Năm phút trước, Nam Cung Lân đã thành công lăn ra từ dưới sàn nhà, sau đó mở cửa sổ nhìn xuống. Tầng hai cũng không quá cao, với thân thủ của anh hoàn toàn có thể lành lạnh mà vượt qua được, chỉ có một vấn đề khiến anh bực mình. Đó là sau khi tiếp đất, anh sẽ bị người khác nhìn chăm chú như sinh vật lạ. Ai đời lại mặc quần đùi ra đường!
Thật ra Nam Cung Lân rất muốn chính thức ra mắt ba vợ, đường đường chính chính xuất hiện trước mắt ông ấy, nhưng Hà Nhiên không cho phép. Hơn nữa, ông Hà xem chừng khó tính!
Nam Cung Lân hít sâu một hơi, mái tóc ngắn bị gió thổi bay nhẹ lên, anh đạp một chân lên cửa sổ, tung người nhảy xuống.
Người đi đường nhìn thấy cảnh này sợ hãi hét ầm lên, cũng vì vậy mà bệ cửa sổ mới phát ra âm thanh lạch cạch thu hút sự chú ý của ông Hà.
Đúng như dự đoán, khi Nam Cung Lân vừa đáp đất bằng một cú lộn vòng nhẹ nhàng, đám người quanh đó nhìn anh trân trân, mắt mở to như chuông đồng.
Nam Cung Lân vội vàng chạy vào một góc khuất, rút điện thoại ra gọi cho vệ sĩ và nói:
“Mang quần đến cho tôi!”
Trước đó cũng là anh nhắn tin cho vệ sĩ bảo anh ta lên tiếp ứng, dụ dỗ ông Hà ra ngoài. Khoảng ba phút sau, người của Nam Cung gia chạy tới đưa đồ cho anh. Vẻ mặt của hắn ta khó giấu được ý cười khi trông thấy thiếu gia luôn luôn quần áo chỉnh tề chỉ mặc cái quần cộc đứng một góc.
“Thiếu gia à, yêu đương vụиɠ ŧяộʍ làm gì chứ? Trực tiếp đến hỏi cưới thiếu phu nhân không phải được rồi ư?”
Nam Cung Lân đen mặt, nụ cười luôn gắn trên môi biến mất không thấy. Anh mặc vội quần vào rồi vung chân đá ௱ôЛƓ cái tên vệ sĩ kia, mắng:
“Các người ăn cơm của Nam Cung gia mà làm việc chậm trễ, trừ lương!”
Chàng vệ sĩ kiêm bảo vệ của chung cư Hoa Lạc cười ha ha, không thèm quan tâm lắm, miễn đủ ăn đủ mặc là vui rồi. Họ lớn lên cùng nhau, tình cảm còn sâu đậm hơn cả bạn bè thân thiết, không chỉ đơn giản là thiếu gia - vệ sĩ.
Nam Cung Lân tức điên, gân xanh trên trán nhảy lên. Anh hiếm khi nổi nóng nhưng lúc này vì thẹn quá mà hóa giận, tay phải vung mạnh về phía trước.
Bốp.
Mắt trái của tên vệ sĩ kia lập tức bị đập trúng, tuy rằng không quá đau nhưng vẫn khiến hắn bị choáng nhẹ. Hắn lập tức ngậm miệng không dám trêu nữa, chỉ là nhìn nhị thiêu gia thế này, hắn khó nhịn cười. Về nhà nhất định phải kể cho những người khác nghe!
Mới nghĩ đến đó, bước chân của Nam Cung Lân hơi dừng, anh cảnh cáo:
“Nếu chuyện hôm nay mà lộ ra ngoài, vậy cậu có thể cuốn gói rời khỏi Nam Cung gia.”
Vệ sĩ xui xẻo nào đó: “…”
Được rồi, không cho nói thì không nói.
Khoảnh khắc Nam Cung Lân trở về phòng mình cùng với chía khóa dự phòng lấy từ vệ sĩ, anh nhìn về phía phòng Hà Nhiên, nghĩ tới lời nói dối của cô, không biết hiện tại thế nào rồi.
Anh vào nhà, thay vội cái áo sau đó chạy sang nhấn chuông cửa.
Bên trong không biết xảy ra chuyện gì, phải mất một lúc thì Hà Nhiên mới mang đôi mắt đỏ hoe xuất hiện trước mặt anh.
Nam Cung Lân nghiêm túc hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Hà Nhiên lắc đầu, cô không ngờ anh thật sự dám nhảy xuống từ tầng hai.
Sau lưng cô, ông Hà đang buồn bực đứng đó nhìn chằm chằm vào Nam Cung Lân, lại là thằng nhóc nào đây? Ông bị con gái dỗi nên rất khó ở này, nếu dám đến quảng cáo dịch vụ gì nữa chắc ông sẽ mắng người mất!
Nam Cung Lân nhìn sơ qua vẻ mặt của hai người, cười chào hỏi ba vợ:
“Chào chú, cháu là Nam Cung Lân, cháu sống ở phòng bên cạnh.”
Nghe đến ba chữ phòng bên cạnh, ông Hà bước tới quan sát. So với vừa rồi thì ông kén kẽ hơn chút, không dám quá mức vì sợ con gái giận.
Sạch sẽ tươm tất, hiền lành có học thức, quan trọng là ánh mắt chân thành, không giống mấy tên lừa tình. Ông có ấn tượng tốt với Nam Cung Lân ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng điều đó không có nghĩa là ông cho phép anh tán tỉnh con gái mình. Ông cẩn thận thăm dò:
“Cậu đến tìm Hà Nhiên có gì không?”
“À, nói ra thì xấu hổ quá…” Nam Cung Lân gãi gãi đầu. “Cháu gửi nhờ cô ấy một cái quần bị sứt chỉ, không biết cô ấy đã may xong chưa nên…”
Ông Hà không nghĩ tới thật sự là lý do này, tuy rằng nghe như chiêu trò để gần gũi với con gái ông, nhưng nhìn không tới nỗi nào. Được, tạm tin!
Hà Nhiên chu môi nói:
“May xong rồi.”
Cô đi vào nhà lục tìm quần của Nam Cung Lân, ném thẳng vào tay anh đầy thô lỗ làm ông Hà giật mình:
“Con bé này, con phải đưa người ta đàng hoàng chút chứ!”
Hà Nhiên không đáp lời ông, vừa rồi lúc Nam Cung Lân không có ở đây, ông đã mắng cô rất nhiều. Nói cô con gái phải thế này thế nọ, muốn cô tốt nghiệp đại học rồi mới được phép yêu đương. Trước kia lúc cô đỗ đại học đã hứa sẽ cho cô yêu đương thoải mái, vậy mà trong lòng vẫn ngăn cấm làm cô rất buồn bực. Sự quan tâm này của ông xuất phát từ việc yêu thương con cái, cô biết rõ chứ, dù vậy trong lòng vẫn thấy không thoải mái.
Ông Hà thấy con gái dỗi thì xìu ngay lập tức, ông vừa rồi hơi kích động, bây giờ đã bình tĩnh hơn. Thấy Nam Cung Lân nhìn họ mãi, ông nói:
“Cậu lấy đồ xong rồi thì về đi nhé.”
Dứt lời, ông chào rồi đóng cửa lại. Ngay lúc Hà Nhiên thở dài đi vào trong, ông nói:
“Tên nhóc hàng xóm trông cũng ổn đấy.”