"Mẹ vợ và bà xã cùng rơi xuống nước, tất nhiên là phải cứu người thứ hai, bởi bà xã là vợ của mình" – BY Triệu Thiên Cảnh.
Một đêm Nguyễn Thần ngủ không ngon giấc, chẳng những không có Triệu Thiên Cảnh ở bên cạnh không ngủ được, hơn nữa cùng mẹ ruột so với người lạ tốt hơn một chút mà cùng nhau ngủ, cô không mơ thấy ác mộng mới là lạ.
Lúc ra khỏi cửa cô ngáp lấy ngáp để, thì thấy Triệu Thiên Cảnh ngồi trong phòng khách lộ ra hai vành mắt thâm quầng, đành bất đắc dĩ mà nhìn sang.
Nguyễn Thần hôn lên mặt anh một cái, cũng nhíu mày, vẻ mặt mang theo buồn bực, nói gì đi nữa thì tối nay cô sẽ không để Triệu Thiên Cảnh một mình nữa, cô đau khổ khi cùng Lý Tịch ngủ.
"Chị Tịch ở trong phòng bếp, nói là muốn làm điểm tâm cho chúng mình." Triệu Thiên Cảnh buồn rầu cúi đầu, nhỏ giọng nói cho cô biết.
Anh đã mấy lần khuyên giải, đều bị Lý Tịch đuổi ra phòng bếp, chỉ có thể ngẩn người ngồi ở phòng khách chờ Nguyễn Thần đi ra nghĩ cách giải quyết.
Ai ngờ Nguyễn Thần vừa nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Sao anh lại có thể để cho bà ấy vào phòng bếp, ૮ɦếƭ tiệt, bà ấy sẽ làm nổ tung phòng bếp mất!"
Cô vừa vào đến phòng bếp, vừa lúc thấy Lý Tịch không đợi nồi khô hết nước đã đổ dầu vào, lại càng thêm sợ hết hồn: "Đừng cho dầu..."
Nhưng mà đã muộn, Lý Tịch bị Nguyễn Thần đột nhiên xuất hiện dọa sợ, tay run lên đem dầu đậu phộng đổ vào trong nồi.
Một tiếng "Xèo xèo" sau đấy truyền đến tiếng Lý Tịch hét chói tai: "Á, đau quá!"
Nguyễn Thần vội vàng tắt bếp ga, nhìn cánh tay của bà, cũng may là chỉ bị dầu nóng bắn ra ngoài một chút, không quá nghiêm trọng.
Cô đẩy Lý Tịch ra khỏi phòng bếp, thật sự muốn đánh cho người này một trận ngay lập tức.
Trước đây đã không nấu cơm, nhiều năm như vậy đương nhiên vẫn sẽ không thể!
"Mẹ đừng gây rối nữa, ngồi yên ở phòng khách đi." Nguyễn Thần không muốn cùng Lý Tịch nói chuyện nữa, cô nháy mắt với Triệu Thiên Cảnh đem cái người sắp làm nổ tung phòng bếp này ra ngoài.
"Mẹ chỉ là muốn nấu bữa sáng cho các con thôi mà," Sắc mặt Lý Tịch có vẻ không vui, ném tạp dề sang bên cạnh, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bà vào phòng bếp vì muốn lấy lòng con gái, đâu ngờ Nguyễn Thần không biết ơn, lại còn đuổi bà giống như đuổi ruồi!
Nguyễn Thần chỉ đơn giản rán trứng, lại đem hâm nóng cháo đã nấu ngày hôm qua bưng ra ngoài.
Sắp đến giờ đi làm, thế nhưng để cho người phiền toái như Lý Tịch này ở nhà, cô thực sự không thấy yên lòng.
Triệu Thiện Cảnh đã nhận ra, thấp giọng đề nghị: "Nếu không anh cùng chị Tịch đi ra ngoài đi dạo một lát?"
Nguyễn Thần lắc đầu, Lý Tịch đổi đàn ông như quần áo, đã sớm nhìn Triệu Thiên Cảnh không vừa mắt, ở cùng anh chắc chắn sẽ gây chuyện, sao phải phải làm anh khó xử?
Cô khẽ cắn môi, không thèm để ý nói: "Thôi, để em đưa bà ấy đến vườn trẻ, vừa may hôm nay có giờ gặp mặt phụ huynh."
Lại đến tháng phải tuyển thêm học sinh, hàng năm nhà trẻ có hai ba lần tổ chức gặp mặt, để phụ huynh sớm có thể cảm nhận bầu không khí ở đây.
Có nhiều người lạ, Lý Tịch xuất hiện cũng không quá đường đột.
"Cứ quyết định vậy đi," Tuy rằng Nguyễn Thần không tình nguyện để Lý Tịch đến chỗ làm của mình, dù sao ngay cả Triệu Thiên Cảnh cũng chưa từng đi.
Triệu Thiên Cảnh nhìn dáng vẻ thấy ૮ɦếƭ không sờn của cô, cũng biết mẹ vợ đối với mình còn ngăn cách, chỉ có thể làm tài xế tạm thời đưa hai người qua đấy.
Lý Tịch một bước tiến vào vườn trẻ, lập tức có vẻ mặt chán ghét, bĩu môi nói: "Thật không hiểu nổi con, đối phó với một đám nhóc con này không bị buồn ૮ɦếƭ sao?"
"Con thích," Nguyễn Thần sắc mặt không đổi đáp lại một câu, dặn dò người nào đó không nên chạy lung tung, liền đi giúp đỡ tiếp đón phụ huynh và các bạn học nhỏ mới đến.
Đủ các bánh bao nhỏ trắng mềm dễ thương rụt rè chào hỏi, khiến tâm trạng của cô dần tốt hơn rất nhiều.
Quả nhiên, trên đời này ngoại trừ bánh bao nhỏ, còn gì có thể so với chúng càng thêm dễ thương?
Vừa tiễn một nhà ba người rời đi, xem dáng vẻ hài lòng của bọn họ, rõ ràng là vườn trẻ lại sắp có thêm nhiều học sinh đáng yêu, vẻ mặt Nguyễn Thần không khỏi càng thêm tươi cười.
Tiểu Quế đột nhiên sáp lại gần, ở bên tai cô thì thầm: "Chị gái của chị Nguyễn đến, sao lại không nói cho bọn em biết một tiếng? Nhưng mà chị gái chị Nguyễn thật đẹp, một chút cũng không nhìn ra là đã hơn ba mươi tuổi..."
Khóe mắt Nguyễn Thần giật giật một cái, từ xa nhìn thấy mấy người đàn ông là người nhà học sinh đang vây quanh lấy Lý Tịch cười nói hỏi thăm, sắc mặt của cô giáo Lương đầy kỳ lạ, còn vẻ mặt của cô giáo Trương đã bắt đầu đen thui, mà cô thì lại thấy nhức đầu.
Đúng là đưa Lý Tịch đến vườn trẻ, vốn là một quyết định sai lầm.
Còn nói là chị gái của cô, người đàn bà này da mặt thật sự quá dày!
Sau khi kết thúc hoạt động, cô giáo Lương lén nói cho cô biết, số lượng học sinh nhập học so với năm ngoái tăng gấp hai lần, Nguyễn Thần có cảm giác kích động muốn cào tường.
Người không biết còn tưởng rằng vườn trẻ của bọn họ cố ý tìm một giáo viên xinh đẹp đến quyến rũ phụ huynh học sinh, đúng là đã vứt hết thể diện đi rồi.
Cô giáo Lương có vẻ muốn nói lại thôi: "Nhưng mà có một số phụ huynh nhìn thấy chị gái của Tiểu Nguyễn, lại sợ con cái bị làm hư..."
Khóe miệng Nguyễn Thần co rúm lại, Lý Tịch ăn mặc lả lơi như vậy, làm hỏng mắt người ta, những người sợ con cái bị làm hư chắc chắn là các bà mẹ của bánh bao nhỏ.
Cô vội xin lỗi cô giáo Lương, nhưng cô giáo Lương chỉ xua tay cười: "Nếu chị gái Tiểu Nguyễn không đến, tuyển sinh cũng không thuận lợi như vậy."
Cô giáo Trương ở một bên hừ lạnh: "Vườn trẻ của chúng ta tuyển sinh, không biết còn nghĩ là tuyển giáo viên nam đấy."
Nghĩ đến đám đàn ông kia trên mặt chỉ hận không thể dán lên vẻ háo sắc, vẻ mặt cô giáo Trương cũng càng thêm chán ghét.
Mỗi năm giáo viên tuyển được nhiều học sinh nhất vẫn là cô ta, năm nay lại có thể bị Nguyễn Thần đoạt mất danh tiếng, tiền thưởng cuối năm xem chừng cũng muốn đổi người nhận.
Trong lòng cô giáo Trương khó chịu, lẽ nào Nguyễn Thần để lấy chút tiền thưởng ngay cả chị gái mình cũng đưa ra làm chiêu bài lôi kéo học sinh?
Nguyễn Thần liên tục nói xin lỗi, chờ đến lúc lôi Lý Tịch ra cửa, đã có loại kích động muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ bà.
Không được, lại để cho sống ở đây với cô, một ngày nào đó cô sẽ phát điên mất.
Buổi tối sau khi ăn xong, Nguyễn Thần hung dữ cảnh cáo Lý Tịch ngồi yên trong phòng khách, lập tức kéo Triệu Thiên Cảnh vào phòng ngủ.
Vùi mặt trong Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, Nguyễn Thần bực bội ngẩng đầu: "Chúng mình nghĩ cách để mẹ ra ngoài ở đi, đúng lúc hôm nay cô giáo Lương giới thiệu một căn nhà thích hợp lắm."
Triệu Thiên Cảnh vươn tay vỗ về sau lưng cô, nghĩ lại buổi chiều đến đón Nguyễn Thần, sắc mặt của cô vô cùng tệ, rõ ràng là Lý Tịch chắc chắn đã làm chuyện gì khiến cô không vui.
Anh không thay Lý Tịch xin tha thứ, chỉ nói cho Nguyễn Thần: "Mẹ đã biết chị Tịch đến đây."
Khuôn mặt Nguyễn Thần cứng lại: "Mẹ đã biết? Sao mà mẹ biết được?"
"Hôm nay lúc đưa hai người đến vườn trẻ bị mẹ thấy được." Triệu Thiên Cảnh nghĩ lại tốn bao nhiêu công sức mới ngăn được Ngô Vận lên đây gặp thông gia, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Thần bực bội nghiến răng, cô không nên để cho Lý Tịch biết địa chỉ của mình, không nên nhất thời mềm lòng mà để cho người này vào đây ở.
"Ngày mai em nhất định phải làm cho bà ấy chuyển đi."
Vốn thấy Lý Tịch bị đàn ông lừa không còn một xu dính túi, Nguyễn Thần tội nghiệp bà mới để cho người này ở nhờ mấy ngày. Thế nhưng trải qua cuộc nói chuyện tối qua, cô lại thêm hiểu rõ suy nghĩ của người đàn bà ích kỷ này, nếu không phải vì Triệu Thiên Cảnh ngăn cản, cô thật muốn lấy chổi đem Lý Tịch quẳng ra khỏi cửa.
Người đàn bà kia luôn miệng nói mình là người ích kỷ, nhưng không ςướק đi quyền được sinh ra trên đời của Nguyễn Thần, Nguyễn Thần nghe được Lý Tịch có ý muốn gần gũi cô, nhưng mà lời nói thốt ra khỏi miệng thực sự thối nát.
Muốn sinh ra cô, rồi lại không chăm sóc cô thật tốt, bỏ lại một mình cô cô đơn sống ở quê, chịu đựng ông nội bà nội căm ghét và lạnh nhạt.
Lý Tịch nói ra bà bất đắc dĩ, hận bố cô bỏ lại hai người di chơi bời trăng hoa, vậy mà bà đã cho Nguyễn Thần vô tội được những cái gì?
Ngoại trừ ký ức khổ sở, chỉ có tranh cãi không ngừng và chửi bới khó nghe. Hai người đã từng yêu nhau cho nhau tổn thương, từng câu từng chữ chỉ hận không thể mang đối phương ra đánh, muốn làm cho đối phương không chịu đựng nổi.
Nguyễn Thần nhìn từng chút một vào trong mắt, trong lòng mỗi ngày lại xây thêm một bức tường băng giá lạnh lẽo, ngăn cách bọn họ và những người khác.
Chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ mình thật tốt, để cho cô ngàn lần không phải nhận thêm bất kỳ thương tổn nào.
Thế nhưng đêm qua, Lý Tịch lại một lần nữa bóc ra vết thương ở tận đáy lòng của Nguyễn Thần, lại còn đem muối xát lên đấy.
Suy cho cùng, trong lòng Lý Tịch quan trọng nhất vẫn là bản thân mình, ngay cả thỏa hiệp cũng mang vẻ cao cao tại thượng, cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng.
Nguyễn Thần vô thức kéo vạt áo của Triệu Thiên Cảnh, tay chân co lại, tiếp tục chui vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, giống như là làm vậy có thể nhận thêm nhiều hơi ấm hơn nữa, khiến cho cô dễ chịu thêm một chút.
Triệu Thiên Cảnh ôm cô thật chặt, dùng hết sức cho đến khi bụng bị đè ép đến mức bắt đầu đau.
"Được, sáng mai để chị Tịch dọn ra ngoài đi."
Tuy rằng muốn lấy lòng mẹ vợ, nhưng Nguyễn Thần không vui, anh cũng không thấy thoải mái.
Nếu như chọn làm mất lòng giữa mẹ vợ và bà xã, dù cho Triệu Thiên Cảnh khó xử, vẫn cứ chọn người sau.
Mẹ vợ chỉ là "người ngoài", sao có thể so được bà xã là "người trong" được?
Nhận được ủng hộ của Triệu Thiên Cảnh, cuối cùng Nguyễn Thần cũng nở nụ cười, cô còn tưởng rằng con rể ngoan này sẽ phản đối, sau đó phản bội về phe Lý Tịch.
May là anh vẫn hướng về phía mình.
Nguyễn Thần mở cờ trong bụng, ôm cổ Triệu Thiên Cảnh làm nũng: "Tối hôm qua bị cắt ngang, giờ chúng mình tiếp tục nhé?"
Triệu Thiên Cảnh tối qua một mình phòng đơn gối chiếc, bây giờ chỉ ước có thể tiếp tục, cúi đầu hôn lên môi cô: "Đề nghị tốt như vậy, ai có thể từ chối được chứ?"
Nguyễn Thần mềm nhũn vùi mình trong vòng tay anh, dùng đầu ngón chân đẩy áo ngủ của Triệu Thiên Cảnh rộng ra, luồn vào cọ nhẹ lên đùi anh, mơ màng thúc dục: "Nhanh lên một chút nữa..."
Triệu Thiên Cảnh bị cô trêu chọc đến mức toàn thân nổi lửa, cởi bỏ áo ngủ của Nguyễn Thần, ngậm lấy vành tai cô thì thầm: "Đợi chút, chị Tịch sẽ không lại quấy rầy vợ chồng mình nữa chứ?"
"... Bà ấy dám à..." Nguyễn Thần lầm bầm hai tiếng, hai chân cong lên vòng bên thắt lưng anh.
Lý Tịch không phải là muốn nói chuyện làm hòa với cô sao, muốn một lần nữa làm người mẹ tốt, muốn cùng cô thuận lợi ở chung, sao dám làm mất lòng cô!.
Tối hôm trước cho qua, hôm nay lại nữa, Nguyễn Thần thề nhất định tuyệt giao cùng Lý Tịch, sau này cả đời không qua lại với nhau.
Có thể do có người ở sát vách, đêm nay Nguyễn Thần có chút gấp gáp, so với mọi lần lại càng thêm nhiệt tình.
Áo ngủ vẫn chưa cởi hết ra, nửa kín nửa hở, lớp áo lót màu đen khiến da cô trắng hơn, nhất là lúc động tình nổi lên một màu hồng nhạt, làm Triệu Thiên Cảnh không nhìn nổi, so với ngày thường muốn mạnh mẽ hơn một chút.
Bên tai là tiếng Nguyễn Thần cắn môi đè nén tiếng ՐêՈ Րỉ, ngắt quãng, lại vô cùng chọc người.
Người dưới thân sắc mặt phiếm hồng, hai mắt ướƭ áƭ ôm lấy anh, chỉ biết cúi đầu mà thúc giục.
Nguyễn Thần như vậy, Triệu Thiên Cảnh có cảm giác mình cũng sắp hóa thân thành sói, muốn đem cô một hơi nuốt vào bụng...
Sáng hôm sau tinh thần của cô phấn chấn, trong đầu chuẩn bị tốt lý do muốn tiễn Lý Tịch ra khỏi nhà.
Đâu ngờ bữa ăn sáng mới ăn được một nửa, Lý Tịch đột nhiên che miệng lao vào phòng tắm, thoáng truyền đến tiếng nôn khan.