Mình Và Anh Ta Mãi Mãi Không Thể Có Tình YêuTrần Hậu đưa Rin và Pi về biệt thự Trần gia, cô muốn Pi thật sự bình tĩnh nên trên quảng đường về biệt thự cô chỉ nắm chặt tay Pi không hỏi gì, cô muốn Pi biết dù có chuyện gì cô vẫn sẽ mãi mãi ở bên cạnh Pi như những lần Pi luôn ở bên cạnh cô khi cô vấp ngã. Pi quay sang nhìn Rin rồi hỏi:
- Rin, câu không về Trịnh gia, sao lại về Trần gia?
- À, mình vừa chuyển đến Trần gia sống - Rin không biết giải thích như thế nào.
- Vì sao cậu lại đến Trần gia, không phải cậu và Ken sắp cưới sao? - Pi ngạc nhiên.
- Mình và Ken đã huỷ bỏ đính ước rồi, mình không yêu anh ấy? - Rin cười buồn đáp
- Cậu và Trần Minh Trí có quan hệ gì, sao lại đến nhà anh ta ở? - Pi thắc mắc.
- Quan hệ gì sao, mình cũng không biết đó gọi là quan hệ gì. Chỉ là mình cảm thấy muốn trốn khỏi Trịnh gia, mình không muốn họ lại ép gả mình nữa.
- Ken để cậu đi theo anh ta sao?
- Mình quyết định thì Ken đâu thể làm gì. Bạn nói đúng, Ken là người tốt nhưng mình không hề có tình cảm gì với anh ấy.
- Cậu yêu Trần Minh Trí sao? - Pi đoán..
- Chuyện đó không quan trọng, mình và anh ta mãi mãi không thể có tình yêu. - Rin lặng lẽ trả lời mà trái tim nhói. - Pi, hãy nói mình biết cậu đã xảy ra chuyện gì?
Pi không trả lời, ánh mắt ái ngại nhìn Trần Hậu đang lái xe phía trước, Rin hiểu ý liền gật đầu nói: Được rồi, chúng ta sẽ nói chuyện này sau. Cậu xem tại sao thân hình có vẻ mập lên nhưng gương mặt cậu lại xanh như vậy. Có phải cậu bị ốm không.
- Mình không sao cả? Chỉ hơi mệt thôi. - Pi cười buồn trả lời cô.
Xe chạy vào biệt thự Trần gia, cô và Pi bước vào nhà. Cô nói với người làm trong nhà chuẩn bị bữa trưa rồi đỡ Pi lên phòng ngủ.
- Pi, không còn ai nữa, mau nói mình biết chuyện gì đã xảy ra. - Rin vừa đóng cửa đã quay lại hỏi Pi.
- Rin, mình thật sự không biết phải nói gì với cậu. - Pi đi về phía chiếc giường ngồi xuống. - Rin, đây là phòng cậu sao?
- Không, mình vừa chuyển đến hôm trước nên chưa sắp xếp được phòng, đây là phòng của Trần Minh Trí. - Rin không muốn nói mình và anh ta phải ở chung một phòng. - Pi, sao cậu lại nợ bọn họ nhiều tiền như vậy? Gia đình cậu gặp việc gì sao?
- Không, mình bỏ đi ra ngoài sống. Mình đi tìm việc trong một quán ăn nhưng không ngờ lại là một quán trá hình, bọn chúng ép mình phục vụ một lão già. Khi chúng nhốt mình vào một phòng với lão ta, mình đã ra tay đánh lão ấy. Lão ấy tức giận bỏ đi, mình lợi dụng lúc bọn chúng không để ý thì trốn đi, sau đó bọn chúng nói lão ta mang người đến đập phá tìm mình. Họ nói thiệt hại của quán hết 100tr và bắt mình phải trả. - Pi kể lại mà con rung sợ.
-Pi, cậu thật khổ. Không sao nữa rồi, đừng sợ nữa từ bây giờ đã có mình bên cạnh. - Cô nắm chặt tay Pi an ủi.
- Rin, cảm ơn cậu, nếu không có cậu đến kịp thì mình bây giờ cũng không dám nghĩ là sẽ ra sao. Sao cậu biết được mình ở đó?
- Mình nhờ Minh Trí tìm cậu, không ngờ anh ta lại tìm cậu nhanh như vậy. Trước kia mình đã nhiều lần tìm nhưng đều không thể tìm ra. Pi, cậu hãy đến đây sống với mình, mình sẽ xin anh ta cho cậu ở đây đến khi nào cậu muốn.
- Không, mình sẽ rời đi Rin à. Mình không muốn làm phiền cậu, tiền cậu trả giúp mình mình nhất định sẽ kiếm trả lại cậu.
- Không cần, mình chỉ cần cậu bình yên thôi. Được rồi, hôm nay tạm thời cậu cứ nghĩ ngơi ở đây.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô liền đi ra ngoài.
- Thư tiểu thư, cơm trưa đã chuẩn bị xong, mời hai vị xuống dùng cho nóng ạ. - Cô người làm nói.
- Vâng, chúng tôi biết rồi cô cứ xuống trước chúng tôi sẽ xuống sau.- Rin nhỏ nhẹ đáp
- Dạ thưa tiểu thư.
Sau khi đợi Pi tắm xong, cô liền mang một bộ quần áo của mình đến để Pi thay trang phục. Cả hai cùng đi về phía phòng ăn cùng bàn cơm đầy ấp các thức ăn ngon, cô liền hỏi.
- Những món này là gọi ở Ciz về sao?
- Vâng thưa tiểu thư, cậu chủ đã dặn dò là tiếp đãi khách của tiểu thư chu đáo nên đã đặt những món ngon nhất tại Ciz mang về. - Một người phụ nữ đứng tuổi lên tiếng.
Cô không hỏi tiếp, thì ra anh ta cũng rất tốt dù gia đình Pi không phải là nhà quyền quý nhưng vẫn đối xữ thật tốt, chứng tỏ anh ta không hề khinh khi những kẻ nghèo khó. Trong lòng cô bỗng có một chút vui vẻ.
- Pi, cậu mau ngồi xuống ăn đi. Anh ta có lòng như vậy thì sao chúng ta từ chối được. - Rin tươi cười kéo tay Pi đi về phía bàn ăn phía trước.
- Rin, mình không được khoẻ, nhìn những món này liền cảm thấy không muốn nuốt trôi. - Pi xanh mặt khi thấy những món ăn dầu mỡ trên bàn ăn.
- Cậu không khoẻ sao, có cần mình đưa cậu đi bệnh viện nhé. - Rin lo lắng.
- Không sao, mình chỉ thấy hơi mệt, có lẽ do lúc nãy quá hoảng sợ.
- Nhưng cậu cũng phải ăn cái gì đó chứ. - Nói rồi cô gắp một ít cá trên bàn cho vào chén của Pi. - Cậu ăn món này nè, mình đã từng ăn qua đó, rất là ngon.
Pi nhìn thấy cá thì một trận buồn nôn liền đưa lên tới cổ họng, cô vội chạy đến nhà vệ sinh mà nôn khan. Rin lo lắng đừng phía ngoài liền hỏi
- Pi, cậu không sao chứ, có cần đi khám bác sĩ không?
Không nhận được tiếng trả lời, chỉ nghe tiếng nôn từ phía bên trong mà lòng Rin như lửa đốt. Rin nói với người phụ nữ đang đứng kế bên.
- Cô à, mau gọi Trần Hậu giúp cháu, cháu cần đưa bạn ấy đi khám bác sĩ. - Rin lo lắng
- Tiểu thư, bạn tiểu thư đang có thai biểu hiện nôn do ngửi mùi thức ăn là rất bình thường, cô không nên lo lắng. - Người phụ nữ đáp.
Cô lặng người nhìn người đó liền nói: Cô nói bậy gì vậy, bạn cháu làm sao có thai được chứ.
- Tiểu thư không để ý sao, dáng người cô ấy bé nhỏ nhưng vụng thì có vẻ hơi nhô lên rồi. Cùng với biểu hiện ngửi mùi thức ăn liền nôn khan không phải mang thai là gì. Nhà Trần gia có bác sĩ riêng, tôi sẽ gọi ông ấy cho cô chắc chắn.- Cô ta quả quyết.
- Có cả bác sĩ riêng sao, được cô mau gọi giúp cháu. - Rin hoang mang vì lời người này nói.
Pi sau khi nôn một trận, bước ra khỏi nvs với gương mặt xanh xao. Rin nhìn vào bụng Pi liền thấy đúng như người kia nói, quả thật có to hơn bình thường một chút. Cô chạy lên đỡ Pi ra khỏi nvs ra ngoài phòng khách.
- Pi, cậu sao vậy?
- Dạ này mình có vấn đề một chút, không sao đâu?
- Pi, mình đã gọi bác sĩ đến xem cho cậu. Trông cậu xanh xao quá.
- Không, không cần, mình không cần bác sĩ, mình sẽ không khám.
- Vì sao, cậu có bệnh thì phải khám để uống thuốc chứ. Cậu yên tâm, bác sĩ của Trần gia, chúng ta sẽ không phải trả tiền.
- Không phải, tớ thật sự không muốn khám.
- Pi, cậu giấu mình chuyện gì sao?
- Rin, đừng hỏi, mình không thể nói, đừng hỏi mình, hãy để mình đi, mình không muốn ở lại nơi này. - Pi vừa nói nước mắt đã tuông chảy ra ngoài.
- Pi, cậu có xem mình là bạn thân của cậu không, tại sao cậu lại giấu mình, dù cậu như thế nào mình cũng mãi mãi là bạn của cậu. - Rin bật khóc ôm lấy Pi. - Pi, có phải cậu đã mang thai không?
- Làm sao… sao cậu biết. - Pi ngạc nhiên buông Rin ra tròn mắt hỏi.
- Biểu hiện của cậu nói lên điều đó. Pi, là của ai, mình sẽ bắt hắn chịu trách nhiệm với cậu. - Rin tức giận.
- Rin, của ai không quan trọng, nó là con mình điều đó mới quan trọng. Mình tự nuyện nên phải tự chịu, cậu không cần phải tức giận, là mình tự nguyện mà. - Hai dòng nước mắt Pi chảy xuống, nhưng miệng vẫn hé cười.
- Pi đáng thương của mình, từ nay trở đi mình sẽ không bao giờ để cậu phải chịu khổ nữa. Mình sẽ bảo Minh Trí cho cậu ở đây với mình, nếu anh ta không chịu mình sẽ cùng cậu đi. Dù cậu ở nơi nào mình cũng sẽ ở bên cạnh cậu. - Cô cứng gắng nói
- Rin, cậu thật tốt với mình nhưng mình không thể nhận, nơi này không phù hợp với mình. - Pi ái ngại vì nơi này quá sang trọng.
- Pi mình nói cho cậu biết, cậu phải ở đây cùng mình. Cậu dù có trốn đi đâu thì mình cũng sẽ tìm cậu mà trói chân cậu về. - Cô bá đạo lên tiếng.
Pi không biết làm cách nào từ chối đành nhận lời ở lại với Rin, nhưng chưa chắc là Minh Trí cho cô ở lại. Lúc ấy cô sẽ có lí do mà ra đi, những ngưởi giàu có thường không thích những kẻ nghẻo hèn như cô, Ken là một nhân chứng sống.
Sau khi bác sĩ đến khám và dặn dò Pi phải dưỡng thai và ăn uống như thế nào thì cho Pi một ít thuốc bổ, cô và Pi nằm trên giường cùng nhau kể về những kỉ niệm ngày xưa rồi cô kể cho Pi nghe những chuyện xảy ra gần đây. Pi liền hỏi:
- Cậu đã yêu Minh Trí rồi phải không Rin.
- Mình không biết, nhưng mình đã nói, mình và anh ấy không thể có tình yêu. - Rin cười buồn.
- Tại sao không thể, hai người rất đẹp đôi mà. - Pi thả tay đang nắm bàn tay Rin ra,, quay người sang phía Rin.
- Không nói chuyện của mình nữa, còn cậu, cậu yêu cha đứa bé này phải không? - Rin nhẹ nhàng hỏi
- Ừ, mình rất yêu anh ấy, nhưng tiếc là anh ấy không yêu mình. Mình mang thai đứa bé này, anh ấy cũng không biết nhưng mình nghĩ anh ấy biết thì có lẽ cũng ép mình bỏ đi. - Pi chua xót
- Không sao cả, đứa bé của cậu cũng sẽ là con mình, nó sẽ được tình thương từ hai chúng ta. - Rin cười rồi áp tay vào bụng Pi
- Nếu nó thương cậu hơn thì sẽ ૮ɦếƭ với tớ, haha. - Pi hù doạ
- Tội nghiệp con tôi, chưa gì đã bị cậu hù doạ không dám ra nữa rồi. À, đứa trẻ này được mấy tháng rồi.- Rin nhẹ nhàng xoa xoa như muốn xoa đầu một đứa trẻ thật
- Hơn hai tháng rồi, đứa trẻ này được sinh ra là nhờ có cậu Rin à. - Pi nắm lấy tay Rin, hai dòng nước mắt lại tuông ra
- Đó là con của mình, mình cần phải bảo vệ nó. Thôi cậu mau ngủ đi cho con của mình ngủ nữa. - Rin cũng nắm chặt tay Pi, nhẹ nhàng nói
- Được rồi, thì ra cậu đối xữ tốt với mình chỉ vì đứa trẻ này, huhu. - Pi cười nhưng tỏ ra vẻ đau khổ.
Cả hai cùng ôm nhau ngủ trên giường đến chiều tối.
Minh Trí ngồi trong công ty thì Ngọc Diệp từ bên ngoài gõ cửa phòng giám đốc. Minh Trí liền nói: Vào đi
- Giám đốc, anh gọi tôi.
- Cô tìm cho tôi một căn biệt thự có vị trí tốt một chút, không quan tâm giá cả. - Anh vẫn không nhìn Ngọc Diệp, hai mắt dính vào màn hình.
- Vâng, giám đốc muốn chuyển nhà sao? - Cô tò mò
- Từ khi nào cô lại muốn biết chuyện riêng của tôi như vậy. - Minh Trí ngước mắt lên lạnh lùng nhìn Ngọc Diệp.
- Tôi, tôi xin lỗi, tôi sẽ tìm anh và báo cáo cho giám đốc. - Ngọc Diệp cúi đầu nói. - Tôi xin phép ra ngoài tiếp tục làm việc.
Ngọc Diệp vừa bước ra khỏi cửa, Minh Trí khẽ nhắm mắt nghĩ ngơi lưng dựa vào ghế phía sau. Chợt hình ảnh của Rin hiện ra trong đầu, nụ cười cùng nước mắt của cô cứ thế mà xuất hiện rồi đi sâu vào tâm trí của anh từ khi nào. Anh mở mắt, lắc đầu tỉnh táo rồi tiếp tục làm việc nhưng không thể nào đánh tan hình ảnh cô ra khỏi đầu, khi đang tìm tài liệu anh bấm nhầm vào một file khác, chính là kết quả điều tra về Rin. Khoé mắt anh bỗng nhăn lên khi đọc một dòng chữ trên màn hình: Vào sinh nhật lần thứ 21, cô con gái thứ hai sẽ bị Trịnh Đạt thủ tiêu để Trịnh gia tồn tại. Anh cười nữa miệng khẽ nói: Nhị tiểu thư, tôi đã hứa sẽ chăm sóc cô. Tất nhiên sẽ không ai được phép làm hại cô.
Minh Trí cầm điện thoại gọi cho Trần Hậu.
- Thưa thiếu gia. - Trần Hậu trả lời
- Cô ta đang làm gì? - Anh lạnh lùng hỏi.
- Nhị tiểu thư cùng bạn cô ấy đang ngủ trên phòng thưa thiếu gia.
- Những ngày sau này, anh phải bám sát cô ta không cho phép ai đến gần. - Anh ra lênh. - Nếu cần thì gọi thêm người, nhất định không để cô ta có một tổn thương nào.
- Thiếu gia yên tâm, tôi sẽ luôn theo sát tiểu thư.
- Tốt, ngày đó gần đến rồi lão ta chắc chắn sẽ hành động. Cậu nên cẩn thận không đc chủ quan.
- Vâng!
Minh Trí cúp máy, Trần Hậu lặng lẽ nhìn lên căn phòng phía trên lầu tâm trạng lộn xộn nhiều cảm xúc. Đôi mắt sâu thẳm trên gương mặt trải đời liền cười buồn miệng nhấp mội: Nhị tiểu thư, xem ra cô là dành cho thiếu gia rồi. Nếu cô là một người bình thường thì thật tốt.
………………………………………………………………
Lí lịch của Trần Hậu:
tuổi: 27
Chức vụ: tài xế riêng của Minh Trí
Giỏi võ công và tài bắn súng trình độ cao.
Thân phận: con trai của một trùm xã hội đen bị đàn em thủ tiêu, được Minh Trí cứu về sau và che giấu thân phận thay đổi tên họ của anh. Sau đó để anh làm tài xế riêng của mình để tránh bọn đàn em ngày trước thủ tiêu.
Đối với Minh Trí xem như người sinh ra mình lần thứ hai, sẵn sàng chấp nhận bất cứ công việc nào Minh Trí bàn giao dù hy sinh cả tính mạng.