Một người đàn ông khácAnh cũng không ở lại.
Nhìn căn phòng quạnh quẽ, Ngô Quế Lan cứ nhếch miệng cười mãi không thôi. Lúc anh đi có chút bối rối, cô nhìn ra anh cũng động lòng. Nếu cô không mang thai, có lẽ anh đã ở lại. Anh thực sự là một người tử tế.
Thế là đủ rồi. Xoa nhẹ cái bụng đã bắt đầu nặng nề, Ngô Quế Lan nói với chính mình. Cô không phải người tự ti, nhưng cũng không đến nỗi không nhìn rõ hiện thực, trái lại vì nhìn rõ nên mới quyết tâm đưa anh trở về, mới đòi A Sâm thù lao. Cô đã bị thực tế giẫm đạp đến chẳng còn cốt khí.
“Mẹ ơi.” Cậu nhóc Tiểu Kinh đầu nấm bấtngờ xuất hiện trên cái ghế Lâm Tu Kiều vừa ngồi, tay chống cằm ra vẻ nghĩ ngợi.
Ngô Quế Lan đã quen, cũng không thấy sợ. Mặc dù không định để cậu nhóc làm con mình, nhưng không thể phủ nhận vẻ suy tư ông cụ non này thật dễ thương, cũng không thể phủ nhận tiếng gọi mẹ làm cô bất giác mềm lòng.
“Anh Thành Công khôi phục kí ức rồi trông thông minh hẳn ra mẹ nhỉ?” Tiểu Kinh buông tay, lộ vẻ đắc chí rất trẻ con, tự cho là bản thân đã làm rất tốt, “Thế là mẹ chẳng cần khổ cực nuôi anh ấy như trước nữa.”
Chạm phải ánh mắt long lanh tinh nghịch của thằng bé, Ngô Quế Lan liền nhắm mắt lại, đột nhiên có thêm một đứa “con” cứ thích tỏ ra thông minh làm cô đau đầu không thôi.
“Cậu có bao giờ nghĩ, đầu thai ở chỗ tôi, không những chẳng được sung sướng, mà còn không có bố?” Điều kiện của cô kém như vậy, thật không biết đứa bé này nghĩ thế nào.
Tiểu Kinh cười hì hì, “Con biết chứ. Nhưng mẹ sẽ thương con mà, phải không?” Thường ngày, Quế Lan hay tỏ ra hung dữ nhưng trong lòng lại rất mềm yếu, nếu không đã chẳng cưu mang anh Thành Công. Cô không thiếu cách để đuổi Tiểu Kinh đi, nhưng lại chẳng nỡ. Chỉ riêng điều đó đã đủ để Tiểu Kinh quyết tâm ở lại.
Ngô Quế Lan nheo mắt nhìn đứa trẻ “ngây thơ” trước mặt, bĩu môi, cười nhạt nói: “Cũng chưa chắc đâu.” Con mình chắc chắn phải thương, nhưng giả sử nó là một con quỷ lang thang đầu thai mà thành, hơn nữa mình biết rõ rành rành, thì cũng khó nói lắm.
Tiểu Kinh cúi đầu tủi thân, nước mắt bỗng chảy ra: “Bố mẹ trước của con cũng rất nghèo, lại còn nát rượu. Họ chỉ thương em trai con, hơi tí là lôi con ra đánh…” Đáng ra cậu nhóc muốn dùng hoàn cảnh bất hạnh của mình để giành sự cảm thông, không ngờ vừa nghĩ đến những chuyện đã qua, nó vẫn còn oán giận. Ánh mắt vốn tươi vui sáng sủa bỗng sầm xuống tối tăm, tay siết chặt thành quyền. Không khí xung quanh phút chốc trở nên lạnh lẽo quái dị, khiến người ta phải e dè.
Ngô Quế Lan sợ hãi, không biết nói gì.
“Mẹ biết con ૮ɦếƭ thế nào không?” Tiểu Kinh cười lạnh lùng, “Hôm đó con rửa bát đánh vỡ một cái, bị hai con sâu rượu đó đánh cho lên bờ xuống ruộng, không nhấc nổi mình. Sau đó là sốt, cứ sốt, sốt mãi… Họ đưa em trai đi nhặt phế liệu, mặc kệ con nằm đấy chẳng quan tâm. Lúc nhìn con chó giữ nhà đớp ngon lành đồ ăn thừa mà họ để lại, con cảm giác mình chẳng bằng con chó… Ha ha...”
Ngô Quế Lan tái mặt, cánh tay bất giác đặt lên bụng xoa nhè nhẹ, như muốn xoa dịu bầu oán khí đang ngập tràn trong phòng.
“...Lạnh quá, không... nóng quá... khát quá...”, ánh mắt Tiểu Kinh mờ mịt dường như trở lại ngày ấy. “Đau quá.... Chân đứng không vững, đành phải bò... không có nước, không có nước... ha ha ha ha...”, thằng bé cười điên dại, những thanh âm trong trẻo mà cuồng loạn khiến người nghe không khỏi nổi da gà.
Tràng cười vụt tắt. Căn phòng rơi vào sự im lặng ૮ɦếƭ chóc, hoàn toàn tương phản với tiếng pháo náo nhiệt ồn ã từ bên ngoài vọng lại.
“Ngoài trời, tuyết rơi trắng xóa một màu.” Một lúc sau, Tiểu Kinh bình tĩnh lại, u ám nói, “Trong ao rất nhiều nước, uống bao nhiêu cũng không hết...”
Rốt cuộc, Ngô Quế Lan mở rộng vòng tay, ôm đứa trẻ ấy vào lòng, “Có lẽ... mẹ sẽ thử làm một bà mẹ tốt” Cô nói thật khẽ.
Bỗng chốc cô hiểu ra rằng, nghèo chưa chắc đã là điều tồi tệ nhất.
Tiểu Kinh dựa vào trong vòng tay cô, tim đập loạn. “Con lạnh lắm, mẹ ơi.” Thằng bé nói khẽ, cơ thể nhỏ bé run lên, mặt xanh nhợt, môi tím tái, cứ như đang bị dìm trong nước lạnh.
Ngô Quế Lan siết chặt vòng tay, vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng gầy nhỏ, dịu giọng: “Đừng sợ, đừng sợ, chút nữa sẽ ấm ngay thôi.” Chính trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được tình mẫu tử.
“Trong ao lắm rong rêu quá, nó cứ quấn chặt lấy người con...” Tiểu Kinh rốt cuộc òa khóc lên như một đứa trẻ, “Họ chẳng cần con nữa, mang theo em trai chuyển đi chỗ khác, lại sinh một em gái nữa, họ... chỉ ghét mình Tiểu Kinh…”
Ngô Quế Lan thở dài, cô được nghe chuyện của Tiểu Kinh từ một người hàng xóm già. Tiểu Kinh là kết quả một cuộc tình nông nổi khi còn trẻ của bà mẹ, không phải con ruột của người chồng. Thế nên trong nhà, Tiểu Kinh vừa bị khinh miệt, vừa là cái bồ trút giận. Có lẽ nỗi oán hận quá lớn, hoặc còn tâm nguyện chưa hoàn thành, nên cậu bé mới lưu luyến suốt hơn mười năm không siêu thoát.
“Thật sự con không muốn dọa ai, nhưng bọn trẻ con thấy con ăn mặc rách rưới, chẳng đứa nào chịu chơi cùng. Người lớn còn tệ hơn, đuổi con đi như đuổi con chó hoang...”
Ánh mắt khinh ghét đó, sự xua đuổi lạnh nhạt đó, Ngô Quế Lan đã từng nếm trải, đã từng khắc sâu ở trong lòng, cô hiểu hơn ai hết, bất giác ôm lấy Tiểu Kinh vỗ về, “Không sao, không sao nữa rồi…” Cô cười mỉm, khóe mắt lấp lánh một giọt lệ, “Người ta đi đường người ta, mình đi đường mình là được rồi, không cần bận tâm đến người khác.” Con người trên đời này, dù tốt hay xấu, cũng chỉ có một cuộc đời, tính toán suy nghĩ nhiều làm chi?
Tiểu Kinh dần ngừng khóc, vẻ mặt trở lại như thường, bàn tay nhỏ nhắn rụt rè đặt lên bụng Ngô Quế Lan, một nụ cười mãn nguyện nở ra trên mặt nó, “Mẹ ơi, mẹ và anh Thành Công đều tốt. Nếu anh Thành Công làm bố của Tiểu Kinh, thế thì con sẽ thành đứa bé hạnh phúc nhất trên đời.” Rốt cuộc trẻ con vẫn là trẻ con, phút trước còn khóc đến độ mưa giông gió giật, phút sau đã trời quang mây tạnh ngay được rồi.
Ngô Quế Lan lắc đầu cười khổ, không trả lời.
Đèn đỏ.
Lâm Tu Kiều ngồi thừ trước tay lái, khuôn mặt ửng hồng hôm nào của Ngô Quế Lan không ngừng hiện ra trước mắt. Không thể chối cãi, khoảnh khắc ấy, anh thực sự bị rung động bởi lời mời quá thẳng thắn của cô. May còn nhớ ra người ta đang mang bầu, nếu không, sợ rằng đã ở lại chỗ cô rồi.
Nghĩ tới đây, anh tự cười mình, đúng lúc đèn xanh bật lên.
Đã ở lại nhà một cô gái gọi kiêm nhặt rác ăn cơm, lại còn ăn một cách thoải mái tự nhiên như thể, đối với một người ưa sạch như anh mà nói, đúng là một việc không thể tưởng tượng được.
Trước mặt đã là Ngự Viên, nhà anh chỉ cách chỗ cô gái kia vài phút lái xe. Dù tuyết rơi, sau bữa cơm vẫn có rất nhiều người lớn dắt trẻ nhỏ ra các bãi đất trống ở công viên đốt pháo hoa. Những bông pháo hoa nở bung, rực sáng trên nền trời không khỏi khiến anh nhớ đến tiếng pháo thô kệch, giản đơn trong sân nhà cô gái ấy. Một cảm xúc chua chát buồn bã không tên bỗng trào dâng trong tim anh.
Mấy cuộc điện thoại giục về ăn cơm của người nhà đều bị anh tìm lí do thoái thác hết. Đáng lí dù có muốn tìm hiểu những kí ức thất lạc lúc mất trí nhớ ở chỗ cô gái kia, thì cũng còn nhiều cơ hội, có gì nhất thiết phải vào đêm giao thừa đoàn viên trọng đại này? Huống hồ mất cả nửa ngày bên đó. Anh cũng chẳng thu hoạch được điều gì đáng giá.
Anh lắc đầu, nụ cười biến mất, bẻ tay lái rẽ vào Ngự Viên. Sâu thẳm trong anh cũng không lí giải nổi sao mình lại hành động kì lạ như thế, nhưng ánh mắt đau đáu mong đợi của cô gái kia khiến anh không thể chối từ được.
Hoặc có lẽ khi mất trí nhớ, anh ở chung với cô ấy cũng không tệ. Anh đoán vậy.
“Kiều, anh có nghe thấy em nói gì không?” Câu hỏi nhuốm vẻ bực bội vang lên bên tai khiến anh bất giác giật mình, chợt nhận ra ngồi bên cạnh còn có Gia Gia.
Cười cười tỏ ý hối lỗi, anh nghiêng đầu hỏi lại: “Xin lỗi, vừa nãy em nói gì?” Thẩm Gia bĩu môi giận dỗi, trông đáng yêu như một đứa trẻ cáu kỉnh. Anh mềm lòng, đưa tay trái véo nhẹ mũi cô một cái, cười: “Thôi mà, anh xin lỗi, được chưa? Ngoan, đừng giận nữa, giận nhiều mặt chóng nhăn đấy.”
Thẩm Gia nũng nịu “hứ” một tiếng, hơi nguôi ngoai, “Hai ngày nay anh sao vậy? Lúc thì cười một mình, lúc thì nhăn mày nhíu mặt. Thật làm người ta lo lắng.”
Lâm Tu Kiều lặng người. Anh đâu hay biết mình có biểu hiện khác thường như vậy. Giờ nghe lời Thẩm Gia anh mới nghĩ ra, suốt mấy ngày nay trong đầu chỉ toàn hình bóng của cô gái ấy, lơ là hết thảy những người xung quanh, bao gồm cả Gia Gia.
Hôm đó về nhà, bị bố mẹ và A Sâm trách cứ, nhưng anh chẳng thấy hối hận chút nào. Khi thấy Gia Gia, dù đó là cô gái mà anh tự nhận là đã yêu rất nhiều năm, anh lại cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy dường như mình đã nhầm lẫn một chuyện hết sức quan trọng.
“Không có gì... chỉ là... anh hơi mệt.” Hồi lâu, anh mới miễn cưỡng tìm cho mình một lí do.
Ánh nhìn của Thẩm Gia ảm đạm, nhưng không bình luận thêm gì về câu trả lời chiếu lệ của anh.
Qua khỏi hàng anh đào mùa đông trơ cành khẳng khiu, một tòa nhà kiểu Nhật hiện ra trong tầm mắt. Lâm Tu Kiều dừng xe trước cổng lớn, nghiêng đầu né tránh ánh nhìn nghi ngờ của Thẩm Gia: “Anh nhớ ra còn có chút việc, không vào cùng em được. Em thay anh gửi lời chúc hai bác năm mới vui vẻ.”
Thẩm Gia nhíu mày, tỏ vẻ không vui, “Anh chẳng có thành ý chút nào, em không thèm nói hộ đâu. Cô vùng vằng ra khỏi xe rồi sập cửa lại, toan bước đi, nhưng vẫn ấm ức, liền quay người khom lưng hỏi: “Anh định đến tìm ả gái gọi đó phải không? Em biết anh vẫn chưa quên cô ta mà!”
Hạ kính xe xuống, Lâm Tu Kiều kinh ngạc vì những câu Thẩm Gia vô tình nói ra, ngược lại, đối với sự ghen tuông rõ ràng toát ra trong giọng của cô, anh lại không hề phản ứng.
“Tại sao em lại nghĩ thế?”, “vẫn chưa quên” nghĩa là sao? Hai chữ “gái gọi” sao lại nhói lòng đến thế?
“Còn sai được à? Hôm đó nếu anh không trốn đi gặp cô ta, làm sao lại bị xe đâm?” Thẩm Gia nổi máu ghen, đã chẳng còn biết mình đang nói gì.
Vậy ư? Lâm Tu Kiều ngơ ngẩn, chẳng lẽ anh thích một cô gái gọi thô tục?
“Cô ta hay ho gì chứ? Chỉ là ả điếm trang điểm lòe loẹt, nói năng tục tĩu, bốn năm mươi đồng là chấp nhận lên giường với đàn ông…” Thẩm Gia càng nói càng tức, càng nói càng thiếu suy nghĩ, thậm chí cô đã quên người con gái ấy chính là ân nhân từng cứu mạng mình.
Lâm Tu Kiều lạnh nhạt liếc nhìn cô gái yêu kiều bên ngoài, rồi từ từ lái xe đi khuất. Ánh nhìn xa lạ của anh làm cô gái bất giác im bặt, lòng bỗng ớn lạnh.
Chiếc xe chạy nhanh ra khỏi Ngự Viên.
Lâm Tu Kiều biết bản thân mình không phải người tốt đẹp gì. Tuy bề ngoái nhã nhặn lễ độ, nhưng đó chỉ là biểu hiện giả dối. Tất cả những người thân quen đều biết, thà trêu chọc một con sư tử cũng đừng bao giờ động đến anh. Chỉ là, không hiểu sao cảm thấy những từ gái gọi, ả điếm vừa rồi tuôn ra từ miệng Gia Gia làm anh thấy khó chịu vô cùng. Không phải vì yêu cô, anh có thể trả giá bất cứ điều gì hay sao? Tại sao chỉ bởi một việc rõ ràng là sự thực như vậy mà sinh ra cảm giác xa lạ, khiến người ta lo lắng như thế?
Đằng trước là một con ngõ nhỏ, anh thậm chí không hề do dự, vòng xe rẽ vào. Không có đèn đường, hai bên là những căn phòng cũ nát sắp sập nhưng vẫn có người ở, lấp loáng ánh đèn chiếu qua ô cửa sổ thủy tinh xập xệ dán giấy báo. Mà cách đó chỉ chừng năm mươi mét, là những dãy nhà mới tinh nằm san sát.
Không quá hai phút sau, căn nhà Ngô Quế Lan thuê đã xuất hiện trong tầm mắt. Đỗ lại ở bên cạnh tường bao, anh cũng không xuống xe, chỉ lẳng lặng ngồi bên trong.
Ta sao lại đến nơi này? Chẳng lẽ đúng như Gia Gia nói, không thể quên được cô gái kia ư?
Bề ngoài bình thường, ăn mặc chẳng ra sao,nói năng thô lỗ, bốn mươi, năm mươi đồng tiền là có thể…
Loại phụ nữ như vậy vốn không cùng thế giới với anh. Lần đầu tiên gặp nhau hôm đó nếu không phải vì tâm trạng anh không tốt, lại uống hơi nhiều rượu, có lẽ cả đời anh cũng không bao giờ chạm vào người như cô.
Nhưng vì sao bây giờ anh lại đến đây?
Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh ngày hôm đó cô cúi đầu chăm chú mổ cá, vài lọn tóc xoăn khô vàng xòa xuống gò má nhợt nhạt, theo động tác của cô mà khẽ khàng đong đưa.
Tức giận thở dài một hơi, anh lục túi áo tìm thuốc, lấy một điếu ngậm lên miệng rồi châm lửa.
Chẳng có lí do gì mà anh lại động lòng bởi một cô gái chỉ cần có tiền là sẵn sàng lên giường với bất cứ người đàn ông nào.
Chẳng có lí do gì cả…