Khuôn mặt người đó trong mắt An Tiểu Yêu dần dần hiện ra, đôi mắt trong sáng cương nghị, bên dưới mũi là một đôi môi hơi mỏng. Oa ------ một người đàn ông thật đẹp, nhưng khoan đã, sao nhìn người này trông quen quen. An Tiểu Yêu cố gắng lục lọi khuôn mặt này trong đầu mình. A, đây không phải là người thường xuất hiện trên TV sao? Hình như, hình như là Mị Âm Tuyết thì phải, khi nhớ ra thì An Tiểu Yêu nhìn Mị Âm Tuyết rồi cười ngây ngốc. Mị Âm Tuyết thắc mắc nhìn An Tiểu Yêu, tại sao cô gái này lại dám ngồi lên áo khoác của mình, đã thế còn nhìn mình như vậy nữa, cảm giác thật khó chịu, vốn đang ngơ ngác ngắm Mị Âm Tuyết thì khuôn mặt bỗng trở nên biến sắc, một tay vội che miệng, tay kia không chút khách khí đẩy Mị Âm Tuyết, cảm giác sắp nôn ra, An Tiểu Yêu chạy thẳng về phía phòng rửa tay. Mặt Mị Âm Tuyết đen một nửa, nhìn mình buồn nôn lắm sao? Cô gái vừa rồi nhìn thấy mình liền muốn nôn, Mị Âm Tuyết cảm thấy tức giận đi về phía phòng rửa tay. Đứng ở ngoài cửa, Mị Âm Tuyết dựa vào tường chờ An Tiểu Yêu ra, quả nhiên có tiếng nôn trong phòng phát ra, Mị Âm Tuyết thực sự không thể nào vui được. Dù sao mình cũng là diễn viên có tiếng trong giới điện ảnh, dù sao thì nhìn mình cũng không ghê tởm đến thế, Mị Âm Tuyết kết luận cô nhóc này cố tình chọc tức mình. Đợi một lát, Mị Âm Tuyết nhìn thấy An Tiểu Yêu mặt tái mét đi ra vội chặn lại."Cô gái, cô có ý gì?"
"Cái gì, có ý gì là sao?"
An Tiểu Yêu không hiểu mình gây ra chuyện gì, trong dạ dày đang sôi lên rất khó chịu, tên này có vấn đề gì sao. Tự dưng chặn mình lại, thật khó chịu, --- ---- vẻ mặt đau khổ, sao mang thai lại khó chịu vậy. Mị Âm Tuyết đâu có biết đó là triệu chứng thai nghén chứ, nhìn thấy An Tiểu Yêu đứng ngơ ngác nhìn mình, ánh mắt của Mị Âm Tuyết tỏa ra nguy hiểm."Cô nhóc, trông tôi ghê tởm thế sao? Sao cô nhìn thấy tôi lại ói?"
"Không phải thế, chỉ là --- ---"
An Tiểu Yêu chưa nói hết thì trong dạ dày lại cảm thấy khó chịu, An Tiểu Yêu mặc kệ mọi thứ, vội xoay người định chạy vào phòng rửa tay. Nhưng không ngờ Mị Âm Tuyết lại giữ tay cô lại, An Tiểu Yêu không nhịn được nữa liền phun lên áo sơ mi của Mị Âm Tuyết, may mà An Tiểu Yêu chưa ăn cái gì kỳ quái không thì e rằng bộ đồ của Mị Âm Tuyết sẽ vô cùng sặc sỡ.
Không nhìn An Tiểu Yêu mà Mị Âm Tuyết liền nhìn xuống áo mình, trời ạ! Nhìn thấy mặt Mị Âm Tuyết xanh mét, An Tiểu Yêu biết mình đã gây hoạ nhưng việc cấp bách bây giờ là phải chối tội trước.
"Ừm, tôi phải nói rõ nha, là do anh kéo tôi lại không cho tôi vào trong kia. Nếu không tôi đâu có ói ra đây chứ."
"Này, cô nhất định phải ૮ɦếƭ --- ---"
Mị Âm Tuyết nghiến răng nặn ra từng chữ, An Tiểu Yêu nghe xong liền cảm thấy lạnh buốt. A a ------ người này sẽ không xé xác mình ra chứ. Long Viêm Dạ, anh ૮ɦếƭ đâu rồi, sao còn không mau tới đây cứu tôi hả? Không phải, là tới giúp tôi bồi thường mới đúng --- ---
An Tiểu Yêu căm tức nhìn Mị Âm Tuyết, trong lòng cảm thấy đau lòng vì ví tiền. Anh ta là minh tinh điện ảnh sẽ không đòi tiền mình chứ, mình rất nghèo nha, nếu anh ta bắt mình bồi thường bằng tiền thì phải làm sao? An Tiểu Yêu nhìn Mị Âm Tuyết, chờ tóc anh ta rơi xuống.
Nhưng Mị Âm Tuyết chỉ khoanh tay đứng nhìn An Tiểu Yêu, cô nhóc này nhìn rất trẻ con như học sinh làm cho mình cảm giác rất kỳ lạ. Mị Âm Tuyết quen được mọi người hâm mộ vây quanh mình, rất ít khi gặp người nào giống như An Tiểu Yêu cả, gặp anh mà không có những hành động điên cuồng giống như những nữ sinh khác, thật ra thì anh ta đâu có biết là An Tiểu Yêu cũng là một kẻ háo sắc nhưng mà chưa bộc phát vì so sánh giữa ví tiền và trai đẹp thì An Tiểu Yêu thích ví tiền của mình nhỉnh hơn một chút. Phát hiện ra Mị Âm Tuyết chỉ nhìn mình mà không nói gì nên An Tiểu Yêu càng gấp hơn, xong rồi, chắc chắn là anh chàng đẹp trai này đang chờ mình bồi thường rồi. Vẻ mặt đau khổ, An Tiểu Yêu móc ví trong túi xách rồi rút tiền ra, nhưng chợt nhớ ra giá bộ đồ của minh tinh không hề rẻ chút nào nên An Tiểu Yêu đành cắn răng rút hết tiền trong ví ra. Trước đây đều tiêu tiền của cha mình nên không thấy xót, giờ phải trả bằng tiền của mình nên lòng An Tiểu Yêu rỉ máu, hu hu --- --- đây là tiền mua sữa cho Bảo Bảo, tay An Tiểu Yêu run run, đưa tiền cho Mị Âm Tuyết.
"Đây, anh cầm trước chỗ này. Tôi chỉ có từng này thôi, mà tôi bồi thường cho anh là tốt lắm rồi đấy --- ------"
An Tiểu Yêu cắn môi dưới, mặc dù là đưa tiền cho người ta nhưng tay cô không duỗi ra hết, oa oa ——— đau lòng quá! ! Trên mặt Mị Âm Tuyết thoáng qua một tia kinh ngạc, cô nhóc này đang làm gì vậy? Tiền mình đâu có thiếu nhưng thấy An Tiểu Yêu có vẻ nhưng không cam tâm tình nguyện nên Mị Âm Tuyết cảm thấy tâm trạng mình khá hơn, không chút khách khí rút tiền trong tay An Tiểu Yêu rồi liếc mắt nhìn qua nắm tiền đó."Quá ít, không đủ."
"Gì ——— còn chưa đủ sao, vậy sao anh còn lấy."
An Tiểu Yêu thực sự nổi giận, đó là khoản tiền mua sữa cho Bảo Bảo mà mình đã phải cắn răng lấy ra nha. Cái tên Mị Âm Tuyết này thật tham lam, nếu thích tiền sao không đi mà ςướק ngân hàng đi. An Tiểu Yêu không khách khí nữa, giật lại tiền trong tay Mị Âm Tuyết, miệng cũng bắt đầu hoạt động."Tốt nhất là tôi lấy lại. Dù sao cũng không đủ mà, tôi là quỷ nghèo không có tiền bồi thường cho anh đâu. Nhưng cũng phải nói rõ nha, chuyện này không phải do một mình tôi gây ra, do anh giữ tôi lại nữa, cho nên tôi có thể không phải trả cho anh dù là một xu."
An Tiểu Yêu nói một hồi cứ như một sự thật hiển nhiên phải thế vậy, mắt Mị Âm Tuyết sáng lên, ôm An Tiểu Yêu vào иgự¢ mình, mùi nước hoa của anh ta sộc thẳng vào mũi An Tiểu Yêu. Đầu óc An Tiểu Yêu trống rỗng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt Mị Âm Tuyết ngay trước mắt mình, không phải là không trả tiền sao? Sao anh ta lại ôm mình, An Tiểu Yêu đã bị mất khả năng suy đoán, đối với trai đẹp thì cô không có khả năng miễn dịch.
"Anh, anh bị làm sao thế hả?"
"Không phải cô nói không có tiền bồi thường tôi sao? Vậy đây coi như là cô đang bồi thường đi ———"
Môi Mị Âm Tuyết đặt lên đôi môi nhỏ nhắn của An Tiểu Yêu, anh cũng không biết vì sao mình lại làm thế, chỉ là cảm thấy cô nhóc này rất ngọt động lòng người nên Mị Âm Tuyết liên tục đòi thêm. An Tiểu Yêu không sức chống lại và cũng không muốn phản kháng, cảm giác được Mị Âm Tuyết hôn thật không tệ, trong miệng anh ta có vị bạc hà, thỉnh thoảng bay vào khoang miệng An Tiểu Yêu, cô không có bất kỳ phòng bị nào, Mị Âm Tuyết cạy hàm răng An Tiểu Yêu ra, đưa lưỡi mình vào.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau, lại đứng trước cửa phòng rửa tay vẫn đang mở cửa mà hôn nhau. Thỉnh thoảng có mấy ánh mắt nhìn họ, mà hai người thì không quan tâm, An Tiểu Yêu chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, đầu óc mê man.
"Hai người đang làm gì ———"
Âm thanh giống như từ địa ngục truyền đến cắt đứt hai người, An Tiểu Yêu mở mắt ra đã nhìn thấy Long Viêm Dạ toàn thân toát ra hơi lạnh đang nhìn mình với Mị Âm Tuyết. Xong rồi, nhưng đây đâu được tính là cho anh ta cắm sừng chứ, mình đâu là gì của anh ta chứ, nhưng khi nhìn ánh mắt của Long Viêm Dạ thì An Tiểu Yêu không dám ôm ảo tưởng nữa, ánh mắt đó thật kinh khủng nha! !
Long Viêm Dạ cắt đứt mạch cảm xúc của hai người họ, Mị Âm Tuyết nhìn Long Viêm Dạ nhưng không thèm để ý chỉ khẽ cười, bàn tay đưa ra phía trước nhưng Long Viêm Dạ đã tránh qua chỗ khác. Anh không nhìn An Tiểu Yêu mà quay qua nhìn Mị Âm Tuyết. "Đây là vị hôn thê của tôi, anh có ý kiến gì không?"
"Tạm thời thì không. Nhưng cô ấy rất ngọt, hình như không phải vị hôn thê đúng nghĩa của anh thì phải."
Mị Âm Tuyết cười khẩy, anh hiểu rất rõ, nếu An Tiểu Yêu là vợ tương lai của Long Viêm Dạ thì anh đã không dễ dàng mà hôn cô. Quen biết Long Viêm Dạ nhiều năm nên Mị Âm Tuyết quá rõ, nếu cô gái nào đã theo anh ta thì sao có thể đáp trả nụ hôn của anh. Sắc mặt Long Viêm Dạ trầm xuống, cảm thấy mất hứng. "Tên nhóc như cậu thì biết cái gì hả? Dù sao thì cô ấy đi cùng tôi tới đây nên cậu không nên có những hành động như vừa rồi."
"Ồ! Nói như vậy thì không cần là ở đây thì tôi có thể làm gì cũng được phải không?"
"Cậu không có cơ hội đó đâu vì cô ấy đang ở nhà tôi. Hơn nữa, từ giờ trở đi tôi không hoan nghênh cậu tới nhà tôi!" Long Viêm Dạ kéo An Tiểu Yêu đáng thương đang đứng cạnh đó, xoay người chuẩn bị rời đi. Phiá sau, Mị Âm Tuyết vẫn còn cố tình trêu chọc. "A, tôi biết rồi. Tôi đi tìm Long Quân An là được chứ gì. Cô bé, chờ tôi, đừng để Long Viêm Dạ ăn nha, tôi sẽ tới tìm em ———"
An Tiểu Yêu đi bên cạnh có thể cảm nhận được Long Viêm Dạ đang rất tức giận, tay anh trên vai cô cũng dùng sức, An Tiểu Yêu cảm thấy đau đau nhưng không dám mở miệng kêu. Người này rất đáng sợ, nếu mình mà chọc anh ta thì e rằng ૮ɦếƭ sẽ không có chỗ chôn, dù rất đau nhưng vẫn cố gắng chịu đựng. Long Viêm Dạ bị Mị Ăm Tuyết chọc tức suýt hộc máu, mặt đen không chào hỏi ai liền ôm An Tiểu Yêu đi về chỗ đậu xe của mình, Long Viêm Dạ mở cửa xe ném An Tiểu Yêu vào trong rồi đóng mạnh cửa vào. An Tiểu Yêu toát mồ hôi, ô ô ——— cái tên rối loạn nội tiết tố này sẽ không đáng mình chứ, cũng đâu có cắm sừng anh ta đâu, làm gì mà phải nổi điên lên thế, An Tiểu Yêu rúc mình trong xe, không dám lên tiếng.
"Sao em lại ở cùng chỗ với tên kia?"
"———"
"Tại sao tên đó lại hôn em?"
"———"
"Em thể chịu được cô đơn sao?"
"———"
Long Viêm Dạ càng hỏi càng thấy tức, liền quay sang hôn An Tiểu Yêu. An Tiểu Yêu không có chút cảm giác dịu dàng và ngọt nên liều mạng đẩy Long Viêm Dạ ra, cố gắng giãy dụa muốn thoát ra, An Tiểu Yêu đành dùng sức cắn vào môi Long Viêm Dạ.
A ———
Long Viêm Dạ đành phải buông tha cho đôi môi của An Tiểu Yêu, mắt nhìn chằm chằm vào An Tiểu Yêu, đưa tay xoa xoa lên vết thương, nhưng anh không tức giận mà bật cười. "Tốt, rất tốt. Tại sao tên đó có thể hôn em còn anh thì không? Em nên giải thích nhỉ, anh liền cho em cơ hội ở cùng chỗ với anh ———"
"Tránh xa tôi ra ———"
Tên khốn, ai muốn ở chung với anh chứ? ! An Tiểu Yêu nhìn chằm chằm vào Long Viêm Dạ, cái chính là cô không thích anh тһô Ьạᴏ với mình. An Tiểu Yêu bĩu môi mặc kệ Long Viêm Dạ, quay đầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, An Tiểu Yêu đến liếc mắt cũng không nhìn Long Viêm Dạ.
Nhưng An Tiểu Yêu phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng, đó là Long Viêm Dạ đang dừng xe trước cổng một khách sạn. Long Viêm Dạ kéo An Tiểu Yêu xuống xe, không cho An Tiểu Yêu có cơ hội kháng cự.
Trời ạ ——— không phải chứ ———
An Tiểu Yêu khóc không ra nước mắt, mình đang mang thai nha, nếu có muốn mình thì cũng không nên là bây giờ. An Tiểu Yêu muốn phản kháng nhưng không có tác dụng, cứ thế bị Long Viêm Dạ lôi vào khách sạn.