Tri âm báo đápTiếng vó ngựa vang vọng, gió bụi mịt mờ.
Xa phu hô dài một tiếng rồi dừng ngay trước đại môn Dật Long Sơn Trang. Sơn Trang khí phái phi phàm, mã xa cũ kỹ kia phi vào bức tranh ấy tạo nên cảnh tượng đối lập đến nực cười.
“Thiếu gia, tới rồi.” Xa phu nói với người ngồi trong xe.
Khẽ vén màn xe, một nam nhân ăn mặc giản dị bước xuống. Y ăn vận mộc mạc, có điểm keo kiệt, thậm chí còn thua xa gã xa phu kia, thân hình gầy yếu, diện mục tuy là thanh tú nhưng nhìn kiểu gì cũng chỉ ra dáng thư sinh nhu nhược mà thôi.
“Bao năm qua đi, nhận không ra Sơn Trang nữa rồi.” Y mỉm cười hiền hòa, má phải hiện lên dấu lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Xa phu quay vào xe lấy hành lý, theo nam nhân đi tới trước cửa, gõ cửa ầm ầm. Sơn trang đại môn to mà dày, sừng sững khí phách. Lát sau, đại môn chậm rãi mở, một tiểu hài giữ cửa ló đầu ra.
Nam nhân vẻ mặt hòa ái, nói: “Vị tiểu ca này, xin hỏi Hoắc Lão Gia có nhà không?”
Tiểu hài giữ cửa nhìn qua trang phục của lão, liếc mắt khinh thường, nói: “Hỏi lão gia nhà ta? Ngươi là ai chứ?”
Nam nhân chắp tay hồi lễ, khách khí nói: “Thỉnh tiểu ca thông báo một tiếng, vãn bối Tiết Niệm Chung đến bái phỏng Hoắc Lão Gia.”
(bái phỏng: từ dùng để chỉ sự gặp với người lớn tuổi hơn)
“Tiết, Tiết cái gì?”
“Tiết Niệm Chung.”
“Đã biết, chờ chút đi.” Tiểu hài giữ cửa hừ một tiếng, sắc mặt như thấy cẩu hoang, khinh miệt đóng sập đại môn lại.
Đối mặt với đại môn bị đóng lại một cách thô lỗ, xa phu không khỏi phẫn nộ nói: “Thiếu gia, tiểu tử này cẩu nhãn khán nhân đê, thật đáng giận!”
(cẩu nhãn khán nhân đê: mắt chó nhìn người đâu cũng ra thấp hèn)
“Thanh Bình, không được nói bậy!” Tiết Niệm Chung vẻ mặt nghiêm túc trách mắng, do y ăn mặc nghèo nàn, dáng vẻ hủ lậu, cũng chẳng trách ai được.
Thanh Bình bĩu môi, lại hỏi: “Thiếu gia về xe nghỉ ngơi hay đứng chờ ở đây?”
Tiết Niệm Chung nghĩ nghĩ rồi nói: “Chờ đi.”
Hai người chờ một lúc liền nghe thấy bên trong có tiếng động càng lúc càng lớn, hệt như đang tổ chức yến hội. Hai cửa đại môn mở toang, một đám người túa ra, lập tức chia thành hai hàng trang nghiêm. Tiết Niệm Chung và Thanh Bình hoảng sợ không khỏi lùi lại mấy bước.
Hai hàng người cung kính cúi đầu, “Cung nghênh Tiết công tử!”
Tiết Niệm Chung còn chưa kịp tiêu hóa những chuyện đang xảy ra, đã thấy một lão tử vận y phục thêu hoa tiến ra, chính là Dật Long Trang Trang chủ Hoắc Dịch Toàn.
“Tiết hiền điệt, mời vào mau!” Hoắc Dịch Toàn hô lớn, thanh âm sang sảng.
Tiết Niệm Chung rất chi khi*p sợ, vội vàng hành lễ: “Niệm Chung vấn an Hoắc bá phụ.” Dứt lời liền định quỳ xuống khấu chào.
Hoắc Dịch Toàn nhanh tay lẹ mắt, một phen giữ chặt cánh tay Tiết Niệm Chung: “Miễn miễn, hiền điệt mau theo lão phu vào đây.”
Tiết Niệm Chung vốn thể trạng thư sinh, mà bị một Hoắc Dịch Toàn tuy tuổi đã già, nhưng hàng năm tập võ, tráng kiện kiêu hùng, lôi kéo xềnh xệch thì có cảm giác mình giống như trang giấy mỏng phất phơ theo gió, bị lôi nghiêng ngả lảo đảo vào sơn trang.
Thanh Bình thấy thế lập tức đuổi theo, vừa lúc thấy trong hàng người nghênh đón có tên hài tử giữ môn kia, liền hướng phía hắn vênh váo tự đắc hừ một tiếng.
Dật Long Sơn Trang hiện ra nguy nga tráng lệ tựa như một tòa thành nhỏ, cảnh trí đồ sộ, cái gì cần có đều có. Hoắc Dịch Toàn một đường thao thao bất tuyệt, Tiết Niệm Chung vì cản không nổi cước bộ của lão đành phải một đường bám chân. Thanh Bình gắt gao đuổi theo, hết nhìn đông lại ngó tây, rất giống nông dân vào thành. Mà xe ngựa cũ nát của bọn họ ngoài cửa đã bị sơn trang hạ nhân tha đi mà quẳng vào chốn nào không hay.
Tới tòa ốc chủ, Tiết Niệm Chung mới có thể dừng bước nghỉ ngơi, thở hổn hển không thôi. Bọn hạ nhân hầu hạ y ngồi, dâng trà ngon, giục uống một hớp to rồi mới để y ngồi yên để nghỉ mệt.
Hoắc Dịch Toàn tâm tình rất tốt, hào sảng nói: “Hiền điệt khó được dịp đến đây nên nhất định phải ở lại với ta thêm vài ngày.”
“Niệm Chung cảm tạ thịnh tình của bá phụ.” Tiết Niệm Chung nho nhã lễ độ nói: “Gia phụ vừa mất, trong nhà sự vụ rườm rà, vẫn chưa tới bái phóng bá phụ, xin bá phụ miễn thứ.”
Hoắc Dịch Toàn không khỏi thở dài. “Ai, thoắt cái đã hai mươi năm, năm đó Hoắc gia ta bị gian nhân hãm hại, vào lúc hung hiểm gia sản bị tịch thu, toàn gia suýt bị trảm thì gia phụ xét rõ vụ việc, tẩy sạch oan khuất cho ta, đại ân đại đức Hoắc mỗ suốt đời khó quên.”
“Bá phụ nói quá lời, rửa sạch án oan là trách nhiệm của phụ thân.” Nhắc tới phụ thân, Tiết Niệm Chung không khỏi tự hào.
Hoắc Dịch Toàn lại thán một tiếng, “Hiền điệt giờ nối nghiệp phụ thân, làm việc cần phải thận trọng, đừng làm ô uế thanh danh của cha ngươi.”
“Bá phụ giáo huấn rất phải, Niệm Chung khắc ghi trong lòng.” Tiết Niệm Chung vẻ mặt kiên định.
Hoắc Dịch Toàn vừa lòng gật gật đầu, nói: “Hiền điệt năm nay cũng 22 rồi nhỉ?”
“Dạ đúng.” Tiết Niệm Chung thấy thời cơ đã đến, liền nói ra mục đích chuyến đi của y: “Không dối gạt bá phụ, vãn bối lần này đến là vì định ước kết thân năm xưa của hai nhà.”
Hoắc Dịch Toàn vừa nghe đã reo lên: “Đúng đúng, năm đó Tiết Thanh Thiên cứu Hoắc Gia ta, lão phu muôn phần cảm kích, lúc đó còn mặt dày muốn kết làm thân gia với người.” Dứt lời, lại cười một trận sang sảng.
“Phụ thân lúc sinh tiền cũng thường xuyên nhắc tới việc hôn nhân này, nhưng vì chất tử tuổi nhỏ nên chậm chạp chưa tới cửa cầu hôn. Thân phụ cũng vừa mất, cũng không thể đến cầu hôn ngay.”
Nói tới đây Tiết Niệm Chung mặt ửng hồng lên: “Mà nay giữ đạo hiếu đã đầy ba năm, mẫu thân lại thúc giục, Niệm Chung liền đến ngay để xin phép bá phụ.”
“Đúng, ngươi cũng nên thành gia rồi.” Hoắc Dịch Toàn cực kỳ đồng thuận, hoàn toàn tán thành.
Tiết Niệm Chung liếc nhìn Thanh Bình một cái. Thanh Bình vội vàng mở hành trang, lấy ra một rương nhỏ, bên trong là nữ trang và bạc nén. Sơn Trang nha hoàn tò mò nhìn, nhịn không được che miệng cười rộ lên. Tiết Gia ba đời đều là thanh quan, chưa bao giờ tham lam một đồng một nén, trong nhà vốn chẳng giàu có, được bao nhiêu đây cũng xem như đã gom toàn bộ gia sản rồi.
Tiết Niệm Chung hai tay dâng về phía Hoắc Dịch Toàn: “Thỉnh bá phụ thu nhận sính lễ.”
Hoắc Dịch Toàn nhất thời sửng sốt, tay ngưng lại trên không, chẳng dám nhận. Lão có thể thề với trời, lão tuyệt đối không phải vì ghét bỏ sính lễ ít ỏi. Dựa vào ân tình Tiết gia đối với Hoắc gia, không đưa sính phẩm, không màng hôn lễ, lão cũng vui vẻ, nhưng - “Hiền điệt a, cái này…”
“Bá phụ có gì khó nói sao?” Tiết Niệm Chung sắc mặt càng hồng, y biết Hoắc gia bây giờ đã khác xưa rất nhiều, giờ chạy tới kết thân, đúng là trèo cao quá mức.
“Thật cũng không phải…” Hoắc Dịch Toàn thấy mặt Tiết Niệm Chung lộ vẻ thất vọng, không khỏi thầm chửi bản thân. Tiết Gia đối với ngươi có ân, hôn sự này lại cho chính mình hứa, há có thể nói không giữ lời?
Cho nên lão cắn răng ôm lấy cái rương nhỏ, đóng lại nhẹ nhàng, nói: “Được rồi, cứ làm như vậy đi!”
“Dạ?” Tiết Niệm Chung vẻ mặt chất phác.
Hoắc Dịch Toàn ôm chặt sính lễ, nói: “Hiền điệt, cứ tạm nghỉ ngơi đi, sắp xếp mọi sự xong liền cho hai đứa thành thân luôn.”
Tiết Niệm Chung rất cảm động, cuống quít quỳ xuống nói: “Tạ ơn bá phụ… Không, nhạc phụ đại nhân.”
“Ha hả, hảo hảo!” Hoắc Dịch Toàn lập tức đỡ y dậy. Nguyện vọng suốt đời của lão là được thành thông gia với Tiết Gia, hiện giờ sắp thành sự thật! Lão phân phó một hạ nhân hầu hạ Tiết Niệm Chung, rồi ra lệnh cho một hạ nhân khác: “Đi gọi Đại tiểu thư đến thư phòng, ta có việc cần nói.”
Gã sai vặt nghe được cảm thấy vô cùng sửng sốt, khó hiểu hỏi ngược lại: “Đại, đại… Đại tiểu thư?”
Hoắc Dịch Toàn giơ cước đá vào ௱ôЛƓ hắn, mắng: “Ta nói Đại tiểu thư thì là Đại tiểu thư. Ngươi chạy nhanh đi!”
Gã sai vặt ngã đập mặt xuống đất ௱ôЛƓ chổng lên trời, nhô người lên gãi gãi đầu, vẻ mặt quỷ dị chạy biến. Tiết Niệm Chung nhìn hắn chạy đi, cảm thấy có điểm kỳ quái, nhưng cũng không để ý nhiều.