Chương 74: PN1: Thà nhờ xe đạp công cộng giúp chứ không nhờ cậu giúpTrụ sở chính của giải trí Hoa Ngạn, tầng 37.
Thịnh Thiên Dạ mang giày cao gót chạy như bay trên hành lang, cầm theo chiếc áo khoác phao trên tay, gót giày gõ dồn dập và khẩn trương trên nền gạch sứ.
“Chạy đi, chạy đi! Tổng giám đốc ở phòng 3708!” Trợ lý sau lưng ôm cổ họng và nhắc nhở.- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
Thịnh Thiên Dạ đột ngột thắng gấp, ngả người về sau. Mái tóc dài đã sớm bị tuột ra khỏi dây buộc tóc, rơi rớt bên vai, có một vài sợi lộn xộn dính trên má.
Nhưng cô không để tâm tới.
Cô thở hổn hển, ngẩng đầu xác nhận lại, cẩn thận hít một hơi thật sâu rồi giữ hơi, đẩy cửa phòng họp ra.
“Tiêu điểm hàng năm ——”
Ngay cả cánh cửa của tòa nhà đắt đỏ được đẩy ra trong yên lặng, nhưng vừa khéo người đàn ông ngồi cuối bàn đối mặt với cánh cửa, nhìn chằm chằm vào sự xuất hiện đột ngột của cô. Đầu ngón tay đang xoay 乃út bỗng dừng lại, nói đến một nửa thì ngưng.
Đang phát biểu mà bị người ta cắt ngang, Phó Tu nhíu mày không vui, lặng lẽ nhìn theo Thịnh Thiên Dạ vào chỗ ngồi.
Phòng họp lặng im như tờ, lúc này bầu không khí nghiêm túc càng thêm nghẹt thở. Những người ngồi quanh bàn đều là nghệ sĩ cao cấp của công ty, là một nửa giới giải trí.
Chỗ còn trống là của cô.
Đúng vậy, sếp lớn nghìn năm hiếm thấy mở một cuộc họp. Buổi họp đầu tiên —— cô đã tới trễ.
Còn cắt ngang bài phát biểu của anh ta.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, trong sự im lặng của cả phòng họp, với tiếng giày cao gót to rõ, cô đi vào chỗ ngồi một cách khoa trương và như thể hiện sự tồn tại.
Cô chỉ tới trễ ba phút mà nhận được ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, giống như tháng trước cô cấu kết với đối thủ cạnh tranh để gài bẫy một tỉ của công ty.
Hơi lạnh trong phòng họp phả xuống chân, trong phút chốc gần như phả hơi lạnh xuống đến toàn bộ chân của Thịnh Thiên Dạ.
Cô có lý do nghi ngờ người đàn ông được tạo ra từ máy lạnh với nhiệt độ dưới 16 độ.
Phó Tu im lặng suốt sáu phút mới tiếp tục lên tiếng. Lúc Thịnh Thiên Dạ chờ đợi cũng không dám thở mạnh, suýt nữa bị ૮ɦếƭ ngạt.
“Hơn nửa đầu năm có ba dự án chính, nửa cuối năm có hai dự án, yêu cầu mọi người vượt qua thời kỳ mùa đông của phim điện ảnh và truyền hình, tất nhiên không cần quá lo lắng.”
Cuối cùng Thịnh Thiên Dạ mở to miệng hít thở, chống vào tờ giấy dưới tay, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng. Lúc đang hít thở khí thế thì phát hiện người đàn ông lại không nói nữa, đôi mắt sắc bén như chim ưng vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
“…” Hít thở cũng không được à!
Cô mím chặt môi, lịch sự nở nụ cười công nghiệp giả tạo, ngắt hơi thở chưa ổn định thành cái khịt mũi, cố gắng không để mình tỏ ra quá nổi bật, tỏ thái độ nghiêm túc lắng nghe theo tiêu chuẩn.
Phó Tu không nhìn nữa, tiếp tục nói chậm rãi: “Không cần quá lo lắng về thời kỳ suy thoái và đứng chững ngắn ngủi, phối hợp với công ty là được.”- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
“Giống như —— cho dù thu nhập hàng năm đứng thứ ba trong công ty cũng không được quá tự mãn, tự cho mình là trung tâm, cho rằng thế giới luôn chuyển động quanh mình.”
Rõ ràng Thịnh Thiên Da xếp thứ ba về thu nhập hàng năm đã bị ông chủ bắn ba phát súng. Ai bảo lần đầu tiên mở cuộc họp mà cô để lại ấn tượng sâu sắc như vậy cho người đàn ông.
Trách ai được đây, có trách thì trách số phận đẩy cô vào họng súng.
Trợ lý sau lưng cô như muốn giải thích. Kết quả là mới phát ra một âm tiết đầu, Thịnh Thiên Dạ lắc đầu cắt ngang, ra hiệu cô ấy đừng nói.
Trợ lý đành phải từ bỏ lòng tốt khó đè nén.
15 phút sau, cuộc họp đã kết thúc.
Phó Tu trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, thư ký giúp anh thu dọn văn kiện trên bàn, cầm theo áo khoác rồi theo đuôi ra ngoài.
Sau khi người đàn ông đi khỏi, trong phòng mới dần dần ấm lên, có chút tình người. Mọi người đều hỏi thăm lẫn nhau tình hình gần đây và tác phẩm đợi phát sóng.
Thịnh Tinh Vũ quay sang hỏi cô: “Sao bây giờ mới tới?”
Thịnh Thiên Dạ cầm áo khoác trên đùi lên, lộ ra vết bầm tím ở đầu gối, sau đó xắn tay áo lên thì lộ ra miếng băng cá nhân hình vuông.
Tất cả đều không thể nói hết.
Vốn dĩ sáng nay cô có cảnh quay, lúc chạy tới đã rất gấp gáp, kết quả là cảnh cuối cùng lại là cảnh đánh nhau. Lúc quay xong, cô và nữ diễn viên tập diễn đều bị thương với mức độ khác nhau.
Cổ của nữ diễn viên bị roi quất vào, khóc sướt mướt ngay tại chỗ, giống như đứa trẻ khóc lóc đòi ăn kẹo. Cả đoàn làm phim đều vây quanh xem vết thương của nữ diễn viên, phải mang hết mấy hộp dụng cụ y tế qua.
Cô là người không nói ra đau đớn bẩm sinh, đành phải đợi nhóm người về hết mới lấy một số đồ từ trong hộp dụng cụ y tế ra xử lý tạm thời.
///
Chập tối, Phó Tu kết thúc một cuộc họp kinh doanh khác, trên đường về thuận tiện lật tài liệu của nghệ sĩ ra xem.
Gần đây công ty đang tuyển người mới, trong tài liệu có một khuôn mặt xinh đẹp hàng đầu, xem nhiều cũng chán, không có cảm giác gì.
Thứ không thiếu nhất trong giới này là người đẹp, nhưng không phải cứ đẹp là có thể đứng đầu. Rất nhiều người đều tranh giành một danh hiệu đến mức đầu rơi máu chảy. Đừng nói đến leo lên đỉnh cao, ngay cả lọt vào dàn diễn viên kém nổi cũng phải xem vận may của mỗi người.- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
Nghĩ tới đây, trong đầu anh vô thức hiện lên một khuôn mặt, đó là Thịnh Thiên Dạ phách lối, vắng mặt vào buổi họp lúc sáng.
Chỗ ngồi của cô ta rất gần đằng trước, anh chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy được ghế trống, ngay cả tờ giấy trên bàn cũng tuyên bố rõ hành vi khác thường của chủ nhân.
Ngay lúc đẩy cửa ra, mái tóc dài của cô bị gió cuốn bay. Quả thật vẻ ngoài cũng xem như xinh đẹp, chẳng qua ——
“Thái độ của cô ta như thế nào mà lên được hàng đầu?”
Tổng giám sát Phạm bên cạnh sửng sốt một lúc rồi mới tiếp lời: “Ai chứ? Thịnh Thiên Dạ?”
Buổi sáng anh cũng có nghe đồn về chuyện này, sau khi suy nghĩ mới nói: “Có phải hai người có hiểu lầm gì không? Cô ấy nổi tiếng là gắng sức trong giới mà, có biệt danh là Liều Mình Ba Nghìn Đêm, anh không biết à?”
Phó Tu nhếch môi, “Liều Mình Ba Nghìn Đêm là nói cô ta hả?”
“Đúng vậy. Tôi còn rất ngạc nhiên khi nghe người ta nói anh hơi nổi giận, nhờ người đi hỏi mới biết cô ấy đến trễ là vì bị thương, vết cắt ở cánh tay quá dài. ——” Tổng giám sát Phạm duỗi ngón cái và ngón trỏ ra so sánh, “Sau khi tan họp đã đến bệnh viện khâu.”
Người đàn ông im lặng một lúc, sự bất mãn giữa chân mày hơi giãn ra, khí thế hỏi tội cũng giảm bớt.
Thì ra là vậy ư?
“Vậy tại sao lúc đó cô ta không đến bệnh viện?”
“Cô ấy không phải là người sẽ nói ra mình bị thương, thậm chí còn không nói cho quản lý và trợ lý biết. Cô gái nhỏ đã chiến đấu một mình suốt nhiều năm, quá mạnh mẽ rồi, không nói ra bất cứ điều gì thể hiện sự yếu đuối, có lẽ cảm thấy nhát gan rất mất thể diện.”
“Em trai của cô ấy phải lôi kéo cô ấy đến bệnh viện, gặp bác sĩ mới nói phải khâu lại. May mà cô ấy còn có Thịnh Tinh Vũ, nếu không thì thực sự rất cực khổ.”
Tổng giám sát Phạm đang muốn nói sơ về hoàn cảnh gia đình của cô ấy, phân tích sơ về bối cảnh của quá trình nuôi dưỡng tính cách của nghệ sĩ liều mình này, bỗng dưng xe đã đến nơi, anh ta phải xuống xe nhường chỗ ngồi.
Phó Tu cũng xuống xe, đi tới chào đón ông bà mình, còn có… Bùi Hàn Chu.- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
Chiều hôm nay, hai người già bỗng nói muốn tới công ty xem thử. Đúng lúc anh có công việc nên không thể phân thân ra được, vì vậy bảo Bùi Hàn Chu đi đón hai người già giúp mình.
Trong xe Lincoln rộng rãi, hai người già vừa lên xe đã nói dông dài. Phó Tu vừa làm việc, vừa gật đầu qua loa.
“Con đã cô độc một mình lâu rồi, từ nhỏ bà nội đã cảm thấy tính cách của con lầm lì, sợ rằng sống chung với người ta không ổn.”
Phó Tu chỉ đành phải nhẫn nhịn, an ủi: “Không đâu, bà xem chẳng phải hôm nay con còn nhờ bạn con đi đón bà sao?”
Bùi Hàn Chu ngồi trên ghế tài xế lười biếng “Ừm” một tiếng, tỏ ý mình miễn cưỡng kết bạn với loại người này.
“Nhân viên thì sao? Quản lý công ty như thế nào?” Ông nội chống gậy, “Điều quan trọng nhất trong công ty là xử lý ổn thỏa mối quan hệ cấp trên – cấp dưới, lấy con người làm gốc, làm việc hòa thuận.”
“Con và nghệ sĩ dưới trướng cũng rất hòa thuận.”
Người già luôn lo lắng đủ thứ, Phó Tu bất đắc dĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy một bóng dáng còn đọng lại trong ký ức, hơi khựng lại. Cuối cùng anh hạ cửa kính xe xuống, nói với ông cụ, “Ông xem cái người mặc quần áo màu trắng kìa, đó là nghệ sĩ của con.”
Lúc này Thịnh Thiên Dạ gấp gáp đến mức rối bời.
Giữa đường xe bị hư, sửa xe phải mất nửa tiếng. Thế nhưng tối nay cô phải tham gia một hoạt động, 20 phút sau phải đến đó.
Chỗ này cũng thật là kỳ lạ, cả buổi trời mà không gọi được xe. Quản lý cũng rất sốt ruột gọi điện thoại, thiếu điều đứng ra xin lỗi ban tổ chức.
Thịnh Thiên Dạ bất đắc dĩ ngước mắt nhìn ngó xung quanh, bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt thờ ơ trong xe đã được hạ cửa kính xuống, bị dọa sợ phải lùi về sau hai bước.
Cô nắm lấy cổ tay của trợ lý, cảm thấy tình hình rất nghiêm trọng, “Có phải chị bị hội chứng PTSD Phó Tu không? Sao chị thấy người nào cũng giống Phó Tu vậy??”
Trợ lý nhìn theo, một phút sau mới dám xác nhận: “Đó chính là ông chủ của chúng ta! Hay là chị đi ké xe của ông chủ đi? Dù gì chị đang là nghệ sĩ đang nổi đấy, có lý nào nhìn thấy lợi ích chị kiếm ra tiền mà thấy ૮ɦếƭ không cứu?”
“Em nghĩ gì vậy? Buổi sáng chị đến trễ ba phút, đợi sáu phút sau anh ta mới mở miệng lại.”- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
“Người đàn ông đáng sợ nhất định phải tăng gấp đôi thời gian mới có thể tiêu tan lửa giận. Em bảo chị đi ké xe của anh ta hả?” Thịnh Thiên Dạ lập tức cảm thấy rất hoang đường, “Em nghĩ lần sau có được nhìn thấy chị trong phòng cấp cứu nữa không?”
“…”
Thịnh Thiên Dạ quyết định tìm cách khác. Cũng may trời không tuyệt đường người, cô nhanh chóng phát hiện một phương tiện đi xe màu vàng ở đằng xa.”
“Hình như ở đó có xe đạp công cộng, em biết dùng không?”
“Biết, nhưng mà…” Trợ lý liên tục nhìn về phía xe của Phó Tu.
“Đừng có nhưng nhị nữa, đưa lễ phục cho chị. Chị chạy tới trước, lát nữa các em tới là được.” Thịnh Thiên Dạ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Không còn thời gian nữa.”
Đúng lúc này, quản lý bỏ điện thoại xuống, nói là chương trình không thể kéo dài được, tốt nhất cô ấy nên tới nhanh đi.
“Vậy chị đạp xe đây, đeo khẩu trang và mắt kính là không sao.” Thịnh Thiên Dạ tỏ rõ lập trường, “Đừng làm lỡ hơi lạnh của ông chủ.”
Bây giờ cô không hề nóng, tạm thời không có suy nghĩ dùng máy lạnh.
Quản lý cân nhắc vài giây, thở dài, “Được rồi, lát nữa chúng tôi sẽ đến. Cô nhất định phải chú ý an toàn, ở cổng sẽ có vệ sĩ giúp đỡ cô, có chuyện gì cứ gọi cho tôi.”
Trợ lý quét mã vạch mượn xe cho cô xong, lúc này Thịnh Thiên Dạ mới ném bộ lễ phục vào giỏ xe phía trước, tăng tốc đạp đi.- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
Không chỉ có Phó Tu, hai người già trong xe, kể cả Bùi Hàn Chu cũng tận mắt thấy câu chuyện bi hài này.
“Quả thật rất hòa thuận.”
Bùi Hàn Chu thở dài, bình tĩnh bổ sung: “Nữ nghệ sĩ có mấy chục triệu fan thà tự trang bị đầy đủ, nhờ xe đạp công cộng giúp chứ không nhờ cậu giúp.”
Phó Tu: “…”
///
Cũng may cuối cùng hoạt động không gặp nguy hiểm gì. Thịnh Thiên Dạ đạp xe đến khu vực sầm uất thì bị một chiếc xe đi ngang qua chặn lại.
Sau khi xong việc, trợ lý cầm lấy quần áo của cô và nói: “Em đã báo cáo cho công ty rồi, công ty nói xe cử đi đã đến, ở đằng sau tấm banner đứng.”
Thịnh Thiên Dạ nhìn sang chỗ tấm banner đứng, quả nhiên ở đó có một chiếc xe. Lúc nhìn từ xa chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng không suy nghĩ nhiều, đến gần mới nhìn thấy Phó Tu trong xe.
Hình như bên cạnh anh ta có người, nhưng cô đã không thể tập trung đi tới xem rõ.
Chỉ thấy máy lạnh 16 độ gật đầu ra hiệu với cô, từ từ, từ từ nở một nụ cười xem như là ấm áp, rạng ngời, giống như nụ cười công nghiệp của cô lúc sáng.
Sau đó, người đàn ông mà mười mấy tiếng trước còn nói “Thế giới không quay quanh cô”, lúc này lại nói ân cần giống như xót xa, “Vất vả rồi, tôi đưa cô về nhà.”
…- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
Thịnh Thiên Dạ giơ tay lên sờ trán.
Lạnh nóng xen kẽ, cô cho rằng mình bị sốt cao đến 40 độ hay sao mà lại sinh ra ảo giác?