Chương 54: Đỏ mặtNhân sinh có đôi khi tuyệt tình đến đáng sợ.
Giữa sinh tử chỉ có hai con đường có thể đi, nhưng vẻn vẹn một ngày sau, con đường còn lại chỉ có thể là một ý nghĩ.
Bác sĩ nói với Đàm Mặc, có khả năng vĩnh viễn cậu phải dành cả đời trải qua trên xe lăn.
Cậu không thể đứng lên, cũng không thể trở thành người bình thường trong mắt người khác, không có cách nào cởi bỏ hiềm nghi "mộ tàn" cho Kiều Lam, cậu hiện giờ cũng không có quyền lựa chọn.
Vận mệnh chỉ chừa lại cho cậu một chuyện có thể làm.
Chính là rời khỏi Kiều Lam.
Cách xa cô, không muốn để bất kỳ ai nhìn thấy một chút liên quan nào giữa cậu và Kiều Lam.
Giờ phút này, Đàm Mặc cảm thấy lòng mình đã đau đến không còn tri giác.
Điện thoại rung lên, Đàm Mặc cúi đầu, nhìn thấy tin nhắn wechat từ Kiều Lam, cô hỏi cậu hôm nay có khỏe hơn chút nào không, ngày mai có thể đi học lại được chưa.
Tại sao vẫn còn quan tâm đến cậu, bởi vì cậu mà bản thân cô bị đơm đặt thành như thế, tại sao còn phải cố chấp đến vậy.
Có lúc Đàm Mặc thật sự muốn Kiều Lam có thể hơi ích kỷ một chút, hơi kém tử tế một chút.
Ngày mai cậu không đi học được, ngày kia cũng không đi được, có lẽ mỗi ngày sau này cũng sẽ không đi dược.
Thật lâu sau, Đàm Mặc mới trả lời tin nhắn của Kiều Lam, nói với cô chẳn là tuần này sẽ không đến trường.
"Vì sao"
Đúng như dự đoán Kiều Lam gọi tới.
"Lần này nghiêm trọng như vậy sao?"
"Ừ"
Đàm Mặc nói: "Rất nghiêm trọng."
Bên kia yên lặng thật lâu, nói: "Đàm Mặc, đi bệnh viện kiểm tra nhé. Cuối tuần tớ đi với cậu có được không?"
Đàm Mặc nhắm mắt lại, tay cầm điện thoại có chút bất ổn, cậu bỗng nhiên gọi Kiều Lam một tiếng, Kiều Lam nhẹ giọng hỏi cậu làm sao vậy.
"Nếu như....."
Đàm Mặc đè ép sự đau đớn đến mức tận cùng, khàn giọng nói: "Tớ nói nếu như, nếu tớ đã đi kiểm tra, bác sĩ nói tớ, cả đời này...tớ mãi mãi không đứng lên được..."
Cậu sẽ làm gì.
Nhưng lời đến khóe miệng, Đàm Mặc lại đột nhiên tự giễu, bản thân không đứng lên được tại sao lại muốn hỏi Kiều Lam làm gì, việc này liên quan gì tới cậu ấy, cậu lại đang kỳ vọng cái gì ở Kiều Lam?
"...Không có gì, tớ nói bậy..."
Đàm Mặc đang muốn nói như vậy, nhưng một giây sau, giọng nói của Kiều Lam từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.
Kiều Lam không biết vì sao tự dưng Đàm Mặc lại nói như vậy, chờ sau khi Đàm Mặc nói xong, cô vốn chưa suy nghĩ đã mở miệng.
"Vậy thì tớ chăm sóc cậu cả đời."
Vừa dứt lời, đột nhiên Kiều Lam ở đầu bên kia cũng im lặng.
Đàm Mặc cầm điện thoại ngây người, Kiều Lam từ từ nhớ lại những gì mình vừa nói, chợt cảm thấy tai lâm râm nóng lên.
Sau đó hai người nói gì nữa cũng đều không nghe lọt, mơ mơ màng màng cúp điện thoại, bên ngoài kí túc xá Kiều Lam đờ đẫn cầm điện thoại ngồi xổm trên ban công cạnh sân thượng phơi quần áo.
Câu nói vừa nãy sau khi Đàm Mặc hỏi, cô chưa kịp nghĩ gì đã buột miệng thốt ra.
Đàm Mặc hỏi cô sau này không đứng lên được thì phải làm sao, lúc đó cô định nói không đứng dậy thì không đứng dậy thôi, cô vẫn sẽ chăm sóc cậu giống như bây giờ.
Nhưng mà sau khi bật thốt ra Kiều Lam mới phát giác, lời này dường như có một ý nghĩa đặc biệt khác, nó rất giống với lời tỏ tình.
Đàm Mặc đơn thuần không hiểu những thứ này, nhưng Kiều Lam sao lại không hiểu, bất kể là nam hay nữ, khi bạn buột miệng thốt ra, khi bạn đã nghĩ đến việc chăm sóc một người cả đời, thì điều gì đại diện phía sau nó.
Kiều Lam ngồi xổm trong bóng tối, suy nghĩ lại vì sao mình lại nói ra những lời như vậy.
Cẩn thận nhớ lại, bản thân mình đúng là có ý nghĩ như thế, dường như cũng không phải là không có ý.
Từ rất lâu trước kia , Kiều Lam đã nghĩ về những sự kiện trong sách có liên quan đến Đàm Mặc, cậu sẽ nghỉ học vào năm thứ hai phổ thông và xuất hiện trở lại vào năm nhất đại học, cho đến năm ba là lúc cậu tự chấm dứt sinh mệnh của mình.
Cô không muốn Đàm Mặc lặp lại cuộc sống như vậy, lại càng không muốn để một sinh mệnh tươi sáng rời khỏi thế giới này, cho nên cô luôn cố gắng hết sức để cậu cảm giác được có người thích cậu, quan tâm đến cậu, để cậu không mất đi niềm tin đối với cuộc sống, mạnh mẽ sống tiếp.
Hơn một năm quen biết, Kiều Lam đã xem Đàm Mặc thành trách nhiệm và là người quan trọng nhất với mình, cô muốn giúp cậu suôn sẻ vượt qua khoảng thời gian cấp ba này. Sau đó lại trông nom để cậu yên ổn học xong đại học, không muốn bi kịch lại xảy ra.
Những chuyện xa hơn thì Kiều Lam cũng chưa nghĩ tới, cô cũng không suy nghĩ quá nhiều những việc này, chỉ là trong lúc vô thức đã biến thành như vậy.
Bây giờ bình tĩnh lại mới nghiêm túc suy nghĩ một chút, chờ đến lúc cô cùng Đàm Mặc vượt qua thời khắc sống ૮ɦếƭ của vận mệnh, vậy sau đó thì sao, cô có thể yên tâm buông tay mặc cho Đàm Mặc tự sống tiếp hoặc giao cậu cho người khác?
Kiều Lam suy nghĩ rất lâu, cuối cùng xác định cô không làm được.
Cô không yên tâm, cô không yên tâm liệu sau khi mình rời đi sẽ có ai đó xuất hiện, giống như Tống Dao trong sách lại lần nữa đẩy cậu vào một góc. Cô không yên lòng nếu mình chỉ rời đi một thời gian nhưng đến lúc quay lại, có phải giống như trong sách sẽ không còn được gặp lại cậu.
Cho nên cô đúng là muốn chăm sóc Đàm Mặc, nhìn cậu vĩnh viễn bình an sống tiếp.
Kiều Lam không cố ý nghĩ đến những việc này, nhưng bất tri bất giác sớm đã tính toán xong vì tương lai, nên lúc Đàm Mặc hỏi như thế mới có thể không chút suy nghĩ nói mình có thể chăm sóc Đàm Mặc cả đời.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không cảm thấy cách nghĩ của mình có sai sót gì, nhưng lúc nhớ lại thì cảm thấy chỗ nào trong câu cũng đều có vấn đề.
Kiều Lam ngồi xổm trên ban công thật lâu, cho đến khi Bạch Ngọc nhắn tin đến.
[Nếu có người nói muốn chăm sóc cậu cả đời, cậu cảm thấy những lời này có ý gì?]
Bạch Ngọc ngay lập tức hồi âm lại, một tràn "mẹ nó" gửi đến làm mắt Kiều Lam phát đau.
[Cmn cmn cmn, cậu hỏi vậy là có ý gì?]
[Ai nói với cậu?Tỏ tình như vậy cũng quá kích thích đi!]
[Cái này so với nói anh yêu em còn cảm động hơn, nếu có người nói với tớ như vậy, tớ chắc chắn sẽ gả cho cậu ấy!]
Kiều Lam:......
Kiều Lam giải thích hết lần này đến lần khác là không có ai nói với mình như vậy, cô chỉ là muốn hỏi thử, hồi lâu mới hỏi lại Bạch Ngọc.
[Nếu có một ngày, cậu có kiểu suy nghĩ là muốn chăm sóc cho cậu ấy cả đời, thì nó chứng minh điều gì?]
[Chứng minh rằng em yêu anh lắm lắm lắm!]
Kiều Lam:.......
Thật là lộn xộn.
Số tuổi thật của cô so với Đàm Mặc lớn hơn ba, bốn tuổi, hơn nữa Đàm Mặc còn đơn thuần như vậy, cái gì cũng không hiểu. Nói như lời của Bạch Ngọc thì không phải cô đang chiếm tiện nghi Đàm Mặc sao?
Bạch Ngọc toàn nói mấy thứ không trong sáng!
Không thể nghe không thể nghe.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được gì, dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao Đàm Mặc chắn chắn nghe không hiểu lời mình nói có nghĩa khác.
Dường như cơn đau chân lần này của Đàm Mặc rất nghiêm trọng, đợi chiều thứ sáu tan học thì đến nhà Đàm Mặc thăm cậu ấy.
Nháy mắt đã đến thứ sáu, sau khi hết tiết cuối, Kiều Lam gửi tin nhắn hỏi Đàm Mặc có ở nhà không, nếu có thì cô sẽ đến.
Đàm Mặc trả lời nói cậu ở bên ngoài, một lát sau lại nói Kiều Lam đợi một chút, cậu và bác Trần có chút việc, xong việc sẽ đến đón cô.
Sau hai giây suy nghĩ Kiều Lam nói được.
Trong lúc do dự, cô lại nhớ đến sau khi mình đi xuống từ xe bác Trần, trong trường truyền ra đủ loại bịa đặt vớ vẩn.
Kỳ thật Kiều Lam cũng không cảm thấy bị ảnh hưởng gì nhiều, bạn học trong lớp cũng rất bình thường, ngoại trừ Hạng Tiểu Hàn lúc nào cũng trái tính trái nết, thật ra cũng không có ai nói lung tung, có vài người còn mắng những người ở lớp khác là cái gì cũng không biết nhưng lại có suy nghĩ xấu xa.
Ban đầu lúc vừa biết chuyện này, Kiều Lam bực bội cả một tiết tự học, nhưng ngủ một giấc dậy lại không thấy giận nữa.
Cho dù họ nói xấu hay đố kị với cô đi nữa, chỉ cần cô thi tốt như mọi khi mà hiện giờ cô vẫn tốt cho nên cứ xem như họ ghen tị với cô thôi.
Chẳng lẽ chỉ vì những người đó mà cố ý trốn tránh Đàm Mặc? Cố ý tách khỏi Đàm Mặc? Trong lòng cô cái nhìn của bọn họ còn không quan trọng bằng một sợi tóc của Đàm Mặc.
Cho nên lần này bác Trần nói đến đón cô, Kiều Lam chỉ trong giây lát đã đồng ý, cô cũng không sợ có người nhìn thấy.
Có đôi khi tất cả mọi người đều không tin bạn, điều này không có nghĩa là bạn sai, mà họ mới là người không nhìn nhận rõ sự việc.
Kiều Lam quay lại kí túc xá để lấy một bộ quần áo, chờ đến sáu giờ mới đi ra cổng trường, đứng đối diện với tiểu khu bên kia trường học đợi bác Trần đến đón.
Còn chưa đợi được bác Trần đã nghe thấy có người gọi cô, Kiều Lam quay lại, nhìn một lúc lâu mới nhận ra người ngồi trên xe là chị Hai.
Lúc Kiều Lam nhìn thấy chị Hai, đảo mắt liếc qua chỗ ngồi bên cạnh ngoài hai người ra thì không thấy ai, thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta lái xe đến trường THPT trực thuộc đại học đã mấy ngày rồi.
Nhắc đến là tức, mấy ngày trước chị Hai mới biết Kiều Lam không phải vì thuận tiện học tập mới học nội trú, mà là ông bà Kiều nói oan Kiều Lam trộm tiền trong nhà, đuổi con ra ngoài.
Cũng may mẹ cô còn vỗ иgự¢ đảm bảo với cô nhất định sẽ đưa Kiều Lam về.
Kết quả chờ tới chờ lui cũng không thấy Kiều Lam.
Cũng may là bức ảnh kia của Kiều Lam thật sự quá đẹp, người sắp là con rể vốn đã không còn kiên nhẫn nữa, sau khi nhìn thấy ảnh của Kiều Lam không những thay đổi ý định mà còn sẵn lòng chờ thêm vài ngày.
Phía sau lại hỏi thăm được thành tích của Kiều Lam ở trường, đối phương càng thêm hài lòng, ngày nào cũng chủ động tìm cô nói muốn gặp Kiều Lam.
Chị Hai rất vui mừng, liên tục thúc giục bà Kiều mấy lần nhưng vẫn không thấy người, sau cùng mới biết chuyện bà Kiều đánh Kiều Lam.
Tức giận mà không biết phải làm sao, cho nên dứt khoát lái xe đến thử vận may, đã đến mấy ngày rồi, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được.
Kiều Lam vừa đi ra từ trong trường, còn đang mặc đồng phục, nam nữ sinh xung quanh cũng đều mặc đồng phục nhưng Kiều Lam lại đặc biệt nổi bật, khiến người khác vừa liếc nhìn đã chú ý tới, lúc Kiều Lam quay đầu lại càng kinh ngạc hơn.
Ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi ngồi phía sau xe nhất thời sáng lên.
Mặc dù nói trước đó đã nhìn thấy ảnh chụp, nhưng cũng chưa gặp người thật, anh ta hỏi thăm được thành tích Kiều Lam rất xuất sắc, quả thật không giống những người khác trong nhà họ Kiều cho nên mới càng mong đợi.
Bây giờ cuối cùng cũng gặp người thật, không giống chị gái Kiều tuổi còn trẻ mà đã trang điểm đậm đến mức không nhìn ra được đường nét trên mặt, cô gái ở đằng xa có gương mặt sạch sẽ, đẹp đến kinh ngạc.
La Niên cảm thấy mấy lần mình chạy tới rốt cuộc không uổng phí.
Chị Hai nhiệt tình quá mức hỏi thăm cô, Kiều Lam nhíu mày nhưng vẫn đi tới, đứng cách chiếc xe một mét mới chào chị Hai.
Chị Hai càng nhìn Kiều Lam càng thích.
"Đây là đi đâu, về nhà à?"
Kiều Lam nhìn vào trong xe, phát hiện ngoại trừ chị Hai phía sau còn có hai người.
"Không ạ, em đến nhà bạn"
Kiều Lam không dấu vết lui về phía sau hai bước.
"Được nghỉ sao không về nhà mà đến nhà bạn vậy, thật không dễ mới gặp nhau nói chuyện một lúc ."
Kiều Lam cuối cùng cũng thấy rõ, có một người đàn ông và một người phụ nữ ngồi phía sau xe, cô không biết người đàn ông kia nhưng đối phương lại nhìn đăm đăm vào cô, ánh mắt làm người khác cực kỳ không thoải mái.