Ngủ mới khỏeNăm 2010 qua đi rất nhanh, năm 2011 đã đến rồi, thời gian trôi nhanh như chó dại chạy.
Cuối tháng Một, cô bạn Trứng muối mất tăm hàng nửa năm nay bỗng dưng xuất hiện.
Trứng muối hiện đang học tiến sĩ, là chuyên gia νũ кнí hạt nhân tương lai của đất nước. Do phải đi thực tế ở vùng sa mạc Gobi, một nơi hoang vu không bóng người nên dẫn đến nhân cách suy đổi, tâm lý biến thái, hành vi khác thường. Ví dụ như cố tình bắt tôi đi cùng vào giờ tan tầm cao điểm đến trạm xe điện ngầm số một, nơi chật ních người rồi đứng trên đó hai tiếng để được hít hơi người. Sau đó lại kéo tôi đi ăn đồ nướng, mồm nhồm nhoàm thịt, uống rượu như nốc, đập bàn chửi bới suốt năm tiếng đồng hồ...
Chúng tôi ăn ở một tiệm thịt nướng, cách khu nhà tôi ở không xa, nghe nói là mới khai trương được mấy ngày.
Sở dĩ chúng tôi chọn quán này chủ yếu là vì tám chữ dán trước cửa "Khai trương đại hỷ, miễn phí rượu, nước". Trứng muối nhanh chóng dùng chân xếp số chai rượu đã uống hết thành mấy hàng kín mít chứng minh cho sự lựa chọn sáng suốt của mình.
Quán thịt nướng này rất thú vị, tên quán là "Mãnh Ngưu". Nhân viên phục vụ đều mặc trang phục giống bò sữa, còn đội trên đầu mặt nạ hình bò, hóa trang thành một đám bê, thế nhưng các món ăn trong quán lại không có bất kỳ món nào liên quan đến bò. Thịt bò, gân bò, lưỡi bò, xương bò, đuôi bò... đều không có.
Vậy nên tôi có lý do để cho rằng, ông chủ quán này là người Ấn Độ, tôn thờ loài bò.
Ngoài ra, tôi luôn có cảm giác mình đã từng gặp quán thịt nướng kiểu như thế này ở đâu đó trước đây, có lẽ đây là chuỗi cửa hàng ăn uống gì đó.
Về phần Trứng muối, khắp người cô nàng dạt dào khí thế quán này vốn đóng cửa lúc chín giờ tối, nhưng hôm nay đến tận mười một giờ đêm đèn vẫn sáng trưng. Mấy nhân viên phục vụ ở lại dọn dẹp, ngồi một bên nhìn khách hàng còn lại là hai chúng tôi, sắc mặt họ sầu não nhưng chẳng ai dám lên tiếng giục.
Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng nổi việc ngược đãi "động vật" nữa, trái tim nhân hậu đang định làm điều thiện là thanh toán ra về, thì bỗng nhìn thấy ở phía chênh chếch với chỗ tôi ngồi, chắc là phòng giám đốc, có một anh chàng đi ra.
Ánh sáng trong quán đủ để chiếu rõ người đàn ông đó. Trái tim mục nát bấy lâu của tôi lập tức bị hạ gục, bông hoa nhỏ nhẹ nhàng thoáng qua thật dịu dàng.
Cơ thể anh ta gày như một cọng giá, làn da trắng, ngũ quan tinh tế đặc biệt là đôi mắt to long lanh và cả cái miệng đỏ hồng, ươn ướt, chỉ có thể dùng một từ hoàn mỹ để miêu tả là: "Anh chàng điển trai".
Anh chàng điển trai có lẽ không ngờ lúc này trong quán vẫn còn khách, do vậy khi bước ra đại sảnh, anh ta dừng bước lại, ánh mắt ngạc nhiên, cặp lông mày dài rậm chớp liên tục, tiêu cự phân tán, ánh mắt hoang mang như chú mèo con bị lạc đường.
Một nhân viên phục vụ trong trang phục bò thấy vậy liền đi đến nói khẽ báo cáo tình hình. Dáng vóc của người nhân viên nhỏ bé so với anh chàng điển trai nên anh chàng điển trai cúi người, nghiêng đầu, liên tục gật đầu, lắng nghe chăm chú, trông anh ta rất hiền. Sau đó anh ta đứng thẳng người tỏ ý đã hiểu rồi, vừa cười vừa nhắc nhở mấy câu gì đó rồi mới tiếp tục bước về phía cửa.
Thứ hay ho nhất định phải chia sẻ cùng chị em, nếu không sẽ bị sét đánh. Mắt tôi nhìn theo anh chàng tuyệt thế mỹ nhân sắp ra khỏi quán, chân đá đá con bạn, người đang ngẩng cổ lên uống cạn ly rượu cuối cùng, nói:
- Quay đầu lại, theo hướng kim đồng hồ.
Trứng muối không kịp phản ứng liền sặc rượu lên mũi, cô nàng vừa tức giận mắng tôi vừa quay đầu làm theo.
Lúc này, cô nàng đã say bảy tám mươi phần trăm, ngồi xiêu vẹo trên chiếc ghế, mặt đỏ, mắt lờ đờ, mái tóc dài ngang vai che nửa khuôn mặt, vạt chiếc áo khoác len mỏng phanh ra, dáng vẻ có phần điên dại.
Điều tôi không ngờ tới là, hành vi của cô nàng cũng điên dại không kém.
Tôi thấy Trứng muối dụi dụi cặp mắt lờ đờ say rồi đấm mạnh xuống bàn, hét to:
- Tên kia, đứng lại.
Quán thịt nướng vào thời khắc này, vì trống trải nên vô cùng yên tĩnh, vậy nên uy lực của chiếc họng thực sự không thể xem thường, dù gì nó cũng khiến tôi ૮ɦếƭ lặng.
Anh chàng kém may mắn đang đưa tay ra mở cửa bỗng run rẩy như bị sét đánh trúng, rồi đờ ra ngay tại trận.
Trứng muối đẩy ghế, lảo đảo đi về phía cửa, tôi bỗng hoảng hồn, sợ xảy ra chuyện nên vội chạy theo.
Đến trước mặt anh chàng đó, Trứng muối ngẩng đầu nhìn một hổi lâu rồi thốt lên một câu nghe kinh thiên động địa hơn cả câu "Nhân dân Trung Quốc đã đứng lên kể từ đó":
- Này, có phải tôi đã từng ngủ với anh không?
Trứng muối là bạn thân, là kẻ cùng hội cùng thuyền với tôi, là con bạn cùng lớn lên từ hồi đi nhà trẻ. Nếu như không phải vì giới tính giống nhau thì hai chúng tôi chắc chắn là một cặp trời sinh, một đôi không rời.
Mối quan hệ của chúng tôi thân thiết và thấu hiểu nhau đến vậy mà tôi không hề hay biết, con bạn vốn giữ thân như ngọc, suốt hơn hai mươi năm trời không một mảnh tình vắt vai, đã mất "cái đó" từ khi nào, thật không thể tin nổi.
Mà cô nàng còn không rõ là mình có phải bị người đàn ông trước mặt "làm mất" hay không? Điều không tin nổi thứ hai.
Nhưng, khoan đã...
Cô nàng nói là "ngủ", không phải là "bị ngủ", như vậy có phải nghĩa là... là cô nàng làm người ta "mất" không? Ôi, không biết bông hoa nhỏ non tơ kia có được Trứng muối yêu thương nhẹ nhàng không nữa...
Do đó, tôi nhìn vào ánh mắt của Trứng muối, lúc này trong đó ngập tràn sự sùng bái mà chỉ những phụ nữ hư hỏng mới hiểu.
Tôi lại nhìn vào ánh mắt của anh chàng kia, đó lại là ánh mắt thấu hiểu đối với phụ nữ hư hỏng của một kẻ từng trải.
Người xưa nói rất hay, đẹp nên mới bị người ta tấn công.
Anh chàng điển trai với đôi mắt long lanh huyền ảo của mình nhìn Trứng muối không chớp trong chưa đầy nửa phút, rồi sau đó cúi mặt, cắn môi, chầm chậm, nhè nhẹ... tốc độ của anh ta cực chậm nhưng hoàn toàn đủ để những người có mặt nhận ra một cái khẽ gật đầu. Anh ta không nói nên lời, dáng vẻ vừa xấu hổ, vừa thảm hại, đồng thời, hành vi cầm thú là ngủ với người ta rồi sau đó quên khuấy đã bị lên án một cách sâu sắc.
Trứng muối lại hoàn toàn không để ý gì, chỉ chăm chăm vào sự hiểu biết đột xuất của mình, nói:
- Ôi dào, thảo nào trong sách nói là chỉ cần còn trinh thì sẽ không nghĩ tới chuyện đó. Thế nhưng hễ làm chuyện đó một lần rồi thì khó mà kìm được, chắc chắn cứ dăm ba ngày lại ham muốn. Khốn kiếp, thảo nào thời gian này mình thấy thèm khát bất thường thế...
Thế cục đảo lộn liên tục khiến tôi chỉ có thể há hốc mồm vì kinh ngạc:
- Nói mãi... tức là anh bị tấn công à? - Ngay sau đó, trong lòng tràn ngập sự ngưỡng mộ, tôi quay người về phía anh chàng điển trai, giơ tay ra nói: - Vinh hạnh, vinh hạnh quá! Tôi là Đậu Phù, xin hỏi anh tên gì?
Anh chàng nghiêm túc nhìn tôi, không hiểu sao anh ta lại thở dài, vẻ ủ ê rồi sau đó mới bắt tay tôi. Lòng bàn tay anh ta gầy nhưng mềm mại, ngón tay thon dài nhưng mạnh mẽ.
- Xin chào, tôi là Ngưu Bôn.
- Là chữ Bôn trong "Bôn ba" à?
- Chữ Bôn có ba chữ Ngưu cơ.
- Trời, tên của anh oách thế!
Còn nữa, tôi có cảm giác đoạn hội thoại này quen quen...
Không để tôi nghĩ ngợi thêm, Trứng muối đứng bên giậm chân giận dữ:
- Hứ! Đối với anh chàng này, đương nhiên là do tao chủ động tấn công rồi. - Tiếp đó, cô nàng nhìn Ngưu Bôn vẻ dò xét đầy hoài nghi từ trên xuống dưới: - Nhưng anh không phải là mẫu người tôi thích, vậy sao tôi có thể ngủ cùng anh nhi?
Cuối cùng, tôi không thể nào nhẫn nhịn được, lên tiếng nói:
- Không phải thế chứ? Cứ coi là tình một đêm thì cũng không thể nào quên hết như vậy được.
Trứng muối nấc rượu, lảo đảo đứng không vững, nét mặt vô cùng khó hiểu, nói:
- Ừ nhỉ, sao chẳng nhớ nổi gì nhỉ?
Ngưu Bôn không nói không rằng tiến về phía trước một bước đỡ Trứng muối, nét mặt anh ta e thẹn, miệng khẽ cười, nhìn vô cùng dịu dàng, giọng nói nhè nhẹ của anh ta còn dịu dàng hơn:
- Vậy, lúc nãy sao em lại nhận ra anh?
- Cơ thể... hễ nhìn thấy anh là cơ thể tôi lại có phản ứng...
Ý nghĩa của câu nói quá sâu xa, lông mày Ngưu Bôn khẽ giật giật, nụ cười càng e thẹn hơn. Lúc này, những ý nghĩ trong đầu tôi bỗng bay bổng tận đâu đâu.
Trứng muối hình như hơi buồn chán, cô nàng giật mạnh hai bên tóc mai gọn gàng của mình, khuôn mặt như 乃úp bê đang ửng đỏ nhăn lại, thể hiện dáng vẻ đăm chiều suy nghĩ đến vắt kiệt óc. Rồi rất nhanh sau đó, cô nàng quay người lại, kiễng chân, ôm lấy đầu Ngưu Bôn và hôn lên môi anh ta. Tất cả các động tác đều tự nhiên như mây bay, nước chảy, như hổ đói xuống núi vồ mồi.
Ngưu Bôn sững sờ, đôi mắt anh chàng càng mở to hơn, tròn hơn, khuôn mặt vốn trắng trẻo bỗng đỏ rực, còn đỏ hơn cả mặt Trứng muối. Toàn thân anh ta cứng đờ, không dám động đậy, chỉ có hai hàng mi dài thỉnh thoảng mới khẽ chớp. Ánh đèn neon nhiều màu sắc xuyên qua lớp cửa kính rọi vào đôi mắt đen láy của anh ta. Nếu dùng ngôn từ trong tiểu thuyết tình yêu hay nói để miêu tả Ngưu Bôn thì là, như con nai nhỏ đang vô cùng sợ sệt.
Trời đất ơi, tình cảnh này khiến tôi cũng muốn nhảy bổ lên nếm thử...
Một lúc lâu sau, Trứng muối mới buông anh ta ra, cô nàng thở hổn hển, đưa tay lên quệt miệng, lời nói rõ ràng, quả quyết:
- Đúng, chính là anh. Trước đây, tôi có tìm người đàn ông khác thử nhưng cảm giác không như thế này, không giải quyết được vấn đề ham muốn của tôi.
Ngưu Bôn lại sững sờ lần nữa, đôi môi anh ta vì bị Trứng muối hôn nên đỏ lên và có phần sáng bóng:
- Người đàn ông khác? Sao anh không biết...
- Sao anh biết được? - Trứng muối không hổ danh là quái vật có IQ cao hơn 180, say đến nước này rồi mà vẫn còn tỉnh táo và biết phản ứng một cách nhạy bén, đôi lông mày của cô nàng nhếch lên, ánh mắt lộ rõ vẻ hung tợn: - Anh theo dõi tôi? Nhìn trộm tôi?
- Không phải, anh... anh chỉ... - Chút khí thế vừa mới lóe lên của Ngưu Bôn lập tức lại tắt ngúm, anh ta cúi đầu thu cái cằm thon nhỏ của mình vào cổ áo khoác, giọng lí nhí:
- Anh không yên tâm về em.
Trứng muối hoàn toàn không bị lời nói ngọt ngào làm mê hoặc, cô nàng cảnh giác nhìn anh ta:
- Đó là căn cứ quân sự, sao anh vào được?
Ngưu Bôn khẽ thở dài, vẻ buồn bã, ảm đạm:
- Thực ra, anh cũng là nhân viên nghiên cứu khoa học ở đó, có điều chúng ta không cùng một nhóm, vấn đề phụ trách không giống nhau nên không có điều kiện gặp mặt. Việc em chẳng hề để ý đến anh cũng là lẽ thường.
Trời đất, người quản lý quán thịt nướng cũng làm trong ngành nghiên cứu vật lý hạt nhân mũi nhọn sao?
Tôi hết sức ngạc nhiên, chẳng lẽ thiên tài đúng thật đều là những kẻ quái dị ngốc nghếch sao?
Hoặc là ngốc kiểu nữ hoàng công kích như Trứng muối, tức là lời nói và hành động đồng nhất nhưng lại nhằm một mục đích khác, hoặc ngốc kiểu loài chó trung thành như Ngưu Bôn, lời nói và việc làm đều vì một mục đích nhất định.
Trong thế giới khoa học, ngốc thì vẫn ngốc, không thể nào khác được...
Trứng muối tỏ rõ vẻ bất ngờ đối với việc này, thế nhưng trong tình trạng men rượu đã lên não, có lẽ cô nàng tạm thời không nghĩ ra được lý do gì, đành hỏi một câu hợp với chủ đề:
- Vậy sao anh không đến tìm tôi?
Ngưu Bôn khẽ chau mày, vẻ mặt sầu não, tủi thân đến nỗi tôi nhìn cũng thấy thương:
- Vì em đã nói là tuyệt đối không chịu trách nhiệm nên chỉ cần có thể trông thấy em từ xa, với anh vậy là đủ rồi.
Tôi vỗ tay vào trán.
Đến nay, thói đời thực sự đã thay đổi rồi, trong tình huống hai con chim đều còn non, chim non cái cần phải có trách nhiệm đôi với chim non đực...
Lời nói của anh ta khiến tính ngang ngược của Trứng muối phát huy triệt để, cô nàng tóm lấy cổ áo anh ta kéo ra ngoài, nói:
- Chỉ có anh mới giải quyết được ham muốn của tôi nên tôi cũng phải cố gắng hoàn thành đến cùng trách nhiệm đối với anh!
- Chúng ta đi đâu?
- Thuê phòng.
- Nhà anh ở ngay gần đây.
- Dẫn đường.
Còn lại tôi và một đám "quan sát viên" trong trang phục bò há hốc mổm mà không thốt nên lời, mắt chằm chằm nhìn theo hai con chim nhỏ không còn non nữa, cứ thế bay đi mất...
Khi hai người ra khỏi cửa, đi vào lối rẽ, tôi loáng thoáng trông thấy Ngưu Bôn bị Trứng muối kéo đi loạng choạng, nhưng miệng anh ta lại hơi cong lên, đuôi mày khẽ nhếch, vẻ ngạo mạn.
Chẳng lẽ anh chàng Ngưu Bôn "second hand" này thực chất là kẻ mạnh nhưng lại giấu mình dưới lớp vỏ yếu đuối?
Xong việc, Trứng muối thở hổn hển trong điện thoại, nói một câu vô cùng lẳng lơ, đã chứng minh giả thiết ban nãy của tôi:
- Tưởng rằng anh ta yếu ớt, ai ngờ lại uy phong đến thế.
Về việc tại sao Trứng muối hoàn toàn không nhó gì chuyện lần trước, Ngưu Bôn giải thích rất đơn giản, rất có tính thuyết phục: Đèn tối tù mù, rượu say, mất tỉnh táo.
Khi kể lại sự việc phong lưu hoang đường này cho Lâm Lỗi nghe, tôi hỏi:
- Sau khi ngủ với nhau một lần, có thực sự là hễ nhìn thấy người đó thì cơ thể liền phản ứng và chỉ có người đó mới giải quyết được nhu cầu về phương diện ấy không?
Lâm Lỗi cười:
- Nếu đúng là như vậy thì làm gì có những chuyện như ly hôn, có vợ bé, có bồ, xã hội của chúng ta sẽ thực sự trở nên hài hòa hơn.
- Vậy chuyện của Trứng muối và Ngưu Bôn là sao?
- Thế giới này rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Có lẽ, đó là duyên phận từ kiếp trước, cũng có thể là ý trời giữa cuộc sống mịt mù.
- Có phải trước đây anh tin là có quỷ thần không?
- Có thể con người trước cơn bệnh nặng, sau khi đi một vòng quanh Quỷ môn quan, ý nghĩ của họ sẽ thay đổi... - Lâm Lỗi nhìn vào món ăn tôi gọi trên bàn, khẽ nói một câu: - Trước đây, em cũng đâu thích ăn thịt.
Tôi cố gượng cười, nói:
- Kể ra cũng lạ, không biết tại sao bỗng nhiên biến thành động vật ăn thịt, bữa nào không thịt thì không vui. Nhưng cũng may, bây giờ có loại rau còn đắt hơn cả thịt. - Tôi chúi đầu ăn mấy miếng thịt kho tàu, rồi sực nhớ ra một chuyện: - À, đúng rồi, mấy hôm nay các siêu thị đang có chương trình khuyến mãi cuối năm, ăn xong chúng mình đi xem nhé.
- Được, em muốn mua gì không?
Tôi vừa ăn vừa tiện miệng trả lời:
- Xem có bán chăn lông vịt giảm giá thì mua hai chiếc.
- A Phúc... - Lâm Lỗi gọi tên tôi, ngừng một lát mới nói tiếp: - Anh và em đã có mỗi người sáu chiếc chăn mới rồi, vẫn cần mua nữa sao?
- Thật ạ? Đã có nhiều thế rồi ư? - Tôi ngạc nhiên, nuốt đồ ăn trong miệng, nghĩ ngợi một lát, nói: - Dù các chuyên gia cho rằng phải đợi sau khi kết thúc mùa đông năm nay mới có thể xác định đây có phải là mùa đông lạnh nhất kể từ hàng nghìn năm trở lại đây hay không. Nhưng nhỡ đúng thế thật thì sao, lúc đó sẽ rất lạnh, chuẩn bị trước thì đỡ phải lo lắng.
- Sắp đến mùa xuân, đợt lạnh nhất đã qua rồi. - Lâm Lỗi gắp cho tôi chút rau, nói tiếp: - Hơn nữa, ở đất Thượng Hải này, khí lạnh có thấm vào đâu? Giờ chúng mình đã có quá nhiều chăn, nếu phải đến vùng Đông Bắc trong tiết trời lạnh giá nhất, kể cả không bật lò sưởi, thì số chăn đó cũng đủ dùng rồi.
Tôi dùng đũa gạt chỗ rau, gật đầu:
- Kể cũng có lý, vậy... em không mua nữa nhé...
Lâm Lỗi đồng ý rồi lại múc một thìa đậu phụ sốt vào bát tôi, nói:
- Ăn uống phải ăn cả thịt cả rau mới đủ chất dinh dưỡng.
- Vâng.
- Sau khi ăn xong, chúng mình đến siêu thị Parkson bên cạnh xem có hàng Tết gì thích hợp mua mang về nhà không nhé.
- Vâng.
Bữa ăn này, tôi ăn có vẻ không tập trung, tiếp đó, việc dạo quanh siêu thị cũng có phần lơ đễnh.
Giờ tôi không chỉ là "khống chế ăn thịt" mà còn là "khống chế mua chăn".
Nếu như nói bỗng nhiên thích ăn thịt chỉ vì thay đổi khẩu vị thì điều này quả là bình thường, nhưng hành vi không kìm nén được, chỉ thích mua chăn thì đúng là biến thái.
Không hiểu sao, trong tiềm thức của tôi, tôi luôn cảm giác không có đủ chăn, sẽ có ai đó bị lạnh.
Thế nhưng, tôi và Lâm Lỗi không thể không có đủ chăn được. Trên thực tế chúng tôi đã sớm lo lắng vì việc quá nhiều chăn trong phòng rồi.
Vậy thì, rốt cuộc là ai sẽ bị lạnh???
Khi lấy chìa khóa ra mở cửa, tôi lại nhìn thấy mặt dây chuyền có hình cái chăn được treo trên móc chìa khóa.
Chất liệu mạ bạc hết sức bình thường, hình cái chăn gấp lại không hề tinh tế và chẳng có gì là đẹp, là do tôi nhặt được trong lúc quét gầm chiếc ghế sofa khi chuyển nhà, không biết ai đó đánh rơi tự khi nào. Tôi định vứt đi, nhưng cuối cùng lại giữ lại, chẳng vì lý do gì.
Không biết bắt đầu từ khi nào, có rất nhiều chuyện mà chẳng rõ lý do.
Chẳng hiểu sao thích ăn thịt, thích mua chăn, chẳng hiểu sao thường xuyên cảm thấy trong lòng trống rỗng như thể đã đánh mất thứ gì vô cùng quan trọng...
Nơi làm việc của tôi và Lâm Lỗi không cùng một quận. Cơ quan của anh thuộc biên chế, được ở miễn phí phòng trong khu tập thể, tiếc là chỉ được ở một mình, người nhà không được ở cùng, nên chúng tôi không sống cùng nhau.
Công việc của Lâm Lỗi luôn bận rộn, còn tôi lại vừa chuyển đến một công ty mới nên cũng chẳng dám rảnh rang. Kết quả là, mặc dù cuối cùng chúng tôi cùng ở trong một thành phố nhưng vẫn cứ mười, mười lăm ngày cũng chẳng nhìn được mặt nhau.
Đôi khi ngẫm nghĩ kỹ, thực ra so với việc mỗi người một nơi trước đây cũng chẳng có thay đổi gì nhiều.
Sau khi dạo phố xong, Lâm Lôi đưa tôi về trước như thường lệ.
Trước khi lên lầu, tôi tiện thể mở thùng thư lấy ra một xấp các loại hóa đơn, vừa mở ra xem vừa thở ngắn than dài xót ruột.
Lâm Lỗi cười rồi giật lấy xấp hóa đơn, nói:
- Khuất mắt trông coi, cứ đưa hết cho anh xử lý.
Tôi nhìn anh, người không những được cấp chỗ ở miễn phí mà còn được giảm một nửa tiền điện, nước, gas, nghĩ đến việc đối lập giai cấp mà người sôi lên, tôi tức giận nói:
- Chẳng trách năm nào cũng có bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán lao vào hàng ngũ của Đảng, theo Đảng thì có thịt ăn.
Anh xòe tay, nói vẻ vô tội:
- Chẳng thể làm khác được, ai bảo em không thích thi vào biên chế?
- Đến khi mộ tổ tiên bốc khói mới có cơ hội trúng tuyển, cứ coi như em có thi thì cũng chẳng vào được. - Tôi càng nghĩ càng tức, nói tiếp: - Vậy nên, cứ như thời xưa lại hay, đâu nhiều phiền phức như bây giờ, chỉ cần bị hoạn là thành người nhà nước.
Lâm Lỗi bối rối.
Tôi vẫn thấy có phần bất bình, chẳng nghĩ ngợi gì mà buột miệng nói tiếp:
- Em không biết, anh phải bồi thường cho tâm hồn bị tổn thương của kẻ dân đen này. Mau qua đây, cõng em lên lầu.
Lâm Lỗi càng tỏ ra bối rối hơn.
Vì nơi tôi ở bây giờ là tầng thứ hai mươi lăm của tòa nhà...
Với vóc người nhỏ bé kiểu văn nhân truyền thống như anh, có khi chưa leo lên được một nửa số tầng đã đi tong rồi.
Vậy nên, tôi cũng thấy hơi ngại.
Sống đển ngần này tuổi rồi mà tôi chưa từng được ai cõng, chưa từng nghĩ đến việc tự mình thử nghiệm cảnh Trư Bát Giới cõng vợ. Hôm nay, sao bỗng nhiên tôi lại đưa ra yêu cầu như kiểu style của cô nàng Lolita dạt dào sức trẻ thế nhỉ? Chẳng lẽ vì gần đây xem nhiều phim Hàn Quốc quá?
Thế nhưng, tại sao khi vừa thốt ra lời ấy, tôi có cảm giác như mình đã từng được cõng.
Hình như, đã từng có một người, cõng tôi đi từng bước lên lầu, đèn cảm ứng từ các tầng bật sáng rồi lại tắt lịm. Lưng người đó mặc dù rất gầy nhưng rộng rãi và ấm áp, chỉ có điều hai bàn tay đỡ đầu gối tôi hơi lạnh...
Hàng trăm suy nghĩ trong tôi không có lời giải, lúc hoàn hồn thì phát hiện Lâm Lỗi đang dắt mình vào nhà.
Anh tìm thấy trong đống hóa đơn một tờ rơi cùa công ty nhà đất, vừa lật ra xem vừa hỏi:
- A Phúc, em thử nói xem sau này chúng mình nên mua nhà ở đâu thì ổn?
- Mua ở đâu cũng rất đắt, giờ giá nhà bình quân vùng ngoại ô đã hơn hai trăm nghìn tệ rồi.
- Dù gì, sớm muộn cũng phải có nhà, vẫn nên mua một căn nhỏ trước...
Tôi đã thay xong giày, buột miệng nói thêm vào:
- Mua căn hộ gồm một phòng ngủ và một phòng khách trước, hai năm sau thì đổi mua căn có hai phòng ngủ và một phòng khách, trẻ con bao giờ cũng cần có phòng riêng... - Nói đến đây, một cảm giác quen thuộc lại xuất hiện, tôi do dự đến bên cạnh anh, hỏi: - Trước đây, có phải chúng mình đã bàn bạc về vấn đề này rồi không?
Lâm Lỗi thoáng nhìn tôi rồi quay người lại đặt tờ rơi lên bàn, lưng quay về phía tôi, một lúc lâu sau mới thốt nên lời, giọng nói của anh nghe lạnh lùng:
- Không. Có lẽ em bàn bạc cùng với người nào khác.
Tim tôi khẽ nhói, vội mỉm cười ùa vào lòng anh:
- Anh lại ghen linh tinh rồi. Về chuyện với Trương Thần, em đã báo cáo anh từ lâu rồi đúng không? Cứ coi như em thực sự nói vói anh ấy về chuyện này thì cũng chẳng chứng tỏ điều gì. Bây giờ, giữa em và anh ấy đến cách liên lạc cơ bản nhất cũng chẳng có, muốn làm chuyện gian tình cũng không biết tìm ở đâu.
Trước vẻ nhõng nhẽo của tôi, Lâm Lỗi chẳng còn cách nào, anh đành vừa cười vừa vuốt mái tóc tôi, mi mắt khép hờ, giọng anh vẫn lạnh lùng:
- A Phúc, Trương Thần... chính là bố nuôi của đứa bé đó sao?
Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, hỏi:
- Đứa bé nào? Bố nuôi gì cơ?
- Trước đây, anh đến tìm em hai lần... - Anh nói nửa câu bỗng ngừng lại. Mắt anh mở to, cúi đầu hôn lên trán tôi dịu dàng như bao lần, nói: - Không có gì, em nghỉ sớm đi, cố gắng nốt tuần này là được về nhà rồi.
Tôi đứng ở cửa sổ, mắt dõi theo Lâm Lỗi ra về.
Tầng thứ hai mươi lăm là độ cao mà thang cứu hỏa ở trong nước tôi chưa thể với tới, cũng là độ cao mà nếu có xảy ra hỏa hoạn ở ngay tầng này, thì chỉ có thể chịu lao xuống ૮ɦếƭ hoặc là chịu bị thiêu ૮ɦếƭ. Đến lúc đó, tôi nên chọn cách ૮ɦếƭ nào nhỉ?
Vì tôi quá chìm đắm trong dòng suy nghĩ, nên đến khi trở về với trạng thái bình thường, thì bóng dáng Lâm Lỗi đã mất hút tự khi nào.
Điều này khiến tôi thấy buồn.
Nếu như là trước đây, ý tôi là, nếu như trước đây khi tôi và Lâm Lỗi chưa xảy ra chuyện chia tay, chỉ cần anh xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của tôi, ánh mắt tôi sẽ lập tức như chiếc ra-đa tự động chiếu theo anh, tuyệt đối không để mất dấu.
Khi đó, thực sự đúng là toàn tâm toàn ý chỉ có anh.
Bây giờ, chẳng lẽ đã thay đổi rồi?
Trương Thần là trưởng phòng ở công ty trước đây của tôi, giữa hai chúng tôi thực sự có phát sinh tình cảm, chỉ đáng tiếc là vừa mới nhen nhóm đã bị dập tắt.