Đại Kết Cục Sau khi Tô Diệp tỉnh rượu, sẽ không uống rượu nữa.
Đồ chơi rượu này, cũng không phải thứ cô nên uống, cô còn rất nhiều chuyện phải làm đấy.
Trong công ty, Tôn Tĩnh Vũ thấy ông bạn già Trần Hiểu đối đầu keng xích bỏ tù, rất hài lòng, ông ta cho rằng từ đó về sau mình coi như ông chủ hơn nửa công ty Tô thị rồi. Nhưng ông ta xem thường cô bé Tô Diệp này.
Đầu tiên Tô Diệp và từng người bạn lâu năm trong công ty của cha cô nói chuyện với nhau, trước nói giao tình nói sâu xa, mang cha cô ra lấy tình để cảm động, lại phân tích tình thế hiện giờ của công ty, hứa hẹn ích lợi dùng lý lẽ nói rõ, cuối cùng Tôn Tĩnh Vũ sửng sốt bị cô nhóc này cô lập rồi.
Cuối cùng cô nắm quyền, rốt cuộc tìm một cái cớ, đày Tôn Tĩnh Vũ đến chi nhánh công ty ở Brazil.
Tôn Tĩnh Vũ ở chi nhánh công ty Brazil không bao lâu, cũng cảm thấy không có ý nghĩa, liền ẩn lui từ chức, đây là nói sau, nhưng vào giờ phút này, công ty Tô thị coi như chân chính trở lại trong tay Tô Diệp.
Mặc dù cô trẻ tuổi, nhưng lúc đầu Đỗ Hành cũng dạy cô không ít thứ, cô lại xuất thân quản lý doanh nghiệp chuyên nghiệp, học một bụng kiến thức lý luận. Sau khi thực hành ở trong công ty, trưởng thành rất nhanh, vì vậy không tới thời gian ba năm, cô đã rất có tiếng tăm rồi. Tờ báo TV thường xuyên có bóng dáng của cô, mọi người rất yêu thích và ngưỡng mộ cô, có tài có mạo, trời sinh lại được một đống di sản lớn như vậy, vốn ai cũng thua kém hơn cô.
Một số người trẻ tài cao biết hiện tại cô độc thân, tuy nói từng kết hôn, nhưng đâu ai quan tâm chuyện này, từng người một ùa lên phía trước theo đuổi, chỉ là đều bị Tô Diệp lễ phép chặn ngoài cửa.
Khi mình Tô Diệp ở đêm khuya yên tĩnh, thường xuyên nhớ tới Đỗ Hành.
Từ sau khi gặp lại ở nghĩa trang ngày đó, cô cũng chưa từng thấy Đỗ Hành nữa, thậm chí không nghe được bất kỳ tin tức gì về Đỗ Hành.
Chỉ nghe nói Đỗ lão gia cũng ra nước ngoài, không biết vì nguyên nhân gì, Tô Diệp âm thầm phỏng đoán, có lẽ là đi gặp cháu thôi.
Đỗ Hành, rời mình đi, có vợ có con, lại hòa hợp được với người nhà, đây thật sự là mọi việc thuận lợi, cuộc sống quá hài lòng như thế.
Tô Diệp soi gương nhìn mình bên trong, chỉ cảm thấy mặc dù gương mặt vẫn mềm mại trơn nhẵn như cũ, nhưng đáy mắt lại rõ ràng viết mệt mỏi và tang thương.
Cô sờ sờ tóc của mình, chỉ cảm thấy tiếp tục như vậy nữa, cô chỉ sợ tóc bạc cũng muốn sinh ra sớm từ từ già đi.
Người phụ nữ vẫn muốn đối với mình khá hơn một chút, tuy nói mình có thể học người khác chém Gi*t ở thương trường, nhưng rốt cuộc sẽ mệt.
Thân thể mệt mỏi, tâm mệt mỏi hơn.
Khi một người mệt mỏi, nằm trên giường to như vậy, lại càng lạnh lẽo cô đơn.
Buổi tối ngày này, Tô Diệp lăn qua lộn lại như bánh nướng áp chảo ở trên giường, cuối cùng khi ánh sáng ngoài cửa sổ bắt đầu xuyên thấu thì cô đột nhiên ngồi dậy.
Trong lòng cô bắt đầu sinh ra một quyết định.
Ngày hôm sau, trang đầu các báo đều đăng: Nữ cường nhân xinh đẹp Tô Diệp đột nhiên rút lui, ai có thể biết được nguyên do trong đó?
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người xôn xao, dư luận rối rít.
=== =====
Tô Diệp không biết những bàn tán sau lưng này, một mình cô, một cái balo, một đôi giày chơi bóng, từ từ bước lên lộ trình du lịch.
Núi sông Tổ quốc bát ngát, thế nhưng cô vẫn ở trong thành phố xi măng cốt thép ảm đạm ngột ngạt, thật sự là tự tìm phiền não.
Có lúc cô ngồi xe lửa, có lúc ngồi xe hơi, có lúc ngồi xe ba gác lắc lư, thậm chí còn ngồi qua xe trâu ở nông thôn, dĩ nhiên đã từng đi bộ qua.
Cô đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, thỉnh thoảng cũng có bèo nước gặp nhau muốn lưu lại số điện thoại, nhưng Tô Diệp đã sớm không còn điện thoại di động.
Cô đến khu buôn bán đông đúc ồn ào quan sát khắp nơi, cũng đã đến đường nhỏ rất ít dấu chân người, từ từ dạo bước. Đôi giầy chơi bóng lúc đầu của cô đã sớm hỏng, vì vậy sau đó cô mua một đôi giầy trên đường đi, giầy rất rẻ, chỉ 20 khối.
Có lúc đi qua trong đám người hỏi đường, người khác nhiệt tình nói chuyện với cô, trong lúc nói chuyện càng coi cô như một sinh viên đại học.
Cô cúi đầu nhìn mình, quần áo đơn giản, gương măt long đong mệt mỏi, tóc dài tiện tay cột lên, nghĩ tới cho dù La Tử Sa ở trước mặt mình, chỉ sợ cũng không nhận ra mình nữa.
Về phần Đỗ Hành, cô không nghĩ tới người này đã rất lâu rồi.
Lúc này, cái tên này giống như một tia chớp vào trong đầu, lập tức cảm thấy không còn hy vọng đau lòng không dứt.
Cô không kìm chế được tiếc nuối, kìm lòng không được ngồi xổm xuống ôm lấy bả vai mình.
Nước mắt đột nhiên chảy xuống mà không có dấu hiệu nào như vậy.
Vào giờ phút này cô mới biết, đi con đường xa như vậy, thì ra người kia vẫn luôn ở trong lòng cô.
Vẫn luôn ở đây, đã ở đây từ rất lâu trước kia, đã sớm giống như một hạt giống nảy mầm trong lòng cô, từ lâu đã thành rắc rối khó gỡ, nhổ ra không được mà cầm cũng không đi.
Em yêu anh, từ đầu đến cuối đều vậy.
Lúc có người đi qua bên đường ân cần nhìn cô: “Tiểu thư, cô không sao chứ? Sắc mặt tái nhợt như vậy?”
Tô Diệp ૮ɦếƭ lặng lắc đầu một cái, nước mắt vẫn rơi xuống không thể kìm chế.
Bây giờ anh tốt không? Có phải hưởng thụ thiên luân chi nhạc ở bên kia trái đất hay không?
Có phải… Sẽ không bao giờ nhớ tới mình nữa hay không?
……………………………
Lần này, Tô Diệp bệnh nặng một trận.
Người tốt bụng đem cô đến bệnh viện, cô hôn mê hai ngày mới tỉnh lại. Lúc tỉnh lại, y tá thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi tại sao cô luôn gọi Đỗ Hành.
Tô Diệp sững sờ nói không ra lời.
Y tá vừa đổi bình truyền nước vừa tiếp tục tán gẫu: “Lúc cô hôn mê, luôn kêu hai chữ Đỗ Hành này, ban đầu tôi cho rằng cô nói tên vị thuốc, sau đó mới suy nghĩ, đây không phải tên người à?” Cô y tá nhỏ cười tủm tỉm nhìn cô, trong đôi mắt đều là tò mò.
Tô Diệp thẩn thờ lắc đầu một cái: “Tôi cũng không biết… Kgông biết Đỗ Hành là gì…”
Có lẽ Đỗ Hành là một vị độc dược, sớm đã thay đổi hoàn toàn tâm địa độc ác của cô.
Y tá thấy cô không nói chuyện trời đất hăng hái, nghĩ tới cô cũng cần nghỉ ngơi, nên để cho cô ngủ một lát, liền đóng cửa rời đi.
Tô Diệp nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, lúc này chính là thời tiết mùa mưa dầm, gió bấc mưa phùn, dây thường xuân mang theo hơi nước đong đưa trong gió ở ngoài cửa sổ.
Trấn nhỏ phía nam, luôn ẩm ướt đến khiến người ta phát buồn, đưa tới trong lòng người từng khoảng phiền muộn.
Tô Diệp nhổ hết ống tiêm, đi ra ngoài thanh toán tiền nằm bệnh viện, đeo túi hành lý lên, một mình rời đi.
Đường lát đá không rộng rãi, hai bên là lầu các nhỏ từ cao xuống thấp, mưa phùn nhẹ nhàng rơi xuống, rơi vào tóc cô.
Lúc này đã gần hoàng hôn, trên đường cũng không có mấy người đi đường, cửa sổ các tầng đã lộ ra ánh đèn, ở bên trong mưa phùn lúc chạng vạng tối mờ mịt, có vẻ cực kỳ dịu dàng ấm áp.
Trong mũi Tô Diệp đau xót, bây giờ cô mới biết sự nghèo túng của mình.
Dù có gia tài bạc vạn, cô lại không có một người nào hay một căn nhà thuộc về mình.
Cô cúi đầu, ngồi chồm hổm xuống, kéo ống quần, nhưng đúng lúc này, một đôi chân đứng ở trước mặt cô, mưa bụi không hề rơi xuống nữa.
Hoảng hốt ngẩng đầu, như trong mơ, trước mắt lại là khuôn mặt quen thuộc.
Đỗ Hành hơi nhíu lông mày, rất không đồng ý nói: “Em bị ốm, không nên chạy loạn.”
Tô Diệp không dám tin tưởng mở to hai mắt, cô cho rằng một cái chớp mắt, sẽ không thấy Đỗ Hành nữa.
Nhưng cô nháy mắt, nháy mắt, nháy mắt nữa, Đỗ Hành vẫn còn đây.
Tầm mắt mơ hồ, cô liều mạng để nước mắt trở về, cô cảm giác chỉ cần nước mắt mơ hồ, có lẽ Đỗ Hành đã không thấy tăm hơi.
Đỗ Hành nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống với cô, nâng tay ấm áp khô ráo lên, thay cô lau đi nước mắt: “Em trở nên thích khóc nhè rồi.”
Tô Diệp lắc đầu, nhìn anh trong nước mắt ௱ôЛƓ lung, thì thào nói: “Tại sao anh… anh lại ở chỗ này….” Anh có vợ, có con trai…
Đỗ Hành nâng cằm của cô lên, ngưng mắt nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Anh ở nơi này chờ em…”
Anh dịu dàng ôm cô vào trong иgự¢, nói trầm nhẹ ở bên tai cô: “Anh ở nơi này chờ em, chờ rất lâu, rất lâu…”
Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn giống như rất lâu trước kia, tuy nhiên nó mang theo mấy phần nghẹn ngào.
Tô Diệp cũng kìm chế không nổi nữa, “Oa” một tiếng khóc lớn ra ngoài, cô ôm lấy bờ vai của anh thật chặt, khóc ở trong lòng anh giống như khi còn bé.