Nhật Ký Nụ Hôn Đầu - Chương 76

Tác giả: Lộc Linh

Chương 76: PN1: Có bạn trai
Đèn giao thông phía trước chuyển sang màu xanh có thể đi, sau lưng có tiếng còi xe thúc giục liên tục và ồn ào.
Phó Tu bị chất vấn vẫn giữ vững chế độ làm lạnh, bình tĩnh cất điện thoại, ném vào trong bảng đồng hồ.
Thịnh Thiên Dạ đã quen với việc đi ra ngoài bị chụp hình trong nhiều dịp khác nhau, cũng không có cảm xúc gì khác, thậm chí không thèm bảo anh ta xóa hình đi.
Cô vừa mới tỉnh ngủ, hơi chậm chạp một lúc.
Sau khi đầu óc tỉnh táo lại, có rất nhiều câu hỏi luẩn quẩn hiện ra, Thịnh Thiên Dạ hỏi một câu quan trọng nhất.
“Tại sao anh ở trước cổng khu vui chơi?”
Phó Tu nhướng mày, “Nếu tôi nói là đi ngang qua…”
Thịnh Thiên Dạ lặng lẽ dò hỏi bằng ánh mắt phức tạp —— Dùng cái lý do sứt sẹo này, coi tôi là con ngu trong mắt anh hả?
Người đàn ông chỉ vào túi ăn vặt ở ghế sau, “Không có lý do gì, mua đồ xong vừa khéo nhìn thấy cô.”
Bây giờ hai người cũng chưa thân thiết đến mức có thể chia sẻ lúc yếu ớt khi cô khóc. Để bảo vệ lòng tự trọng ở phương diện nào đó của cô, anh quyết định giả ngu về sự việc tối nay.
Thịnh Thiên Dạ vừa nghe anh ta nói, rõ ràng không tin, “Hơn 12 giờ khuya, một mình anh lái xe, trốn dưới tán cây không di chuyển là “vừa khéo” nhìn thấy tôi hả?”
“Tôi không trốn dưới tán cây, lúc đó đang gọi điện thoại.”- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
Đúng là anh đang gọi điện thoại. Sau khi mua đồ ăn xong thì điện thoại reo lên, anh phải tạm thời xử lý một số công việc.
Thịnh Thiên Dạ khoanh tay và im lặng một lúc, giống như đang suy nghĩ miên man gì đó, sau đó mới hỏi: “Tới để hỏi tôi về chuyện từ chối hoạt động đúng không?”
Cô còn nói: “Hôm nay tôi có việc, hoạt động đó vốn dĩ diễn ra vào ngày mốt, giờ tới sớm thì tôi cũng không thể nào đi được. Có thiệt hại gì thì tôi sẽ đền bù khoản tiền tương ứng cho công ty.”
Phó Tu thấy cô đã chuyển chủ đề sang khía cạnh khác, bình tĩnh dùng lý do này.
“Cô không cần chịu trách nhiệm vắng mặt vì diễn ra sớm.” Người đàn ông nói: “Công ty sẽ không để cô bồi thường.”
Mặc dù anh hoàn toàn không biết rốt cuộc hôm nay cô từ chối cái gì, có ảnh hưởng tới công ty không.
Nhưng công ty nhất định sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không bồi thường gì cả, cô cũng không cần đền bù.
Cô cũng ngầm thừa nhận ông chủ đến tìm mình là vì muốn tìm hiểu về chuyện hoạt động, sau khi nói xong đã gạt qua chủ đề này.
“Vậy lúc nãy anh chụp hình tôi là muốn làm gì?”
Câu hỏi của cô đánh thẳng vào chỗ hiểm trên người. Phó Tu chỉ cảm thấy đàm phán kinh doanh cũng không khó trả lời như cô hỏi.
May mà anh đã nhận ra nội dung quan trọng khi hòa giải với cô, đó chính là —— phải có đủ sức mạnh.
Thế là người đàn ông trả lời rất vô lý nhưng lại đầy hùng hồn: “Muốn chụp là chụp.”
Thịnh Thiên Dạ:?
Thản nhiên tiếp nhận các kiểu chụp hình là cách tự rèn luyện cơ bản nhất của nữ nghệ sĩ, cho dù là chụp lén.
Nếu ông chủ muốn chụp cô, vậy cô cũng không còn sự lựa chọn khác ngoài ngoan ngoãn bị chụp, cũng không thể lấy điện thoại làm cục gạch, đập vào đầu ông chủ —— Mặc dù hiện giờ cô rất muốn làm vậy.
Lúc xuống xe, cô vẫn không yên tâm, đóng chặt cửa xe, đi vài bước lại quay lại, gõ cửa xe hai lần.
Phó Tu bên trong hạ cửa kính xe xuống.- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
Lúc này là thời đại nhận diện khuôn mặt, nếu thông tin khuôn mặt bị lộ ra ngoài sẽ là chuyện rất nguy hiểm, nhất là với một nữ nghệ sĩ.
Vì vậy cho dù đối mặt với ông chủ cũng phải đề cao cảnh giác, thể hiện rõ lập trường.
Thịnh Thiên Dạ hơi nghiêng người về phía trước, nhắc nhở: “Lấy trộm thông tin khuôn mặt của người khác là phạm pháp.”
Phó Tu câm nín trong chốc lát, sau đó mới hỏi: “Tôi có thể dùng thông tin khuôn mặt của cô làm gì?”
“Vậy thì tốt.”
Cô lùi về sau hai bước, bỗng chốc lật mặt, nở nụ cười sáng chói, rạng rỡ, giọng nói trong trẻo, vẫy tay vừa qua loa vừa nịnh bợ, “Cám ơn ông chủ đã đưa tôi về, ông chủ ngủ ngon!”
“…”
Thịnh Thiên Dạ xoay người rời đi, ánh mắt của người đàn ông lại nhìn xuyên qua cửa kính xe, hơi khựng lại trong chốc lát.
Hình ảnh cô cười giống như còn ngay trước mắt, chưa phai mờ, có chút thật lòng, có chút giả bộ, mang theo sự chân thành ngời sáng, chỉ góp vui lấy lệ và bình thường, ngắn ngủi như sớm nở tối tàn, nhưng không ảnh hưởng gì tới sự rạng rỡ của thời gian tươi đẹp.
Hoặc có lẽ không hề dự đoán trước, anh mới cảm thấy trái tim bị đánh trúng trong một giây.
///
Hôm sau lúc quay phim xong và xong việc, Thịnh Thiên Dạ phát hiện trong điện thoại của mình có nhiều yêu cầu kết bạn, ghi chú: Phó Tu.
Cô khó hiểu, nhìn chằm chằm hai chữ này ba giây, sau đó phớt lờ.
Chưa nói đến là thật hay giả, có lẽ người đàn ông này tìm cô cũng không có chuyện gì tốt. Nếu thực sự có thông báo quan trọng, công ty sẽ báo cho cô biết. Tốt nhất là không không nên nhét máy lạnh vào vòng tròn bạn bè, ảnh hưởng nhiều đến trải nghiệm đăng bài.
Phó Tu đợi tin chấp nhận suốt năm ngày, kết quả là không có trả lời trả vốn gì.
Ban đầu anh tưởng lần trước Thịnh Thiên Dạ chỉ xác nhận thân phận của anh trong phần ghi chú, không ngờ cô gái này lại trực tiếp xem anh là không khí.
Ban đầu anh tưởng cô bận quay phim, hỏi thăm mới biết được năm ngày trước cô đều đăng bài trên vòng tròn bạn bè, có ngày còn đăng hai bài.
Còn cho rằng cô không nhìn thấy lời nhắc nhở trong phần danh bạ, bảo bộ phận tổng giám sát nữ thêm bạn với cô, chỉ mới hai giây đã —— chấp nhận.
Phó Tu giận đến nỗi hơi đau dạ dày.- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
Hôm đó đúng lúc lái xe vào đường tắt trung tâm phim điện ảnh và truyền hình mà cô đang quay, người đàn ông đề nghị: “Hay là đi vào dạo một vòng?”
Bùi Hàn Chu vừa mới thoát ra khỏi tiệc rượu, chỉ mong được về nhà đã cạn lời, cứng họng nhìn anh.
“Đi dạo cái gì? Ngắm sư tử bằng đá ở cổng có vừa mắt không hả?”
Phó Tu im lặng một lúc, “Công ty có bộ phim quan trọng được quay ở đây, 《Dư Thành》.”
Bùi Hàn Chu bật cười.
Đừng nói đến bộ phim quan trọng, cho dù là dự án quan trọng mà cả nước đều quan tâm tới, tên này cũng sẽ không cố tình chạy đến trường quay. Tin cậu ta quan tâm đến chuyện vớ vẩn thì chẳng thà tin Kỷ Thời Diễn sẽ đi đóng phim não tàn.
Bùi Hàn Chu đang lái xe của chính chủ, muốn đi đâu đều do ông tướng này quyết định. Phó Tu chống cằm, tìm lý do cho mình, “Dù sao cũng đi ngang qua, thuận đường đi dạo.”
Bùi Hàn Chu chỉnh dẫn hướng, giọng nói người máy phát ra như thật: “Chuẩn bị lên đường, cả đoạn đường 23km, mất khoảng 49 phút.”
“Thực sự rất thuận đường.” Bùi Hàn Chu gật đầu khen ngợi, không kiềm nén sự khinh thường trong lời nói, “Thuận đường nữa thì tôi sẽ lái thẳng đến Nam Cực.”
Trong phút chốc, Phó Tu ngồi bên ghế phụ rơi vào im lặng.
“Ai là nam chính?” Bùi Hàn Chu đột ngột hỏi.
“Cái gì?”
“Không phải là bộ phim quan trọng sao? Ai là đạo diễn, ai là nam chính?”
Phó Tu nghẹn lời, “Quên rồi.”
“Nữ chính?”
Phó Tu vốn dĩ không muốn mở miệng, nhưng khi đến trường quay đều có thể nhìn thấy dàn diễn viên, vì vậy bình tĩnh trả lời chính xác: “Thịnh Thiên Dạ.”
Bùi Hàn Chu: “…”
Đột nhiên Bùi Hàn Chu trên ghế tài xế gạt cần số, cười, “Thích thì cứ việc nói thẳng, vòng vo tam quốc không mệt hả?”
“Ai nói tôi thích cô ấy?”
Anh chỉ muốn đi xem bộ phim tiến triển như thế nào.
…Thuận tiện hỏi xem tại sao cô không thêm bạn với mình.- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
Kết quả là người đàn ông vừa chối cãi xong, điện thoại nhận được tin nhắn, sáng lên không đúng lúc.
Bất ngờ hình nền của màn hình khóa là Thịnh Thiên Dạ mà tối hôm đó chụp bằng camera trước.

Có một sự im lặng ngắn ngủi, gượng gạo trong xe.
Bùi Hàn Chu liếc nhìn, không nói thêm gì, lắc đầu cạn lời.
Chiếc xe chạy trong im lặng suốt 15 phút. Phó Tu cân nhắc cả buổi, cuối cùng mở miệng. ——
“Tôi cũng không phải chưa từng thấy ai ngoan hơn cô ấy, xinh đẹp hơn cô ấy, càng kiếm nhiều tiền hơn cô ấy.”
“Lẽ ra không cần phải cắm rễ trên người cô ấy.”
“Nhưng hình như đúng là rung động.”
Anh cũng không hiểu rõ vấn đề này.
Kể từ lúc thấy tin tức cô đi cúng cho cha mẹ một mình, anh đã có một loại cảm xúc kỳ diệu. Nhưng có thể đó là ý muốn bảo vệ bình hoa vỡ bẩm sinh của đàn ông nên mới khiến anh vô thức quan tâm đến cô.
Chở cô về nhà cũng là hành động bình thường, xuất hiện khi đàn ông thương xót phụ nữ. Nhưng từ lúc cô bắt đầu lên xe, câu chuyện đã mất kiểm soát.
Anh lại có khao khát muốn đến gần cô.
Tiện tay chụp một tấm hình mờ nhòe cũng đặt làm hình nền như bị ma xui quỷ khiến.
Thậm chí có đêm nằm mơ còn mơ thấy cô vừa khóc, vừa mắng mình là đồ máy lạnh khốn kiếp.
Quả thật tất cả chuyện này đều không thể tưởng tượng nổi.- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
Anh thừa nhận có lẽ cô sẽ khó cải tạo, nhưng từng lượn đến nhiều nơi sầm uất, ăn chơi trác táng, kiểu phụ nữ gì mà anh chưa từng thấy qua, đã miễn dịch từ 800 năm trước rồi. Huống hồ cô cũng không có gì đặc biệt khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Nhưng quả thật là không thể nhìn sang chỗ khác.
Bùi Hàn Chu nhìn về phía trước, “Thích một người không có liên quan tới những thứ cậu nói.”
“Đó là sức hút bẩm sinh, không có lý do.”
///
Tại trường quay, lúc Thịnh Thiên Dạ nhìn thấy Phó Tu thì quả thật rất kinh sợ.
Cô tự nhận mình cũng không phải là người nhát gan. Nhưng nhờ vào mỗi lần xuất hiện không báo trước và không đúng lúc của ông chủ vĩ đại, chói lọi, chứng PTSD của cô càng nặng hơn với tốc độ thần kỳ.
Tại sao mỗi lần người này xuất hiện lại không thể bình thường chút? Không phải trước cổng khu vui chơi vào đêm khuya thì là rừng hoang núi thẳm?
Thấy Phó Tu đang chào hỏi với đạo diễn, cô thầm nghĩ mình cũng không cần qua đó gặp, không nhìn thấy cô thì thôi, thế là cô dựa vào đó đọc kịch bản.
Nhưng rõ ràng Phó Tu sẽ không bỏ qua cho cô.
Anh đi tới đã hỏi thẳng, thậm chí không có lời nói khách sáo, “Tại sao không thêm WeChat của tôi?”
Cô giả ngu, cười trừ không có cảm xúc, “Đó là WeChat của anh hả? Tôi cho rằng là trò đùa dai.”
“…”
Phó Tu không muốn dây dưa với cô về vấn đề này, nói: “Mới gửi lại, cô chấp nhận đi.”- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
Thịnh Thiên Dạ không ngờ người đàn ông này còn có chấp niệm về WeChat, không nhịn được hỏi: “Anh có chuyện gì không?”
Nói xong lại cảm thấy quá cứng rắn, vì vậy cố gắng dịu dàng hơn, “Không phải, tôi đang hỏi ông chủ tìm tôi có chuyện gì không?”
“Không có chuyện thì không thể tìm cô hả?”
“Có thể —— Dĩ nhiên có thể ——” Cô cười mỉm, lấy điện thoại ra, nhấn hai phát, nói bằng giọng điệu cẩn thận, không chút cảm xúc, “Xong rồi ông chủ.”
Sau đó đưa điện thoại cho anh ta nhìn.
Cô tặng anh một dòng ghi chú, mang theo sự nịnh hót, mỉa mai khó tả: 【Ông chủ thiên thần tốt nhất thế giới】
Sau khi nhìn thấy ghi chú, Phó Tu thay đổi suy nghĩ.
Thật ra cô ấy cũng rất đặc biệt.
Đặc biệt có thể nghĩ cách làm anh tức ૮ɦếƭ.
Anh đứng dậy, nói: “Không cần kiểu cách như vậy, muốn đổi thành máy lạnh cũng được.”
Cho đến khi người đàn ông rời đi, Thịnh Thiên Dạ vẫn chưa kịp phản ứng —— Tại sao anh ta biết biệt danh mà cô đặt??
Thêm WeChat xong, thỉnh thoảng ông chủ Phó Tu bắt đầu mời cô nói chuyện gượng gạo. Cô trả lời cũng không được, không trả lời cũng không xong, cuộc đối thoại thường xuyên phát triển thành ——
【Đang làm gì?】- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
【Trả lời tin nhắn của anh.】
【Ăn cơm chưa?】
【Ăn rồi.】
【Ăn cái gì?】
【Cơm.】
Phó Tu: …
Có lẽ cứ thế 2 – 3 lần, máy lạnh cũng không chịu nổi, lấy danh nghĩa thị sát đến trường quay lần thứ ba.
Trải qua hai lần đánh úp bất ngờ, lần thứ ba Thịnh Thiên Dạ đã trưởng thành, lúc thấy Phó Tu đích thân tới thì chỉ hơi nhướng mày.
Xem ra anh ta đến để tìm cô, nhưng khi đến bên cạnh cô lại ngập ngừng, cả buổi không nói chuyện.
Thịnh Thiên Dạ là người nóng vội, thấy tình hình lại không chịu nổi, chủ động tấn công.
“Có lẽ… tìm tôi là vì chuyện giải trí Thịnh Thiên lần trước đúng không?”
Người đàn ông nhíu mày.- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
Thịnh Thiên Dạ cho rằng anh ta ngầm thừa nhận, gãi cằm, “Chuyện đó à, tôi chỉ nói sẽ suy tính về bên đó sau khi hợp đồng với anh hết hạn. Anh yên tâm, còn ở Hoa Ngạn ngày nào, tôi sẽ làm xong công việc mình phụ trách ngày đó.”
Không ngờ còn có thể đào ra được tình báo này, Phó Tu truy hỏi: “Thịnh Thiên còn tìm cô ký hợp đồng?”
“Đúng vậy, chẳng phải anh muốn nói về chuyện này sao?…” Thịnh Thiên Dạ nhún vai, “Vậy anh liên tục khựng lại là muốn nói cái gì? Có thể nói thẳng ra không? Tôi chờ đợi rất sốt ruột.”
“Không sao, anh nói đi.” Cô nhìn vào ánh mắt của người đàn ông, khích lệ: “Khả năng chịu đựng trong lòng tôi rất tốt.”
Nếu cô đã nói như vậy, Phó Tu cân nhắc, “Cũng không có gì, chỉ tới hỏi thử cô có bạn trai không.”
Thịnh Thiên Dạ giống như nghe được chuyện hài, “Tất nhiên là không, công ty luôn kiểm tra đúng giờ mà.”
Anh biết chuyện này, chỉ là xác nhận lại.
Người đàn ông lại giả vờ suy tư, sau đó hỏi: “Vậy cô có ngại có một người không?”
Ánh mắt của cô thoáng chốc trở nên cảnh giác, “Anh đang muốn se duyên cho tôi à?”
“… Gần như vậy.”
“Không được.” Cô cười, “Trước mắt tôi vẫn muốn chăm chỉ làm việc.”
“Thậm chí cô cũng không muốn biết đối phương là ai sao?” Bỗng chốc anh nhíu chặt chân mày.
Quả thật cô không tò mò, nhưng ông chủ đã nói như vậy thì cô phải tò mò chút, “Ai?”
“Tôi, Phó Tu.”
Thịnh Thiên Dạ nhìn anh một hồi.
Với giọng điệu này, người nào không biết còn tưởng anh đang tuyên bố hủy bỏ giải thưởng cuối năm sau.
Đợi một hồi, anh ta vẫn không mở miệng nói tiếp. Cô không nhịn được hỏi: “Anh nghiêm túc à?”
“Nghiêm túc.”
Cô tự tiêu hóa tin tức này, sau đó sờ vào khung chân mày, hỏi dè dặt:- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
“Vậy nếu tôi từ chối thì còn có thể nhận thù lao của bộ phim này không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc