Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta - Chương 18

Tác giả: Song Tử

Không sao cả, tôi chỉ là tình nhân của anh
Tình yêu đến khi nào thường thì ta không hề hay biết, lí trí thường không thắng nổi con tim. Nhưng yêu bằng cả con tim sẽ khiến ta dễ đau lòng.
Kết thúc buổi học, Rin khẽ nhìn qua chỗ ngồi của Pi mà lòng buồn khôn xiết, đã hai tháng rồi cô không được gặp Pi. Tình cảm của hai người còn hơn cả bạn bè giống như chị em tốt trong nhà, cô nghĩ mãi mà không thể hiểu được lí do vì sao Pi lại bỏ đi như vậy. Gia đình Pi đã ra sức tìm kiếm nhưng chỉ nhận được một cuộc gọi từ Pi nói rằng đừng tìm cô và từ ấy đến nay mọi thông tin về cô đèu đi vào ngõ cụt. Một cô gái nhỏ trốn trong một thành phố lớn, một mình cô thật khó có thể tìm kiếm được.
- Tiểu thư, tan học vì sao còn chưa về. Tất cả mọi người đều ra về cả rồi, tôi thấy lo nên đến đây tìm cô. - Trần Hậu có vẻ lo lắng.
- À, tôi xin lỗi, tôi mãi suy nghĩ nên để anh phải đợi rồi. - ánh mắt Rin buồn bã vẫn nhìn về chỗ ngồi của Pi.
- Tiểu thư có gì phiền lòng sao? - Nhìn thấy Rin như vậy, Trần Hậu đoán chắc cô có chuyện buồn phiền.
- Một người bạn thân của tôi đã bỏ đi, tôi rất nhớ cô ấy. - Cô nhìn Trần Hậu chia sẻ
- Cô muốn đi tìm cô ấy không?
- Tôi đã đi tìm rất nhiều nơi, nhưng mãi vẫn không thể tìm thấy.
- Nếu cô nhờ thiếu gia, cậu ấy sẽ giúp cô tìm người.
- Anh ta có thể tìm được sao. Tôi không tin chuyện gì anh ấy cũng có thể làm được. - Cô nghi ngờ.
Trần Hậu không nói gì nhìn cô cười, cô chợt nhớ ra người cứu cô hôm trước là Trần Minh Trí, vì sao anh ta lại biết cô bị bắt cóc mà lại đến cứu cô như vậy xem ra anh ta thật sự có thể giúp cô tìm Pi, nhưng liệu anh ta có chịu giúp cô hay không?
- Anh nghĩ thiếu gia các anh có chịu giúp tôi không? Tôi nghĩ anh ta sẽ chẳng chịu giúp tôi - Cô ngồi trên xe hỏi Trần Hậu.
- Cô không thử thì làm sao biết thiếu gia không muốn giúp cô? - Trần Hậu lái xe đáp.
Xe chạy về đến Trần gia, bước xuống xe gặp một người giúp việc trong nhà, cô khẽ hỏi:
- Thiếu gia có nhà không chị?
- Thưa nhị tiểu thư, thiếu gia đang trong phòng đọc sách. - Cô người làm cúi đầu trả lời.
- Vâng, em cảm ơn.
Anh ta quản cả một tập đoàn Royal thế mà hôm nay làm sao lại không đi làm nhỉ, cô thấy cửa phòng làm việc của Minh Trí đang hé mở cửa sẵn nên rón rén đi vào. Anh ta đang ngồi trên bàn máy tính, chai rượu trên bàn đã vơi đi một nữa, mắt anh ta đã nhắm lại ngồi trên ghế gương mặt hướng về phía chiếc máy tính trước mặt. Cô định sẽ đến nhờ anh ta đi tìm Pi nhưng có lẽ hiện tại anh ta đang say như vậy có lẽ không phải thời điểm thích hợp. Cô định mang chai rượu và ly trên bàn cất đi, bàn tay khẽ chạm vào chuột máy tính, màn hình đột nhiên sáng lên Rin khẽ đưa mắt qua màn hình máy tính, một cô bé với nụ cười rạng ngời trên miệng, đôi mắt trong sáng như hai viên bi to tròn long lanh. Cô bé ấy theo Rin đoán chừng 16 đến 17 tuổi, vì sao anh ta lại để hình một cô bé làm hình nền trong máy nhỉ. Cô bé ấy là em gái anh ta sao, hay là nhân tình như cô thôi, không phải chứ nhân tình bé thế này thì hẳn anh ta thật biến thái. Cô khẽ chạm tay tắt màn hình, sau đó thu dọn ly trên bàn liền qua phòng ngủ lấy một chiếc chăn mỏng quay lại phòng làm việc nhẹ nhàng đắp lên thân hình to lớn của anh. Minh Trí khẽ mở mắt thấy Rin đang quan tâm đến liền cảm động ôm, đưa tay ôm chặt cô vào lòng.
- Á, mau buông tôi ra. - Rin bất ngờ hét lớn
- Cô đang làm gì ở đây? - Bàn tay Minh Trí siết chặt cô hơn
- Tôi tìm anh có việc cần nhờ anh. - Rin không vùng vẫy nữa nhìn Minh Trí nói
- Cô có việc cần nhờ tôi. - Minh Trí nhìn cô, rồi nhìn sang màn hình đã bị Rin tắt đi. - Cô động vào máy của tôi.
- À, tôi thấy anh đã ngủ, tôi chỉ tắt màn hình đi thôi chưa off máy hẳn. - Cô quay sang nhìn trên bàn rồi quay sang nói. - Anh có thể buông tôi ra được không?
- Cô muốn nhờ tôi chuyện gì? - Minh Trí buông lỏng tay nhưng vẫn ôm cô.
- Tôi muốn nhờ anh tìm giúp tôi một người. - Cô nhờ vả nên không dám chống cự anh.
- Tìm người, người đó mắc nợ cô sao? - Anh trêu chọc.
- Không, là bạn thân của tôi, cô ấy bỏ đi 2 tháng trước. Tôi rất lo lắng cho cậu ấy. - Cô nhẹ giọng, ánh mắt buồn
- Vì sao tôi phải giúp cô? - Anh buông tay ra lạnh lùng nói.
- Tôi biết anh sẽ không giúp, xem như tôi chưa nói gì. - Cô thất vọng, biết trước anh ta sẽ chẳng thèm giúp mình.
- Chuyện của cô tôi có thể suy nghĩ, xem thái độ của cô. - Anh đưa mắt nhìn cô, sau đó liền nắm lấy tay cô kéo vào phía mình.
Rin hốt hoảng, nghĩ Minh Trí lại tiếp tục muốn làm càng liền dùng sức mà chóng lại sức kéo của anh.
- Tôi không cần, tôi sẽ tự tìm bạn tôi không cần anh giúp nữa. Anh mau buông tay tôi ra. - Cô nói với giọng rung rung.
- Haha, cô gái nhỏ này cô không phải tình nhân của tôi sao, cô không biết tình nhân phải làm gì với tôi sao.
- Tôi không biết, cũng không cần biết. Tình nhân cái gì chứ, tôi chỉ muốn thoát khỏi Trịnh gia, thoát khỏi bị ép hôn với Phạm gia mới đồng ý theo anh đến nơi này, anh mau chán ghét mà tha cho tôi. Anh nghĩ đống hình mà anh có ép buộc được tôi sao, được anh cứ đưa hết cho báo chí cho tôi. Bây giờ Trịnh gia cũng không cần, Phạm gia tôi cũng đã từ hôn, bản thân tôi cũng đã không là gì nữa rồi.- Cô lật bài với Minh Trí mong hắn sẽ chán ghét mình.
- À, thì ra là tôi đang bị cô lợi dụng. - Minh Trí giả bộ ngạc nhiên nói với Rin.
- Đúng, tên ngu ngốc nhà anh, chính tôi lợi dụng anh để thoát khỏi những chuyện mà tôi không thích. Con người tôi gian xảo như vậy, anh chán ghét tôi phải không?
- Đúng là có chút chán ghét, nhưng tôi ghét nhất là bị lợi dụng mà mình không được lợi. Có phải cô nên cho tôi một chút lợi trước khi bị tôi đuổi đi.
Nói xong Minh Trí tiện tay ôm cô vào phòng ngủ, thân hình nhỏ bé của Rin được Minh Trí nhấc bỏng lên một cách nhẹ nhàng cô liền kêu thét.
- Mau bỏ tôi xuống, anh không được ᴆụng vào người tôi… anh không… ưm… ưm
Minh Trí liền đặt một nụ hôn trên môi Rin, mọi kiềm chế của anh tan biến, cả người anh nóng lên do rượu hay do đắm mình trong mùi hương trên cơ thể Rin. Anh ôm cô đi đến cửa phòng, chân liền đạp cửa mở tung ra ôm cô vào trong liền dùng chân đạp ầm một tiếng đóng cửa lại.
Nhín Minh Trí như một con sói cứ điên cuồng mà hôn lên môi cô, bờ môi mỏng của cô đã đỏ lên do sự cọ sát quá тһô Ьạᴏ của anh. Anh buóc đến chiếc giường lớn, quăng mạnh cô lên giường. Nhờ nệm giày nếu không thì có lẽ cô gãy lưng như chơi. Cô hét lên.
- Á, anh điên rồi. Mau dừng lại Minh Trí.
Minh Trí nhanh chóng cởi bỏ chiếc ao thun mỏng đang mặc trên người nhanh chóng để thoát ra được cơn nóng trong người, anh tiến đến bên Rin liền nói.
- Tôi sẽ cho cô biết thế nào là tình nhân, thế nào là muốn lợi dụng tôi.
Nói rồi Minh Trí tiếp tục hôn lên đôi môi đỏ sưng của cô, bàn tay anh đã chạm vào đến thân thể Rin khiến Rin rung lên từng cơn. Một tay anh khống chế đôi bàn tay của cô, một tay cứ thế cởi bỏ những thứ vướng bận trên cơ thể cô.
- Minh Trí, anh dừng lại đi, tôi cầu xin anh. - Hai dòng nước mắt Rin rơi xuống.
Men say đã khống chế anh, anh điên cuồng lao vào cuộc vui không quan tâm đến nỗi đau thể xác và tinh thần mà Rin phải chịu đựng. Anh như một con sói đang ăn một con thỏ nhỏ yếu ớt không một chút sức lực mà chóng lại.
- Nhị tiểu thư, cô nói xem không phải là cô cũng đang rất phấn khích sao. - Minh Trí dùng bàn tay xoa trên bầu sữa, đôi môi không ngừng phá phách trên nụ hồng.
Rin cảm thấy cơ thể bỗng chốc nóng lên, cả người uốn éo trước bàn tay ma quái của Minh Trí. Miệng khẽ phát ra âm thanh nhỏ. Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ khi bị anh phát hiện liền chữa thẹn.
- Minh Trí, anh mau cút đi. Nếu anh còn tiếp tục tôi sẽ hận anh.
- Lần trước không phải cầu xin tôi sao? Triền miên cả đêm trên xe cũng đã quá hiểu cơ thể nhau rồi, tôi không tin tôi không thể làm cô hưởng hụ. - Anh cười khinh khi cô.
Không đợi Rin đáp, Minh Trí loại bỏ hoàn toàn những vật vướn chân trên người anh, lao vào nơi kín đáo nhất của cô không nhẹ nhàng.
- Á, Minh Trí, dừng lại tôi đau, á rất đau, anh mau dừng lại cho tôi. - Nước mắt trên má cô rơi không xiết.
Minh Trí nhìn thấy dòng nước mắt trên đôi má đã ước của cô, nhẹ nhàng mà hôn xuống đôi bờ má của Rin, hạ thân cũng nhẹ nhàng mà ra vào.
- Nhị tiểu thư, mùi vị trên cơ thể cô quả thật không tệ. Giữ cô làm nhân tình thật không hối hận.
Rin nhìn Minh Trí, dòng nước mắt lại tiếp tục tuông ra, anh ta chỉ xem cô như một cô tình nhân bên cạnh không danh phận.
Hạ thân Rin không còn cảm giác đau đớn như trước mà thay vào đó là một cảm giác khó tả khiến khoé miệng cô không kiềm được mà khẽ kêu ra tiếng. Minh Trí nhìn biểu hiện từ Rin liền cười nhếch miệng tăng dần tốc độ dưới hạ thân.
- Xem ra cô cũng rất biết hưởng thụ.
- Tôi… tôi không có.
Hai người triền miên suốt vài giờ cho đến khi Rin mệt lã đã ngủ từ khi nào, Minh Trí lặng lẽ nằm ôm cô vào trong lòng mà nhắm mắt.
Đêm, cô tỉnh dậy thì toàn thân mệt rã rời, ở trong căn phòng rộng lớn chỉ còn một mình cô nằm đó. Cô từ từ lê bước vào phòng tắm, cô muốn rửa trôi tất cả nỗi đau mà mình phải ganh chịu.
Sau khi tắm xong, cô mặc một bô quần áo màu hồng nhạt, in hình pikachu đi xuống phía nhà bếp tìm gì đó ăn. Từ lúc về đã bị anh ta ôm lên giường mà làm càng, mệt rã rời liền ngủ đến bây giờ trong bụng vẫn chưa ăn gì. Cô khẽ mở cửa phòng thì thấy một cô người làm đứng trước cửa.
- Nhị tiểu thư, cậu chủ bảo nếu cô thức dậy thì mời cô xuống ăn tối. - Cô gái nói
- Anh ta đang ở dưới sao? - Cô thật không biết đối diện với hắn như thế nào khi vừa xảy ra chuyện vừa rồi
- Thưa tiểu thư, cậu chủ đang ngồi trong phòng làm việc.
- Vậy à, được rồi tôi sẽ xuống.
Cô nhanh chóng hoàn thàn bữa ăn hoàng tráng mà anh ta đã chuẩn bị cho mình. Xem ra hắn ta muốn vỗ béo cô để tiếp tục làm càng sao.
- Tiểu thư, cậu chủ nói nếu cô dùng bữa xong thì lên lầu gặp cậu chủ.- Cô người làm lúc nãy nói.
- Tôi buồn ngủ rồi, nói với anh ta tôi muốn đi ngủ. - Cô tìm cách từ chối
- Cậu chủ có nói, nếu cô đòi đi ngủ thì cậu chủ sẽ tới gặp cô tại phòng ngủ. - Cô người làm khẽ cười.
Cô tức giận lên lầu, mở cửa phòng làm việc anh ta thì thấy anh ta đang ngồi nhìn vào màn hình trên máy tính với ánh mắt khó hiểu. Cô khẽ gõ cửa, Minh Trí nhìn Rin rồi đưa tay tắt màn hình phía trước.
- Anh tìm tôi. -Cô lạnh lùng hỏi
- Cô đã dùng bữa tối chưa.
- Tôi đã ăn rồi.
- Chuyện khi chiều, xin lỗi do tôi say.
Rin tự thấy nhói trong tim, cảm xúc dâng lên liền không biết phải nói gì. Cô cúi thấp đầu trả lời: Không sao cả, tôi chỉ là tình nhân của anh.
Nói rồi cô lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Minh Trí nhìn theo bóng dáng Rin trong lòng chợt cảm giác khó hiểu, anh thở dài rút điện thoại gọi: Điều tra cho tôi nơi ở hiện tại của Phan Minh Thư.
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Rin bước ra khỏi cửa phòng làm việc của anh, hai dòng nước mắt trên mi lặng lẽ rơi xuống. Cô dùng tay tự lau khô chúng, lặng lẽ bỏ về phòng ngủ.
Buổi sáng, khi cô thức giấc thì trời đã gần trưa. Cả đêm hôm qua cô trằn trọc suy nghĩ ௱ôЛƓ lung nhiều việc, trái tim cô cứ thế mà loạn nhịp khi nghĩ đến Minh Trí, cô đau đớn khi biết mình đã trót yêu một người không nên yêu, nước mắt khẽ tuông rơi cô mệt mỏi vào giấc ngủ. Cô làm vscn xong, liền đi ra ngoài mở cửa phòng lại thấy cô người làm mọi hôm.
- Thưa tiểu thư, cậu chủ dặn khi cô thức giấc thì mời cô xuống ăn sáng. - Cô gái cúi đầu nói
- Anh ta bắt cô phải đứng ngoài đây đợi tôi sao? - Rin ngạc nhiên
- Vâng ạ, cậu chủ bảo đợi đến khi cô tỉnh thì mời cô xuống.- Cô gái nhỏ nhẹ đáp
- Anh ta đâu rồi? - Giọng nói Rin tức giận
- Cậu chủ đã đi làm vào sáng sớm thưa tiểu thư.
- Được rồi, lần sau mặc kệ những gì anh ta nói, cô không cần đứng ở đây đợi tôi nữa. Tôi thực sự không quen khi làm phiền cô như vậy. - Cô vừa đi xuống dưới nhà vừa nói
Cô dùng bữa sáng thì Trần Hậu đi lại phía cô chào hỏi.
- Nhị tiểu thư, tối qua cô ngủ ngon không ạ.
- Hơi lạ chổ nên tôi khó ngủ một chút. Anh đã ăn sáng chưa cùng ngồi ăn với tôi. - Cô cười mời Trần Hậu.
- Tiểu thư tự nhiên dùng, tôi ra ngoài đợi cô. - Trần Hậu cười rồi định quay đi
- Hôm nay tôi không có tiết học, không cần phải ra ngoài. - Cô nói theo phía Trần Hậu ra ngoài.
- Thiếu gia căn dặn đưa cô đến một nơi. - Trần Hậu quay đầu lại nói
- Là nơi nào? - Cô tò mò
- Thiếu gia nói cô đến nơi sẽ biết, không được phép cho cô biết trước. - Trần Hậu hơi cười
- Nói với anh ta, nếu anh ta không nói tôi sẽ không đi. - Cô tức giận đáp
- Nhị tiểu thư, quả thật Minh Trí thiếu gia rất hiểu cô. Cậu ấy đã căn dặn nếu cô không chịu đi thì tôi phải trói cô lại mang đến. Tôi thật không muốn phải trói cô mang đi, nên mong cô… - Trần Hậu không nói thêm, vẻ mặt hơi cười.
- Cái gì, cái tên Minh Trí này… đi thì đi tôi mà sợ anh sao? - Cô nói vì sợ bị trói đi.
Trần Hậu chở cô đến một khu nhà trọ cũ, xem ra nó còn cũ kĩ hơn căn phòng mà trước đây cô từng sống. Vì cô từng sống vài năm ở những nơi như vậy nên cô không tỏ ra lạ lẫm. Nhưng đối với Trần Hậu anh ta có vẻ không thích nơi này.
- Trần Hậu, anh là chở tôi đến nơi này sao? - Cô ngạc nhiên hỏi, không lẽ anh ta chán ghét mình nên thả mình vào khu nhù trọ này ( chị Rin mơ à )
- Đúng, nhưng nơi này thật khó cho xe vào. - Trần Hậu tỏ ra lúng túng.
- Anh mau tìm nơi nào đậu xe, nơi này xe lớn không thể vào được đâu.
Trần Hậu cho xe đậu phía ngoài, liền bước xuống mở cửa xe mời Rin xuống, cô nhìn xung quanh liền xoay người hỏi: Anh ta bảo anh mang tôi đến đây ở sao
- Tiểu thư đi theo tôi. - Trần Hậu không trả lời mà đi về phía trước.
Trần Hậu dẫn co đi hết dãy phòng này sang dãy phòng khác nhưng vẫn chưa đến nơi, cô liền nói: Này, thiếu gia các người muốn tôi tập thể dục sao, ở đâu mà đi mãi không đến
- Tiểu thư, xin lỗi, có vẻ tôi đã bị lạc. - Trần Hậu cuối đầu lí nhí nói
- Cái gì, thì ra nãy giờ chúng ta lạc trong này sao? - Cô thấm mệt, giọng nói nặng nề. - Mau đưa tôi xem địa chỉ.
Trần Hậu từ trong điện thoại mở ra số phòng và số nhà. Vì quen thuộc với các kiểu đặt tên phòng nên cô dễ dàng tìm được nơi mà theo địa chỉ trong sdt kia gửi cho Trần Hậu. Trước mặt cô là một căn phòng bé tý, có vẻ rất xuống cấp rồi. Không phải hắn ta chán ghét cô đến mức bắt cô phải ở căn phòng này. Ngày xưa cô tự nuôi bản thân cũng không ngược đãi mình như vậy. Cô quay sang nhìn Trần Hậu liền ấm ức nói.
- Anh xem, thiếu gia nhà anh thật biết ђàภђ ђạ người khác, anh ta muốn tôi ở trong căn phòng này sao?
- Tiểu thư, ý cô là gì? - Trần Hậu ngạc nhiên
- Không phải anh ta muốn anh mang tôi đến đây để ở nơi này sao. Thật biết chọn nơi ở, trước kia phòng trọ của tôi còn đẹp hơn người thừa kế tập đoàn Royal chon. - Cô thật sự ấm ức nghẹn lời.
- Tiểu thư, có vẻ cô hiểu lầm rồi.
Rin chưa kịp hỏi thì từ phía ngoài, một đám người mặt mày dữ tợn xông vào phía họ đang đứng quát tháo.
- Có phải nó ở phòng này không, hôm nay không đòi được tiền thì phá hết đồ nó cho tao. - Một tên đi đầu tức giận hét.
- Cô gái này đứng trước cửa đây có phải quen với chủ nhà này sao? - Một tên phía sau nhìn cô đang đứng trước cửa phòng liền hỏi
- Không, tôi không biết người các anh cần tìm. - Cô hoảng sợ nói.
- Không quen biết thì mau cút cho tao làm việc. - Sau đó liền hất người Rin sang một bên.
Trần Hậu nhanh tay đi đến đỡ lấy cả người cô nên cô không phải tiếp đất. Trần Hậu ôm cô sang một bên đứng, không muốn phiền phức với lũ du côn.
Cửa phòng bị những tên đó đập gọi cửa nhưng không thấy ai mở cửa, bọn chúng tức giận liền dùng sức đạp cửa xong vào. Rin hoảng sợ liền nói: Không biết người trong ấy gây thù oán gì với chúng, nhìn bọn chúng thật hung dữ.
- Tiểu thư, những việc không liên quan đến mình cô không nên bận tâm tránh xảy mâu thuẫn không đáng có. - Trần Hậu nhìn về phía đông người nói.
Từ bên trong phòng có tiếng thét của một người con gái, Rin mở tròn mắt khi nghe tiếng thét ấy, nghe rất quen thuộc làm lòng Rin càng thêm hoảng sợ. Cô liền chạy đến bên cửa nhìn cho rõ mặt cô gái trong phòng những đã bị những gã kia bao vây lấy. Trần Hậu thấy cô chạy đi liền chạy theo gọi
- Tiểu thư, không nên vào đó chuyện này chúng ta không nên chen vào.
- Trần Hậu, tiếng thét đó, tiếng thét đo rất giống bạn tôi, mau mau cứu lấy cậu ấy. - Cô quả quyết, không thể nào sai được, cô làm sao mà quên được giọng nói của Pi.
Trần Hậu nhìn Rin có vẻ khó tin nhưng cũng bước vào phòng lên tiếng.
- Các vị đại ca, chẳng hay cô gái này làm gì mà khiến các vị tức giận. - Trần Hậu nhỏ nhẹ lên tiếng.
- Nó nợ tiền tụi tao, mày là thằng nào mà dám xen vào. - Tên đại ca lên tiếng.
Tên đại ca đi về phía Trần Hậu, liền hở ra một khe hở xung quanh người ngồi chính giữa sợ hãi. Rin nhìn vào thì thấy chính là Pi của cô đang ngồi đó, ánh mắt sợ hãi cùng nước mắt. Cô đau khổ liền chạy vào ôm lấy Pi.
- Pi, là cậu phải không? Nói cho mình biết chuyện gì đã xảy ra? - Rin không khỏi đau lòng mà khoé mi rơi lệ
Pi nhìn Rin rồi ôm Rin không nói lời nào mà khóc nức nở.
- Tụi mày khóc đủ chưa, con kia mau đưa số tiền trên tay đây. Bao nhiêu đó vẫn còn thiếu những gì mày nợ chúng tao. - Một tên trong đám nói.
- Rin, cứu mình, đừng để bọn họ lấy đi số tiền này. - Pi hoảng sợ ôm chặt số tiền trong người.
Rin nhìn Pi rồi quay sang bọn họ nói: - Cô ấy nợ các người bao nhiêu tiền?
- Một trăm triệu, phải trả trong ngày hôm nay, nếu không thì nó sẽ phải đi với tụi tao để làm gái mà trả nợ. - Tên đó trả lời.
Một trăm triệu, cô làm sao có một số tiền lớn như vậy mà trả đây. Mặc dù là nhị tiểu thư Trịnh gia nhưng mọi chi phí đều có người chi trả sẵn, tiền trong tài khoản chắc có lẽ Trịnh gia cũng phong toả vì cô bỏ đi rồi. Cô thật không biết phải làm sao. Cô quay sang Pi nói: Pi, không có gì phải lo cả, mình không phải đã là con nhà giàu rồi sao, mình sẽ trả món nợ này cho cậu. Không phải lo gì cả, tiền này họ sẽ không thể động tới của cậu.
Cô gọi Trần Hậu ra ngoài bàn bạc.
- Tiểu thư, chuyện này chỉ cần trả tiền cho bọn họ thì bọn họ sẽ không phiền vị tiểu thư kia nữa. - Trần Hậu lên tiếng
- Nhưng… nhưng số tiền lớn vậy tôi không có. - Cô lo lắng
- Hả, cô không có số tiền đó sao? - Trần Hậu ngạc nhiên.
- Có gì mà anh phải ngạc nhiên, từ khi tôi đi Trịnh gia đã phong toả tài khoản của tôi rồi. Con thiếu gia nhà các anh thật keo kiệt, tôi xem phim người ta ℓàм тìин nhân giám đốc nhà lầu xe hơi còn tôi một xu cũng không có. - Cô chu mỏ trách móc.
- Sao, tôi đã đối xữ tệ với cô sao? - Từ xa, Minh Trí đi tới nghe lời cô nói liền trả lời
Rin giật mình quay đầu lại thì thấy Minh Trí đang từ từ tiến lại, cô ngại ngùng cúi mặt xuống. Đáng ra chỉ nói thế thôi không hề có ý bắt anh ta mua gì cho mình, nhưng bây giờ cô thật sự cần tiền trả nợ cho Pi nên xoay sang trách móc vậy thôi.
- Sao anh biết mà tới đây? - Cô ngạc nhiên.
- Thật lạ, cô nhờ tôi tìm giúp bạn cô. Tôi tìm được chẳng lẽ lại không biết nơi? - Anh lạnh lùng nhìn về phía cửa phòng. - Xem ra bạn cô gặp rắc rối không nhỏ nhỉ.
- Bạn ấy nợ người ta một trăm triệu. Thật may anh vừa đến, anh có thể cho tôi mượn được không? - Cô loé lên tia hy vọng.
- Tất nhiên là không? - anh thẳng thừng đáp.
- Cái gì, anh là cái đồ ác độc, thấy ૮ɦếƭ mà không cứu. Anh làm chủ cả cái tập đoàn Royal mà lại keo kiệt với một tình nhân chỉ có một trăm triệu, chuyện này đồn ra ngoài thì sao nhỉ? - Cô hết cách đành uy Hi*p.
- Haha, cô đang uy Hi*p tôi sao? - Anh cười lạnh nhìn cô
- Anh mau cho tôi mượn 100tr, nếu không tôi tung tin đồn này ra ngoài, xem anh còn mặt mũi. - Cô cười hả hê.
Anh khẽ đưa đôi môi vào tai Rin khẽ nói: Nhị tiểu thư, tôi sẽ cho cô mượn 100tr, nhưng chuyện cô uy Hi*p tôi hậu quả là cô sẽ nhận lấy . Nói xong liền bước chân vào căn phòng chật hẹp.
- Mày là ai, tụi mày có chịu trả tiền không? - Tên đại ca nhìn Minh Trí quát lớn.
- Chỉ một trăm triệu mà ức Hi*p một cô gái, đúng là những kẻ tầm thường. - Anh lạnh lùng nhìn Pi nói.
- Mày là thằng nào mà dám hống hách. - vừa nói hắn ta vừa định đấm Minh Trí
Không đợi Minh Trí ra tay, Trần Hậu đã chạy đến tung một cước đạp tên đại ca té xuống sàn. Rin tròn mắt nhìn Trần Hậu ngưỡng mộ.
- Trần Hậu, anh biết võ công sao, anh thật giỏi quá đi. Lái xe cũng giỏi, lại giỏi võ công. - Nói rồi quay sang Minh Trí. - Ai như ai đó.
Cô chạy đến bên Pi, liền ôm Pi đang ngồi dưới sàn nhà lên chiêc ghế duy nhất trong căn phòng ngồi.
- Pi, không sao cả, mọi chuyện đã được giải quyết. Pi đừng sợ đã có Rin ở đây. - Cô ôm pi đang run sợ vào lòng.
- Các người mau đưa hắn ta đi, bảo với chủ nhân các người trong hôm nay sẽ có người chuyển đúng 100tr vào tk hắn ta. Từ nay không được làm phiền Pi tiểu thư. - Trần Hâu lớn tiếng quát đám du côn.
Đám du côn thấy đại ca bị một cước mà té xuống sàn nằm bất động liền tỏ ra vẻ sợ hãi, nghe Trần Hậu nói liền ôm tên đại ca bỏ đi hết.
- Mọi thứ đã xong, bạn cũng đã tìm được. Còn chuyện của chúng ta, tôi sẽ tính sau. - Minh Trí nhin Rin nói đầy ẩn ý.
- Dù sao cũng cảm ơn anh đã giúp. Tôi còn có một việc xin phép anh. - Rin cảm thấy rất biết ơn anh ta.
- Chuyện gì? - Anh lạnh lùng hỏi
- Tối nay tôi muốn ở lại cùng Pi. - Cô vẫn ôm Pi mà nói.
- Không được, nơi này rất mất an ninh. Nếu cô muốn trò chuyện cùng bạn cô, có thể mời cô ta về biệt thư. - Anh đã có điều tra qua Pi nên biết đây là bạn tốt của Rin.
- Tôi có thể mời cô ấy về đó sao. Minh Trí, đôi lúc anh thật tốt tôi nhìn không ra. - Cô trêu chọc.
Minh Trí không trả lời chỉ quay đầu đi ra hướng để xe của anh, trên môi hiện lên một nụ cười hiếm có.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc