Gã đàn ông thấy tay Hà Nhiên cầm νũ кнí bén nhọn thì hơi giật mình, lui về sau nửa bước. Mà Lăng Bách đang trong trạng thái say bí tỉ không hề phát hiện ra nguy hiểm, hắn lảo đảo đi vào làm cô sợ ૮ɦếƭ khi*p, tay run lên:
“Anh, anh không được vào đây! Tôi gọi cảnh sát rồi đó!”
Vừa mới hét xong, một bóng người mặc áo sơ mi trắng đột nhiên xuất hiện ở phía cửa. Không biết từ lúc nào, Nam Cung Lân đã đuổi tới nơi, còn chưa kịp thở đã đưa chân đạp về phía Lăng Bách một cái.
Rầm.
Lăng Bách hai mắt lờ đờ, vốn đưa tay về phía Hà Nhiên muốn tóm lấy cô,nhưng hắn đi được hai bước đã bị đạp cắm đầu sang một bên.
Tình cảnh đột ngột chuyển biến khiến Hà Nhiên không kịp phản ứng, cô giật mình cầm chặt con dao và chĩa về phía Lăng Bách, tay run bần bật.
“Không sao chứ?” Nam Cung Lân đầu tóc hơi rối, quần áo có chút xộc xệch hỏi cô.
Hai mắt Hà Nhiên long lanh hơi nước, cô sợ hãi gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu. Cô nghĩ mà thấy bản thân quá ngu ngốc, vừa rồi lẽ ra nên gọi cảnh sát mới đúng, ngộ nhỡ Lăng Bách làm gì cô thì sao?
Gã hàng xóm thấy chuyện trở nên rắc rối thì không xen vào nữa, lén lút quay về phòng mình và đóng cửa lại.
Người đàn ông dưới sàn nhà hai mắt nhắm chặt, làn da ửng đỏ, miệng chảy nước miếng đầy ghê tởm. Hắn uống say đến nỗi không còn ý thức nữa, vừa rồi ở bên ngoài trụ được lâu như thế xem như đã rất giỏi.
Nam Cung Lân bước nhanh qua người của hắn, đi về phía Hà Nhiên đồng thời nhíu mày hỏi:
“Sao vừa rồi lại mở cửa cho họ? Cô ở một mình phải biết cẩn thận chứ?”
“T-Tôi sợ làm phiền hàng xóm…” Hà Nhiên lắp bắp, đây là lần đầu tiên cô bị người khác đập cửa ầm ầm như thế, trong lúc bối rối không biết phải làm sao nên đã mở cửa ra, định dùng dao đuổi họ nữa chứ!
Tay đang cầm con dao hơi run lên, lòng bàn chân cô cũng lạnh ngắt.
Nam Cung Lân lại nhẹ giọng hỏi cô:
“Cô đã gọi bảo vệ chưa?”
Lúc này, Hà Nhiên có chút ngượng ngùng vì mình quá ngốc:
“Chung cư này có một chú bảo vệ, nhưng tôi không có số của chú ấy…”
Bình thường tính cảnh giác của cơ hơi thấp, luôn nghĩ thế giới quanh mình sẽ không xuất hiện người xấu. Khi xem báo thấy có người vì không cẩn thận mà để trộm vào nhà, cô cũng sợ hãi đề phòng và khóa cửa hai lớp, nhưng qua được vài hôm lại bận rộn với cuộc sống mà quên mất chuyện đó.
Cô hỏi Nam Cung Lân:
“Bây giờ phải làm sao đây?”
Nam Cung Lân ngồi xuống bên cạnh Lăng Bách, sau khi quan sát thấy hắn không sao mà chỉ đang say thì đứng lên, nói:
“Tôi sẽ đi gọi bảo vệ để xử lý.”
Dứt lời, anh dùng sức kéo Lăng Bách ra ngoài, trước khi khép cửa nhà Hà Nhiên lại còn an ủi cô:
“Không sao đâu. Cô khóa cửa cẩn thận vào.”
“A? Được rồi.”
Hà Nhiên gật đầu làm theo, trong lòng thấp thỏm lo lắng cho Nam Cung Lân, hy vọng anh không gặp rắc rối. Vừa rồi lúc chạy đến đây anh có vẻ gấp gáp, nhìn bộ dạng chật vật cùng quần áo xộc xệch và hơi thở rối loạn của anh là biết ngay. Mặc dù anh không nói gì nhiều nhưng cô thấy tim mình đập hơi nhanh, là cảm động, rung động, còn có chút say mê…
Khi cánh cửa khép lại, cô giật mình đưa tay lên.
Bộp.
Hà Nhiên tự vỗ vào mặt mình một cái, nói:
“Mày đang nghĩ gì thế hả? Không được nghĩ bậy!”
Cô tự trấn an bản thân, sau khi bình tĩnh lại thì quay vào trong uống miếng nước. Không lâu lắm, tiếng chuông cửa lại vang lên. Lần này người ấn chuông là Nam Cung Lân.
Hà Nhiên hồi hộp đón anh vào nhà, chỉ nơi để giày cho anh.
Bình thường Nam Cung Lân thích mặc quần tây và áo sơ mi nhưng anh lại không mang giày da như những người khác, đôi giày dưới chân anh là giày thể thao màu trắng đơn giản, có cảm giác rất sạch sẽ, tươm tất.
Nam Cung Lân lần đầu tiên bước chân vào phòng của Hà Nhiên, ánh mắt không an phận bắt đầu quét sơ qua xung quanh. Không gian thoáng đãng, gọn gàng, ngăn nắp, còn có mùi thơm nhè nhẹ của thiếu nữ.
Hà Nhiên vừa mời anh ngồi xuống thì nhìn thấy con dao ban nãy vẫn còn nằm trên bàn, cô lúng túng cầm lấy nó rồi vào bếp cất đi.
Căn nhà cô thuê có một phòng khách, một phòng bếp riêng và một phòng ngủ nhỏ. Hàng tháng phải trả kha khá tiền, nhưng vì cô nuôi mèo nên cần có không gian rộng rãi một chút, cô chỉ đành nhịn đau túi mà làm việc chăm chỉ hơn.
Nam Cung Lân ngồi tạm ở phòng khách, có lẽ cô không mua sofa vì sợ chật chội, chiếc bàn thủy tinh trước mặt anh là loại bàn thấp, xung quanh đặt mấy miếng nệm lót ngồi.
Tiếng lạch cạch trong bếp truyền ra, một lát sau,Hà Nhiên đã gọt xong đĩa trái cây mang ra chiêu đãi khách. Gạo Nếp - bé mèo của cô cũng lon ton đi về phía Nam Cung Lân, thích thú chui vào trong lòng anh, được anh vuốt ve mà híp cả mắt lại.
Hà Nhiên ngồi đối diện với anh, tim đập như trống bỏi, cô thấy mặt mình hơi nóng, vội tìm chủ đề để nói:
“K-Không biết anh ta sao rồi?”
Người đối diện mỉm cười:
“Sẽ có người đưa anh ta về đến nhà, không cần lo đâu.”
“Cảm ơn anh rất nhiều!”
“Lần sau cô nên cẩn thận hơn nữa, phải biết tự chăm sóc bản thân.”
Nếu không phải người của anh túc trực theo sau bảo vệ cho Hà Nhiên, nếu không phải anh vừa vặn có việc nên ở chỗ này thì cô định làm thế nào? Anh thấy tính cảnh giác của cô hơi thấp!
Hà Nhiên không cãi được, biết mình sai nên chỉ gật gật đầu đầy xấu hổ.
Chờ cô bình tĩnh lại, Nam Cung Lân mới nghiêm túc nói:
“Vậy nói đến chuyện chính, tôi đang tìm phòng để tiện đi học và đi làm nhưng không biết điều kiện nơi này có tốt không nên muốn hỏi cô một chút. Tôi đã xem căn phòng ở bên cạnh, thấy cũng ổn.”