Nhật Ký Vợ Chồng Hài Hoà - Chương 56

Tác giả: Kim Ngân

Hài hòa về "núi đôi"

"Người nào nói phụ nữ có thai thì иgự¢ không thể to?" – BY Nguyễn Thần.
Đến trước cửa nhà hàng, hai người đi vòng qua kệ sách chọn những cuốn sách thông dụng cho người sắp làm cha mẹ.
Nguyễn Thần xem qua một loạt sách "Làm thế nào để là một người mẹ tốt", "Âm thanh của bé cưng", "Làm thế nào để sinh được một đứa trẻ dễ thương" bắt đầu cảm thấy chóng mặt.
Tiên tay lấy mấy quyển lật vài tờ, không có gì mới, nhìn qua hình như còn không phải là do chính tác giả cẩn thận sưu tầm tài liệu, mà hoàn toàn là chắp vá sao chép lại thành một quyển sách, nội dung thì còn thiếu, chi tiết không rõ ràng, đọc qua cùng không đọc cũng chẳng khác nhau là bao...
Triệu Thiên Cảnh nhìn một lượt, lấy ra một quyển, Nguyễn Thần bước lại gần xem thử, lại là "Làm sao để trở thành người bố tốt của bé yêu".
Thôi được rồi, người cha mẫu mực để ý đến vấn đề này là điều rất dễ hiểu, anh nhất định là muốn lão Cung cũng phải trải qua một lần kinh hồn táng đảm.
Nguyễn Thần cũng không đưa ra ý kiến gì khác, Triệu Thiên Cảnh vội vàng trả tiền, hai người rời đi trong ánh mắt tò mò nghi hoặc của những người khác.
Bên cạnh giác sách đấy có không ít nam nữ trẻ tuổi, không biết là người yêu hay vợ chồng, lén lút chọn một quyển rồi nhìn, giả vờ như không thèm để ý, thật ra nhìn bộ dáng nôn nóng kia xem ra cũng là đang muốn có con, thế mà lại xấu hổ đọc trước mặt mọi người.
Nguyễn Thần thấy thế thì bật cười, muốn sinh con cũng không phải là chuyện gì xấu, sao lại phải lén lút như vậy?
Hơn nữa muốn làm cha mẹ thật tốt, đúng là không phải chuyện dễ dàng, không phải là đọc sách rồi nghe người khác nói vài câu là có thể hiểu.
Giống như lúc này Nguyễn Thần mang thai, trước đây cũng chỉ nghe và nhìn, cực kỳ mong chờ có thể sinh ra được một bé cưng dễ thương.
Nhưng khi mang thai mới biết, mười tháng mang thai cũng không hề dễ dàng chịu đựng.
Bây giờ buổi tối lúc cô nằm thẳng để ngủ, bụng chèn ép đến nỗi không thở được.
Nằm nghiêng lại sợ đè nặng một bên, khiến cho một trong hai đứa nhỏ khó chịu, phải thưởng xuyên trở người.
Triệu Thiên Cảnh sợ Nguyễn Thần nằm nghiêng một bên lâu, ngủ say không để ý, buổi tối còn đặt đồng hồ báo thức, cách mấy tiếng lại tỉnh giấc, giúp cô trở mình.
Ai bảo bụng cô bây giờ quá lớn, ngay cả động tác trở mình đơn giản cũng không làm được.
Bình thường đến vườn trẻ, Nguyễn Thần đi lại cũng có chút khó khăn, đi được một lúc, xương sống và thắt lưng đau mỏi, țử çɥñğ sa xuống, chèn ép làm cô muốn đi vệ sinh.
Hiệu trưởng đã không còn giao nhiều việc cho cô, cô giáo Lương và Tiểu Quế cũng giúp cô làm một ít, có thể nói bây giờ trong vườn trẻ người rãnh rỗi nhất là Nguyễn Thần, vì vậy cô đôi khi cảm thấy áy náy.
Nhưng phụ nữ mang thai là lớn nhất, đặc biệt là Nguyễn Thần còn mang thai song sinh, bụng còn lớn hơn quả bóng, mỗi ngày dùng mắt thường cũng có thể thấy được nó đang to dần lên.
Vệ Sanh hoàn toàn bất ngờ, nghĩ lúc trước vợ của anh mang thai, hai tháng sau bụng cũng to lên như thế này sao?
Bởi vì vậy anh ta vô cùng tiếc nuối không thể tận mắt nhìn thấy, đúng là người làm mẹ bao giờ cũng khổ hơn, bây giờ hai người dính lấy nhau cả ngày, bình thường cùng nhau đi làm, cùng nhau tan tầm, khiến cho các cô giáo trong vườn trẻ nhìn thấy có bao nhiêu hâm mộ.
Ngược lại cô giáo Lương vẫn còn chút lo lắng, có ngày bớt chút thời gian hỏi: "Tiểu Nguyễn, bụng em có phải là quá to không, bác sỹ nói như thế nào?"
Nguyễn Thần nhíu mày, thật ra cô đã sớm nghĩ bụng mình thực sự quá to, lại rất nặng, ảnh hưởng đến công việc và sinh hoạt hàng ngày.
"Các chỉ số kiểm tra cơ thể vẫn thế, không xảy ra vấn đề gì cả."
Cô nghĩ chắc là do nước ối nhiều quá, hoặc là do mình dạo này béo lên rất nhiều?
Dạo này Nguyễn Thần bất ngờ ăn uống tốt lên, buổi sáng vừa ăn xong, một hai tiếng đồng hồ sau đã bắt đầu đói bụng.
Triệu Thiên Cảnh sợ hai đứa nhỏ và Nguyễn Thần bị đói, sáng sớm luôn làm đồ ăn nhiều hơn một chút, sau đó dùng bình giữ nhiệt đem chỗ còn thừa cho vào để cô mang theo.
Cô giáo Lương vài lần nếm thử, đối với tài nghệ nấu nướng của Triệu Thiên Cảnh khen không dứt miệng.
Vừa nghĩ đến chồng cô ngay cả nấu cháo cũng không, lần trước mình đi công tác không ở nhà, muốn luộc trứng liền trực tiếp cho trứng gà vào lò vi sóng làm nó nổ tung, khiến cho phòng bếp hỗn loạn, cô giáo Lương nghĩ thôi mà đã thấy đau đầu.
Trước đây không nhận ra ông chồng nhà cô giỏi giang không có điểm nào kém, sao bây giờ kỹ năng sinh tồn lại càng ngày càng thấp thế này?
Xem ra ngày thường có cô giáo Lương ở nhà, anh ta liền không động tay chân. Về lâu về dài, anh ta lại được nuông chiều đến mức kỹ năng làm việc nhà dần về số không, vì vậy mới sinh ra bi kịch.
"Em phải cẩn thận một chút, bụng em làm người ta sợ đấy." Cô giáo Lương chỉ nhìn thấy bụng Nguyễn Thần đã thấy nặng nề, mỗi ngày mang theo cái bụng lớn như vậy đi đi lại lại, lòng cô bắt đầu kinh hồn bạt bía.
"Em sẽ," Nguyễn Thần cười, tuy rằng lời dặn dò như vậy ngày nào cô cũng nghe Triệu Thiên Cảnh và Ngô Vận nói mấy lần, nhưng cô vẫn nghe cẩn thận.
Người khác quan tâm mình, tại sao cô lại phải từ chối chứ?
Đến giờ nghỉ trưa, Hiệu trưởng gọi Nguyễn Thần vào phòng làm việc.
"Tiểu Nguyễn, cháu có muốn nghỉ sinh trước không?"
Nhìn thấy Nguyễn Thần mang thai, Hiệu trưởng băt đầu lo lắng. Trong vườn trẻ nhiều trẻ con như vậy, nếu không cẩn thận va trúng cô, vậy thì rất rắc rối.
Trước đây lúc Hiệu trưởng mang thai, bụng cũng tương đối nhỏ, bảy tám tháng bụng chỉ hơi gồ lên, làm chồng cô lo đứa nhỏ bị thiếu dinh dưỡng, đem phần ăn của mình chia đôi cho cô.
Ai ngờ lúc đứa bé sinh ra rất khỏe mạnh, nặng sáu cân bọn họ mới yên lòng.
Bây giờ nhìn bộ dạng Nguyễn Thần, Hiệu trưởng cảm thấy năm đó cô cũng không xem như là quá vất vả.
Nguyễn Thần nghĩ mình bây giờ mới bảy tháng mà đã bắt đầu nghi sinh, xem chừng vừa ở cữ xong đã phải quay lại vườn trẻ làm việc.
Nhưng mà bây giờ việc gì cô cũng không thể làm, mỗi ngày đều ngồi một chỗ xem mọi người bận rộn, cũng cảm thấy ngượng ngùng.
"Hiệu trưởng, ngày sinh dự tính của em còn gần ba tháng nữa mới đến."
Nguyễn Thần vẫn cảm thấy lúc này mà nghỉ sinh thực sự là hơi sớm, tuy rằng mang thai song sinh có thể nghỉ sớm hơn những người khác nửa tháng, nhưng mà cô vẫn nghĩ thai đầu tốt nhất là nên nghỉ ngơi lâu một chút.
Nhất là lúc cô mang thai béo lên nhiều như vậy, sau khi sinh con còn phải giảm cân ít nhiều.
Không thể quay lại dáng người như trước kia thì tốt xấu gì cũng đừng béo đến mức không người nào nhận ra mới được.
Nếu vậy, ít nhất phải là chuyện của một hai tháng.
Hiệu trưởng cũng biết nghỉ sinh chỉ có hạn, ngày sinh dự tính của cô còn lâu như vậy mới đến, trong lòng cũng buồn bực.
"Không sao, từ lúc vào vườn trẻ làm việc Tiểu Nguyễn chưa xin nghỉ ngày nào, ngày nghỉ vẫn đang còn, nếu không thì dùng hết một lần luôn đi."
Cô biết Nguyễn Thần không muốn chiếm tiện nghi của vườn trẻ nên mới nói vậy, không biết phải nói là tư tưởng trách nhiệm của Nguyễn Thần rất cao hay là không nỡ xa bọn nhỏ trong vườn trẻ?
Nguyễn Thần suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu.
Ngày nghỉ hàng năm của cô đều không dùng đến, trên cơ bản ngoại trừ những lúc bị ốm xin nghỉ một hai ngày, ngoài ra là chưa từng dùng đến, nếu để vậy cũng lãng phí, chi bằng gom lại xin nghỉ một lần vậy.
Bụng cô như vậy từ vườn trẻ qua về nhà quả thực cũng không tiện, còn khiến Triệu Thiên Cảnh lo lắng, mỗi ngày phải ba lần gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình của cô.
Mấy tháng này Triệu Thiên Cảnh lại gầy đi, Nguyễn Thần nhìn thấy lại đau lòng.
Mặc dù có hơi bực mình, nhưng cô như vậy, không thể làm gì khác hơn là nhịn đi một chút.
Nguyễn Thần cũng Hiệu trưởng bàn bạc qua, đem công việc bàn giao lại cho Tiểu Quế, dặn dò qua một vài việc, từ ngày mai không cần phải quay lại vườn trẻ làm việc.
Vệ Sanh vốn muốn tổ chức một buổi tiệc tạm biệt cô, dù sao đợi đến lúc Nguyễn Thần sinh con xong quay trở lại, thì cũng là chuyện của mấy tháng sau.
Thế nhưng lại bị cô giáo Lương một lời phủ quyết, đùa gì chứ, bụng Nguyễn Thần lớn như vậy, đi lại cũng thấy khó khăn, lại còn mở tiệc chúc mừng, nhỡ đâu va vấp lại bị thương, Triệu Thiên Cảnh còn không qua đây phá sập vườn trẻ của bọn họ?
Vệ Sanh sờ mũi, không còn cách nào khác là phải bỏ đi ý định này.
Giáo viên trong vườn trẻ nói vài câu với Nguyễn Thần, rồi nhìn cô được Triệu Thiên Cảnh đón đi.
Nguyễn Thần có thể nghỉ trước thời hạn, người vui nhất là Triệu Thiên Cảnh, anh đã trông ngóng ngày này bao lâu nay.
Mỗi ngày nhìn Nguyễn Thần tay đỡ thắt lưng tay nâng bụng đến vườn trẻ, Triệu Thiên Cảnh vừa thấy vất vả vừa thấy lo lắng, chỉ sợ cô lúc lên cầu thang vị vấp chân, lúc đi không cẩn thận bị mấy đứa nhỏ trong vườn trẻ ᴆụng trúng, đi đường thì vấp phải hòn đá mà bị ngã.
Lúc đang ở trong phòng làm việc anh vừa nghĩ thôi cũng đã thấy lo, nhịn không được mà gọi điện thoại cho Nguyễn Thần.
Mấy người quản lý đều cười Triệu Thiên Cảnh đúng là bị vợ quản chặt, đem bà xã làm bảo bối. Từ lúc mang thai, lại càng hận không nâng trong lòng bàn tay chỉ sợ không nhìn thấy, mỗi ngày vài lần gọi điện, còn tự mình đón đưa.
Triệu Thiên Cảnh chỉ cười lại, biết bọn họ cũng chỉ trêu chọc mình không có ý gì xấu.
Còn đối với cái danh bị vợ quản chặt này, Triệu Thiên Cảnh cũng không để ý.
Nói là bị vợ quản chặt, còn không bằng nói rằng Nguyễn Thần cũng có chút bị chồng quản nghiêm.
Nhưng mà vợ chồng chính là như thế, nhường nhịn lẫn nhau, hòa hợp với nhau, thông cảm lẫn nhau, mỗi người lui một bước, cũng không nhất định phải người nào nói thì người kia phải nghe theo, có chuyện gì đều cùng nhau bàn bạc, ý kiến bất đồng đều tự mình phân tích, người nào nói có lý hơn thì nghe theo người đấy.
Nhưng quả thực rất khó để nhận ra người nào nói có lý hơn, Triệu Thiên Cảnh hầu như đều nghe theo Nguyễn Thần.
Dù sao Nguyễn Thần quyết định việc nhỏ, chuyện lớn do Triệu Thiên Cảnh xử lý, rất ít khi bị lẫn lộn.
Hai người chia nhau công việc, Triệu Thiên Cảnh cảm thấy mình thân là chồng phải có trách nhiệm, luôn cố gắng làm gì cũng phải hoàn hảo nhất, nhưng cũng sẽ không làm cho Nguyễn Thần cảm thấy khó chịu.
Nói cho cùng, thật ra người lo liệu việc nhà luôn là Triệu Thiên Cảnh.
Kiếm tiền là anh, không ít việc vặt trong nhà cũng do anh làm, dỗ dành bà xã cũng là anh, Nguyễn Thần chỉ cần sống thật vui vẻ là được, cho đến tận bây giờ cũng chưa từng phân tranh địa vị cao thấp của hai người trong nhà.
Vì thế hai vợ chồng sinh hoạt rất hòa thuận, làm người ngoài mong ước mà không hề biết.
Lúc Triệu Thiên Cảnh lái xe đến đón Nguyễn Thần, khóe miệng cong cong, dù chưa mở miệng nói chuyện nhưng cũng nhận ra là tâm trạng vô cùng tốt.
Nguyễn Thần liếc mắt nhìn anh, nghiêng đầu quay ra phía cửa xe cũng lén nở nụ cười.
Nhìn bộ dáng vui vẻ cao hứng của anh, không biết chuyện còn tưởng rằng hai cục cưng trong bụng cô muốn chào đời!
"Dừng! Dừng xe!" Nguyễn Thần đột nhiên lên tiếng, Triệu Thiên Cảnh lại càng hoảng sợ lập tức giẫm lên phanh dừng xe lại, chiếc xe phía sau bấm còi liên tục tỏ vẻ bất mãn.
Anh cũng không để ý tiếng còi phía sau, lại gần khẩn trương hỏi: "Sao vậy? Bụng lại đau sao?"
Lần trước Triệu Thiên Cảnh bị dọa một lần, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nguyễn Thần cũng bị phanh gấp dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, xấu hổ vội vàng phủ nhận: "Không phải, em muốn đi mau vài thứ. Anh dừng ở bên đường đi, anh lên!"
Triệu Thiên Cảnh thở phào, đem xe dừng cẩn thận, cũng muốn cùng Nguyễn Thần xuống xe liền bị cô ngăn lại.
"Em phải đến chỗ quầy bán hàng hỏi vài câu, còn mua ít đồ nữa, anh đừng đi theo. Nhanh thôi, trong vòng năm phút sẽ quay lại."
Nguyễn Thần hết lần này đến lần khác cam đoan, Triệu Thiên Cảnh liếc mắt nhìn khoảng cách đến cửa chính của cửa hàng bách hóa chưa đến một trăm mét, lúc này mới bất đắc dĩ gật đầu.
Nguyễn Thần cười híp mắt vẫy tay với anh rồi chạy vào cửa hàng, tìm được quầy hàng mà người ta giới thiệu, nhìn quanh không thấy ai, nhỏ giọng lại gần hỏi.
Cô bán hàng không nghe rõ, nghi hoặc hỏi lại: "Xin lỗi, em không nghe rõ, chị cần gì ạ?"
Nguyễn Thần rụt cổ, mặt đỏ hồng giơ tay chỉ vào mình.
Cô gái bán hàng liếc nhìn bụng cô, chợt hiểu ra vấn đề, lập tức lấy sản phẩm mới nhất ra, vẻ mặt tươi cười giới thiệu: "Ánh mắt của chị thật tốt, đây là sản phẩm bán chạy nhất của bọn em, cực kỳ có hiệu quả đối với việc xóa mờ vết rạn khi mang thai. Chị chỉ cần kiên trì sử dụng hai mươi tám ngày, vết rạn sẽ mờ dần, sau hai đợt sử dụng sẽ hoàn toàn biến mất..."
"Đây là sản phẩm mới đang được khuyến mại trên thị trường, chị mua cái này sẽ được tặng sản phẩm này, có chức năng làm săn chắc da, hai sản phẩm này dùng phối hợp với nhau, có hiệu quả rất tốt..."
Cô gái bán hàng một hơi giới thiệu sản phẩm, Nguyễn Thần nghe thấy giọng nói của cô càng ngày càng lớn, ánh mắt xung quanh thỉnh thoảng lại đảo qua, cả người cảm thấy không được tự nhiên.
Cô sờ mũi một cái, bất đắc dĩ cắt ngang cô nhân viên càng nói càng hăng say kia: "Ngại quá, tôi không muốn loại này, là cái kia cơ."
Lúc trước vì Nguyễn Thần xấu hổ, nên chỉ lung tung, ai ngờ cô bán hàng lại cho rằng phụ nữ có thai đều muốn làm mờ vết rạn.
Cô bán hàng nhìn theo hướng ngón tay của cô, sắc mặt trở nên cổ quái: "Đây là bộ tinh chất dùng để làm tăng kích thước vòng một và ngăn ngừa chảy xệ...?"
Nguyễn Thần gật đầu, cái mà cô muốn chính là cái này!
Không biết có phải là do sau khi mang thai vòng một trở nên lớn hơn hay không, chỉ trong mấy tháng Nguyễn Thần từ cúp B trở thành cúp C. Đây là chuyện mà bất kỳ cô gái nào sau khi nghe thấy đều trở nên vui mừng, nhưng vấn đề là... Bởi vì to lên, nên bắt đầu có xu hướng chảy xệ.
Tuy rằng chỉ là một chút thôi nhưng Nguyễn Thần cũng rất lo lắng.
Mặc dù cô còn trẻ, khả năng phục hồi cũng rất tốt, chờ bé cưng sinh ra được không bao lâu là có thể hồi phục.
Thế nhưng Nguyễn Thần lo lắng không hồi phục lại được như lúc ban đầu, cô còn muốn cùng Triệu Thiên Cảnh bên nhau mãi mãi, bây giờ sức hấp dẫn bị mất đi thì biết phải làm sao?
Cô ngay lập tức muốn lọ tinh chất làm tăng kích thước vòng một, lén lút giấu trong túi xách của mình, vui vẻ rời đi.
Cô bán hàng bộ dạng không tài nào hiểu nổi nhìn cô đi ra, trong lòng yên lặng không nói gì, chỉ có hai từ lặp đi lặp lại trong đầu.
Phụ nữ có thai... иgự¢ to... phụ nữ có thai... иgự¢ to...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc