Nhẹ Bước Vào Tim Anh - Chương 104

Tác giả: T.boo.kul

Trên chiếc bàn trà có mặt gỗ nhẵn bóng, Hoàng Duy Thức trải ra một số bản vẽ phác thảo căn hộ lớn phía bắc thành phố.
Dường như tình yêu làm thêm nét sống động và mượt mà trong những đường vẽ của ông.Tiêu chí ông đặt ra luôn là đẹp đẽ – độc đáo – đặc sắc.
- Chú có thể thiết kế thêm một biệt thự nữa chứ ? – Chàng trai đưa ra lời đề nghị khi mắt anh lơ đãng gắn vào những bản vẽ dang dở.
Người đàn ông cười thích thú, giọng đùa cợt :
- Muốn đuổi chúng ta đi hả Duy Phong bất trị ? Ngoài hai đứa ra, đâu ai đám đặt chân vào tầng 3, còn muốn riêng tư tới cỡ nào nữa đây thiếu gia ?
Duy Phong không để ý tới lời cợt nhả ấy, anh nghiêm túc vạch ra kế hoạch :
- Hơn nửa năm nữa, cháu muốn thấy một biệt thự mới.
Hoàng Duy Thức cười mỉm, nói rõ ý đồ của cháu trai mình :
- Là thế này, khi con bé tốt nghiệp, sẽ cưới và sau đó hai đứa sẽ về biệt thự kia sống ! – Ông dừng một lát, nhận lấy cái gật đầu của Duy Phong rồi mới tiếp – Chú không nghĩ là con bé muốn ra riêng !
- Cháu muốn ! – Duy Phong ngả người trên chiếc ghế bọc da, tay gõ nhịp lên bàn gỗ – Lí do khiến Vy Anh mãi ngây thơ như thế đó là gì nếu không phải vì quá được nuông chiều ? Em ấy phải đủ khôn ngoan để làm vợ một CEO như cháu ! Thứ em ấy phải đối mặt là vô tận bởi Vy Anh sẽ là đối tượng để bất kì kẻ nào nhắm vào.
Hoàng Duy Thức thoáng lo lắng, tay đan trước иgự¢ :
- Phải rồi ! Tiếp cận Vy Anh là đường ngắn nhất để moi thông tin hay gây ảnh hưởng đến cháu ! Vì cháu quá kín kẽ nên người ta không ngừng tìm kiếm những gì có quanh cháu ! – Ông chợt ho nhẹ – Nhưng dù sao cháu cũng không nhất thiết đem con bé đi vì với con bé, thứ nguy hiểm nhất vẫn là cháu !
Duy Phong khẽ nhún vai, không có ý định phản đối , bẻ câu chuyện theo hướng của mình :
- Cháu cần không gian riêng chỉ có cháu và em ấy ! Hết !
Hoàng Duy Thức thở dài lắc đầu :
- Thôi được ! Con bé rồi cũng chạy về đây suốt cho mà xem !
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng phát ra, chen vào cuộc hội thoại một cách tế nhị.
- Ồ, Diệp à, em vào đi ! – Người đàn ông mỉm cười, ông biết chính xác là ai qua cách gõ cửa.
Bà Diệp bưng một khay trà thơm đặt lên bàn , hướng Duy Phong làm mặt khá nghiêm trọng :
- Hai đứa lại giận nhau gì à ? Có gì mẹ sẽ bảo con bé sau ! Cậu bạn kia là đến chơi thôi. Không có gì đâu . – một ánh nhìn ẩn ý lướt qua người đàn ông đang uống trà thơm – Đừng ghen nhé Duy Phong ?
Chàng trai bỗng nhiên ho mạnh, anh đưa tay lên ra hiệu cho bà đừng nói thêm gì nữa rồi đứng dậy khỏi ghế , đáp lại một cách thờ ơ :
- Con đi ăn tối !
***
Duy Phong đẩy nhẹ cánh cửa màu trắng…
Trống trơn ! Trên giường, chăn và gấu bông nằm ngổn ngang. Cửa sổ mở toang, gió thổi bay những trang sách trên bàn học.
- Vy Anh ? – Anh bước hẳn vào phòng, cất tiếng gọi nhẹ nhàng.
Khẽ nhướn mày khi không có chút động tĩnh nào phát ra ngoài tiếng thở nhẹ của anh, Duy Phong định quay trở về phòng mình thì bỗng nghe thấy chuỗi âm thanh của tiếng nước xả mạnh.
Lúc tay anh định gõ vào cửa nhà tắm thì bỗng vang lên giọng ngạc nhiên xen lẫn sự vui mừng :
- Mẹ Diệp ạ ? Con quên đem đồ trong này rồi, mẹ lấy pyjama cho con nhé ! Mẹ lấy bộ màu tím nhé bởi vì màu xanh hôm qua con mặc rồi !
Duy Phong tựa người vào cánh cửa, lạnh nhạt nói :
- Tự ra lấy đi !
Vy Anh im lặng thật lâu, làn da trên má trở nên đỏ ửng :
- Anh…gọi mẹ cho em đi.
- Tự ra gọi !
-…
Cô gái nhỏ lúng túng áp tai vào cửa nghe ngóng. Lúc chiều , sau khi giải thích cho cô về vụ đánh ghen, chưa để cô kiểm chứng hay chất vấn thì đã bắt cô về phòng còn anh với Bùi Quang thì đi đâu đó thật lâu…điện thoại của hai người như bị ném vào một xó xỉnh nào đó khi cô đã gọi hơn vài chục cuộc nhưng chỉ đáp lại là tiếng chuông khô khan.
Thật lạ khi cô cũng không thể liên lạc với Trúc Vũ hay Mạnh Vũ để xác định những thắc mắc.
Có một số nghi vấn nảy ra khiến cô phân vân về giới tính của Bùi Quang !
Vì không muốn ai biết đến con người thật của mình nên anh ta dùng những cô gái xung quanh như bức màn che chắn hoàn hảo , còn mình thì…gì đó với Mạnh Vũ ? Minh Thư đã phát hiện ra được bí mật đó nên tránh xa anh ta ?
Trúc Vũ bắt gặp hai chàng trai kia đang vụng trộm nên mới đánh Bùi Quang đến vào viện như thế ?
Vy Anh lắc lắc đầu để những suy nghĩ kia rơi tuột khỏi đầu . Tốt nhất để biết được sự thật thì hãy hỏi thẳng người đã tung ra tin đó.
- Bùi Quang là…gay thật ạ ?
Duy Phong bỏ ngoài tai câu hỏi ngớ ngẩn của cô, anh nhíu mày :
- Này, không lạnh à ! Đi ra đây !
- Em…Hoàng Duy Phong vĩ đại, anh có thể lấy đồ cho em không ? Pyjama ấy ?
Sau một vài phút đảo tung tủ quần áo vốn rất ngăn nắp của Vy Anh, Duy Phong chọn đúng bộ màu tím, ném qua khe cửa mà cô vừa hé.
Lúc Vy Anh bước khỏi cửa thì chỉ không thấy bóng người nào nữa, có điều , cửa sổ đã được đóng kín. Cô biết được mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa trở lại bình thường như trước, là do vấn đề kia vẫn chưa được đem ra giải quyết…
Có chăng chỉ là né tránh , và mình cô tìm cách …mà những cách cô đưa ra sẽ dẫn đến những điều tồi tệ hơn…
Chẳng phải là anh càng thêm tức giận kể từ hôm ấy cho đến lúc cô ngã vào không trung hay sao…
***
Bầu trời đêm đặc quánh sau trận mưa xối xả lúc chiều muộn, mặt trăng uể oải nằm ườn sau những bóng mây xám xịt.
Bãi cỏ rủ xuống bởi những hạt nước lóng lanh còn đọng nặng trĩu trên từng nhành ba lá xanh mướt.
Chàng trai hơi cúi mặt , dáng người cao lớn hòa lẫn vào bóng tối, vẫn thói quen như cũ, anh nghiêng mắt nhìn chiếc xích đu gỗ đang không ngừng đung đưa trước sự trêu đùa của những ngón gió đêm .
Có tiếng chân, có người tiến đền gần anh…Biết hết thảy những điều đó nhưng anh vẫn giữ nguyên khoảng lặng của riêng mình.
Duy Phong đứng yên, lòng mơn man bởi đôi bàn tay bé xíu đang giữ chặt áo anh, bờ má mềm mại dụi áp vào lưng anh, miệng phát ra những thanh âm khe khẽ :
- Hoàng Duy Phong vĩ đại ! Nếu anh không tha thứ cho em, em cũng mặc kệ luôn ! Anh đi đâu em cũng theo, em sẽ làm phiền anh, không để anh gặp bất kì người con gái nào ngoài em cả ! – Vy Anh di di ngón tay trên lưng anh – Bố Khánh chiều em nhất, bố sẽ không chấp nhận ai khác em làm con dâu ! Nếu anh không tha cho em, anh sẽ ế cả đời !
Duy Phong khẽ đẩy cô ra, anh quay người nhìn sâu vào mắt cô, khoé môi có nét cười ẩn hiện :
- Nếu anh chấp nhận độc thân ?
Hm…Vy Anh rơi vào lúng túng sau đó nắm chặt tay đầy quyết tâm, mắt đối thẳng với anh, nói thật to rõ :
- Hoàng Duy Phong ! Em cầu hôn anh !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay