Đông Tâm vừa nhấc điện thoại lên thì Tô Yến bên kia đã vội vàng nói: "Tiểu Koala!"
Lời nói vừa thốt ra, cả hai người đều sửng sốt. Đông Tâm hồi còn đi học rất hay ngủ, từng lập kỷ lục ngủ gật bốn tiết liên tục. Sau đó vì chuyện này mà Đông Tâm đã bị phạt đứng, nhưng trong quá trình đứng chịu phạt cô lại ngủ gật một lần nữa, cho nên mới có biệt danh là "Tiểu Koala."
Nhưng từ sau khi Đông Tâm tốt nghiệp đã không có ai gọi cô bằng cái tên đó nữa, cho nên đột nhiên nghe Tô Yến gọi mình như vậy cô mới có chút giật mình. Mà đầu bên kia, hiển nhiên do quá gấp nên Tô Yến mới thốt ra cái tên đó, vội vàng ho khan: "Đông Tâm...."
Đông Tâm ừ một tiếng: "Có chuyện gì không?"
Tô Yến nói: "Trên Weibo chính thức của
có rất nhiều fan đã để lại bình luận hỏi thăm về sự việc sao chép năm đó, hơn nữa.....có rất nhiều bình luận nhắm vào em. Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại có chuyện này?"
Đông Tâm vừa nghe mới biết hóa ra Chi Chi không nói dối, thực sự có người tới Weibo của để chứng thực.... Rốt cuộc cô khiến người kia hận mình đến mức nào mà người đó lại còn khiến tất cả mọi người đi đẩy bức tường nghiêng là cô đây? Hay là, năm đó trong cái vòng tròn truyện tranh này cô đã đắc tội không ít người mà mình không biết?
Trong lúc tâm trí Đông Tâm đang bay xa vạn dặm thì Tô Yến lại gọi cô một tiếng, lôi cô trở lại hiện thực. Đông Tâm nói: "Không có gì, chỉ là gần đây tôi bắt đầu vẽ tranh tiếp một lần nữa mà thôi. Có người lôi được tên thật của tôi ra cho nên mới xảy ra chuyện này. Anh không cần phải quan tâm bọn họ, cứ để bọn họ thích nói gì thì nói."
Hg
Nói xong Đông Tâm mới nhận ra điều không đúng. Nói không chừng điều Tô Yến quan tâm căn bản không phải dân mạng chửi cô như thế nào, mà điều anh ta quan tâm chỉ là làm sao để giữ gìn hình tượng của mà thôi. Gọi điện thoại cho cô cũng chỉ là theo phép lịch sự. Nghĩ đến đây, Đông Tâm đang định lên tiếng thì đầu bên kia Tô Yến liền thốt lên: "Chướng ngại vẽ tranh của em khỏi rồi sao?"
Đông Tâm nghe xong theo bản năng liền cong cong khóe miệng. Thì ra Tô Yến cũng biết chuyện chướng ngại vẽ tranh của cô ư? Ai nói với anh ta? Tô Lịch? Văn Tử? Hay là..... Chính mình?
Đông Tâm ho nhẹ: "Ừ."
Bên kia, Tô Yến nghe xong liền lặp đi lặp lại 3, 4 câu "Tốt quá rồi!", cuối cùng nói tiếp: "Đông Tâm, em có thể khôi phục được thật là quá quá tốt rồi. Anh vẫn luôn đợi ngày này, rốt cuộc...." đang nói dường như cũng nhận ra bản thân quá xúc động, Tô Yến mới nói được một nửa liền dừng lại. Đông Tâm thở dài một hơi, trong thoáng chốc bầu không khí liền trở nên xấu hổ.
Nhắc tới chướng ngại vẽ tranh cô liền không tự chủ được mà nhớ tới sự kiện bị vu oan năm đó, nhớ tới chuyện mình bị vu oan xong lại không tự chủ mà nhớ đến thái độ của Tô Yến. Chuyện cũ nhắc lại, sẹo cũ bóc ra, hai người sao có thể không xấu hổ được chứ? Sao có thể không khó xử được đây?
Đông Tâm cố tình nói lảng sang chuyện khác: "Chuyện chính là như vậy. Bên phía các anh cần xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế, không cần để ý đến tôi. Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây." Nói xong Đông Tâm định tắt điện thoại nhưng vừa nhấc điện thoại ra khỏi tai thì Đông Tâm lại nghe Tô Yến thấp giọng nói: "Đông Tâm....."
Đông Tâm đưa lại điện thoại lên, "Sao?"
"Nếu....nếu em muốn anh đứng ra giải thích tình huống năm đó, anh....."
"Không cần." Không đợi Tô Yến nói xong Đông Tâm liền dứt khoát cắt ngang lời đối phương: "Tạm biệt." Nói xong liền lập tức cúp máy. Nếu năm đó Tô Yến đã lựa chọn sự nghiệp và tiền đồ của mình, không chịu đứng ra nói chuyện vì cô thì bây giờ đứng ra còn có tác dụng gì nữa?
------------
Nháo một hồi, Đông Tâm chính thức bùng nổ. Thông báo nhắc nhở không ngừng, tin nhắn bình luận trên Weibo cũng không ngừng tuôn tới. Suốt một buổi chiều, Đông Tâm chỉ trả lời tin nhắn Wechat và Khấu Khấu của bạn bè thôi cũng bận đến sứt đầu mẻ trán luôn rồi. May mà bạn bè của cô phần lớn đều tương đối lý trí, đều trấn an cô đừng suy nghĩ nhiều, nói sóng gió nào rồi cũng sẽ qua, khuyên cô không nên quá để tâm đến những bình luận trên Weibo. Hơn nữa, điều khiến Đông Tâm ngàn vạn lần không ngờ tới chính là tất cả những biên tập đã từng hợp tác với cô đều bày tỏ trên Weibo là tin tưởng cách làm người của cô, nếu đến người như cô cũng bị nghi ngờ có liên quan đến sao chép thì bọn họ sẽ không làm cái nghề này nữa.
Nhưng so với tương tác của nhóm tác giả thì nhóm fans lại không lý trí được như thế.
Weibo của Đông Tâm, còn cả trang chủ truyện tranh nữa, ngôn từ kiểu gì cũng có. Mắng cô, ồn ào yêu cầu cô đứng ra giải thích, nói cô đã phụ với sự nổi tiếng năm đó, vân vân và mây mây. Trong đó, có một tiểu cô nương có ID là vẫn luôn nói giúp cho Đông Tâm.
ID này được coi là độc giả lớn tuổi nhất của Đông Tâm, năm đó lúc Đông Tâm vừa mới xuất đạo tiểu cô nương vẫn còn đang học cấp ba. Đông Tâm còn nhớ trước khi trọng sinh cô bé này vẫn còn nhắn tin với cô, muốn hỏi có phải cô học đại học H khong. Lời nói năm đó của cô bé này đến bây giờ Đông Tâm vẫn còn nhớ. Cô bé nói: "Em nhất định phải cố gắng hết sức để thi vào đại học H. Vì sao em muốn thì vào đại học H ư, đương nhiên là vì Đồng Tâm của em cũng học ở trường đó rồi ^_^"
Thật không ngờ qua nhiều năm như vậy rồi mà cô bé này vẫn luôn kiên trì như thế. Không quan tâm cô bị người ta khiển trách, nghi ngờ, cô bé vẫn lựa chọn tin tưởng cô. Nghĩ đến dây. Đông Tâm vừa cảm động lại cảm khái, còn đang suy nghĩ không biết cô bé năm đó có thi đậu đại học hay không thì lại có một tin nhắn mới.
Đông Tâm mở ra, khụ, đúng là vừa nhắc đến Tào Thào thì Tào Tháo liền tới. Tin nhắn mới đúng là của. Đông Tâm kéo lên trên liền thấy cả ngày hôm nay đã nhắn cho cô đến 7, 8 cái tin nhắn. Nội dung đều liên quan đến sự kiện sao chép kia.
1-14 15:38
乃út kí: <Đại Đại, em thấy trên Mạn Mộng có nhắc đến chị? Chuyện đó có phải thật không ạ? Tên thật của chị là Đông Tâm sao?>
1-14 16:07
乃út kí: <Đại Đại, cầu giải thích a. Em thật sự không thể tiếp nhận được chuyện chị chính là Đông Tâm kia. Chị mau nói cho em biết chị không phải là đồ sao chép kia điiii! Trong này nhất định là có hiểu lầm đúng không??>
1-14 16:22
乃út kí:
1-14 16:38
乃út kí: <Đại Đại, có phải chị thấy những bình luận mắng mỏ đó mà đau lòng đến mức trốn đi rồi không? Xoa đầu-ing, Đại Đại đừng nhụt chí, cũng đừng buồn bực làm gì, chị còn tụi em mà! Em thích chị nhiều năm như vậy, em cũng tin tưởng cách làm người của chị, tin tưởng ánh mắt của mình. Em sẽ luôn ủng hộ chị, chị không cần quan tâm đến mấy cái bình luận mắng mỏ đó làm gì cả. Chỉ cần là chị nói, em sẽ đều tin hết.>
1-14 17:00
乃út kí: <Đại Đại, không cần đi xem mấy cái bình luận rác rưởi đó. Không cần đi xem mấy cái bình luận rác rưởi đó. Không cần đi xem mấy cái bình luận rác rưởi đó! Điều quan trọng phải nói ba lần! Đại Đại cố lên, chị chỉ cần chăm chỉ vẽ truyện thôi là được rồi. Cuối cùng em muốn hỏi chị lại một lần cuối, chị không phải Đông Tâm kia đúng không?>
Đông Tâm xem hết các tin nhắn xong, lúc này mới bấm nút trả lời. Tin nhắn của những người khác không nói, nhưng cô bé này... Đúng như cô bé nói, Đông Tâm không hề hy vọng thần tượng của cô bé sẽ tan thành mây khói, càng không muốn khiến giấc mơ của cô bé sụp đổ. Đông Tâm nhớ cô bé này đã từng nói với mình rằng cô bé cũng muốn học vẽ.
Nghĩ đến đây, Đông Tâm lập tức trả lời:
Sau đó, cô lại tiếp tục lạch cạch gõ tin nhắn, muốn giải thích rõ mọi chuyện, nhưng đột nhiên lại có tin nhắn mới. Đọc tin nhắn này, ngón tay đang gõ bàn phím của cô chợt cứng đờ.
trả lời lại, chỉ có hai chữ: Tiện nhân!
-----------
Buổi tối, lúc Tô Lịch về nhà Đông Tâm đang ngồi bệt dưới đất. Thấy Tô Lịch vào nhà, Đông Tâm mới liếc nhìn đồng hồ treo tường trên phòng khách, kinh ngạc nói: "Thời gian sao trôi qua nhanh như vậy chứ? Đã 7r tối rồi cơ à? Em còn tưởng mới 5h hơn thôi chứ... Để em đi nấu cơm."
Đông Tâm nói xong liền đi vào bếp, nhưng Tô Lịch lại giữ cô lại, hơi híp mắt nói: "Có chuyện gì?"
Đông Tâm chớp chớp mắt, làm bộ không quan tâm: "Không. Chẳng có chuyện gì hết."
Tô Lịch thở phì phò: "Vợ à, trước khi em nói dối làm ơn viết hộ anh cái bản nháp được không? Mỗi lần tâm trạng em không tốt thì liền đi dọn dẹp nhà cửa. Em nhìn bàn trà hôm nay xem, sạch đến mức có thể soi gương được luôn rồi này." Tô Lịch vừa niosi vừa đi vòng qua phòng khách: "Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Đông Tâm nghe xong, lời nói ra đến miệng rồi liền nuốt ngược trở lại. Cái câu "Tiện nhân" kia của vẫn đang chặn ngang иgự¢ cô. Hai chữ này như một con dao sắc, bất thình lình đâm thẳng vào trái tim cô. Bây giờ nhớ lại vẫn khiến cô cảm thấy hít thở không thông.
Mãi cho đến vừa rồi Đông Tâm mới nhận ra, người có thể tổn thương bạn vĩnh viễn chỉ có thể là những người mà bạn yêu thương nhất. Cho dù mọi người trên diễn đàn chửi bới cô như thế nào, cho dù trên Weibo ồn ào ra sao Đông Tâm đều có thể không để trong lòng. Nhưng bởi vì một câu "Tiện nhân" của cái người vẫn luôn ủng hộ cô nhiều năm, Đông Tâm liền cảm thấy cả thế giới như sụp đổ.
Cho nên, Đông Tâm à, mày thực sự muốn nói toàn bộ chuyện hôm nay cho Tô Lịch sao?
Nếu đến cả anh ấy cũng không tin mày, nếu cả anh ấy cũng nghĩ mày là cái người đê tiện vô sỉ đi sao chép kia thì mày phải làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây, Đông Tâm liền há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không chịu khuất phục.
"Thật sự không có chuyện gì mà... chỉ là.... Phỏng vấn thất bại nên hơi buồn một chút thôi. Nếu không tối nay chúng ta....." Đông Tâm vừa nói vừa ngẩng đầu lên, phát hiện Tô Lịch đang dùng ánh mắt sắc bén mà nhìn mình, nửa câu sau liền không tài nào nói ra được nữa.
A, tình huống này là sao đây?
Tô Lịch ở bên kia đút tay trong túi áo khoác, buồn bực nói: "Rốt cuộc em coi anh là ai chứ? Trước kia em không nói cho anh những chuyện này anh có thể tự giải thích là bởi vì lúc đó chúng ta còn chưa quen thuộc, em không có đủ lòng tin với anh. Nhưng bây giờ anh là chồng em, là người sẽ đi theo em suốt cả cuộc đời, vậy mà em vẫn không tin anh sao? Vẫn muốn lừa anh gạt anh?"
Đông Tâm nghe xong trong lòng liền lộp bộp hai tiếng, lầm bẩm: "Anh đã biết cả rồi sao?"
Cũng đúng, nếu ngay cả những người đó moi ra được cả thân phận thật của cô thì đương nhiên cũng tìm ra được cả tin tức của Tô Lịch. Hơn nữa Đông Tâm còn từng tương tác với Tô Lịch trên Weibo, chỉ cần dân mạng chú ý một chút thì tìm được anh cũng không phải điều gì khó. Cho nên.... Anh biết cả rồi sao? Vậy anh có tin điều đó không? Rằng cô là một tên chuyên đi sao chép?
"Tiện nhân...." trong thoáng chốc, dường như Đông Tâm lại nghe được giọng nói dữ tợn kia mắng chửi bên tai cô. Thanh thúy đến thế, quyết đoán đến thế, nghiến răng nghiến lợi đến thế. Đông Tâm thở dốc, vội vàng nói: Tô Lịch, anh nghe em nói. Chuyện này là...."
"Em qua đây với anh." Tô Lịch không đợi Đông Tâm nói xong liền kéo cô vào thư phòng, mở máy tính lên. Anh thuận thục mở ra một trang web nào đó, sau đó mới cho Đông Tâm xem.
"Anh biết hôm nay xảy ra nhiều chuyện như thế nên em không chỉ không có tâm trạng nấu cơm, mà đến tâm trạng ăn uống cũng không có. Cho nên trước khi về nhà anh đã đặc biệt chuẩn bị điểm tâm và đồ ăn cho em."
Đông Tâm líu lưỡi: "Cái gì mà điểm tâm với đồ ăn chứ?"
Tô Lịch lại lộ ra vẻ mặt vô lại quen thuộc, cười ha hả: "Em cứ xem đi thì biết."
Đông Tâm nghe xong liền nửa tin nửa ngờ nhìn vào màn hình máy tính, sau đó lập tức sửng sốt. Đây là điểm tâm và đồ ăn sao? Đây căn bản là một món ăn khiến người ta cười sặc cơm thì có!