"Cho dù xinh đẹp hay không, anh chỉ thích em" – BY Triệu Thiên Cảnh.
Thực ra lão Cung cũng chưa già, chỉ là lớn hơn Triệu Thiên Cảnh hai tuổi. Bọn họ thực sự là bạn rất thân, vì vậy thường xuyên trêu đùa nhau "lão Cung" "lão Triệu" gọi nhau loạn xạ.
Ăn xong bữa tối, lão Cung và Triệu Thiên Cảnh đến thư phòng bàn chuyện, Nguyễn Thần đành phải lấy thân phận là nữ chủ nhà tiếp đón vợ sắp cưới của lão Cung, Lý Khiết Nhi.
Không ngở Lý Khiết Nhi còn lớn hơn Nguyễn Thần ba tuổi, học ngành thiết kế thời trang, ở khu vực náo nhiệt nhất trên tuyến phố đi bộ mở một cửa hàng thời trang.
Đối với người phụ nữ dũng cảm gây dựng sự nghiệp, Nguyễn Thần luôn khâm phục, chẳng bao lâu hai người liền trở nên quen thuộc, ngồi trên sofa trong phòng khách cười nghiêng ngả không để ý đến hình tượng.
Nguyễn Thần nhìn Lý Khiết Nhi ngồi một bên cười rộ lên lại càng đẹp, cô hâm mộ nói: "Chị Lý thật đẹp, quản lý Cung đúng là có phúc."
Lý Khiết Nhi lắc đầu: "Tiểu Nguyễn trang điểm vào cũng không kém đâu, nấu ăn ngon, tính cách cũng tốt. Em nhìn chị xem, ngoại trừ tráng trứng nấu cơm, những thứ khác chị cũng không biết, người đàn ông nào sống với chị cũng vất vả."
Nguyễn Thần bị vẻ mặt cường điệu của cô chọc cười: "Đừng lo, quản lý Cung biết nấu cơm mà."
"Anh ấy à, cũng chỉ biết làm trứng sốt cà chua thôi." Lý Khiết Nhi nhớ cô không học nấu ăn, hai người vẫn tiếp tục ăn cơm ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại mời người giúp việc theo giờ đến nấu nướng, làm cho hai vị trưởng bối nhà họ Cung nổi giận.
"Không nói chuyện này nữa, nghe nói Tiểu Nguyễn rất cố gắng đối với chuyện mang thai?"
Nguyễn Thần ngạc nhiên: "Thiên Cảnh nói chuyện này cho đồng nghiệp ở công ty sao?"
Triệu Thiên Cảnh cũng không giống như người nói nhiều mà...
Lý Khiết Nhi vội vàng phủ nhận: "Không phải, có lần lão Cung nói chuyện cùng Triệu tiên sinh, anh ấy nhắc đến nên mới biết."
Cô thở dài, tiến đến gần bên tai Nguyễn Thần nhỏ giọng nói: "Chị và lão Cung sống chung với nhau ba năm rồi, vẫn không thể mang thai. Đầu tháng đến bệnh viện khám phụ khoa, nói rằng țử çɥñğ bị khiếm khuyết bẩm sinh, sau này không thể có con."
Nguyễn Thần giật mình, sau đó nhanh chóng cau mày, không hờn không giận nói: "Bác sỹ nào nói xằng nói bậy, mới kiểm tra một lần đã chắc chắn tình trạng của chị Lý không thể mang thai?"
"Đúng vậy không, chị cũng không tin." Lý Khiết Nhi tuy rằng nói thế, nhưng trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước từng lời bác sỹ nói, cô đều nghe rõ từng chữ, thật là cả một ngày trời không có phản ứng gì.
Lão Cung ở một bên đỡ lấy cô, chỉ sợ cô không chấp nhận được mà ngất xỉu.
Nhưng cô là ai, là Lý Khiết Nhi xinh đẹp độc lập, một lời nói của bác sỹ phụ khoa sao có thể đánh bại được chính mình?
Nhưng ở sâu trong nội tâm cô, Lý Khiết Nhi vẫn lo lắng không thể sinh ra con nối dõi cho lão Cung là con trai độc nhất. Lời Nguyễn Thần vừa nói chắc chắn làm lòng cô có thêm hy vọng.
Nguyễn Thần kéo tay cô, bực tức nói: "Chị Lý, đừng nghe lời của tên lang băm kia, đi khám Đông y đi. Em nghe nói có một bác sĩ Đông y về hưu mở một phòng khám, cách chỗ này không xa lắm, ngày mai chị em mình qua chỗ đó."
Cấu tạo cơ thể con người rất phức tạp, bác sỹ chỉ dựa vào kết quả kiểm tra của máy móc đã dứt khoát kết luận, đúng là vô trách nhiệm.
Không ai có thể chắc chắn xác định kết quả chẩn đoán, Ϧóþ ૮ɦếƭ hy vọng làm mẹ của một người, bệnh ung thư còn có thể chữa được, chẳng nhẽ chuyện mang thai lại không thể có kỳ tích sao?
Bác sỹ phụ khoa kia có thể chỉ là ăn ngay nói thật, nhưng lại không nghĩ đến chuyện này đối với một người phụ nữ trẻ là chuyện tàn nhẫn đến mức nào.
"Được, chị nghe lời Tiểu Nguyễn." Từ ngày ở bệnh viện về, Lý Khiết Nhi trở nên ngơ ngác, nói thế nào cũng không chịu nghe lời lão Cung đến bệnh viện khác kiểm tra lại. Cô chỉ sợ đến lúc đó lại nghe được chẩn đoán giống hệt như vậy.
Dù Lý Khiết Nhi mạnh mẽ, cô cũng không thể chịu đựng được tổn thương hết lần này đến lần khác.
Lúc Triệu Thiên Cảnh và lão Cung từ thư phòng đi ra ngoài, thấy cảnh hai người giống như là chị em tốt cầm tay nhau nói chuyện cười đùa.
Lý Khiết Nhi ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người bọn họ, mỉm cười chào đón: "Lão Cung, tối nay em muốn ở đây tâm sự với Tiểu Nguyễn."
Lão Cung nghía mắt Triệu Thiên Cảnh, vẻ mắt bất đắc dĩ: "Lão Triệu mới kết hôn, em nhẫn tâm để cậu ấy đêm nay phải phòng không gối chiếc sao?"
"Ai nói để Triệu tiên sinh ngủ một mình? Không phải còn có anh sao?" Lý Khiết Nhi cười nói: "Yên tâm, lúc nãy em mới nhìn qua, giường ngủ trong phòng khách rất lớn. Chỉ một đêm thôi mà, Triệu tiên sinh sẽ không để ý, đúng không?"
Nói đến nước này, Triệu Thiên Cảnh muốn không đồng ý cũng rất khó.
Nhưng ở cùng một phòng với lão Cung, anh lại càng không bằng lòng.
Trước đây có lần đi công tác, khách sạn có sai sót, chỉ còn thừa một phòng. Triệu Thiên Cảnh không còn cách nào khác, đành cùng lão Cung cố chịu đựng một đêm.
Ngày hôm sau, Triệu Thiên Cảnh đỡ thắt lưng do cả đêm nằm trên sàn nhà lạnh ngắt, nhớ lại cả tối bị lão Cung mấy lần đá xuống giường – tư thế ngủ của anh ta thật sự là quá tệ.
Nghĩ đến đây, Triệu Thiên Cảnh mặt không đổi sắc nói: "Dù thế nào cũng là người quen, lão Cung cũng không ngại ngủ ở thư phòng nhỉ?"
Trong thư phòng có giường gấp, Nguyễn Thần cũng thỉnh thoảng nằm trên đấy đọc sách, nhưng đối với cô thì được, còn với đàn ông cao 1m8 như lão Cung mà nói thì quá nhỏ.
Lão Cung biết lần trước đi công tác chọc giận Triệu Thiên Cảnh, nhưng đến giờ anh cũng chưa một lần nổi giận. Xem ra là do Lý Khiết Nhi trộm lấy Nguyễn Thần, ông chủ đành phải đem cơn giận xả lên người mình.
Anh ta đành cam chịu số phận, đến thư phòng lôi giường gấp ra, cuộn tròn người lại, tránh cho hai chân vắt ra bên ngoài.
Lão Cung đắp tấm chăn mỏng lăn qua lộn lại, thật ra anh ta biết mục đích tối nay Lý Khiết Nhi đến nhà họ Triệu.
Tuy rằng đau lòng, nhưng lão Cung cũng đành chấp nhận.
Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, cho dù Lý Khiết Nhi không thể mang thai tự nhiên, hai người vẫn có thể dùng phương pháp thụ tinh nhân tạo, anh ta cũng không lo lắng sau này không thể có con.
Quan trọng là hai vị trưởng bối nhà họ Cung có tư tưởng bảo thủ, không tin vào khoa học kỹ thuật hiện đại, chỉ cho rằng sau này Lý Khiết Nhi không thể có con, đối với hôn sự của hai người,họ không đồng ý.
Lão Cung đau đầu day day huyệt Thái dương, cho dù Nguyễn Thần không có cách nào, tốt xấu gì cũng có thể an ủi Lý Khiết Nhi một chút.
Nguyễn Thần ngồi một bên giường, trợn mắt nhìn Lý Khiết Nhi tẩy trang.
Tay kéo một cái, là tháo lông mi giả, chẳng trách lông mi vừa cong vừa dài lại vừa đen.
Tay kéo thêm cái nữa, mắt hai mí trở thành mắt một mí, hóa ra là trên mí mắt dùng keo dán mí chuyên dụng, Nguyễn Thần trừng mắt: đúng là mở mang hiểu biết.
Tay lau qua một cái, một vệt phấn tối màu, hóa ra là làm cho sống mũi thêm thẳng.
Lại lau thêm một lần nữa, mắt to tròn trở thành đôi mắt nhỏ bình thường.
Nguyễn Thần sửng sốt nói không nên lời, quả nhiên là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân(*), có lẽ cũng gần giống như thuật dịch dung vậy.
(* sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân: Bên ngoài một ngọn núi còn có ngọn núi khác cao hơn, người tài có người tài hơn. Ý chỉ người giỏi còn có kẻ giỏi hơn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.)
Vì vậy một đại mỹ nhân động lòng người sau khi tẩy trang lại trở thành một tiểu mỹ nhân...
Nguyễn Thần bỗng nghĩ đến một truyện cười có từ lâu, rằng buổi sáng sau đêm tân hôn, ông chồng phát hiện người bên gối là một phụ nữ xa lạ chưa từng thấy bao giờ.
Lý Khiết Nhi dường như nhận ra cô đang rất ngạc nhiên, quay đầu nói: "Lão Cung nhìn thấy bộ dạng này của chị mới cùng chị hẹn hò."
Ý nói lão Cung xem trọng không phải là người đẹp sau khi trang điểm, mà là cô của lúc này.
Nguyễn Thần ngẩn người gật đầu, lẩm bẩm nói: "Kỹ thuật trang điểm của chị Lý đúng là rất lợi hại, lần đầu tiên em mới được nhìn thấy..."
Lý Khiết Nhi mỉm cười: "Trời sinh không phải người đẹp, chỉ có thể cố gắng trang điểm, ai bảo đàn ông cũng không khống chế được vẻ mặt?"
Nguyễn Thần sờ mặt mình, cô trang điểm cũng chỉ qua loa sơ sài, cũng không có ý thay đổi. Có lẽ nên học tập Lý Khiết Nhi, để cho cô thêm hoàn hảo?
Cô vừa mở miệng, Lý Khiết Nhi đã lập tức nhận lời, cười nói sáng mai sẽ cho Triệu Thiên Cảnh nhìn thấy một bà xã hoàn toàn khác.
Nguyễn Thần như mở cờ trong bụng, lấy ra bộ phương pháp mang thai siêu cấp mới sưu tập gần đây, hào phóng cho Lý Khiết Nhi mượn về nhà nghiên cứu.
Ngày mai hai người còn phải đi làm, chuyện trò một chút rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Thần còn mơ màng đã bị Lý Khiết Nhi gọi rời giường.
Cô nửa tỉnh nửa ngủ mà rửa mặt, chóng mặt nhìn phấn trang điểm, chất lỏng, phấn phủ, chì kẻ mắt, mascara, kem che khuyết điểm, phấn mắt, một mớ son môi các màu, Lý Khiết Nhi còn mang đến cả phấn tạo bóng, phấn highlight, lông mi giả, keo dán mí và bao nhiêu đồ trang điểm.
Đúng là một công trình to lớn, Nguyễn Thần để mặc Lý Khiết Nhi sắp đặt, sau nửa giờ lập tức sáng bừng hẳn lên.
Nguyễn Thần đã sớm muốn thử nghiệm cảm giác người đẹp lạnh lùng, đứng trước gương cô thấy mình lộ ra khuôn mặt đã được trang điểm cao quý lạnh lùng, vội vã lấy cái váy liền đen trắng cất dưới đáy tủ mặc vào.
Trang điểm bình thường mà mặc bộ váy này vừa có vẻ chững chạc lại cứng nhắc, cô cũng không dám thử, không ngờ đến hôm nay lại có dịp trang điểm thích hợp.
Chờ Nguyễn Thần thay đồ xong, mặc vào quần tất màu đen, mà Lý Khiết Nhi cũng trang điểm hoàn hảo.
Cô thay bộ váy liền eo nhỏ màu xanh nhạt sát người, hoàn toàn không nhận ra chút dấu vết gì của người sau khi tẩy trang ngày hôm qua.
Nguyễn Thần nhìn Lý Khiết Nhi khen ngợi, rồi hai người cùng đi ra phòng ngủ.
Mỗi buổi sáng, lão Cung nhìn thấy Lý Khiết Nhi đều có cảm giác xinh đẹp, trực tiếp bước lên nồng nhiệt kéo lấy cô hôn một cái.
Triệu Thiên Cảnh nhìn chằm chằm Nguyễn Thần khác với thường ngày, thậm chí có thể nói là cô đẹp đến mức lạ thường, trong lòng anh cảm thấy là lạ, cả buổi mới mở miệng.
"... Không giống thường ngày, nhưng mà anh vẫn thấy trước kia em đẹp hơn."
Nguyễn Thần bĩu môi một cái, không biết nên tức giận hay là buồn cười.