ mặt rất mệt mỏi và xanh xao làm Rin càng thêm đau lòng cho cô bạn thân của mình. Khẽ xuống giường không để Pi tỉnh giấc, cô ra khỏi phòng hướng về phía bếp của căn biệt thự. Cô muốn sẽ nấu cho Pi một ít thức ăn không có hoặc thật ít dầu mỡ như theo lời bác sĩ sẽ giảm đi cơn nôn của Pi.
- Tiểu thư, cô cần gì cứ nói bọn tôi làm. - Một người làm trong nhà nói.
- À, tôi muốn nấu bữa tối. - Rin vừa mở tủ lạnh ra tìm đồ ăn vừa nói. - Trần gia các người tại sao trong tủ lạnh không có thứ gì để ăn.
- Tiểu thư, cậu chủ rất ít khi dùng cơm ở nhà nên mỗi khi cậu ấy muốn ăn đều được đầu bếp tại Ciz đến nấu hoặc đặt tại nhà hàng mang đến. - Cô người làm giải thích.
- Được rồi, tôi sẽ đi siêu thị mua một ít đồ tươi.
- Tiểu thư cần mua gì, cứ sai bảo tôi sẽ đi mua giúp người.
- À, không cần đâu tôi sẽ tự đi.
Rin đi về phía phòng ngủ, nhẹ nhàng mở cửa thấy Pi vẫn còn ngủ, cô vội mặc thêm một chiếc áo khoác để ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa chính, Trần Hậu liền bên ngoài mà đi tới.
- Nhị tiểu thư, cô muốn đi đâu tôi sẽ đưa cô đi. - Trần Hậu vừa đi tới liền nói
- Tôi chỉ muốn đi siêu thị mua một chút đồ ăn thôi, không cần anh phải đưa tôi đi. - Cô cười cười từ chối.
- Những công việc này, cô có thể sai người làm trong nhà không cần tự mình phải đi. - Trần Hậu không muốn cô ra khỏi nhà khi không cần thiết.
- Nhưng tôi muốn tự làm bữa tối nên tôi phải tự chon thực phẩm cần thiết. - Rin tỏ ra không vui.
- Nếu tiêu thư muốn đi, tôi nhất định phải đi cùng. - Trần Hậu nghiêm mặt quả quyết.
- Nói với thiếu gia các người, tôi không trốn đâu mà cứ phải theo canh chừng, hừ, đi thôi. - Cô tức giận, anh ta lại sợ cô trốn mà sai Trần Hậu bám theo sao.
Cô tức giận bỏ lên xe, đóng mạnh cửa chiếc xe màu đen nghe ầm một tiếng. Trần Hậu buồn cười cũng đi về phía tài xế mà chở cô đến siêu thị gần nhất. Đến nơi, cô muốn Trần Hậu ở lại xe đợi mình nhưng Trần Hậu muốn đi theo xách đồ giúp nên Rin cảm thấy rất không vui mà giận dỗi đi vòng vòng các khu trong siêu thị.
- Tiểu thư, cô cần tìm gì tôi sẽ tìm giúp cô đi nhiều sẽ mệt.- Trần Hậu thấy Rin đã đi ngang qua nơi này hơn 5 lần mà vẫn không mua thứ gì.
- Không có gì, chúng ta về thôi tôi mua xong hết mọi thứ rồi. - Cô vừa bước ra nơi tính tiền vừa nói nhưng chợt dừng chân nhìn thẳng phía trước,
Phía trước Rin là một dáng người quen thuộc, đó chính là một người giống y hệt cô từ dáng vóc cho đến gương mặt, chỉ là tóc cô màu đen còn người đó tóc đã nhuộm vàng. Cô gáu phía trước cũng nhìn cô, sau đó cười khinh bỉ nói:
- Đây không phải là nhị tiểu thư Trịnh gia, cự tuyệt chồng chưa cưới để đến sống với người tình sao.
Mọi ánh mắt của mọi người chưa hết kinh ngạc vì hai cô gái giống nhau như đúc, sau đó mang ánh mắt dò xét nhìn Rin. Rin vừa nghe xong, đang tức giận chuyện Trần Hậu cứ dò xét đi theo, sau đó bị người chị gái của mình nói vậy liền tức đến phát khóc. Cô uất hận trả lời.
- Chị đừng nói bậy, tôi không có như vậy.
- Còn nói không có, chính mày đã dụ dỗ chồng sắp cưới của tao. - Thiên Kim thét lên.
Mọi ánh mắt từ dò xét trên người Rin liền sau đó đổi thành ánh mắt khinh bỉ. Cô không biết phải làm thế nào, đứng im như tượng nước mắt chợt trào ra. Cô như mất hết sức lực:
- Tại sao chị lại ghét em như vậy, em đã làm gì sai chứ. Tại sao Trịnh gia các người luôn ép tôi,
Trần Hậu thấy giọt lệ rơi trên khoé mắt Rin, liền đi tới đỡ cả cơ thế yếu đuối phía trước, sau đó quay sang nhìn Thiên Kim nói: Thiên Kim tiểu thư, nên cẩn trọng lời nói việc này đến tai Trần thiếu gia thật sự không hay cho lắm.
Thiên Kim nghe đến Trần Minh Trí liền như rùa rụt cổ, nhưng trong thâm tâm không cam chịu liền chanh chua nói: Loại người như mày, trước sau gì cũng bị Minh Trí chán ghét, cứ đợi đó. - Nói xong liền bỏ đi.
Rin đứng đó, nhu một pho tượng, sau đó cười lạnh khẽ nói như chỉ một mình cô nghe được: Tôi còn mong anh ta chán ghét tôi càng sớm càng tốt
Trần Hậu dìu Rin ra xe, sau đó đi vào tính tiền những thứ cô đã mua. Cô cầm những thứ này trên tay, lòng chợt trùng xuống đáng lý ra tâm trạng thật tốt để nấu cho Pi những món bổ dưỡng này chỉ tại cô ta tâm trạng cô bậy giờ thật tệ. Nhưng những lời cô ta nói thật sự không hề vu oan cho cô, lòng cô như đau cắt đúng là cô và anh ta mãi mãi không thể yêu nhau. Tình yêu này có lẽ phải giấu vao tim đến một ngày anh ta chán ghét đá cô đi. Cô tin chắc mình sẽ mau quên anh, quên đi tất cả kí ức về một người đàn ông bá đạo lạnh lùng.
- Hôm nay tiểu thư muốn nấu bữa tối cho thiếu gia sao? - Cô đang suy nghĩ thì Trần Hậu khẽ hỏi.
- Tất nhiên là không, tôi muốn nấu một chút đồ bổ cho bạn tôi. - Cô thẳng thừng trả lời.
- Vị tiểu thư ấy chắc không thể quay lại khu nhà cũ rồi, có thể bọn côn đồ lại đến gây sự. - Trần Hậu vừa rẽ sang đường vừa nói.
- Vì sao, không phải chúng ta đã trả hết tiền cho bọn chúng rồi sao? - Cô lo lắng
- Thật ra thì thiếu gia cho người điều tra về món nợ ấy, sau đó biết rằng chủ quán kia chỉ muốn bạn cô tiếp khách nên mới bịa ra để ép cô ấy. Món nợ ấy không tồn tại. - Trần Hậu kể lại.
- Hừ, bây giờ tôi biết vì sao Trần gia thật sự giàu có rồi. - Cô khẽ hừ lạnh.
- Vâng khoảng năm năm gàn đây, Royal vươn lên mạnh mẽ là nhờ tài phán đoán và công sức của thiếu gia. Tôi thật sự rất ngưỡng mộ.
Cô không nói gì, trong lòng thầm ngưỡng mộ anh nhưng không nói ra bên ngoài vẫn tỏ thái độ dửng dưng. Xe vào bên trong Trần gia, Trần Hậu liền mở cửa xe mới Rin xuống thì thấy Pi vừa đi ra ngoài.
- Pi, cậu thức dậy rồi sao. Mình vừa đi mua một ít đồ ăn, mình sẽ nấu cho cậu vài món. - Rin thấy Pi liền tươi cười.
- Mình thức dậy không thấy cậu đâu, hỏi vài người thì biết cậu đi ra ngoài liền ra đây đợi cậu. Không có cậu ở đây với mình, mình thật sự thấy lạc lỏng khi ở nơi đây. - Pi nắm lấy tay Rin nói.
- Được rồi, mình xin lỗi sau này sẽ không để cậu một mình nữa. Chúng ta vào nhà nào, cậu xem ngày xưa mạnh mẽ sao nay lại rất yếu đuối như vậy.
Pi cười cười cùng Rin đi vào trong, cô liền vào bếp chuẩn bị những món ăn. Tiếng cửa chính mở ra, Minh Trí từ ngoài đi vào trong thấy Rin đang trong bếp mặc một chiếc tạp dề màu hồng liền cảm thấy rung động. Anh ngước mắt nhỉn rồi quay đi phía bàn ghế Pi đang ngồi chăm chú gọt một củ cà rốt. Anh khẽ đi tới ngay lúc Rin quay lại thì giật mình thấy Minh Trí đang chăm chú nhìn Pi.
- Minh Trí, anh về rồi sao? - Rin khẽ gọi
- Ừ, cô đang làm gì? - Minh Trí đưa mắt sang nhìn Rin.
- Tôi đang chuẩn bị bữa tối, nhưng có lẽ anh nên gọi đồ ăn ở nhà hàng. Có lẽ những đồ ăn tôi nấu không hợp với khẩu vị của anh.Những món này tôi làm cho Pi, không phải cho anh. - Rin tiếp tục với nồi súp.
- Cô không muốn mời tôi ăn sao? - Minh Trí tiếp tục đi tới gần Rin hơn, gương mặt cúi sát xuống mặt cô như không để ý Pi đang ở đây.
- Tôi… tôi… - Rin đỏ mặt, tim đập mạnh, lưỡi cứng đờ không nói được lời nào.
- Trần thiếu gia, chúng tôi nấu rất nhiều, tất nhiên là phải mời anh rồi, đúng không Rin? - Pi nhìn thấy bạn gặp nạn liền lên tiếng.
Minh Trí liền rời khỏi Rin, quay mặt đi về phía trên lầu liền nói: Tôi đợi các món ăn của cô, nhị tiểu thư.
Nhìn thấy vẻ mặt đỏ như gấc của Rin, Pi liền cười ra tiếng nói: Rin, xem ra các cậu không đơn giản.
Rin không tả lời, cứ thế quay sang chuẩn bị cho xong những món ăn.
Minh Trí sau khi tắm xong liền đi tới bàn ăn, trên bàn ăn toàn là những món luộc hoặc hấp không có món nào hấp dẫn mắt nhìn. Thấy thái độ của Minh Trí, Rin tỏ ra không vui.
- Tôi đã nói anh nên gọi thức ăn bên ngoài, những món này anh sẽ không thích. - Cô nói không một chút cảm xúc.
- Tôi sẽ ăn. - Minh Trí nói, sau đó ngồi vào bàn ăn mà từ từ gắp từng đũa.
Rin và Pi tỏ ra ngạc nhiên, Rin vui mừng trong lòng liền gắp hết thứ này đến thứ khác cho Pi.
- Pi, cậu ăn nhiều vào, ăn nhiều để bé con mau lớn nha. - Cô tươi cười gắp đầy đồ ăn vào chén Pi.
- Rin, cậu xem có bao nhiêu thứ sao mình ăn hết, cậu mau ăn đi. - Pi ngán ngẩm nói.
- Bé con, vị tiểu thư đây đang có tin vui sao. - Minh Trí đang ăn thì ngước mắt lên hỏi.
- Đúng vậy Minh Trí, Pi đang mang thai hiên giờ không có nơi nào để đi. Anh có thể cho bạn ấy ở lại đây không? - Rin nói ra vẻ xin xỏ
Minh Trí nhìn Pi, Pi thì cuối đầu không dám nhìn lên. Mãi không thấy Minh Trí trả lời, Rin cầm lấy bàn tay Minh Trí mà lay mạnh: Thiếu gia, tôi năn nỉ anh đó, đồng ý nha nha. Minh Trí nghe nhũng lời đáng yêu của Rin, trong lòng vui vẻ lạ thường, Sau đó liền quay sang người hầu đứng kế bên nói: Cô Hoà, mau chuẩn bị phòng cho vị tiểu thư đây.
- À, chuẩn bị phòng rộng một chút, tôi và Pi sẽ ở chung một phòng. - Cô nói theo.
- Cô cứ ở phòng cũ mà hiện tại đang ở. - Minh Trí tiếp tục ăn không nhìn cô.
- Phòng đó của anh mà, anh nhường cho tôi sao? - Cô đang vui ve vì Minh Trí đồng ý nên không còn nghĩ được gì.
- Không lẽ nhị tiểu thư muốn tôi giải thích trước mặt vị tiểu thư này. - Minh Trí khẽ cười nữa miệng đáp lời.
Pi nghe xong liền hiểu rõ mọi chuyện, cô cảm thấy Minh Trí là người tốt và vui mừng giúp Rin. Nghĩ đến Ken, cô liền thở dài sau đó ưu phiền mà ăn những thứ trong chén không một chút vị giác nào.
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Minh Trí ăn xong bỏ lên phòng làm việc, ở dưới chỉ còn mỗi Rin và Pi ngồi trò chuyện. Bữa cơm hôm nay những món ăn không có dầu mở nên Pi ăn được một ít và không bị nôn ra ngoài, Rin thấy vậy liền vui vẻ hẳn ra.
- Thưa tiểu thư, phòng đã chuẩn bị xong. Đây là chía khoá phòng của cô. - Cô Hoà tiến tới gần Pi đưa chìa khoá.
- Dạ vâng, con cảm ơn cô. Cô kêu con là Pi, đừng kêu là tiểu thư con không quen. - Pi ngại ngùng cầm chìa khoá phòng.
- Tiểu thư là bạn của cậu chủ thì tôi làm sao dám xưng hô với tiểu thư như vậy. Cậu chủ sẽ la rầy chúng tôi. - Cô Hoà vẫn cúi đầu trả lời Pi
- Đúng đó, cô cứ kêu con là Rin, cậu ấy là Pi. Còn anh ta có la rầy bác cứ nói là chủ nhân thứ hai của ngôi nhà này yêu cầu vậy. - Rin bá đạo lên tiếng.
- Dạ tôi thật không dám.
Nói xong cô Hoà cũng lui đi không để hai cô bắt thay đổi cách xưng hô, cậu chủ mà nghe được sẽ liền không hài lòng mà đuổi việc thì khổ.
Cô và Pi trò chuyện xong liền theo một người làm đi lên phòng dành cho Pi. Căn phòng rộng nhưng không bằng phòng của anh ta với đầy đủ mọi thứ tiện dụng, Pi khẽ nói.
- Rin, cậu xem Minh Trí thật tốt, căn phòng này to hơn cả căn chung cư của nhà tớ.
- Hi, anh ta là chủ tập đoàn Royal mà, cậu cứ yên tâm nghĩ ngơi ở đây. Mình sẽ ở chung phòng với cậu, mình về phòng lấy đồ. - Cô vội đi về phòng vì biết Minh Trí còn đang trong phòng làm việc.
Rin đứng trước cửa phòng Minh Trí, bàn tay mở cửa hé ra đủ cho đầu cô chen vào nhìn xung quanh bên trong. Yên tâm rằng Minh Trí không có trong vòng liền vội chạy vào thu xếp đồ của cô vào torng túi xách. Cô vội vàng không để ý phía cửa đang có người đứng tựa vào tường nhìn ngắm cô từ lúc nào.
Thu xếp xong, cô đứng lên tay cầm túi xách quay ra phía cửa thì giật bắn mình, Minh Trí đang đứng ngay trước mặt mà nhìn thẳng vào cô. Đôi mắt lộ chút giận dữ, sau đó là nụ cười nhoẻn miệng.
- Nhị tiểu thư, cô muốn đi nơi nào? - Minh Trí khẽ hỏi.
- Tôi… tôi sẽ qua phòng Pi ngủ cùng cậu ấy. - Cô ấp úng
- Nếu cô ta tới đây, ςướק đi vật làm ấm giường của tôi, cô nghĩ tôi có nên tiếp nhận cô ta. - Minh Trí tiến tới phía Rin, Rin càng lúc càng lùi ra phía sau.
- Đừng, anh đừng đuổi Pi đi, Pi đã không còn nơi nào để đi cả. - Cô hốt hoảng khi nghe Minh Trí doạ sẽ đuổi Pi đi
- Vậy cô nên ngoan ngoãn nghe lời một chút, mang túi xách để lại vị trí cũ. - Anh ra lệnh, sau đó đưa tay ôm lấy hông cô nói. - Nhị tiểu thư, khi tôi chưa chán ghét cô, cô không được phép rời xa tôi nữa bước.
- Khi nào anh sẽ chán ghét tôi, tôi không muốn cả đời phải sống cùng anh. - Trong lòng cô nghẹn ngào mà hỏi.
- Cô yên tâm, cũng không xa nữa. Đến lúc Trịnh gia nhà cô mất hết tất cả, tôi sẽ buông tha cô. - Minh Trí đưa đôi môi nóng đến vành tai của Rin mà khẽ nói.
Trái tim Rin bỗng đau lên khi nghe anh nói như vậy, cô ngồi sụp xuống giường giương đôi mắt đỏ hoe đã tràn nước mắt. - Vì sao anh lại muốn hại Trịnh gia, vì sao phải đối xữ với tôi như vậy.
- Trịnh gia phải trả giá những gì mà họ sẽ làm. Còn cô, đã nói tốt nhất cứ hận tôi, hận càng sâu càng tốt. Nhất quyết cô không được phép yêu tôi cô gái nhỏ của tôi. - Minh Trí cúi đầu xuống hai bàn tay đặt bên cạnh giường, gương mặt nhìn thẳng đôi mắt tràn đầy nước mắt của Rin
- Tôi sẽ không bao giờ yêu anh. Nếu anh muốn tôi hận, tôi sẽ hận. - Cô quay mặt đi, tránh nhìn vào đôi mắt anh.
Minh Trí dùng tay khẽ đưa lên cằm của Rin, kéo về phía hướng đến gương mặt mình nhìn đôi mắt ngấn lệ ấy, đôi môi nóng bỏng phía trước mà rung động. Anh khẽ đưa đôi môi mình chạm vào môi của Rin. Một dòng điện xẹt người, anh biết anh đang ham muốn cô gái nhỏ trước mắt nhưng lí trí lại không cho phép anh làm gì cô. Lần này Rin không đẩy anh ra, cũng không vùng vẫy như những lần trước. Anh cứ thế mà nhẹ nhàng chiếm lấy đôi môi và chiếc lưỡi của cô. Càng lúc càng tiến đến, Minh Trí bị cuốn vào một thứ si mê, anh ngửi được mùi hương nhẹ nhàng trên da thịt Rin. Sự mê muội lên tột cùng, Minh Trí từ từ kéo bỏ lớp quần áo trên cơ thể hai người.
Rin bị đôi môi của anh làm cuốn hút, cô nhẹ hôn đón nhận nụ hôn từ anh một cách nhẹ nhàng, cô bị anh hôn đến u mê đến khi anh rời đôi môi mình tiến đến vị trí nhạy cảm thì cô mới phát hiện trên người đã không còn mặc gì. Cô hoảng sợ với sự u mê của mình, vẫn sợ nhất là Minh Trí nghĩ cô là loại dễ dãi sẽ càng xem thường. Nhưng không nghĩ được bao lâu, đôi môi nóng ấm của anh đã làm bay tan mọi suy nghĩ trong đầu cô, cô bây giờ chỉ là sự hưởng thụ và kích tình.
Minh Trí cầm đôi bàn chân bé của cô khẽ đưa ra, nhìn cô dịu dàng mà nói: Rin, cho anh
Rin mở mắt nhìn Minh Trí, đó là lần đầu anh không dùng từ nhị tiểu thư châm chọc cô, lại gọi cái tên Rin thân mật như vậy. Cô khẽ nhắm mắt lại đón nhận nơi hạ thể cảm giác kích tình tột độ.
Khi Rin tỉnh dậy thì trời vẫn còn tối, bên cạnh cô là Minh Trí vẫn đang nhắm mắt, bàn tay anh choàng qua người cô. Cô đang nằm trong lòng anh thật ấm áp, đêm qua không biết bọn họ đã trải qua bao nhiêu lần đến khi cô mệt mà ngủ khi nào. Cô chợt nhớ đến Pi, hôm qua cô nói sẽ lấy đồ quay lại nhưng cuối cùng lại bị Minh Trí giữ lại làm chuyện này. Cô sợ Pi sẽ lo lắng cho mình, khẽ động người định qua phòng Pi thì Minh Trí liền lên tiếng.
- Còn rất sớm, cứ ngủ thêm đi.
- Tôi muốn sang xem Pi thế nào, hôm qua tôi nói sẽ qua ngủ với cậu ấy. - Cô giật mình khẽ nhìn Minh Trí ngượng ngùng
- Không sao, đêm qua lúc cô ngủ, cô ta qua tìm, tôi nói là từ nay cô ngủ ở đây. - anh khẽ nhắm mắt lại mà nói.
- Anh nói như vậy cô ấy sẽ hiểu nhầm. - Cô rối rít
- Hiểu nhầm? Tôi nghĩ cô ta sẽ hiểu đúng. - Minh Trí quàng tay qua người Rin mà ôm lấy.
- Á, mau buông tôi ra, anh làm gì thế. - Cô hét lên
- Đêm qua không phải rất ngoan ngoãn sao. Bây giờ còn giả bộ thục nữ làm gì, tôi nói đêm qua cô thật biết hưởng thụ. - Minh Trí vừa nói vừa để cô phía dưới mà chồm lên
- Tôi… tôi… - Cô nghĩ đến đêm qua bị anh ta dụ dỗ liền đỏ mặt.
Minh Trí nhìn thấy gương mặt ngại ngùng của Rin liền buồn cười, đôi môi chạm vào trán cô rồi nói: Mau ngủ đi, chỉ cần nhớ khi tôi chưa chán thì cô mãi mãi không được rời xa tôi.
- Nếu một ngày anh chán nhưng tôi vẫn không muốn rời xa anh thì sao? - Cô đau lòng mà lỡ miệng.
Minh Trí vội nhìn sang Rin, sau đó lạnh lùng mà nói: Số phận của cô tôi có thể thay đổi, nhưng đau thương tự do cô gây ra, cô phải tự nhận lấy.
Đúng vậy, yêu anh là đau thương của cô. Anh đã nhiều lần cảnh cáo rằng cô không được phép yêu anh. Nhưng trái tim cô cứ thế mà đập mạnh khi ở bên cạnh anh, cứ thế mà yêu anh không thể dừng lại. Nếu một ngày anh chán ghét mà bỏ cô, liệu cô có mong ngày ấy, mong một ngày phải rời ra anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc