Chương 63: Muốn tắm nước lạnh
Xử lý công chuyện quan trọng xong, buổi chiều Kỷ Thời Diễn trở về đoàn làm phim.
Tại trường quay, Kỷ Ninh vừa ôm túi chườm nóng vừa đọc kịch bản. Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, cô vẫn không chưa thể đánh đồng anh với chuyện buổi sáng.
Nhưng ngẫm nghĩ lại cũng không phải không báo trước. Trước khi công ty lung lay sắp đổ đã có người thảo luận qua chuyện CEO mới, lúc đó mọi người rất phấn khích. Thế nhưng cô bận rộn với công việc, không rảnh tám chuyện, cũng không hỏi Nặc Nặc về chuyện liên quan đến công ty. Dưới tình huống chưa xác định hoàn toàn, cô không muốn tìm hiểu sâu, bởi vì lần thay đổi này vừa giống như cơ hội, vừa giống như canh bạc, mở ra tương lai nửa nguy hiểm, nửa tươi sáng.- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
Mà Kỷ Thời Diễn đang bận rộn với chuyện của công ty, cô còn tưởng là đầu tư gì khác, cô không muốn hỏi nhiều về xấp tài liệu dày cộm trên bàn của anh. Không ngờ anh lại lên kế hoạch thu mua An Đống Thế Kỷ.
Thiếu nữ cảm thấy mình cũng nên lễ phép với ông chủ mới, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đi đến gần, đáy mắt bị một tia sáng nhỏ xíu phủ lên, “Chào ông chủ.”
Giọng gió của người đàn ông bật phát ra tiếng cười, xoa đầu cô, “Gọi bậy bạ gì đấy.”
Là bạn trai của em.
Cô nhún vai, chìa túi sưởi ấm mà mình đang ôm ra, “Lạnh không?”
“Không lạnh.” Người đàn ông lắc đầu, “Em ôm đi.”- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
“Đến đủ rồi à?” Nhân viên nghiệp vụ gọi: “Chuyên viên cũng đến rồi, hai người mau chóng đi tạo kiểu tóc đi.”
Hai người đi ra ngoài, đi đến một phòng trang điểm khác trong tòa nhà.
Bên ngoài gió lớn, Kỷ Ninh vừa ra ngoài đã bị thổi bay vài giây. Người đàn ông giơ tay lên đội chặt mũ cho cô, đứng trước mặt cô.
Khó khăn lắm mới đi vào tòa nhà. Đầu tóc của Kỷ Ninh rối tung, lúc này mới hỏi anh: “Nghe nói Tôn Hà bị mất rất nhiều thương hiệu đại diện, là anh làm đúng không?”
“Cứ cho là vậy.” Người đàn ông khựng lại rồi nói: “Cũng không hẳn là vậy.”- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
“Hợp đồng chưa ký đều phải bàn bạc lại, chỉ có điều anh đã để Bộ Tư Pháp kiểm tra lại rồi.” Kỷ Thời Diễn nghiêng đầu qua, “Thương hiệu đại diện và bộ phim của cô ta có nhiều điều khoản không công bằng, chi tiêu và báo cáo của công ty không đồng đều. Sau khi anh bác bỏ các điều khoản, nhà đại diện tự nhiên không cần cô ta nữa.”
Tôn Hà vốn dĩ đức không xứng vị, có rất nhiều tài nguyên đang nắm giữ đều không đủ tư cách. Cô ta có thể ký các hợp đồng đại diện ngon đều dựa vào tiền đầu tư của Tôn An Đống.
Người ta làm đại diện là để kiếm tiền, Tôn Hà làm đại diện là tiêu tiền và tài nguyên. Nhà đại diện ký kết với cô ta là vì muốn vơ vét lợi ích của công ty. Bây giờ công ty đã kêu dừng, bên kia cũng vứt bỏ cô ta theo lẽ tự nhiên.
Cô ta không có gì đặc biệt, cũng không có giá trị thị trường ưu ái. Hai năm trước thuận buồm xuôi gió đều nhờ vào người cha sẵn sàng bỏ tiền ra.
Còn Kỷ Thời Diễn không phải là kẻ ngu, việc đầu tiên khi cầm nắm công ty dĩ nhiên là ngăn chặn tổn thất kịp thời.
Huống hồ có Kỷ Ninh trong mối quan hệ này, tất nhiên anh càng nghiêm khắc với Tôn Hà hơn.
Kỷ Ninh nhìn bậc thang dưới chân, “Vậy có lẽ cô ta sẽ chấm dứt hợp đồng.”
Người đàn ông cười, “Tiền vi phạm hợp đồng rất cao, cô ta không bồi thường nổi.”
“Tiền vi phạm hợp đồng gấp mấy lần hợp đồng cô ta đã ký?” Kỷ Ninh không ngờ, “Tôn An Đống rất cưng chiều cô con gái của mình, vậy mà lại không chừa đường lui cho cô ta.”
“Ông ta chưa từng nghĩ công ty sẽ sụp đổ trong tay mình, hợp đồng cho Tôn Hà là một hình thức, sử dụng khuôn mẫu chung cho tất cả nghệ sĩ.” Kỷ Thời Diễn giải thích với cô.
Nếu Tôn An Đống có thể nhìn xa trông rộng thì sẽ không để mặc con gái của mình tác oai tác quái, bưng bít tài nguyên còn ghê gớm hơn tâng bốc các cầu thủ vô dụng, ngoảnh mặt làm ngơ với nghệ sĩ chân chính được công nhận.
Kỷ Ninh nhất thời xúc động.
Trước đây đã từng nghe nói vì để ba ruột ra lệnh tạm đóng băng hoạt động của mình, Tôn Hà đã gây ầm ĩ đến mức không đồng ý sẽ tự tử, ngay cả công ty cũng không được bình yên.
Từ đầu đến cuối, chuyện này giống như một trò hề. Làm ầm ĩ đến cuối cùng, Tôn Hà đã thành công phá hủy mình và người bên cạnh.
Kỷ Thời Diễn nhích lại gần, “Chọn ê kíp thế nào rồi?”- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
Cô thoát ra khỏi chuyện của Tôn Hà, nói: “Em muốn chọn Giang Nhân.”
Giang Nhân là một trong những người quản lý hậu trường trong giới giỏi nhất thời kỳ đầu, một tay nâng đỡ Thịnh Tinh Vũ trở nên nổi tiếng như ngày hôm nay. Chẳng qua sau đó vì những vướng mắc tình cảm với Thịnh Tinh Vũ nên đã từ chức quản lý.- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
Năm nay là năm thứ hai cô ấy bắt đầu làm việc lại. Mặc dù có khoảng thời gian ngắn rút lui khỏi giới, nhưng khi xuất hiện lại vẫn làm rạng rỡ nghệ sĩ không tên tuổi. Kỷ Ninh rất thích phong cách làm việc của cô ấy.
“Giang Nhân?” Kỷ Thời Diễn ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu, “Cô ấy rất sáng tạo, càng chuyên tâm vào tác phẩm của nghệ sĩ hơn hai người kia, thích hợp với em.”
Anh đã đưa các ê kíp quản lý hàng đầu của công ty cho cô chọn lựa, mà quả thật cô đã chọn ra một ê kíp thích hợp với mình nhất.
Sau khi hai người tạo kiểu tóc xong, các vị trí máy quay đã được chuẩn bị xong, bắt đầu quay.
Cảnh quay của hôm nay là nữ chính bị bệnh, nam chính chăm sóc cô bên chiếc giường nhỏ, sắc thuốc cho cô.
Kỷ Ninh đã thay đổi áo bệnh nhân màu trắng tinh khiết, phủ một lớp kem nền dạng lỏng lên môi, che đi sắc mặt hồng hào.
Trước đó chuyên viên trang điểm đã hỏi qua ý kiến của cô, hỏi cô có muốn dán lông mi giả không.
Tất nhiên thể loại phim này không dán lông mi giả sẽ phù hợp hơn phim hiện đại, nhưng dán lông mi sẽ khiến đôi mắt có hồn và xinh đẹp hơn. Chuyện này là vì khán giả thường xuyên xỉa xói cách trang điểm cho người bệnh trong phim thần tượng không thực tế, có một vài đoàn làm phim không biết lý do để chỉnh sửa.
Bây giờ Kỷ Ninh đã có tiếng nói nhất định, chuyên viên trang điểm sẽ tôn trọng ý kiến của cô. Nếu là một nghệ sĩ thấp bé, chuyên viên trang điểm sẽ làm theo tâm trạng của mình.
Nhưng từ trước đến giờ, cô luôn cho rằng diễn viên phải phục vụ cho cốt truyện, chứ không phải cốt truyện phối hợp với mình.
Vì vậy cô không dán lông mi giả, chỉ kẻ mắt chứ không trang điểm gì thêm. Chỉ cần kẻ mắt và uốn mi, trang điểm mắt đơn giản là xong.
Lên giường nằm đắp chăn lại trông giống như sắp đi về cõi âm.- ---Đọc FULL tại Thichtruyen.VN---
Cảnh quay đã kết thúc. Sau khi quay xong, Kỷ Ninh ngồi bên mép giường, lúc thả tay xuống thì vô tình ᴆụng vào ngón tay của Kỷ Thời Diễn.
Bầu không khí trong phòng quá lạnh, ngón tay của anh như nước đá.
“Anh có muốn…”
Cô nói quá nhanh, Kỷ Thời Diễn chỉ nghe rõ ba chữ đầu. Lúc quay đầu lại nhìn cô, thiếu nữ đã lùi về góc tường, bắt đầu cởi thắt lưng.
Người đàn ông nhíu mày, không hiểu rõ mục đích của cô, nhưng vẫn vô thức giơ ngón tay lên, có một cơn nóng bừng lan đến đôi tai.
Mặc dù thiếu nữ gầy, nhưng chỗ có thịt sẽ có. Cô cởi thắt lưng của trang phục cổ ra, bên trong là áo sơ mi lót trong của cô.
Cô lại bắt đầu ϲởí áօ sơ mi ra, bên trong là bộ đồ mặc bên trong màu nhạt.
Kỷ Thời Diễn hơi lùi về sau, nhưng lại vô thức nheo mắt.
Thỉnh thoảng nheo mắt nghĩa là đang tập trung.
Người đàn ông tập trung nhìn, Kỷ Ninh gỡ hai miếng… giữ ấm trong bộ đồ mặc bên trong xuống.
Sau khi nhét một miếng vào tay Kỷ Thời Diễn, Kỷ Ninh còn hỏi: “Có đủ không? Không đủ thì em còn nữa, anh có thể dán một miếng ngang hông.”
…?
Cho nên phí công phí sức cởi ra cả buổi là vì cho anh hai miếng giữ ấm ư?
Cảm xúc của người đàn ông nhất thời phức tạp, không biết mình muốn cười hay là cảm thấy hơi tiếc.
Kỷ Ninh thấy anh không nói câu nào, lại gỡ một miếng từ sau lưng xuống, “Anh cầm lấy miếng này đi, chắc sẽ không lạnh.”
“Không lạnh.” Kỷ Thời Diễn dán mấy miếng lên tay áo của cô, yết hầu chuyển động, nhắc nhở: “Em mặc quần áo vào đi.”
—— Không chỉ không lạnh, bây giờ anh còn muốn đi tắm nước lạnh.