ςướק Dâu Thanh Khâu quốc có phong tục phóng khoáng, tập tục gả con gái cũng phải gọi là hung mãnh.
Tín Ngưỡng thần lực của bách tính nơi đây cho rằng chỉ có nam nhân anh dũng hơn người, pháp lực mạnh mẽ mới có năng lực bảo vệ thê nhi, phải có sức chiến đấu mạnh mẽ mới có tư cách thành gia lập nghiệp.
Thế là mấy nghìn năm nay, Thanh Khâu quốc đã hình thành tập tục ‘‘ςướק dâu’’. ςướק dâu chính là ςướק người con gái mình yêu về làm vợ. Nhưng người nhà của cô gái cũng sẽ không mềm tay, một tháng trước khi hôn lễ bắt đầu, nam đinh trong nhà tân nương sẽ ngày đêm rèn luyện sức khỏe, thay nhau canh gác, một khắc cũng không rời khỏi thuê phòng của tân nương, chỉ đợi tân lang đến ςướק dâu, sẽ cho thấy thực lực của nhà mình.
Nếu tân lang có bản lĩnh, trong vòng một tháng phải đánh bại tất cả những người canh giữ này, rồi vào đúng phòng của Tân nương, được nàng gật đầu đồng ý mới có thể ςướק nàng về làm vợ. Nhưng nếu như trong vòng một tháng, tân lang không đến đúng hạn, hôn lễ sẽ tự động bị hủy bỏ.
Tang Chỉ nghe xong, đần mặt ra : ‘‘Ý của Mẫu hậu là....để phượng hoàng cao ngạo đến ‘‘ςướק’’ con ?’’
Công chúa Họa Thường im lặng ngẩng đầu, đáng thương thay tấm lòng của người làm cha mẹ trong thiên hạ, tuy hôm đó ở trấn Bình Lạc, đùng đùng ᴆụng mặt Tuấn Thúc, nhưng tâm tư của con gái làm sao ngươi không biết chứ ? Lại làm sao nỡ chia sẻ đôi tình nhân này ? Chỉ là Tang Chỉ dám làm xằng như vậy, vừa từ hôn vừa giả vờ mang thai, Họa Thường chỉ lo con gái khi được gả đến Phượng tộc sẽ bị nhà chồng coi thường, nên mới thúc dục tướng công đến trấn Bình Lạc trước mấy ngày, chuẩn bị một chút, chẳng qua là muốn thị uy với con rể tương lai, để hắn đối đãi tốt với con gái mình.
Công chúa Họa Thường thở dài, kéo con gái vào lòng, ẩn cần dạy bảo: ‘‘Chỉ Nhi, con lấy người ta rồi, sau này đã là người lớn, không thể hành động bữa bãi nữa, nghe chưa ?’
’
Tang Chỉ nghe thấy vậy liền bĩu môi, nàng còn chưa kịp cảm nhận niềm vui khi chuyện hôn sự được ân chuẩn thì trong đầu đột nhiên có cảm giác u sầu, liền buồn rầu nói : ‘‘Nhưng mà Mẫu hậu, hình như hôm đó, lúc người đưa con đi khỏi trấn Bình Lạc, không hề nói phượng hoàng cao ngạo chuyện phải ςướק dâu.’’
Công chúa Họa Thường nhướn mày, lạnh nhạt nói : ‘‘Nực cười ! Con đã từng nghe thấy cha mẹ nào yêu cầu gọi nam nhân đến ςướק con gái mình chưa ?’’ ςướק dâu, ςướק dâu, đương nhiên quý là ở chữ ‘‘ςướק’’ của một nam nhân chủ động. Họa Thường lao tâm khổ tứ, vừa để Thố tử tiểu tiên đến làm Thổ thần, vừa mua chuộc Bích Nữ, Thất Thủy chẳng phải là muốn con gái chút uy phong sao, làm sao có chuyện yêu cầu Tuấn Thúc đến ςướק dâu chứ ?
Chuyện này đương nhiên có lý, nhưng khi vào đầu Tang Chỉ lại không thông được. Tiểu hồ ly bấm ngón tay tính toán, giậm chân nói : ‘‘Nhưng mà Mẫu hậu, chúng ta đã về được hơn nửa tháng rồi. Có phải là...có phải là...’’
Tang Chỉ chưa nói xong đã bị Họa Thường chặn đứng : ‘‘Chỉ Nhi, nếu đến chút chuyện nhỏ này nó cũng không hiểu ra, trong vòng một tháng để lỡ hôn sự thì đương nhiên không xứng với con.’’ Trong lời có ý, thực ra đây cũng là bài kiểm tra chỉ số EQ và IQ trước hôn lễ, nếu như con rể tương lai không thông qua được thì đương nhiên tiểu Công chúa Tang Chỉ cung không thể lấy hắn.
Nghe thấy vậy, vẻ mặt Tang Chỉ rất kiên quyết. Nhưng mà Mẫu hậu, chuyện này không công bằng!. Phượng hoàng cao ngạo trước đó bị thương, cứ coi nư chàng đến rồi thì cũng làm sao đánh thắng được các thúc thúc, bá bá ? Hay là...hay là lựa chọn ngày ? Đúng ! Lựa chọn ngày để tổ chức lễ ςướק dâu.
Tiểu hồ ly ôm lấy chân Mẫu thân, vừa khóc vừa gào, chỉ sợ tướng công tương lai không đến ςướק mình. Đang làm ầm lên thì nghe thấy tỳ nữ Tiểu Quyên đến bẩm báo : ‘‘Vương hậu ! Công chúa ! Thấy Tiểu Quyên nhín người, hai mẹ con liền im lặng, lát sau Tang Chỉ mới phản ứng lại được, nói : ‘‘ Có phải phượng hoàng cao ngạo đến rồi ? Ngươi mau đi bảo các thúc thúc, bá bá, đánh hú họa vài chiêu là được rồi, thời gian trước chàng mới bị thương !’’
Người hầu có mặt trong phòng thấy công chúa vừa tức giận vừa lo lắng, chỉ muốn được gả đi thì lén che miệng cười. Tiểu Quyên cười đến thắt ruột, lúc này mới bẩm báo: ‘‘Cong chúa hiểu nhầm rồi, phò mã tương lai chưa đến nhưng bên ngoài có một con linh hồ lông trắng như tuyết, tự xưng là Lai Mễ, nói muốn tìm tỷ tỷ.’’
----Có cơ xoay chuyển---
Trong thiên sảnh, Tang Chỉ chống cằm nhìn Lai Mễ mỗi tay một chiếc bánh, bánh dính đầy miệng, thấy có chút buồn rầu.
Trước khi rời khỏi trấn Bình Lạc, Húc Vương đã đem đệ đệ bảo bối gửi gắm hai người, nhưng khi gần đến ranh giới của trấn Bình Lạc, Tuấn Thúc lại để Lai Mễ ở bên ngoài thôn, nói là đợi xử lý mọi chuyện ở trấn Bình Lạc ổn thỏa thì sẽ quay lại đón nó. Phượng hoàng cao ngạo từ trước đến nay vốn đen tối, lúc đó Tang Chỉ cho rằng Tuấn Thúc có kế hoạch quan sát Húc Vương, để Lai mễ ở gần thôn để dương đông kích tây, tránh bị kẻ địch phát hiện.
Nhưng đến lúc hai người cùng bị Thiên Hồ Đế quân bắt giữ, tiểu hồ ly mới hiểu ra....có lẽ làm như thế Lai Mễ sẽ không bị lôi vào đến những chuyện này. Hôm nay, nàng trông mong, ngóng đợi phượng hoàng cao ngạo suốt mà đến bóng dáng cũng chẳng thấy, nhưng sao Lai Mễ lại xuất hiện đúng lúc này ? Liệu có phải là...
Tang Chỉ hơi nhíu mày, nhìn khắp xung quanh một lượt, sau khi xác định không có ai, mới khẽ giọng nói : ‘‘Lai Mễ, đệ nói cho tỷ tỷ, có phải Tuấn Thúc ca ca phái đệ đến không ?’’
Lai Mễ đang gặm bánh củ cải rất ngon lành, nghe thấy câu nói thần bí của Tang Chỉ, liền chớp chớp cặp mắt đen láy, chu chu miệng, đột nhiên khóc ‘‘oa’’ lên. Tiểu hồ ly thấy vậy thì trở tay không kịp, sợ sẽ kéo các cung nữ, ma ma đến nên vội vàng khuyên nhủ, dỗ dành. Rất lâu sau, Lai Mễ vừa cắn miếng bánh vừa lẩm bẩm : ‘‘Tuấn Thúc....Tuấn Thúc ca ca rất tệ, để Lai Mễ ở gần thôn, không ai chơi cùng đệ...Hu hu.’’
Nghe thấy vậy, tiểu hồ ly bỗng thấy kinh hãi, chắc không phải Lai Mễ tự tìm đến Thanh Khâu quốc chứ không phải do phượng hoàng cao ngạo phái đến chứ ? Tang Chỉ vừa nghĩ vừa tự nói với mình : ‘‘Cũng không đúng mà, làm sao Lai Mễ biết được mình ở trên Thanh Khâu quốc ? Mà làm sao nó tìm được đường ?’’
Nói xong, Lai Mễ ngậm miếng bánh, nói không rõ : ‘‘Là Bích Nữ...tỷ tỷ...nói cho đệ.’’
Tiểu hồ ly nghe thấy vậy, biết có kịch để xem rồi. Phải hỏi han một lượt mới moi được những lời vụn vặt, rời rạc từ miệng Lai Mễ, sau đó ghép lại thì hiểu được đại khái tình hình. Hóa ra, Tang Chỉ và Tuấn Thúc để Lai Mễ ở lại ngoài thôn chưa được hai ngày, nhóc con đã không chịu được cảnh cô đơn, buồn chán nên chạy về trấn Bình Lạc tìm tỷ tỷ. Nhưng chuyện lại trái với mong muốn, đã không tìm thấy tỷ tỷ, lại xuất hiện một thổ thần mới hung dữ.
Thố tử tiểu tiên nhìn Lai Mễ liền cảm thấy không thuận mắt, đối với người tỷ tỷ mà Lai Mễ gọi càng hận thấu xương, cuối cùng dọa cho Lai Mễ đến mặt của Tuấn Thúc còn chưa gặp được đã phải chạy đến Thanh Khâu quốc.
Tang Chỉ nghĩ đến Anh Lạc lúc này đang ở trấn Bình Lạc tác yêu tác quái, liền tức đến mức không thở nổi, ảo não nói : ‘‘Nàng ta không để đệ gặp phượng hoàng cao ngạo, làm thế nào đệ tìm được Bích Nữ tỷ tỷ ?’’
Lai Mễ nói : ‘‘Bích Nữ tỷ tỷ nói Tuấn Thúc ca ca bị thương rất nặng, đang ở trong sơn động bế quan tu luyện. Đệ vốn muốn tìm Tuấn Thúc ca ca để cùng đệ đi tìm tỷ tỷ, nhưng mà Thố tử tiểu tiên không cho đệ đến gần sơn động. Hu hu...Sau đó đệ đi tìm Bích Nữ tỷ tỷ, Bích Nữ tỷ tỷ liền chỉ cho đệ đường đến Thanh Khâu quốc. Còn nữa, Thố tử tiểu tiên đó thật sự rất hung dữ, đệ còn nhìn thấy tỷ ấy mắng Thất Thủy, véo tai Khế Lạc...’’
Nghe thấy vậy, trong lòng Tang chỉ không kìm được vang lên một tiếng loảng xoảng. Nói như vậy, mình đi bước trước, bước sau Anh Lạc liền bá chiếm trấn Bình Lạc ư ? Lại còn ức Hi*p thuộc hạ của mình, lấy lòng phu quân tương lai của mình? Nhưng điều khiến người ta lo lắng nhất chính là......phượng hoàng cao ngạo đang bị thương rất nặng, còn phải ở trong sơn động bế quan tu luyện.
Tiểu hồ ly nghĩ đến đây, không kìm được liền đứng dậy, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ: ‘‘Phượng hoàng cao ngạo, chàng nhất quyết không được có chuyện gì !’’ Ta còn chờ chàng đến ςướק ta...