Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ - Chương 04

Tác giả: Mính Hương Hoa Hồn

Trong lòng không ngừng mắng hai người vừa rời đi, lúc này An Tiểu Yêu mới suy nghĩ lại mọi chuyện vừa xảy ra. Một lon nước làm mình gặp một người đàn ông, sau đó bị anh ta lôi đi rồi thuê mình nữa, không thể hiểu nổi chuyện gì nữa. An Tiểu Yêu suy nghĩ một chút, thật đau đầu, An Tiểu Yêu liền gọi cho Lâm Nha. Trong điện thoại Tiểu Yêu kể hết mọi chuyện cho Lâm Nha nghe, Lâm Nha nghe xong hét lên. "Trời ạ, Tiểu Yêu. Cậu mang thai chứ đâu phải bị hỏng não. Hợp đồng như vậy mà cậu cũng dám ký, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì vậy hả?"
"Nhưng đã lỡ ký rồi, sợ rằng hối hận cũng đã quá muộn. Mình nghĩ có chỗ ăn chỗ nghỉ trong vòng nửa năm lại còn có tiền cầm về nữa, nếu là cậu thì cậu có xiêu lòng không? Cậu cũng biết hoàn cảnh của mình bây giờ, tạm thời chỉ có làm như vậy thôi, nhưng mà tên đó đúng là kẻ háo sắc."
An Tiểu Yêu bắt đầu trách móc Long Viêm Dạ, Lâm Nha im lặng nửa ngày mới nói một câu không ăn nhập gì với chuyện mà An Tiểu Yêu đang nói."Tiểu Yêu, ngàn vạn lần cậu không được thích người đó nha. Nhớ kỹ cậu đã là mẹ rồi, còn phải đi tìm cha Bảo Bảo nữa đấy."
"Biết rồi mà, không cần nhắc đâu. Mình thà thích mấy con thú trong vườn bách thú chứ quyết không để ý đến anh ta đâu." An Tiểu Yêu đầy tự tin đảm bảo. Nói đến Long Viêm Dạ mình ghét anh ta còn không kịp nữa là bảo thích, An Tiểu Yêu tức giận cúp máy, xoa xoa bụng, khoé miệng An Tiểu Yêu cong lên. Dù thế nào thì tạm thời mình và Bảo Bảo cũng đã tìm được một chỗ dừng chân, nhưng mình cũng phải cùng Lâm Nha nhanh chóng tìm được tên đàn ông kia để Bảo Bảo sớm có cha, đối với tương lai An Tiểu Yêu tràn đầy hi vọng. Trong biệt thự An gia, An Ba đang nghe Đoan Dạ báo cáo, khẽ cau mày."Cậu nói có một tên lạ mặt dẫn con bé quay lại khách sạn sao?"
"Đúng vậy, ông chủ. Tên đó chưa từng gặp qua."
"Hừ, có thể hắn ta làm Tiểu Yêu mang thai thì sao? Đoan Dạ, cậu nhanh chóng điều tra về người này, sáng sớm mai mang tới đây cho tôi."
"Dạ, ông chủ. Nhưng cô chủ thì phải làm sao ạ?"
An Ba phất tay."Thôi, trước mắt không cần lo cho nó. Nếu nó cùng tên kia thực sự yêu nhau thì cứ mặc nó, giờ tôi chỉ quan tâm tên đó rốt cuộc là ai."
"Vâng ——"
Thoáng một cái mấy ngày đã trôi qua, thời gian này Long Viêm Dạ luôn đúng giờ xuất hiện trước mặt An Tiểu Yên nói về anh cùng sở thích của mẹ mình. An Tiểu Yêu lắng nghe nhưng cô vẫn không hiểu, rốt cuộc là anh ta tìm vợ hay là mẹ anh ta nữa, nhưng dù sao thì An Tiểu Yên vẫn phải cố gắng nhớ hết mọi việc vào đầu.
An Tiểu Yêu cũng nói về hoàn cảnh của mình cho Long Viêm Dạ, nói rằng mình là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã không nơi nương tựa, phải nhờ hàng xóm chăm sóc mới có thể trưởng thành. Tuy An Tiểu Yêu vừa kể vừa rơm rớm nước mắt nhưng Long Viêm Dạ vẫn hoài nghi, đúng là lần đầu gặp nhau cô không một đồng xu dính túi nhưng trên người toàn hàng hiệu, cô bé này không phải nhà có điều kiện thì cũng chính là kẻ hám tiền.
Rất dễ đoán, Long Viêm Dạ coi An Tiểu Yêu là loại người thứ hai. Mặc dù biết An Tiểu Yêu nói dối nhưng Long Viêm Dạ không vạch trần sự thật, chỉ là quan hệ chủ tớ thôi mà, không cần phải lật tẩy bộ mặt thật của đối phương, Long Viêm Dạ muốn giữ chút thể diện cho Tiểu Yêu.
Giờ An Tiểu Yêu có hối hận thì cũng đã đến thời điểm thực hiện hợp đồng, sáng sớm tinh mơ An Tiểu Yêu rời giường, có chút khẩn trương. An Tiểu Yêu không muốn phải lưu lạc ngoài đường nên muốn chuẩn bị thật chu đáo. Thay quần áo xong, An Tiểu Yêu liền điện cho Lâm Nha thông báo địa chỉ nơi mình sắp đến rồi ra ngoài phòng khách chờ Long Viêm Dạ đến đón. Long Viêm Dạ là người rất đúng giờ, vừa đến giờ hẹn thì ngoài chuông cửa vang lên. An Tiểu Yêu ra mở cửa, vừa nhìn thấy Long Viêm Dạ An Tiểu Yêu choáng váng, anh ta mặc một bộ đồ trắng tôn lên vẻ đẹp trai, nếu không phải trước đây đã từng tận mắt nhìn thấy anh ta ôm cô luật sư của mình không nỡ rời mà chỉ nhìn nguyên vẻ ngoài thì có thể An Tiểu Yêu sẽ chảy nước miếng mất. Đáng tiếc bây giờ trong lòng An Tiểu Yêu chỉ coi Long Viêm Dạ là một tên háo sắc mà thôi nên tự nhiên sẽ miễn dịch với vẻ đẹp đó, An Tiểu Yêu lùi lại hai bước nhường đường cho Long Viêm Dạ vào, không biết lần này đi cùng nhau là vui hay buồn nữa. Sau khi đóng cửa lại, Long Viêm Dạ đứng dựa lưng vào cửa, hài lòng khi thấy An Tiểu Yêu đã chuẩn bị xong. Khuôn mặt thanh tú, lông mi dài hợp với đôi mắt to, nhìn cô thật giống 乃úp bê. Áo màu vàng, quần bò trông An Tiểu Yêu thật đáng yêu, Long Viêm Dạ tròn mắt nhìn, chắc mẹ sẽ thích cô bé này. Không biết vì sao trong lòng Long Viêm Dạ lại có cảm giác rất kỳ lạ, cứ có cảm giác mình đã gặp An Tiểu Yêu ở đâu rồi, trên người cô bé này có mùi hương rất quen. Khép mắt lại, Long Viêm Dạ suy nghĩ một chút, đúng rồi là An An, cảm giác An An giống với An Tiểu Yêu. Nhưng rất nhanh Long Viêm Dạ liền loại bỏ ý nghĩ đó. Một An An thuần thục hấp dẫn không thể giống với một An Tiểu Yêu còn chưa phát triển hết. Nhắc đến An An, cho dù Long Viêm Dạ đã bỏ rất nhiều thời gian ra tìm kiếm nhưng An An giống như bốc hơi khỏi thế gian này vậy, không có bất kỳ tin tức nào. Long Viêm Dạ thở dài, đè nỗi thất vọng trong lòng xuống, nhìn An Tiểu Yêu đang đứng trước mặt, Long Viêm Dạ cầm hành lý của An Tiểu Yêu. "Đi thôi, bắt đầu từ giờ, cô chỉ xần nhớ mình là vợ tương lai của tôi là được rồi, những chuyện khác đừng nghĩ nhiều nha."
"Biết rồi, nói nhiều quá đấy."
Cả ngày lải nhải vẫn chưa chán sao? An Tiểu Yêu có nhắm mắt lại cũng có thể nói rõ rành mạch mọi chuyện trong nhà họ Long. Cầm áo khoác lên, An Tiểu Yêu đi theo Long Viêm Dạ ra cửa, sau khi ngồi vào xe của Long Viêm Dạ, An Tiểu Yêu chợt nhớ ra một chuyện liền quay sang hỏi Long Viêm Dạ:"Đúng rồi, nếu như mẹ anh hỏi chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh nào thì phải trả lời sao?"
Trời ---- Đúng là Long Viêm Dạ không nghĩ đến chuyện này, Long Viêm Dạ không biết phải xử lý chuyện này như thế nào sao cho hợp lý bây giờ. Nhìn bộ dạng lúc này của Long Viêm Dạ, An Tiểu Yêu có chút hả hê, ha ha ha --- rốt cuộc cũng làm khó được anh ta, An Tiểu Yêu vui vẻ quay ra ngoài cửa, trong lòng cười thầm.
Đáng tiếc An Tiểu Yêu cao hứng chưa được bao lâu, Long Viêm Dạ đã nghĩ ra cách ứng phó."Nếu mẹ tôi có hỏi tới vấn đề này thì bé trả lời là em làm ở quán cà phê, một lần tôi qua đó uống gặp em, được không?"
"A ---" An Tiểu Yêu gật đầu. Thật ra thì An Tiểu Yêu dị ứng với cà phê nên An Tiểu Yêu đã quên mất vị cà phê nên cũng không biết pha thế nào, còn nói mình làm ở quán cà phê nữa? ! Nhưng An Tiểu Yêu không nói ra, anh ta là ông chủ thì điều gì anh ta nói mình cứ làm vậy đi. Xe chạy nhanh, một lát đã đến khu nhà cao cấp, cảnh xuân tươi đẹp, hoa trên núi nở khắp nơi, An Tiểu Yêu nhìn cảnh bên ngoài cửa kính, có chút cảm giác thân quen. Nhà mình cũng giống như ở đây, không biết từ lúc mình bỏ đi, cha mình như thế nào rồi, hay là đang tức giận phái người đi tìm mình không nhỉ? Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu liền bị dập tắt ngay, nếu giờ cha mình tóm được thì nhất định sẽ xử lý mình, vừa nghĩ đến chuyện này An Tiểu Yêu liền cảm thấy sợ, không dám nghĩ tiếp, thôi không nghĩ nữa sẽ tốt hơn. Xe chạy chầm chậm vào khu nhà Long gia, vườn hoa rộng lớn còn có đài phun nước, đúng lúc này phụt nước lên, An Tiểu Yêu lè lưỡi. Cứ tưởng nhà mình đã hiện đại rồi, không ngờ nhà Long Viêm Dạ còn khang trang hơn, vừa xuống xe, An Tiểu Yêu bị toà nhà màu trắng làm hoảng sợ. Oa --- to thật! Không biết tình huống bây giờ của mình có giống với hoàn cảnh Ma Tước gặp Phượng Hoàng không, mấy người giúp việc chạy nhanh ra cầm đồ cho Long Viêm Dạ, khom người thông báo tình hình trong nhà cho Long Viêm Dạ."Cậu chủ, bà chủ đang ngồi trong phòng khách chờ cậu cùng cô An, bà còn dặn tối nay nhất định phải cùng nhau ăn cơm."
"Được, tôi biết rồi. Trước tiên hãy mang hành lý của cô An để vào phòng đã."
Long Viêm Dạ phẩy tay, mỉm cười dắt tay An Tiểu Yêu vào nhà, An Tiểu Yêu có chút không quen với kiểu va chạm này nên có chút không tự nhiên, muốn rút tay ra. Long Viêm Dạ cúi đầu, ghé vào tai An Tiểu Yêu nói thầm một câu."Chẳng lẽ muốn mẹ tôi nhận ra chúng ta đang đóng kịch sao?"
An Tiểu Yêu giật mình, không phản kháng nữa. Long Viêm Dạ nói đúng, nếu giờ mình không bước chân vào nhà thì lập tức bị lộ ngay, vậy không phải đã thất bại rồi sao. An Tiểu Yêu cố gắng đè cảm xúc xuống, để mặc Long Viêm Dạ dắt tay mình đi về phía toà nhà trắng, trong lòng có chút hồi hộp.
Bước qua con đường trải sỏi, mấy người giúp việc đang đứng trước cửa, thấy Long Viêm Dạ đi vào nhà liền cúi đầu chào. An Tiểu Yêu nghĩ thầm trong bụng, thật không ngờ người này lại khoa trương như vậy, một người chạy ra mở cửa cho họ, trước mắt An Tiểu Yêu là một không gian rộng, phòng khách sạch sẽ sáng choang chỉ có hai chiếc ghế sa lon lớn cùng một bức ảnh lớn chụp đại gia đình, một người phụ nữ mặc bộ đầm tím đang ngồi nhìn họ.
Trên khuôn mặt người phụ nữ này không có dấu vết của thời gian, nhìn bà toát lên vẻ quý phái, nhìn thấy Long Viêm Dạ cùng An Tiểu Yêu bước vào, trên mặt người phụ nữ này liền mỉm cười rồi đứng dậy. Trong nháy mắt Long Viêm Dạ cũng như biến thành một người khác, đẩy An Tiểu Yêu lên."Mẹ, đây là vợ tương lai của con--- An Tiểu Yêu"
Mẹ Long Viêm Dạ khi nhìn thấy An Tiểu Yêu thì cười híp mắt, nhìn từ trên xuống dưới rồi cuối cùng dừng lại ở ௱ôЛƓ An Tiểu Yêu, nụ cười lịch sự chuyển sang vui mừng, ánh mắt của bà làm An Tiểu Yêu nổi da gà, nhưng không dám lên tiếng. Lúc sau bà mới dắt tay An Tiểu Yêu."Tiểu Yêu phải không? Dì là mẹ của Viêm Dạ, con cứ gọi dì là được rồi. Từ giờ con cứ ở lại đây, cứ coi đây là nhà mình nha."
"Cảm ơn dì." An Tiểu Yêu lễ phép trả lời. Không biết bà ấy phát hiện điều gì làm cho An Tiểu yêu tò mò, liếc mắt nhìn Long Viêm Dạ đứng phía sau, anh ta cũng đang kinh ngạc. Chẳng lẽ mình có vấn đề gì nhưng An Tiểu Yêu không nói ra. Long Viêm Dạ bình tĩnh lại, không biết mẹ đang đóng kịch hay không nhưng chỉ thấy mẹ thích An Tiểu Yêu, Long Viêm Dạ thở dài. Cứ nghĩ sẽ khó qua được cửa ải này, không ngờ lại dễ dàng vượt qua như vậy, Long Viêm Dạ ôm eo An Tiểu Yêu. "Tiểu Yêu, em ngồi đi. Em đã vất vả rồi, giờ ngồi đây nghỉ một chút rồi lát nữa anh dẫn em lên phòng nha."
"Dạ"
An Tiểu Yêu ngoan ngoãn gật đầu, không ngờ mẹ Long Viêm Dạ lại phản đối, đứng dậy lườm Long Viêm Dạ."Con thật không ra gì, Tiểu Yêu đang mệt nên con dẫn nó lên phòng nghỉ đi, không cần phải ngồi đây đâu. Con dẫn Tiểu Yêu lên phòng đi! Tiểu Yêu à, con đi nghỉ đi, nha. Bảo Viêm Dạ chăm sóc con nha."
Bà đang lườm con vậy mà vừa nhìn An Tiểu Yêu thì liền cười tươi rói. An Tiểu Yêu không dám tin vào mắt mình, trở mặt nhanh thật, Long Viêm Dạ không nói gì đứng dậy dẫn Tiểu Yêu lên lầu. Vừa vào phòng, Long Viêm Dạ liền buông ngay An Tiểu Yêu, bắt đầu cằn nhằn."Không biết hôm nay mẹ tôi làm sao nữa, thật lạ, thật sự rất lạ nha. Mọi lần tôi dẫn cô nào về thì mẹ tôi đều trừng mắt nhìn, coi người ta không đáng một xu, nhưng không biết sao lại đón tiếp cô vui vẻ như vậy."
"Lạ thế nào? Tôi thấy mẹ anh rất tốt mà, không giống những gì anh nói nha."
An Tiểu Yêu phản đối, chắc những cô gái anh ta mang về đều không tốt nên mẹ anh ta mới đối xử như vậy. Bất ngờ khi nhìn thấy An Tiểu Yêu phản đối Long Viêm Dạ, anh tròn mắt nhìn An Tiểu Yêu, giọng nói trở nên lạnh lùng.
"Đừng quên vị trí của mình, tôi mới là chủ. Cô đừng cho rằng mình là vợ tương lai của tôi thật nha, đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi."
"Đừng nghĩ mình có tiền là giỏi nha, kiêu cái gì chứ? Tôi luôn nhớ anh là chủ nhưng không phải chủ nhân tôi, nói cho rõ, chúng ta là quan hệ làm thuê nha. Anh cũng bớt oai đi, anh xào tôi được thì tôi cũng có thể xào lại anh nha." An Tiểu Yêu tức, mỗi lần anh ta đều nói thế, coi mình là nô lệ được anh ta mua về ý, nếu không phải mình không dám về nhà thì đã không ở đây để bị anh ta coi thường như thế.
Long Viêm Dạ bị An Tiểu Yêu quát lại nhưng anh không nổi giận chỉ nhìn An Tiểu Yêu. Trong lòng An Tiểu Yêu dâng lên cảm giác kỳ lạ, mắt bị dị tật sao, sao lại nhìn mình như thế. Lúc sau, Long Viêm Dạ mö́i khẽ hừ một tiếng."Còn nữa, đừng quản chuyện riêng của tôi."
"Anh nói xong chưa? Nếu xong thì xin mời anh ra cho."
Trong lòng An Tiểu Yêu giận cái gì đó, quản chuyện anh ta, anh ta có bị sao không vậy? Mình đâu thừa hơi mà quản anh ta chứ, không ngờ vừa bước chân vào nhà họ Long đã gây sự với Long Viêm Dạ rồi, thật đau đầu. Long Viêm Dạ đúng là tên đáng ghét mà, An Tiểu Yêu ngồi trên giường thở phì phò vì tức giận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc