Phòng làm việc tầng cao nhất tòa nhà tập đoàn Cao thị, Cao Kỳ Lãng đang vùi đầu ra sức làm việc, mặc dù bản thân mới nhận công việc không lâu, nhưng đã phát hiện ra một vài vấn đề trong công ty, phong cách làm việc của anh và của cha anh khác nhau, ông làm việc có chút theo cảm tính, nhưng Cao Kỳ Lãng thì không, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, cho nên mặc kệ người gây ra sai lầm là ai, anh đều nghiêm trị.
Cha anh biết tính cách của anh cho nên giao toàn bộ công ty cho anh xử lý, hoàn toàn không để ý đến nữa, tùy anh muốn làm gì thì làm, điều này khiến cho anh bận rộn mỗi ngày, hơn nữa có hôm rất khuya mới về đến nhà, như bây giờ vậy, bên ngoài đã lên đèn, nhưng anh vẫn chưa thể trở về nhà, vì công việc phải xử lý còn rất nhiều.
Đột nhiên điện thoại reo vang, anh liếc lqd qua là điện thoại từ nhà gọi, chắc là mẹ gọi tới, bà ở nhà sao?
“Bây giờ con lập tức về nhà.” Mẹ Cao vội vàng nói.
Cao Kỳ Lãng có chút kỳ quái, “Sao vậy?” Công việc của anh còn chưa xong đâu? Sao đột nhiên muốn anh gấp rút về nhà như vậy?
“Về Vi Vi, con lập tức trở về, rất gấp.” Sau đó mẹ Cao liền cúp điện thoại.
Cao Kỳ Lãng nghe thấy là về Hoa Vi Vi, liền bắt đầu nghĩ lung tung, lúc trước cô nói không thoải mái, chẳng lẽ lại không thoải mái sao? Nếu không tại sao mẹ lại gọi anh về nhà gấp như thế?
Anh lập tức chạy về nhà, nhưng sau khi về đến nhà, thấy tình hình hoàn toàn khác so với tưởng tượng của anh, ba người bọn họ đang nhìn cái gì đó, hơn nữa còn vừa nói vừa cười.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Mẹ Cao thấy con trai trở lại, lập tức kéo con trai ngồi bên cạnh Hoa Vi Vi, “Chính là để cho con về nhìn ảnh mẫu hình cưới, mẹ cảm thấy mấy hình này rất đẹp, nhưng ba con lại nói hơi đơn điệu, con nói mấy hình này thế nào?”
Ảnh cưới? Ai nói muốn chụp hình cưới chứ? Ai nói muốn kết hôn chứ? Cao Kỳ Lãng cau mày nhìn album hình trước mắt mình.
Đột nhiên Hoa Vi Vi nhìn thấy một lqd tấm hình rất đẹp mắt, cổ kính.
“Ba, mẹ, tấm này đẹp, cổ kính.” Hoa Vi Vi đưa cho mẹ Cao.
Lại bị Cao Kỳ Lãng đẩy ra, anh nhìn ba mẹ, “Hai người đang làm gì? Không phải con nói sẽ không kết hôn với Vi Vi sao? Con vẫn coi Vi Vi như em gái, con làm sao có thể kết hôn với em gái chứ? Hai người có thể dừng ngay mấy chuyện này được không, con tuyệt đối không thích.”
Cao Kỳ Lãng quay đầu nhìn về phía Hoa Vi Vi, nói: “Mặc kệ đã trải qua bao nhiêu năm, chúng ta cũng không thể yêu nhau giống như ba mẹ, cũng sẽ không trở thành vợ chồng, giải trừ hôn ước đi.”
Hoa Vi Vi không nói lời nào nhìn anh, sao anh có thể nói những lời đó vào lúc này chứ?
Cha Cao rất tức giận, dù con trai có điều gì bất mãn cũng không nên nói ngay trước mặt Hoa Vi Vi, điều này khiến cho con bé mất mặt? Huống chi, ảnh cưới hôm nay cũng không phải bởi vì hai đứa mới nhìn.
“Cao Kỳ Lãng, con đang nói bậy bạ gì đó? Đây là sự giáo dục của con à? Nếu chúng ta đã quyết định rồi, vậy con nhất định phải kết hôn, Vi Vi là một đứa bé tốt như vậy, sao con lại ghét bỏ như thế?”
“Con gái tốt bên ngoài còn nhiều mà, tại sao lại muốn lựa chọn một người con gái con thích, không yêu chứ?” Cao Kỳ Lãng rất tức giận, bây giờ liền không lựa lời nói ra.
Hoa Vi Vi sửng sốt, cô biết anh vẫn lqd không coi cô là vợ, nhưng bây giờ là không thích cùng không yêu sao? Vậy những năm nay đối xử tốt với cô là giả ư? Hoàn toàn không phải vì thích? Mặc dù cảm giác khác biệt, nhưng bản thân nghe được anh nói, cô vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Mẹ Cao hơi khi*p sợ, một mực ở bên cạnh không nói lời nào, cha Cao còn tiến lên tát con trai một cái.
“Cao Kỳ Lãng, con phải chú ý lời nói của mình, yêu không lẽ không thể bồi dưỡng sao? Cha và mẹ không phải đã như vậy sao? Không phải chúng ta sống rất tốt sao? Bây giờ nhất định con phải nói lời xin lỗi Vi Vi.”
Một cái tát này làm dịu đi cảm xúc của Cao Kỳ Lãng, nhưng anh còn bất mãn việc cha anh vì chuyện không cưới Hoa Vi Vi mà đánh anh.
“Nói xin lỗi thì có thể, nhưng muốn con kết hôn cùng em gái, con vốn không làm được.” Nói xong đá cửa đi ra ngoài.
Lòng Hoa Vi Vi đang đau, nhưng lqd bên ngoài vẫn làm ra vẻ bình thường, cắn môi nhìn bóng lưng anh rời đi, anh rất kháng cự chuyện này, cô rất rõ quyết tâm không cưới cô của anh, cũng biết cả đời này mình không thể chiếm lấy tình yêu của anh, nhưng cô vẫn còn muốn giữ lòng yêu thích cô của anh.
Cha Cao lo lắng nhìn Hoa Vi Vi, “Vi Vi…”
“Con không sao, con đi nhìn anh ấy.” Hoa Vi Vi đứng lên từ trên ghế sa lon, đi ra ngoài cửa.
Hoa Vi Vi đi theo Cao Kỳ Lãng, nhìn thấy anh đi vào một phòng trong hộp đêm, đến lúc cô bước vào hộp đêm, trước mặt anh đã có hai ly rượu rỗng.
Vốn Cao Kỳ Lãng không muốn nổi giận trước mặt cha mẹ, nhưng vừa nghĩ tới việc cha mẹ an bài hôn sự của hai người bọn họ đã cảm thấy phiền não, tại sao bọn họ lại tích cực như vậy chứ? Chẳng lẽ không hiểu anh không yêu Hoa Vi Vi chút nào sao?
Nhưng tại sao lần này Hoa Vi Vi không cự tuyệt? Chẳng lẽ đây là thái độ tán đồng của cô? Cô biết rõ mình không thích cô, chẳng lẽ việc này cô muốn thuận theo cha mẹ sao?
Khi Hoa Vi Vi ngồi xuống bên canh anh, cô thấy được sự kinh ngạc trong ánh mắt anh.
“Sao em có thể theo tới đây?” Hơn nữa cô còn gọi một ly giống anh, tự mình uống.
“Anh Kỳ Lãng, hôm nay anh nói có phần quá đáng.” Hoa Vi Vi nói thẳng.
Đương nhiên là anh biết, nhưng đó lqd cũng không phải nhằm vào cô, mà nhằm vào cha mẹ anh.
“Em muốn nói gì? Em muốn mắng anh sao?” Cao Kỳ Lãng cực kỳ không bình tĩnh.
Sao cô có thể mắng anh, “Không phải em mắng anh, chỉ muốn giải thích rõ ràng với anh.” Hoa Vi Vi dừng một chút nói: “Hình mới vừa cho anh xem, không phải là ảnh cưới của chúng ta, mà là ảnh cưới của ba mẹ, bạn ba mẹ mới mở cửa hàng áo cưới, bọn họ muốn đi giúp đỡ bằng một mối làm ăn, nhưng không nghĩ ra nên chụp hình như thế nào, cho nên muốn chúng ta hỗ trợ.”
Cao Kỳ Lãng kinh ngạc, là như vậy sao? Vậy sao lại lừa anh là chuyện của Hoa Vi Vi chứ?
“Xin lỗi, anh không biết.” Anh hơi áy náy, hơn nữa vừa nãy mình còn nói lời khó nghe với cô như vậy.
Tâm tình Hoa Vi Vi cũng không vì câu xin lỗi của anh mà tốt lên, tiếp tục uống rượu.
“Không uống em không được uống nữa.” Cao Kỳ Lãng ngăn không cho cô uống rượu.
Hoa Vi Vi nhìn anh, thật lâu sau mới nói: “Anh Kỳ Lãng, em đồng ý giải trừ hôn ước.”
Cao Kỳ Lãng cau mày nhìn cô, bây giờ cô đang nói gì?
“Thật ra thì em đã nghĩ lâu rồi, chỉ lqd vẫn chưa mở miệng mà thôi, em định chờ tới sau khi tốt nghiệp đại học mới nói, dù sao em định hoàn thành việc học rồi sẽ rời đi.” Hoa Vi Vi che giấu lương tâm mình mà nói, nhưng nếu như không nói như vậy, mình vốn không thể phủi sạch quan hệ với anh.
Ý của cô bây giờ là cô vì việc học mới tạm thời không giải trừ hôn ước với anh? Cho nên cô đã nghĩ từ trước rồi ư? Tại sao cô không nói? Sau khi biết được tính toán của Hoa Vi Vi, Cao Kỳ Lãng cảm thấy trong lòng rầu rĩ, tại sao cô ấy lại dễ dàng nói ra muốn giải trừ hôn ước như vậy?
“Em sẽ không gả cho anh, anh yên tâm.” Hoa Vi Vi cho anh một khẳng định chắc chắn.
“Tại sao? Chẳng lẽ em không biết nếu không gả cho anh, tất cả mọi thứ của em sẽ khác sao?”
Cao Kỳ Lãng không hiểu, tại sao cô có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy? Những lời này là lần đầu tiên từ trong miệng cô nói ra, khiến cho Cao Kỳ Lãng có cảm giác rất tức giận, vô cùng tức giận, cảm giác mình là người bị vứt bỏ.
Không biết từ lúc nào, Hoa Vi Vi đã uống xong ly rượu trước mặt, cô lại báo người phục vụ muốn thêm một ly.
“Em không cảm thấy em sẽ có thay đổi gì, ngược lại là anh… anh quên mất anh đã từng nói qua cho em điều gì sao? Không phải anh chỉ coi em là em gái thôi sao? Vậy em sẽ để anh trở thành anh trai em, sẽ không có gì khác.” Bây giờ cô kiên trì nhất chính là ý tưởng này.
“Vậy yêu kia? Em chưa từng yêu lqd anh đúng không?” Anh muốn biết, có phải trong lòng cô thật sự bình tĩnh như thế, dù chỉ một chút cũng thật sự chưa từng yêu anh?
“Cho tới bây giờ em vẫn không yêu anh.” Hoa Vi Vi uống xong ly rượu trước mặt, cố trấn tĩnh nói: “Đối với em mà nói, anh chỉ là một người anh trai sinh hoạt chung một nhà mà thôi.”
Lòng của cô đang chảy máu, cô biết, khi anh mở miệng hỏi han, cô muốn mở miệng thừa nhận cô yêu anh, nhưng cô biết mình không thể nói như vậy, bởi vì anh không yêu cô, một chút ý nghĩ yêu cô cũng không có.
Anh trai? Thật sự chỉ là anh trai sao? Vậy bi thương nơi đáy mắt kia là gì? Cô đang nói dối sao? Tại sao muốn nói dối? Đây là lần đầu tiên Cao Kỳ Lãng phát hiện cô đang giả vờ.
“Em đang nói dối phải không? Thật ra em yêu anh đúng không? Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ em có thể hoàn toàn không quan tâm đến anh sao? Chẳng lẽ không phải bởi vì em yêu anh, nên em mới có thể không phản đối cách suy nghĩ của ba mẹ, mới có thể tiếp tục đợi ở nhà họ Cao?” Anh muốn biết ý nghĩ thật sự của cô, mặc dù không hiểu vì sao mình muốn biết, nhưng đau thương nơi đáy mắt cô, khiến cho trong đầu anh hiện lên chút vui sướng.
Hoa Vi Vi cố dùng ánh mắt lạnh nhạt chống lại anh, “Anh cảm thấy như vậy sao? Nếu như anh thật sự cảm thấy như vậy, vậy anh sẽ vì em yêu anh mà không giải trừ hôn ước sao?”
Lời của cô khiến Cao Kỳ Lãng lqd do dự, đây là cách suy nghĩ của anh từ trước cho tới nay, sau khi anh trưởng thành vẫn tính toán chuyện cần làm, đợi đến thời cơ chín mùi, anh sẽ yêu cầu giải trừ hôn ước với người nhà.
Nhưng nếu nói anh thích Hoa Vi Vi… Không biết vì sao anh muốn thừa nhận, rồi lại không muốn thừa nhận, chuyện này thật sự khiến cho anh nghĩ không rõ ràng lắm, cho tới nay anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích Hoa Vi Vi, mà anh cũng không thể thích cô.
Bởi vì anh có linh tính, một khi anh thích cô, tất cả mọi chuyện của anh sẽ xảy ra thay đổi, nhưng anh còn do dự, do dự có muốn giải trừ hôn ước hay không, rốt cuộc anh thật sự muốn giải trừ hôn ước hay là có lý do khác, anh không biết, tóm lại anh do dự.
“Vi Vi…”
Hoa Vi Vi đã hiểu ý của anh.
“Anh Kỳ Lãng, mặc kệ tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, chúng ta chỉ cần làm anh em là tốt rồi.”
Cao Kỳ Lãng cảm thấy đây không phải là một chủ ý tốt, anh kéo Hoa Vi Vi lại gần hơn, hôn môi của cô, anh không muốn nghe hai từ anh em từ trong miệng của cô thốt ra, bởi vì anh phát hiện anh không muốn làm anh em với cô rồi.
Anh bắt môi cô làm tù binh, lần lqd đầu tiên nếm môi của cô, cảm giác rất mềm, giống như ngâm mình trong kẹo đường mềm nhũn vậy, mang theo vị ngọt của đường, cũng mang theo sự mềm mại của bông vải.
Hoa Vi Vi hoàn toàn sửng sốt, cô chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ hôn cô.
Cao Kỳ Lãng cảm thấy cô không phản kháng, liền hôn sâu thêm một chút, mặc dù không có diễn biến thành hôn lưỡi, nhưng trình độ bây giờ đã khiến cho cô không thở nổi.
Anh hút cánh môi cô thật sâu, cảm nhận sự rung động mà cô mang lại cho anh, anh cho rằng cô sẽ tẻ nhạt vô vị, nhưng khác xa trí tưởng tượng của anh, thật lâu sau, anh mới buông cô ra.
Chỉ có điều sau khi buông tay, anh mới phát hiện ra mình đã làm chuyện không nên làm, anh vốn không thể cưới cô, dĩ nhiên không thể như vậy đối với cô, anh đã đồng ý với cô, chỉ cần làm em gái sẽ đối xử tốt với cô, không bắt nạt cô, nhưng vừa rồi anh đã làm chuyện không thể xảy ra giữa anh em
“Anh…” Cao Kỳ Lãng do dự nhìn Hoa Vi Vi trước mắt.
Hoa Vi Vi từ từ tỉnh lại từ trong lqd hoảng hốt, mạnh mẽ đẩy anh ra.
Trên gương mặt hai người xuất hiện vẻ lúng túng.
Tại sao anh lại làm như vậy? Vì lý do gì mà hôn cô? Cô sẽ không cho rằng đột nhiên anh thấy thích cô, hơn nữa anh biết rõ ràng rằng quan hệ giữa hai người là anh em, tại sao muốn dùng một cái hôn này khiến cho quan hệ thêm rối loạn chứ?”
“Khuya lắm rồi, em muốn đi về.” Cô tìm lý do rời đi.
Cao Kỳ Lãng không ngăn cản, anh biết chuyện vừa rồi cho dù là anh hay cô cũng không thể tiếp nhận, một khi đã như vậy, để hai người cùng yên tĩnh một chút thôi.
Hoa Vi Vi không lập tức rời đi, ngược lại đi ra toilet rửa mặt.
Cô dùng ngón tay chạm lên môi mình, tối nay anh làm sao vậy? Mặc dù vừa rồi coi như hai người vừa cãi vã, nhưng kết quả coi như không có trở ngại gì, ít nhất cô chiếm được nụ hôn của anh, nhưng cô không biết anh làm như vậy là tại sao?
Cô lắc lắc đầu, không thể nghĩ thêm nữa, cô đã sớm quyết định buông Cao Kỳ Lãng xuống rồi, cô phải làm được, không thể bởi vì chuyện nho nhỏ ngoài ý muốn này mà dao động được.
Anh không phải là của cô, bọn họ chỉ có thể là anh em, chỉ có là anh em mới có thể giữ vững quan hệ của hai người bây giờ.
Chủ nhật, Hoa Vi Vi hẹn Dao Dao lqd đi dạo phố, sau khi ăn tối xong, mới từng người về nhà, mặc dù nhà Hoa Vi Vi ở lưng chừng núi, nhưng cô chọn đi bộ về nhà, không phải chỉ bởi vì còn sớm, mà bởi vì bản thân muốn kéo dài thời gian về nhà.
Mặc dù bây giờ mới hơn tám giờ, Cao Kỳ Lãng có thể chưa về nhà, nhưng cô không muốn nhìn thấy anh ở nhà, cô chưa học được cách đối mặt với tình huống lúng túng như vậy, cô đã suy nghĩ rất nhiều ngày, cũng né tránh rất nhiều ngày, nhưng cô không biết nên xử lý tình huống hiện tại như thế nào.
Kể từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, thời gian Cao Kỳ Lãng về nhà trễ hơn, cô không biết anh có thể xử lý tâm tình của mình tốt không, hay bởi vì như vậy, mà đã mấy ngày nay rồi cô không nhìn thấy anh.
Đột nhiên Hoa Vi Vi cảm thấy kỳ quái, không phải đây là lần đầu tiên cô đi về trên con đường này, mà đường về cũng chỉ có con đường này, bình thường cô sẽ không có cảm giác khác lạ giống như hôm nay.
Cô cảm thấy phía sau giống như có người theo dõi cô, là ai?
Lúc cô định quay đầu lại, lại bị người ta kéo tới bên cạnh sườn núi, bởi vì đây là con đường đi qua sườn núi, bình thường không có quá nhiều người đi, đương nhiên cũng không có ai nhìn thấy Hoa Vi Vi bị người ta kéo tới sườn núi ven đường.
Hoa Vi Vi sợ hãi kêu to, nhưng không lâu bị người ta bịt miệng.
“Tao khuyên mày đừng có lớn tiếng gọi như vậy, bằng không lúc sau tao sẽ cho mày dễ chịu.” Là một người đàn ông, nhưng bởi vì chiều tối, cô nhìn không rõ ràng, nhưng có thể xác định, đây là một người đàn ông to lớn mập mạp.
“Xem da thịt cô em mềm mại, đúng lqd là hàng cao cấp, theo dõi lâu như vậy cuối cùng không uổng phí, cuộc trao đổi này đúng là có giá trị rồi.” Người đàn ông cất tiếng cười thô bỉ cứ vang lên bên tai Hoa Vi Vi.
Bây giờ anh ta vẫn chưa có động tác gì quá lớn, chỉ có điều không để cho Hoa Vi Vi lộn xộn mà thôi.
Nhưng cô có thể không cử động sao? Không cần bất kỳ ai giải thích, cô có thể biết bây giờ cô sắp gặp phải chuyện gì, trời ơi! Cô lại có thể gặp phải chuyện như vậy.
“Không được kêu, tao sẽ giải quyết rất nhanh.” Người đàn ông chậm rãi buông tay che miệng cô.
Hoa Vi Vi thừa dịp anh ta vừa buông ra, liền bắt đầu định chạy trốn, nhưng vừa mới cử động một cái liền bị người đàn ông ngăn chặn được.
“Gái điếm thúi, không được cử động!” Nói xong tát cô một cái
Đau đớn không khiến cho Hoa Vi Vi ngừng động tác lại, cô kêo to: “Cứu mạng với! Cứu mạng!”
Cô đã cố hết sức kêu to nhất, nhưng lqd vào lúc này, ở đây, thật sự không có ai xuất hiện, cô hy vọng biết chừng nào, Cao Kỳ Lãng sẽ ở đây vào lúc này, cô hy vọng biết chừng nào anh sẽ tới cứu cô.
Người đàn ông dùng sức tóm lấy tay cô, đặt hai tay của cô lên đỉnh đầu, một tay giữ chặt tay cô, một tay liên tục tát lên gương mặt cô mấy cái bạt tay, mặc dù không đánh cô đến ngất xỉu nhưng cũng có chút mơ hồ.
Hoa Vi Vi tuyệt vọng nghĩ, chẳng lẽ cô thật sự bị người đàn ông này cưỡng gian sao?
Người đàn ông cười dâm đãng, tay dùng sức xé quần áo của cô, lộ ra áo lót bên trong, anh ta cười lớn tiếng hơn, anh ta không để ý bây giờ Hoa Vi Vi đang kêu cứu mạng, bởi vì theo ý anh ta, sẽ không có ai nghe được.
“Đừng!” Hoa Vi Vi hoảng sợ nhìn người đàn ông đang đè lên người cô.
Tay của người đàn ông không ngừng vuốt ve cô, khiến cho cô cảm thấy buồn nôn.
Hoa Vi Vi không ngừng giãy giụa thân thể, muốn né tránh động tác của anh ta, nhưng một chút hiệu quả cũng không có.
Tay của người đàn ông dùng sức nắm lấy bộ иgự¢ của cô, “Xem mày một bộ dạng ốm tong teo, không nghĩ tới mày lại vẫn có hàng tốt.”
Hoa Vi Vi kêu khóc để anh ta buông lqd tay, “Anh không được ᴆụng vào tôi! Anh muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể cho anh!” Chính là không được dùng bàn tay bẩn thỉu của anh ta ᴆụng vào cô.
“Tiền? Bây giờ tao không cần! Bây giờ tao chỉ muốn mày!” Người đàn ông tiếp tục cười dâm đãng, miệng heo nhếch lên muốn hôn da thịt của cô, nhưng còn chưa ᴆụng tới cô đã bị một người đá sang một bên.
“Ai?” Người đàn ông tức giận quay đầu lại nhìn.
Một thanh niên cao lớn xuất hiện trước mặt anh ta, mạnh mẽ đánh anh ta một trận, nhưng người đàn ông mập mạp kia rất nhạy bén, nằm trên mặt đất nắm lấy thứ gì đó ném vế phía thanh niên cao lớn, người thanh niên cao lớn tạm thời không phòng bị, để cho anh ta chạy thoát.
Người thanh niên cao lớn nhìn thấy anh ta đã chạy xa, liền không đuổi theo nữa, quay đầu lại kiểm tra Hoa Vi Vi.
Ánh mắt Hoa Vi Vi đờ đẫn nhìn về phía trước, cũng không biết đang nhìn cái gì.
“Tiểu thư? Cô không sao chứ?” Người lqd thanh niên cao lớn lo lắng nhìn cô, quan tâm ϲởí áօ khoác trên người khoác lên cho cô, “Tôi lập tức đưa cô đi bệnh viện.”
Anh đứng lên định gọi điện thoại, lại bị Hoa Vi Vi kéo lại.
“Đừng đi! Anh Kỳ Lãng!”
Anh Kỳ Lãng? Người thanh niên cao lớn nhìn cô kỳ quái, nhưng mà lúc này, cô lại té xỉu rồi.
"Tiểu thư? Tiểu thư?"
Một hương vị cực kỳ gay mũi kích thích lỗ mũi Hoa Vi Vi, đó là mùi thuốc khử trùng cô ghét nhất, cô chậm rãi mở mắt, nhìn về phía trước một vùng trắng như tuyết.
“Cô tỉnh rồi?” Một giọng đàn ông rất êm tai vang lên bên tai cô.
Cô nhìn về phía anh ta, cô không nhận ra người đàn ông này.
Người đàn ông nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, “Tối hôm qua là do tôi cứu cô, đưa cô đến bệnh viện.”
Cứu cô? Vốn cô còn có chút nghi lqd ngờ, nhưng dần dần cô nhớ lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua, thiếu chút nữa cô đã bị người ta cưỡng Hi*p rồi.
Hoa Vi Vi run rẩy chảy nước mắt.
“Đã không có việc gì rồi! Cô yên tâm đi, tôi đã báo cảnh sát giúp cô, cảnh sát đang ở bên ngoài, cô đã tỉnh, vậy bọn họ có thể đi vào làm biên bản, giúp cô tìm tên xấu xa kia.” Người đàn ông nói an ủi cô.
Hoa Vi Vi không nói gì, vẫn nằm yên như vậy, run rẩy.
“Tôi quên nói với cô, tôi không có cách nào liên lạc với người nhà của cô, lúc ở hiện trường tôi không thấy giấy tờ cùng điện thoại của cô, cô nên thông báo cho người nhà của mình đến giúp đỡ chứ.”
Người nhà? Cô không có người nhà.
Hoa Vi Vi ngồi dậy từ trên giường, “Cám ơn anh.”
“Không cần, tôi cũng chỉ đi qua, một cô gái thật sự quá nguy hiểm, về sau cô không nên đi một mình trên con đường đó.” Người đàn ông lộ vẻ mặt quan tâm, nếu không phải xe của anh ૮ɦếƭ máy, anh cũng sẽ không định đi bộ về nhà, cũng sẽ không nhìn thấy một cảnh như vậy, thậm chí vừa đúng lúc cứu cô.
“Ừhm.” Hoa Vi Vi mở miệng, “Có thể làm phiền anh giúp tôi gọi điện cho một người bạn của tôi không? Cô ấy sẽ đến chăm sóc tôi.”
“Dĩ nhiên có thể.” Đương nhiên là anh sẵn lòng cống hiến sức lực vì cô.
Giúp cô nói chuyện điện thoại xong, người đàn ông lấy ra một tấm danh thi*p, “Tôi tên là Lạc Phong.”
Cô nhận lấy danh thi*p, “Làm phiền lqd anh, tối hôm qua anh trông chừng tôi cả đêm sao?”
“Ừhm.” Lạc Phong thừa nhận, bởi vì có chút lo lắng cho cô khi cô tỉnh lại, hơn nữa không liên lạc được với người nhà của cô, anh cũng không dễ dàng rời đi.
Hoa Vi Vi hạ mắt xuống, nếu như hôm qua Cao Kỳ Lãng xuất hiện cũng tốt, nếu như Cao Kỳ Lãng đối tốt với cô như vậy thì tốt rồi.
“Trên người cô có thể có chút vết thương, nhưng bác sỹ nói cô có thể xuất viện.” Lạc Phong nhắc nhở cô.
Hoa Vi Vi không lên tiếng, một lát sau, Dao Dao xuất hiện.
“Vi Vi, cậu có sao không?” Trong điện thoại người đàn ông kia đã nói lý do cho cô biết, thiếu chút nữa đã hù ૮ɦếƭ cô.
Hoa Vi Vi lắc lắc đầu.
“Cô ấy đã có thể xuất viện, tôi đi giúp cô ấy làm thủ tục xuất viện, trước cô giúp đỡ cô ấy đi, lúc nữa tôi đưa các cô về.” Lạc Phong tự động rời đi để hai nữ sinh tâm sự một chút, bởi vì anh biết, bây giờ Hoa Vi Vi có rất nhiều điều muốn nói với Dao Dao, mà anh vừa bước ra khỏi cửa, đã nghe thấy tiếng khóc của Hoa Vi Vi.
“Vi Vi, cậu thật sự không có việc lqd gì chứ?” Dao Dao lo lắng cũng khóc theo, sao lại xảy ra chuyện như vậy? Lúc hai người chia tay vẫn còn tốt mà.
Hoa Vi Vi khổ sở gật đầu, “Tớ không sao, tớ chỉ sợ thôi.”
Dao Dao ôm lấy cô, “Không sao, đã qua rồi, không sao!”
Hoa Vi Vi không nhịn được đau khổ trong lòng tiếp tục khóc, chưa bao giờ cô thấy mình vô dụng giống như lúc này.