Mị Âm Tuyết nhìn vẻ mặt ấm ức của Long Viêm Dạ cảm thấy hài lòng. Cô Julie đó đúng là người dễ dàng bị mua chuộc, nếu không có tin tức mà cô ấy cho thì mình đâu có tự tin mà đứng trước mặt Long Viêm Dạ để đàm phán thế này, Mị Âm Tuyết tuy cố nhịn cười nhưng ánh mắt vẫn hiện rõ sự vui sướng trong lòng.
"Tớ biết chuyện này cũng đâu phải khó. Chỉ là tớ muốn nói chuyện với cậu về chuyện của An Tiểu Yêu, cô ấy đâu tự nguyện ở bên cậu đâu, nên cho cô ấy tự do."
"Giữa tôi và cô ấy có giao ước."
"Bản hợp đồng đó không có hiệu lực trước pháp luật."
Mị Âm Tuyết tự tin nhìn bộ dạng tức giận của Long Viêm Dạ, mình đã rất lịch sự khi tới đây bàn trước với Long Viêm Dạ rồi, còn về phần kết quả thì mình tin mình nhất định đạt được mục đích khi đến đây, mà Julie cũng đã cam đoan với mình là An Tiểu Yêu không cam tâm tình nguyện đến đây. Như vậy thì chỉ cần mình nói muốn đưa cô ấy đi thì chắc cô ấy sẽ không từ chối đi cùng mình đâu. Long Viêm Dạ với Mị Âm Tuyết cứ đứng nhìn nhau, An Tiểu Yêu đứng há hốc mồm nhìn hai người đàn ông này tranh giành, hình như bọn họ quên mất gì thì phải? Mình mới là nhân vật chính mà sao không ai thèm hỏi ý kiến mình vậy. Long Quân An sau khi nghe những xong thì kinh ngạc, không ngờ anh mình với An Tiểu Yêu có quan hệ này, Long Quân An hứng thú xem kịch vui mà không có ý định tham gia cuộc chiến này, có nhiều lúc không nhất thiết cứ phải ra mặt mới lấy được thứ mình muốn. Nhẹ nhàng kéo An Tiểu Yêu trong tay Long Viêm Dạ đi ra, Long Quân An không thèm để ý đến hai kẻ kia dẫn Tiểu Yêu sang một góc ngồi, sau đó rót cho mình với An Tiểu Yêu mỗi người một ly trà.
"Chị dâu, chúng ta ngồi đây uống trà xem bọn họ đàm phán nha ———"
"Long Quân An, cậu muốn ૮ɦếƭ hả ———"
"Long Quân An, em im lặng cho anh ———"
Cả hai người cùng quát lên làm An Tiểu Yêu run run, suýt nữa làm rơi tách trà trong tay. Hai người này quát xong thì quay lại tiếp tục nhìn nhau, không quan tâm tới An Tiểu Yêu với Long Quân An nữa. An Tiểu Yêu cảm thấy tức, chuyện gì đang diễn ra thế này, An Tiểu Yêu ngồi trên ghế càng nghĩ càng thấy tức, hai người họ coi mình là gì hả? Coi mình là đồ vật để tranh nhau sao? Cạch ———
An Tiểu Yêu để thật mạnh tách trà xuống bàn, chống nạnh đi đến chỗ hai người đàn ông đang tranh giành mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tiểu Yêu vì tức giận mà ửng hồng, đôi mắt long lanh, An Tiểu Yêu không thể không lên tiếng. "Nè, hai anh có hỏi đến cảm nhận của tôi chưa? Tôi không phải là đồ vật để hai người tranh nhau nha. Tôi nói cho hai anh biết, tôi chỉ muốn một ngày yên tĩnh thôi, có biết một ngày bình yên là thế nào không?"
An Tiểu Yêu đứng đó khoa chân múa tay nhưng không ngờ vừa nói xong thì cả hai lại tiếp tục tranh giành, không ai chịu yếu thế hơn ai.
"Ở trong nhà họ Long, anh có thể cho em một ngày bình yên, em muốn thế nào cũng được."
"Em là của anh. Ngoài anh ra không ai có thể cho em cuộc sống như em muốn hết, nên em hãy đi với anh."
An Tiểu Yêu nghe xong choáng váng, nhìn hai người bọn họ rồi lặng lẽ về ngồi cạnh Long Quân An. Long Quân An thấy thế vội vàng đứng dậy lấy lòng. "Em đã nói rồi mà, cứ ngồi đây mà xem kịch. Chị dâu, em mang bữa sáng của chị lên đây nha, chị vừa ăn vừa xem."
Lần này thì An Tiểu Yêu thực sự bất lực. An Tiểu Yêu cảm thấy trước mắt mình toàn tinh tinh, lời gợi ý vừa ăn vừa xem hai người vì mình mà tranh giành của Long Quân An đúng là không tệ.
An Tiểu Yêu còn chưa kịp nói gì thì một bát cháo thịt thơm ngát đã đáp xuống trước mặt, thôi, dù sao thì mình có nói thì cũng chẳng có ai thèm để ý, thế nên Tiểu Yêu bắt đầu chiến đấu với bát cháo của mình.
Mị Âm Tuyết cùng Long Viêm Dạ tranh giành nhau, còn An Tiểu Yêu cùng Long Quân An ngồi ăn sáng, không khí trong phòng lúc này thật kỳ lạ. Long Quân An hoàn toàn không thèm để Long Viêm Dạ cùng Mị Âm Tuyết vào mắt, chỉ chăm chú gắp thức ăn cho An Tiểu Yêu. "Chị dâu, nếm thử cái này đi, đây là vì chị mà em mua đó, chị nếm một chút đi."
"—————"
"Chị dâu, ăn thêm bát cháo nữa nha, như thế sẽ có lợi cho chị, giờ chị ăn cho hai người mà."
"—————"
Cuối cùng thì hai người kia không chịu nổi nữa, cùng lúc dùng ánh mắt lạnh như băng quay lại nhìn Long Quân An, An Tiểu Yêu ngồi cạnh mà cũng cảm thấy lạnh run nên cúi đầu ăn cơm, nhưng Long Quân An thì coi như không có chuyện gì vẫn tiếp tục công việc của mình. An Tiểu Yêu toát mồ hôi lạnh, căng tai ra nghe ngóng động tĩnh xung quanh, ai ngờ Long Quân An vẫn cứ không chịu ngậm miệng lại. An Tiểu Yêu liếc mắt lườm anh ta, giọng nói vô cùng nhỏ để nhắc nhở anh ta. "Nè ———— ngồi yên đi, chuyện này liên quan tới vấn đề sinh tồn của tôi đấy."
"Không sao, mặc kệ họ có muốn chị hay không, có lo cho chị hay không cũng không sao. Chị dâu, em có thể nuôi chị ———"
Bộp —————
An Tiểu Yêu đập đầu vào bát, cố gắng tỉnh táo lại, tròn mắt nhìn Long Quân An.
"Giờ không phải lúc nói đùa đâu, tôi không có tâm trạng mà chơi với cậu. Cậu còn nói nữa tôi xử cậu đấy."
An Tiểu Yêu uy Hi*p thành công, Long Quân An liền ngậm miệng ngồi im xem kịch. Long Viêm Dạ ngồi xuống, mở lời trước. "Cậu có thể về, dù không có bản hợp đồng kia thì Tiểu Yêu vẫn là người của mình. Cô ấy không có quan hệ với cậu nên có lẽ chuyến đi này của cậu uổng phí rồi."
"Tiểu Yêu có liên quan tới tớ hay không có lẽ cậu đã chứng kiến rồi, cô ấy là của tớ, cho nên tớ sẽ không về tay không đâu. Cô ấy thiếu cậu bao nhiêu cứ nói, tớ sẽ trả cho cô ấy, chỉ cần cô ấy được tự do."
Trong lòng An Tiểu Yêu rất cảm động, hoá ra ở trước cửa nhà vệ sinh cũng có thể nhặt được một đại gia hào phóng như vậy, tự nhiên lại trả tiền giúp mình, còn cho mình tự do nữa chứ, đúng là một người tốt nha! An Tiểu Yêu rất muốn chạy lại ôm hôn Mị Âm Tuyết một cái, nhưng nhìn cái mặt đen sì của Long Viêm Dạ thì An Tiểu Yêu hiểu rằng mình nên ngoan ngoãn ngồi đây thì an toàn hơn.
"Được, vậy cho cậu một cơ hội. Chúng ta sẽ hỏi Tiểu Yêu xem cô ấy có muốn đi theo cậu không."
Long Viêm Dạ đi lại chỗ An Tiểu Yêu, anh nắm chắc mười phần là An Tiểu Yêu sẽ lựa chọn không đi cùng Mị Âm Tuyết. Nếu chọn đi theo hắn ta thì không khác gì ra khỏi ổ sói để vào miệng cọp, Long Viêm Dạ nghĩ đến đấy thì tự mắng mình sao lại tự nói mình là sói chứ? Mình đã thổ lộ với An Tiểu Yêu nên nhất định cô ấy sẽ chọn mình.
Mị Âm Tuyết gật đầu đồng ý, lần đầu tiên gặp nhau, Mị Âm Tuyết khẳng định là An Tiểu Yêu có ý với mình nên khi mình hôn thì cô ấy cũng đáp lại. "Được, cứ quyết định như vậy đi."
Họ cùng đi về phía An Tiểu Yêu, lúc này An Tiểu Yêu chỉ muốn mình ngất đi để không phải đối mặt với hai người đáng sợ này. Nếu không chọn Long Viêm Dạ thì e rằng cả đời này mình sẽ bị anh ta đuổi Gi*t, nhưng không chọn Mị Âm Tuyết thì sẽ để tuột mất một người vừa đẹp trai lại hào phóng nữa, An Tiểu Yêu chỉ mong mình có đủ dũng khí để nói lên tiếng lòng mình. Tất cả, mình muốn cả hai, có được không?
Đáng tiếc đó chỉ có thể xảy ra trong mơ mà thôi, nhìn hai gương mặt đang nhìn chằm chằm vào mình làm An Tiểu Yêu choáng váng, nhưng nhìn sang bên cạnh thì thấy Long Quân An đang lặng lẽ ăn cháo.
"Chuyện đó, chuyện đó, tôi quyết định. Tôi không chọn ai trong hai người hết, tôi chỉ muốn cậu ta, muốn mỗi cậu ta ————"
Phì ————
Long Quân An phun toàn bộ cháo trong miệng mình ra, lúc này nhiệt độ hạ xuống dưới không. Không khí nghẹt thở, An Tiểu Yêu khẽ cười, hi vọng sàn nhà có hố để cô chui xuống thôi.
An Tiểu Yêu bị mọi người nhìn chằm chằm thì toát mồ hôi. Vì không còn sự lựa chọn nào nên mới nói như vậy, ai bảo bọn họ gây sức ép chứ, lúc đầu mình nói gì cũng không thèm để ý, bây giờ mới nghĩ đến chuyện hỏi ý kiến mình, đối xử với mình như vậy sao mình không khó chịu cho được, đương nhiên là muốn khiêu khích bọn họ một chút rồi. Lấy hết dũng khí, An Tiểu Yêu ngẩng đầu nhìn Mị Âm Tuyết với Long Viêm Dạ. "Tôi nói rồi, tôi không chọn ai trong hai người hết, tôi chỉ chọn Long Quân An thôi, các anh nhớ cho kỹ. À, tôi sẽ giải thích với mẹ hay anh sẽ giải thích hộ tôi."
"An Tiểu Yêu, em dám làm thế ———"
Long Viêm Dạ hận không thể Ϧóþ ૮ɦếƭ Tiểu Yêu ngay lúc này, trước mặt Mị Âm Tuyết mà không thèm giữ thể diện cho anh, trên trán Long Viêm Dạ nổi gân xanh. Mị Âm Tuyết cũng không khá hơn là bao, cứ nghĩ mình nắm chắc phần thắng, ai dè giữa đường lại mọc ra tên Long Quân An ngáng đường.
"An Tiểu Yêu, em nhất định không chọn anh à? Em sẽ hối hận đấy."
"Không chọn, không chọn ai hết. Tôi đã nói rồi, các anh không có tai sao? Tôi mệt rồi, phụ nữ có thai cần được yên tĩnh, hẹn gặp lại ———"
Sau khi nói ra những lời này, An Tiểu Yêu chạy nhanh lên phòng mình. Dùng sức đóng rầm cửa phòng lại, An Tiểu Yêu đứng tựa vào cửa, tim vẫn còn đập loạn lên, tay vỗ nhẹ lên иgự¢, trong lòng An Tiểu Yêu thầm xin lỗi Long Quân An. Long Quân An, thật lòng xin lỗi, không phải tôi nhát gan mà mọi chuyện rối tinh rối mù lên phải có người giải quyết, mà cậu lại là trợ thủ tốt nhất, xin thứ lỗi cho tôi ích kỷ! An Tiểu Yêu chắp tay trước иgự¢, yên lặng cầu nguyện cho Long Quân An được an toàn. Không có ai tới quấy rầy nữa nên An Tiểu Yêu nằm dài trên giường, không biết vì sao Long Viêm Dạ lại chọn mình đóng giả làm vợ chưa cưới, còn Mị Âm Tuyết càng kỳ lạ hơn, mình với anh ta chưa nói chuyện tử tế với nhau bao giờ, tự nhiên lại biến mình thành người quan trọng thế, An Tiểu Yêu thật nghi ngờ có phải con gái trên thế giới này biến mất hết rồi nên bọn họ mới tranh nhau mình. Bên ngoài có tiếng ô tô, An Tiểu Yêu không cần nhìn cũng biết đó là Mị Âm Tuyết đi về. Khẽ thở dài, trong lòng An Tiểu Yêu vẫn còn hơi tức, đẩy cửa đi ra ban công. Sau khi quậy tơi bời, không biết Long Viêm Dạ nghĩ về mình thế nào, nhưng sao mình lại nghĩ đến suy nghĩ của Long Viêm Dạ nhỉ, An Tiểu Yêu đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì lại thấy xe của Long Viêm Dạ đang đi ra cổng. A, tốt quá anh ta cũng đi rồi, giờ mình không cần lo anh ta sẽ lên xử lý mình rồi, An Tiểu Yêu vuốt иgự¢ mình, lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Chị dâu, chị ngủ chưa? Mau mở cửa cho em đi."
Sao Long Quân An lại lên đây, chẳng lẽ là tìm mình tính sổ sao? Đầu An Tiểu Yêu đen lại, sau đó ra mở cửa cho Long Quân An. Long Quân An vừa vào phòng thì ngồi vào ghế, cười như không cười nhìn An Tiểu Yêu. "Hì, chị dâu, chị thật quá đáng nha. Thời điểm quan trọng như vậy lại đẩy em ra làm bia đỡ đạn, chị có biết là nếu ánh mắt có thể Gi*t được người thì có lẽ bây giờ em đã phơi xác dưới kia rồi, thật oan uổng nha."
Long Quân An ôm иgự¢ mình giả bộ đáng thương. An Tiểu Yêu nuốt nước bọt chợt nhớ ra có chuyện quan trọng muốn hỏi Long Quân An. "À, có phải Long Viêm Dạ rất tức giận phải không? Mị Âm Tuyết nói gì không?"
"Không phải tức giận không đâu mà là giận điên lên rồi. Chị không thấy bọn họ đã bỏ đi à? Em tin chị ૮ɦếƭ chắc rồi, tha thứ cho em vì lần này em không giúp được gì đâu, chờ anh ấy về nhất định sẽ tặng cho chị một cái ૮ɦếƭ thật khó coi cho mà xem."
Long Quân An hù doạ An Tiểu Yêu nhưng không ngờ An Tiểu Yêu tưởng thật nên khi nghe thấy thế bèn mở tủ ra ném hết toàn bộ quần áo của mình lên giường. Long Quân An kéo An Tiểu Yêu lại, trong mắt đầy kinh ngạc.
"Chị định làm gì?"
"Làm gì à, cậu là heo sao? Không thấy tôi đang dọn đồ để bỏ trốn à? Tranh thủ anh ta ra ngoài, tôi đâu có ngốc mà không chuồn đi lúc này. Tôi chỉ muốn đi tìm cha cho Bảo Bảo thôi, nên không muốn bị mất mạng đâu."
An Tiểu Yêu nhét hành lý vào túi. Lúc đầu Long Quân An còn đứng ngơ ra, sau đó phá lên cười. Ha ha ha