Chương 113: Chuyển nhàVẻ tươi cười trên mặt Đàm Mặc biến mất, cậu không biết là bản thân nghĩ nhiều, lúc trước đã quen thói giữ lấy Kiều Lam, trong chốc lát khó mà sửa đổi được.
Trong lòng rối rắm một lúc, cậu đi theo Kiều Làm tới thư viện, bỗng nhiên nắm lấy tay Kiều Lam kéo lại
"Đàn anh đó."
Đàm Mặc ngừng một chút, đổi câu hỏi: "Chỉ mỗi tài liệu của em có vấn đề sao?"
"Em cũng không biết."
Kiều Lam lắc đầu.
"Hôm đó có mình em rời đi, những người khác thì luôn ở trong câu lạc bộ"
Cái logic này nghe thì cũng rất hoàn mỹ, bởi vì hôm ấy đúng lúc Kiều Lam không có mặt cho nên cô có vài thứ vẫn chưa được phổ biến. Hiện tại, tài liệu cô cũng chưa từng xem, sau đó hội trưởng chịu trách nhiệm nghiêm khắc kêu cô đến.
Trong đầu Đàm Mặc ánh ánh lên vài suy nghĩ, thật sự cậu không tìm ra chỗ nào không đúng, Kiều Lam buồn bực không vui nhìn Đàm Mặc.
"Được rồi, chẳng qua là đi nghe một hai câu nói mà thôi, nếu không anh cùng em đi?"
"Có thể chứ?"
"Có cái gì không thể."
Kiều Lam cười, lần trước lúc mở cuộc họp còn có người trực tiếp mang bạn trai lại đây, cô chẳng qua là đi gặp chủ tịch mà thôi.
Đàm Mặc không có gì không hài lòng, chỉ cần cậu biết Kiều Lam không có chuyện gì, tim gan sẽ không cồn cào bất an, tâm trạng nháy mắt tốt trở lại, ỷ vào Kiều Lam yêu thích mà ghen tuông "vô lý"
"Hội trưởng của các em có bạn gái chưa?"
"Chắc là rồi, anh ấy đã năm ba, ngoại hình không tệ, học tập cũng rất giỏi."
"Em cảm thấy anh ta thế nào?"
Kiều Lam mặt vô cảm nhìn bạn trai nhà mình lải nhải không yên. Đàm Mặc bị nhìn chằm chằm hồi lâu mới phát giác đi ra khỏi thế giới riêng của mình, nhìn biểu cảm của Kiều Lam theo bản năng trở nên lúng túng, thanh âm cũng trở nên nhỏ nhẹ.
"Làm, làm sao?"
Vì sao lại nhìn cậu như vậy.
Quả nhiên vẫn là khác với Quý Túc.....
Kiều Lam quyết đoán gạt bỏ suy nghĩ miên man của Đàm Mặc.
"Anh như vậy sẽ làm em hiểu lầm"
Đàm Mặc không rõ nguyên nhân.
"Hiểu lầm cái gì."
"Hiểu lầm bạn trai của mình có hứng thú với đàn anh vừa đẹp trai vừa học giỏi."
Đàm Mặc: "......"
Ba giây sau, biểu cảm Đàm Mặc vỡ vụn.
Cái phát biểu này khiến người ta sợ đến mực không thốt nên lời.
Kiều Lam còn rất có lý.
"Này cũng không trách em, vừa rồi anh cùng em nói mười câu nói, có chín câu đều là đang hỏi về đàn anh."
Đàm Mặc như thế nào cũng đều cảm thấy không thích hợp nhưng lại không thể phản bác được gì:....
Cuối cùng đành bất lực ăn ngay nói thật trả lời Kiều Lam.
"Anh sợ anh ta thích em."
Kiều Lam thầm nghĩ hiện tại Đàm Mặc vẫn chưa đủ thẳng thắn thành khẩn, nhưng mọi chuyện đều cần có quá trình, cứ từ từ tiến bộ.
"Sẽ không đâu, anh ấy tìm em là có việc."
Đem bàn tay lạnh buốt của bản thân nắm lấy tay Đàm Mặc.
"Em không phải là vạn người mê, ai thấy đều thích, hơn nữa, em có bạn trai mọi người đều biết. Không chen chân vào tình cảm của người khác là vấn đề đạo đức cơ bản, em nghe những bạn học khác đều nói nhân phẩm của đàn anh rất tốt."
"......Ừ."
"Nghĩ đến anh ấy làm gì."
Kiều Lam nhéo nhéo Đàm Mặc tay.
"Anh chỉ cần biết rằng em thích anh là đủ rồi."
"Ừ."
"Tâm trạng có tốt không?"
"Không."
"Chút nữa trở về sẽ nói cho anh một tin tốt."
"Nói luôn bây giờ đi."
"Chút nữa"
"Bây giờ"
Cuối cùng vẫn là đợi tới chút nữa rồi nói.
Phòng của câu lạc bộ do nhà trường phân, Kiều Lam gõ cửa đi vào. Quý Túc ngồi ở bàn làm việc dùng laptop đánh máy, thấy Kiều Lam bước vào như thường lệ liền mỉm cười, sau đó thấy Đàm Mặc đi cùng Kiều Lam tới. Trầm lặng một chút, Quý Túc trong nháy mắt tươi cười trở lại, thậm chí còn nói đùa trêu chọc hai người.
Ngay cả Đàm Mặc cũng không phát hiện ra điều bất thường.
Quý Túc đơn giản trêu chọc một hai câu sau không lại nói nhiều, mà là nói đến việc chính, đem tài liệu mà Kiều Lam nộp mở ra, còn phê bình rất nhiều.
"Anh đã sửa lại 80%, còn một chút chưa sửa xong. Anh sẽ nói qua về vấn đề này......"
Đàm Mặc ngồi ở trên sô pha, nhìn phía bên kia Quý Túc và Kiều Lam. Quý Túc dùng chuột điều khiển máy tính, Kiều Lam ngồi cạnh Quý Túc, lấy 乃út ghi chép trên sổ những lời Quý Túc nói.
Hai người cách nhau khoảng 40cm, không có dán sát vào nhau nhưng vẫn còn hơi gần.
Đàm Mặc không thích.
Những lời hai người họ nói, Đàm Mặc không hiểu.
Loại cảm giác này, Đàm Mặc cũng không thích.
Đàm Mặc không biết hiện tại tình huống này là do hội chứng Asperger của mình, hay là như Kiều Lam nói do hội chứng tình yêu, cậu cố gắng tìm một chút ít manh mối trên người Quý Túc.
Chỉ cần Đàm Mặc muốn tìm, vậy thì không khó để nhận ra.
Chẳng hạn Quý Túc nói mình mới sửa lại được 80%, nếu chưa sửa xong thì tại sao lại gọi Kiều Lam đến đây.
Cần gì phải nói chuyện gần như vậy, không phải Quý Túc đã phê bình sao?
Đàm Mặc nghĩ lung ta lung tung. Mặc dù Kiều Lam không cảm thấy Quý Túc sẽ thích mình, nhưng cô ấy vẫn biết Đàm Mặc để ý cho nên duy trì khoảng cách giữa mình và Quý Túc. Cô ấy thậm chí còn không có bất kỳ suy nghĩ muốn gần gũi với người đàn anh xuất sắc này.
Cô vừa nghe Quý Túc nói vừa ghi lại. Trước đó Quý Túc nói sơ lược, đại khái một lần, sau đó thì giảng kỹ hơn. Quý Túc nói xong đem máy tính chuyển đến đối diện Kiều Lam.
"Trước tiên em dựa theo lời phê bình của mình ghi lại một chút."
Ánh nhìn từ lông mi dài mảnh của Kiều Lam chuyển sang di động đặt bên trái, cuối cùng liếc qua Đàm Mặc.
Anh vừa mới cố ý vô tình hướng về phía Đàm Mặc bên kia rất nhiều lần, mà sau vài lần, Đàm Mặc đều nhìn chằm chằm Kiều Lam.
Quý Túc có chút ngoài ý muốn, nhưng lại không cảm thấy quá bất ngờ.
Thậm chí còn có chút dự kiến.
Lúc trước nghe Kiều Lam nói mình học tâm lý học là vì một người, Quý Túc đã nghĩ đến người này là ai, mà Đàm Mặc, tự nhiên cũng ở trong phạm vi suy đoán của anh.
Anh ta không có khả năng tiếp cận với những người thân thiết khác của Kiều Lam khiến cô ấy quyết định chọn ngành này, vì vậy anh ta chỉ có thể quan sát bạn trai của Kiều Lam.
Kiều Lam hôm nay đi cùng Đàm Mặc, Quý Túc đúng là không vui cho lắm. Dù sao cũng không dễ dàng gì tìm được cơ hội ở riêng cùng Kiều Lam, cũng không phải là một việc dễ dàng.
Nếu đã đi cùng, thì Quý Túc đương nhiên sẽ để ý đến.
Anh ta còn nhớ rõ lúc trước mở cuộc họp cũng có nữ sinh mang theo bạn trai tới đây, chẳng qua trong lúc bọn họ họp, bạn trai của nữ sinh kia chỉ chăm chú đọc sách của mình.
Rất ít nam sinh như Đàm mặc, luôn luôn chú ý đến bạn gái mình.
Đương nhiên có lẽ là bởi vì Đàm Mặc thích cô gái này, thích đến tận xương tủy.
Nhưng có lẽ... Quý Túc bỗng nhiên nhớ tới cơn ác mộng gia đình tan vỡ nhiều năm qua, lại nhìn qua Đàm Mặc.
Cũng có lẽ vì chuyện khác thì sao.
Anh ta cũng không gấp, chỉ cần ở trường học, việc tiếp xúc Kiều lam cũng không khó, huống hồ Kiều Lam còn tham gia tâm lý xã.
Sau khi Kiều Lam đem toàn bộ lời bình ghi lại liền cảm ơn Quý Túc một tiếng sau đó động tác không dừng lại, lôi kéo Đàm Mặc rời khỏi. Lúc tới cửa Đàm Mặc quay đầu lại nhìn thoáng qua, đồng tử chợt co rụt lại.
Vừa nãy lúc Kiều Lam nói tạm biệt, Quý Túc còn đang nhìn chằm chằm máy tính như là không rảnh lo bọn họ. Lúc này quay đầu lại nhìn về hướng bọn họ rời đi, không ngờ rằng Đàm Mặc đột nhiên quay đầu lại, trong nháy mắt anh ta nở một nụ cười vô hại.
Vẻ mặt hiền hòa tươi cười nhưng Đàm Mặc lại chỉ nhớ tới anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng của Kiều Lam
Kiều Lam bị Đàm Mặc dùng sức nắm chặt một chút, nhỏ giọng "ui" một tiếng.
"Làm sao vậy?"
Sắc mặt Đàm Mặc rất khó coi, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt Kiều Lam nói: "Về sau cách xa anh ta một chút."
"... A."
Kiều Lam không biết vừa rồi Đàm Mặc còn tốt, như thế nào đột nhiên lại không thích Quý Túc. Tuy rằng cô sẽ không cự tuyệt Đàm Mặc, nhưng vẫn là muốn hỏi rõ ràng.
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Đàm Mặc mím môi, im lặng một lúc mới nói,
"Anh ta vừa mới nhìn em."
Kiều Lam: "......"
Thật không biết làm sao.
Đàm Mặc đương nhiên sẽ không nói dối, cho nên Quý Túc chắc chắn là có nhìn, có lẽ là cố ý nhìn thoáng qua, nhưng cũng chỉ là tùy tiện nhìn thoáng qua.
Cô muốn cùng Đàm Mộ tranh luận như vậy sao?
Kiều Lam nhanh chóng cân nhắc nặng nhẹ một chút, cuối cùng vẫn là từ bỏ.
Không cần vì những người không liên quan cùng Đàm Mặc vướng bận mấy chuyện này. Dù sao cô cũng không thích Quý Túc và cũng không muốn có chút quan hệ với Quý Túc, hơn nữa thì La Mạn cũng thích Quý Túc.
Vốn dĩ không muốn cùng Quý Túc tiếp xúc quá gần, nếu Đàm Mặc đã không thích vậy thì cách xa thêm một chút. Sau này làm việc không được sai sót, Quý Túc sẽ không có lí do để tìm cô.
Tuy rằng Kiều Lam cảm thấy Quý Túc đúng là vì công việc mới tìm cô.
"Biết rồi."
Kiều Lam ôm lấy cánh tay Đàm Mặc.
"Tuyệt đối cách xa xa, không nói về anh ấy nữa, em có bất ngờ cho anh."
Đàm Mặc không dễ dàng thoát ra cảm xúc như vậy, đặc biệt là ánh mắt Quý Túc vừa rồi, làm cậu cảm thấy khó chịu không kiểm soát được
Kiều Lam có thể cách xa một chút, nhưng ở trường học, lại cùng một chuyên ngành. Nếu về sau Quý Túc còn như vậy lấy việc công làm phương thức tìm Kiều Lam thì làm sao bây giờ. Nếu khi đó cậu vừa hay vắng mặt không ở lại làm sao bây giờ?
Nghĩ cách làm Kiều Lam rời khỏi câu lạc bộ?
Càng hoặc là...... Nghĩ cách thuyết phục Kiều Lam dọn ra ngoài.
Đúng, dọn ra ngoài, đây là cách tốt nhất.
Nếu bọn họ dọn ra riêng sớm một chút, Quý Túc hôm nay tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại cho Kiều Lam. Dù sao là bởi vì anh ta biết Kiều Lam vẫn còn ở trường học.
Đàm Mặc càng nghĩ càng cảm thấy nên dọn ra ngoài, ngoại trừ mỗi ngày ở chung cùng Kiều Lam nhiều mười mấy giờ, còn có thể mượn việc này từ chối rất nhiều chuyện.
Chẳng qua là nói như nào với Kiều Lam?
Cứ như vậy mà nói thẳng?
Đàm Mặc có chút thấp thỏm, cậu không xác định được Kiều Lam có đồng ý hay không, cho nên lúc Kiều Lam nói có cái bất ngờ dành cho cậu, Đàm Mặc như cũ có chút uể oải ỉu xìu, không có tinh thần hỏi một câu.
"Cái gì."
Kiều Lam nhìn trái nhìn phải, phát hiện xung quanh không có bạn học. Dù sao lời này, nói vào lúc ban ngày ban mặt như này cũng có hơi xấu hổ.
Kiều Lam duỗi tay nắm lấy bả vai của Đàm Mặc, đè vai trái của cậu xuống, lúc này cô mới ghé sát tai cậu nhỏ giọng nói,
"Chúng ta dọn ra ngoài đi."
Đàm Mặc sửng sốt.
Phải mất năm giây để phân biệt đây là thật hay mơ.
Dẫu sao, một giây trước còn đang suy nghĩ nên nói như nào để thuyết phục Kiều Lam dọn ra ngoài, giây sau cô đã chủ động nói như vậy, khó trách Đàm Mặc không kịp phản ứng.
Cuối cùng sau khi phản ứng, cậu ngốc nghếch hỏi:
"Vì sao?"
Còn hỏi vì sao? Kiều Lam trợn tròn đôi mắt.
"Anh không muốn?"
"Muốn!"
Đàm Mặc không còn ngây người nữa, nhanh chóng nói ra chữ "muốn", có thể thấy cậu muốn đến bao nhiêu.
Kiều Lan cười cười, mắt cong cong.
"Muốn thì làm đi nha, còn hỏi cái gì nữa. Còn tại sao, tại vì muốn có thời gian ở cùng anh nhiều hơn chứ sao. Vậy đến cuối tuần chúng ta cùng nhau đi tìm nhà."
Đàm Mặc không trả lời.
Ngày hôm sau.
Kiều Lam đã biết Đàm Mặc vì sao không trả lời.
Đàm Mặc mừng đến mức như con mèo kiêu căng đầu đuôi dựng cả lên, đưa chìa khóa vào tay cô.
"Nhà ở đã tìm được, ngày mai thứ bảy, chuyển nhà!"