Cố Thanh Bùi đúng lúc trở lại, giúp Hà Cố đỡ xấu hổ.
Nhìn thấy hai người ngồi cùng nhau, Cố Thanh Bùi trêu đùa:"Tiệp Dư, anh phát hiện em rất có hứng thú với Hà Cố đấy nhé."
Trang Tiệp Dư không e dè nói:"Đúng vậy, anh không cảm thấy anh ấy rất thú vị à?"
Cố Thanh Bùi cười bí hiểm:"Có chút thú vị."
Hà Cố thấy không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng.
Cố Thanh Bùi cười ha ha:"Được rồi, không trêu chú nữa."
Trang Tiệp Dư rót rượu cho Hà Cố, ba người cùng cụng ly.
Trang Tiệp Dư rất thích náo nhiệt, từ Hà Cố ca gọi đi gọi lại đã biến thành "Cố thúc thúc", Cố Thanh Bùi bị cậu chọc cho cười không ngớt, Hà Cố thì ngại cực kỳ.
Cuối cùng, hai người vẫn là thêm bạn bè trên wechat, Trang Tiệp Dư ôm cổ Hà Cố ép anh chấp nhận lời mời, tuyệt đối không được xóa, nếu không sẽ không buông tay, cuối cùng Hà Cố chỉ đành đáp ứng.
Tuy rằng anh cảm thấy đau đầu vì Trang Tiệp Dư, nhưng có người biết đùa giỡn để thay đổi bầu không khí thế này, quả thực tâm trạng tốt lên.
Buổi tối hôm đó về đến nhà, Hà Cố phát hiện khe cửa nhét một phong thư, mở ra xem, là một tấm vé VIP trong buổi concert của Tống Cư Hàn và một cái thẻ đỗ xe chuyên dụng, còn có mảnh giấy nhớ tiểu Tùng lưu lại:"Ca, đợi anh đến đó."
Hà Cố rung rung tấm vé, chậm rãi áp lên mắt, còn có thể ngửi thấy mùi mực nhè nhẹ.
Đi? Hay không đi đây?
Kỳ thật từ tỉnh Giang Tô ngồi tàu cao tốc về cũng chỉ mất hai tiếng, concert bắt đầu từ 8 giờ tối, hoàn toàn có thể đến kịp.
Concert mấy năm nay của Tống Cư Hàn, ngoài mấy buổi diễn ở ngoại quốc anh không có thời gian đi, chỉ cần ở trong nước, một buổi anh cũng không bỏ lỡ, việc này dường như đã trở thành một loại nghi thức. Muốn phá vỡ một tín ngưỡng nào đó, có lẽ nên bắt đầu từ nghi thức mang tính tượng trưng này.
Khi đi qua thùng rác, Hà Cố do dự một lúc, vẫn là đặt tấm vé đó vào trong ngăn kéo.
Ngày Nguyên Đán hôm ấy, công ty phái xe đưa bọn họ đi Giang Tô, buổi trưa mở tiệc ăn uống một bữa, buổi chiều tiến hành nghi thức cắt băng khánh thành. Là kỹ sư chính của hạng mục này, anh còn phải phát biểu cảm nghĩ, nhưng anh cứ trong tình trạng thất thần, may mà việc phát biểu cảm nghĩ cũng không cần tài ăn nói gì lớn lao lắm.
Sau khi nghi thức cắt băng kết thúc, phía chính phủ còn muốn lời bọn họ ở lại ăn cơm tối, những người muốn về sớm có thể về theo xe công ty.
Hà Cố vốn nên ở lại, nhưng anh lấy cớ không thoải mái, nên lên xe về. Bình thường anh cũng không thích mấy chỗ xã giao kiểu thế này, hễ phải uống rượu, nếu trốn được thì anh liền trốn.
Thời điểm về đến nhà, trời đã sập tối, Hà Cố nhìn đồng hồ, hơn 7 giờ.
Anh sờ sờ bụng, hơi đói chút, bèn tùy tiện hâm lại vài món, vừa ăn, vừa không ngừng xem đồng hồ.
Concert...sắp bắt đầu rồi nhỉ.
Cho dù hiện tại đến đó cũng đã quá muộn, hôm nay là Nguyên Đán, chắc chắn rất tắc đường, nói không chừng anh vừa đến, concert đã sắp kết thúc rồi, chẳng bằng ở nhà xem phát trực tiếp.
Hà Cố mở TV, kênh giải trí quả nhiên đang phát trực tiếp buổi concert đón năm mới của Tống Cư Hàn. Nhìn ánh đèn sáng rực trên sân khấu, nam nhân khuynh đảo chúng sinh, dưới đài hàng vạn fans đang điên cuồng chỉ vì hắn.
Âm nhạc truyền ra từ trong TV thay đổi quá nhiều, nhưng vẫn khiến người ta say mê không thôi. Hà Cố cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, như là đang dâng trào theo tiết tấu âm nhạc. Anh nắm chặt tay, đấu tranh trong chốc lát, hung hăng nện xuống sofa, đứng phắt dậy, cầm áo khoác và vé, xông như bay ra ngoài.
Anh muốn nhìn, muốn nhìn một Tống Cư Hàn đứng trên sân khấu lớn kia như một bậc đế vương thỏa sức hát ca, muốn nhìn một Tống Cư Hàn vừa ngông cuồng vừa tập trung biểu diễn, sự chuyên tâm cùng nhiệt tình kia, là thứ chẳng thể nhìn thấy ở bất cứ sự việc, bất cứ con người nào. Có lẽ nguyên nhân khiến anh thích đến xem buổi concert của Tống Cư Hàn, chính là vì muốn nhìn bộ dạng Tống Cư Hàn chân thành yêu một thứ gì đó.
Bộ dạng đó thực sự rất mê người, đáng tiếc, vĩnh viễn không thể thuộc về anh.
Hà Cố nhảy lên xe, lái đến sân vận động với tốc độ nhanh nhất, đường quả nhiên vô cùng đông, anh không ngừng nhìn thời gian, lòng nóng như lửa đốt.
Cho dù có thể nghe hoàn chỉnh một bài cũng tốt lắm rồi.
Khi đến sân vận động, đã hơn 9 giờ, Hà Cố xuất vé, do sân vận động chật ních người, nên nhân viên đích thân dẫn anh đi vào từ phía sau cánh gà, nhưng đến chỗ ngồi, lại phát hiện vị trí của anh đã bị người ta chiếm mất, nhân viên định lên đuổi người, Hà Cố nói:"Bỏ đi, tôi đứng đây xem cũng được, sắp kết thúc rồi." Anh nhận ra đó là bạn gái của tiểu Tùng, hiện tại anh đứng chéo sân khấu chính, kỳ thực cách Tống Cư Hàn rất gần, cũng thấy rất rõ ràng, chỉ là có thiết bị che mất, Tống Cư Hàn không dễ chú ý đến anh, như vậy ngược lại càng tốt.
"Tiên sinh, thế này không hay lắm, vé của ngài là vị trí tốt nhất."
"Không sao, cậu mau đi làm việc đi."
Vị trí của Hà Cố cách loa hơi gần, âm nhạc đinh tai nhức óc, tiếng hò hét của fans như làm rung chuyển trời đất, nhưng trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, tiếng ca của Tống Cư Hàn như một dòng chảy, mạnh mẽ chảy vào trong trái tim anh, theo dòng máu chảy đến khắp các bộ phận của anh, khiến toàn thân anh run lên.
Người đàn ông trên sân khấu như trung tâm vũ trụ, điểm dừng thời gian, hắn nắm trong tay trái tim của mỗi người ở nơi đây, chúng lên xuống theo cảm xúc của hắn, Hà Cố nhìn chằm chằm hắn, tất cả những ký ức tràn về, nháy mắt lấp đầy đại não anh, cuối cùng tất cả đều biến thành dục niệm mãnh liệt. Anh thực sự muốn ôm lấy Tống Cư Hàn, muốn trong mắt người này chỉ có mình anh, chỉ hát vì anh.
Thật muốn có được hắn, muốn độc chiếm hắn, rất muốn rất muốn, khát vọng đó hận không thể phá vỡ rào cản xác thịt, tự nhiên bay bổng giữa đất trời.
Một tiếng trống nặng nề truyền đến, Hà Cố hoàn toàn bừng tỉnh, anh thở mạnh một hơi, cả kinh trừng lớn hai mắt.
Anh đang nghĩ gì vậy? Anh không nên nghĩ thế này từ lâu rồi!
Hát xong một bài, Tống Cư Hàn ho nhẹ một tiếng, dùng thanh âm ôn nhu mà lười biếng mang theo ý cười:"Mọi người nghe có vui không?"
Fans hận không thể dùng toàn bộ sức lực để hét, tranh nhau hét vang, hy vọng tiếng của mình có thể lọt vào lỗ tai của thiên thần. Đáng tiếc, người yêu Tống Cư Hàn quá nhiều, hắn có thể nhìn thấy, nghe thấy ai chứ.
Tống Cư Hàn cười nhẹ hai tiếng:"Các bạn vui là được, tôi hát chính là vì để mọi người nghe thật vui vẻ."
Hà Cố nhịn không được ôm lấy trái tim, trái tim này không nghe lời anh, thực sự sắp nảy ra khỏi cổ họng rồi.
Tống Cư Hàn hát xong bài cuối cùng, trong tiếng "encore" ngập trời, hắn lại hát thêm hai bài, buổi concert mới chấm dứt trong bầu không khí cực kỳ "high".
Hà Cố vốn định rời đi theo dòng người, nhưng đi được nửa đường, anh lại quay lại, anh muốn nhìn thấy Tống Cư Hàn, rất rất muốn nhìn thấy.
Anh chen chúc hồi lâu, rốt cuộc về đến vị trí ban nãy, anh muốn xuyên qua cánh gà đi tìm Tống Cư Hàn, nhưng bị nhân viên ngăn cản, anh định gọi điện cho tiểu Tùng, vừa hay gặp phải người trong ban nhạc của Tống Cư Hàn.
"Ai, đây không phải Hà Cố sao, anh đến đây lúc nào thế? Lúc nãy không thấy anh."
"Ừm, tôi đến muộn." Hà Cố nói, "A Sinh, có thể để tôi vào không?"
"Không vấn đề." A Sinh nói vài ba câu với nhân viên, họ liền cho Hà Cố vào.
"A Sinh, Cư Hàn ở phòng nghỉ à?"
"Chắc vậy, vừa xuống sân khấu đã chẳng thấy bóng dáng đâu, có khi đang mót, haha haha." A Sinh chỉ đường cho anh, "Đi dọc con đường này, đến cuối rẽ phải là thấy phòng nghỉ, tôi về nhà chơi với con trước đây."
"Được, cảm ơn, tạm biệt." Hà Cố bước nhanh theo hành lang, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Thấy Tống Cư Hàn thì phải nói gì nhỉ? Hay là về, coi như anh chưa từng đến...Trong lòng anh nghĩ như vậy, bước chân lại chẳng nghe lời mà rẽ vào góc, trước mắt xuất hiện một loạt phòng nghỉ, bên trên dán tên của các thành viên trong đội của Tống Cư Hàn, gian cuối cùng, chính là của Tống Cư Hàn.
Hà Cố hít một hơi sâu, đi đến định gõ cửa, tay vừa nâng lên, anh liền ngây ngẩn cả người.
Trong phòng nghỉ truyền đến tiếng thở dốc nặng nề cùng âm thanh va chạm, một thanh âm động tình không ngừng gọi "Hàn ca", còn kèm theo tiếng rên trầm thấp vì không thể áp chế nổi.
Cả người Hà Cố cứng ngắc. Anh có chút không biết làm gì nhìn tứ phía, cũng may là chẳng có ai, không ai có thể nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác chật vật của anh lúc này.
Anh lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, khắc đó, anh chỉ cảm thấy trái tim đau như dao cắt.
Hà Cố, mày đúng là buồn cười. Hơn 6 năm, hơn 2000 ngày, vẫn chưa đủ để mày hiểu à, tại sao mày vẫn dám ôm ấp hy vọng như thế này?
Anh dùng lực lùi một bước về sau, sau đó quay người nhanh chóng bước đi.
Ngã rẽ đột nhiên có người lao ra, Hà Cố tránh không kịp, hai người liền ᴆụng nhau.
"Aiya...Hà Cố ca?" Tiểu Tùng nhìn thấy Hà Cố thì giật mình thon thót, "Anh, sao anh lại ở đây? Không phải anh không đến sao?"
Sắc mặt Hà Cố trắng bệch, lạnh nhạt nói:"Tôi đến muộn."
Tiểu Tùng căng thẳng nhìn nhìn chỗ cuối góc, nuốt nuốt nước miếng:"Vậy anh...anh đi tìm Hàn ca rồi ạ?"
Hà Cố chẳng ừ hử gì:"Tôi về trước đây." Nói xong anh liền lướt qua tiểu Tùng.
"Ai, ca." Tiểu Tùng vò đầu bứt tai, "Hàn ca không biết anh đến, kỳ thực anh ấy, anh ấy rất mong chờ anh đến đó."
Hà Cố như không nghe thấy, quả thực là chạy trối ૮ɦếƭ.
Đến khi lên xe, Hà Cố vẫn cảm thấy gò má nóng bừng, ngoài hai từ "ngu ngốc", anh chẳng thể tìm được tính từ nào tốt hơn để hình dung bản thân anh hiện tại.
Anh tựa lưng vào ghế, thở hổn hển, mới có thể xoa dịu cơn đau đớn truyền đến từ trái tim một chút.
Không phải đã quen rồi sao, Tống Cư Hàn ngủ với ai, làm gì đến lượt anh quản? Chỉ là hàng loạt những hàng động của Tống Cư Hàn gần đây quá mức mê hoặc, khiến đầu óc anh hồ đồ, mới nghĩ quá nhiều, mới tự chuốc lấy phiền toái.
Đúng là đáng đời.
Hà Cố khởi động xe, hạ tất cả cửa ô tô xuống, để mặc cho gió lạnh mùa đông gào thét cắt vào da thịt anh, đông cứng đầu óc anh.
Xe chạy đến dưới lầu, Tống Cư Hàn cũng gọi điện thoại tới, Hà Cố nhìn tên hiển thị trên màn hình, chậm rãi mở nắp lưng điện thoại, tháo pin ra.
Sau khi về nhà, Hà Cố ngồi lặng trong phòng khách tối đen thật lâu.
Hạng mục được giao phó bên tỉnh Giang Tô, trọng trách lớn nhất trước năm mới xem như xong, tổng giám đốc cho anh ba ngày nghỉ, đối mặt với kỳ nghỉ ngoài mức này, Hà Cố lại chẳng biết nên làm gì. Cuộc sống của anh đúng là quá vô vị, giống như trừ bỏ Tống Cư Hàn, đều không có gì đáng để anh quan tâm và hứng thú.
Như vậy không được a.
Hà Cố suy nghĩ nửa ngày, quyết định đi Thượng Hải thăm mẹ. Anh cầm điện thoại bàn, gọi điện thoại cho bà.
Mẹ anh nhận điện thoại cảm thấy rất bất ngờ:"Hà Cố? Con không sao chứ?"
"Không sao, sao mẹ lại hỏi thế?"
Thanh âm bên kia có chút xấu hổ:"Ừm, tại con bình thường không gọi điện thoại."
"Con không sao, chỉ là ngày kia vừa hay đi Thượng Hải công tác, nên con muốn đến thăm mẹ."
Đầu bên kia yên tĩnh một lúc, thanh âm đột nhiên có chút kích động:"Thật, thật hả? Con muốn đến thăm mẹ sao?"
Hà Cố nghe thanh âm thấp thỏm mang theo sự vui mừng rõ ràng của mẹ, trong lòng cũng có chút xúc động:"Vâng, chúng ta cũng lâu lắm không gặp nhau rồi."
"Được, mấy giờ con xuống máy bay, mẹ đi đón con."
"Không cần đâu, công ty sắp xếp người đi đón rồi ạ, lúc nào đến, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi."
"Được, được, đến rồi con liên lạc với mẹ nhé."
Cúp điện thoại, Hà Cố đi tắm, sau đó liền vùi đầu lên giường.
Chạy cả một ngày, anh đang cực kỳ mệt mỏi, anh vô cùng hối hận đã đến buổi concert kia, thực sự là tự mình chuốc lấy khổ.
Hà Cố bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, nhưng tựa hồ ngủ chưa bao lâu, chợt nghe tiếng mở cửa. Anh đột nhiên bừng tỉnh, là Tống Cư Hàn đến?
Giây tiếp theo, đèn phòng ngủ thình lình vụt sáng, Hà Cố phản xạ có điều kiện che mắt lại, chỉ kịp thấy thân ảnh cao lớn.
Tống Cư Hàn đứng ở cửa, biểu tình cứng ngắc nhìn Hà Cố.
Mắt Hà Cố dần dần thích ứng với ánh sáng, anh buông tay xuống, vùi đầu vào trong chăn.
Tống Cư Hàn bước từng bước lớn lên, lôi Hà Cố từ trong chăn ra:"Đến rồi tại sao không nói với tôi?"
Hà Cố dụi dụi mắt, nhỏ giọng nói:"Tôi rất buồn ngủ."
"Anh rốt cuộc đến lúc nào? Sao tôi không thấy anh!" Tống Cư Hàn thực sự tức giận thở hổn hển.
Hà Cố không chỉ cảm thấy có chút buồn cười, Tống Cư Hàn đang tức cái gì? Anh híp mắt nói:"Đến muộn, concert không tồi."
Sắc mặt Tống Cư Hàn khẽ biến, nghiến răng nghiến lợi nói:"Anh không thể đến sớm chút à? Vị trí tôi đặc biệt dành cho anh..."
"Không sao, tôi nghe rất rõ." Hà Cố cố ý nhấn mạnh vào từ "nghe", nói xong lại cảm thấy bản thân ấu trĩ.
"...Thằng ngu nào để anh vào hậu đài? Không phải nhân viên không được phép vào, cmn ai để anh vào?" Tống Cư Hàn tức giận hét lớn.
"Không ai ngăn cản." Hà Cố ngáp một cái, anh thực sự không còn sức lực đối mặt với Tống Cư Hàn nữa, hoặc là nói, anh không muốn đối mặt, "Tôi thực sự rất buồn ngủ, để tôi ngủ đi." Anh nhắm mắt, dường như ngăn cách Tống Cư Hàn ngoài tầm mắt, liền có thể ngăn cách hắn ra bên ngoài thế giới của anh.
Tống Cư Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt đang nhắm tịt mắt của Hà Cố, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hắn cứng ngắc ngồi trên giường hồi lâu, đột nhiên cúi đầu hôn lên tóc Hà Cố.
Hà Cố không có phản ứng.
Hắn thò tay vào chăn, bàn tay lạnh lẽo tiếp xúc da thịt Hà Cố, Hà Cố run run. Hắn càng được một tấc lại muốn tiến một thước, tùy tiện vuốt ve.
Hà Cố giãy giãy trong chăn, đang định né tránh, Tống Cư Hàn lật người áp lên anh, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống gò má, cổ, иgự¢, bàn tay lôi áo ngủ rộng thùng thình.
Lúc này, Hà Cố hoàn toàn tỉnh táo, liều mạng giãy dụa, dùng hết sức đẩy Tống Cư Hàn.
Tống Cư Hàn tức giận:"Anh làm gì đấy!"
Ánh mắt Hà Cố đỏ bừng, hung hăng đẩy Tống Cư Hàn, cả người cũng bắn ra theo, rống lên với âm lượng to hơn Tống Cư Hàn:"Cậu đang làm cái gì!"
Áo sơ mi của Tống Cư Hàn mỏng, mái tóc hỗn độn, trên mặt còn lớp trang điểm chưa tẩy hết, cộng thêm biểu tình kinh ngạc lại có vài phần ủy khuất, vừa nhếch nhác, lại vừa lộ ra vài phần đáng thương. Chỉ là chút đáng thương đó khi phục hồi tinh thần lại, nháy mắt liền biến thành cơn giận ngút trời:"Anh đủ chưa! Anh náo cái rắm à! Khoảng thời gian này anh để tôi yên ổn ngày nào chưa? Chuyện lần trước cmn tôi đã xin lỗi rồi, anh còn muốn thế nào?! Có phải sắp đến thời mãn kinh, nên anh dám lên mặt với tôi!"
Vạt áo Hà Cố mở lớn, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng kịch liệt, khi đối diện với Tống Cư Hàn, cảm giác áp bách đó khiến anh buộc phải tốn thêm vài lần sức lực mới có thể hít thở một hơi, nhưng anh đã quen rồi, ở bên Tống Cư Hàn, trước giờ đều không phải chuyện thoải mái, buồn cười là tại sao vẫn có nhiều người muốn tiếp cận đại minh tinh kiêu căng thành thói này như vậy.
Hà Cố thõng vai, trầm giọng nói:"Hôm nay tôi mệt lắm rồi, cậu có thể để tôi nghỉ ngơi không?"
Biểu tình trên mặt Tống Cư Hàn có vài phần vặn vẹo, hắn nắm chặt tay thành quyền, nhìn nét mệt mỏi trên mặt Hà Cố, cuối cùng nhịn cơn tức giận, hắn đứng dậy đi vào phòng tắm.
Hà Cố ngã về giường, nhất thời dường như ngay cả sức lực cử động ngón tay cũng không có.
Anh ngây người nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm truyền tới.
Một lát sau, tiếng nước ngừng lại, Tống Cư Hàn một thân hơi nước, lần nữa chui vào trong chăn, sau đó ôm chặt Hà Cố, thấp giọng nói:"Chúng ta lâu lắm rồi không làm."
Hà Cố giả bộ ngủ.
Tống Cư Hàn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nhỏ giọng phàn nàn:"Sao anh ngày càng đối xử tệ với tôi vậy?"