Sáng sớm ngày hôm sau, tôi ngủ dậy không thấy Thương Ngô đâu, thì tưởng hắn đi luyện công rồi. Thế nhưng tắm xong, mặc xong quần áo, chải xong tóc mà vẫn không thấy hắn xuất hiện.
Điều này khiến tôi lo lắng, vì hắn không về thì tôi ăn sáng bằng gì?
Vậy nên, dựa dẫm người khác không bằng dựa vào chính mình. Vốn quen những ngày tháng sống như đại gia có Thương Ngô phục vụ, giờ bỗng nhiên rời hắn ra, tôi thật sự thấy không quen.
Tôi không quen, không quen, thì ra không biết tự bao giờ tôi đã quen với những ngày có hắn ở bên.
Hai con người ở cùng nhau, điểu đáng sợ nhất không phải là những cơn tức giận sùng sục dâng trào, mà lại là thói quen dựa dẫm lẫn nhau, giống như đã thuần thục với một thói quen của người khác, không phải mình. Vì nếu cứ như vậy, đến lúc chia tay sẽ phải trải qua nỗi đau khôn cùng.
Ví dụ dễ hiểu là lần đầu chia tay với Lâm Lỗi...
Tôi vừa than thở, vừa rầu rĩ, vừa đi giày, định tranh thủ thời gian ra quầy bán đồ ăn sáng mua hai cái bánh bao mang đến công ty. Bỗng nhiên cửa bật mở, một anh chàng điển trai khiến người khác khó kìm lòng hối hả chạy vào:
- May quá, may quá! vẫn kịp. Ta sợ là em đã đi rồi.
Con hổ lớn thở hổn hển, đung đưa gói đồ ăn trong tay:
- Đợi ta một lát, ta gọi xe đưa em đi. Cầm lấy ăn trên đường.
Tôi chằm chằm nhìn hắn đầm đìa mồ hôi lao vào phòng ngủ, nửa phút sau đã áo sông chỉnh tề đi ra:
- Anh đi ςướק về đấy à? Sao trông mệt thế?
- Em nói đúng đấy. - Thương Ngô đứng đối diện với chiếc gương, nhanh chóng vuốt lại chỗ tóc rối, nói: - Hai tấm vé này chẳng phải là ςướק mới có được hay sao?
- Vé ư? Vé gì?
- Vé tàu.
- Anh mua vé tàu làm gì?
- Để chúng ta cùng về nhà hôm mùng Một tháng Năm.
- Về nhà á?
- Kỳ nghỉ dài, chẳng phải bọn em đều về quê sao?
- Đúng... nhưng cũng không nhất định...
- Tết em đã không về nhà rồi. Lần này còn không về nữa thì khó ăn nói đấy? - Thương Ngô tiến lại, nói: - Ta biết, em vì ta ở đây nên mới không có ý định về nhà. Nhưng cũng do ta ở đây nên chúng ta càng phải về.
Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, khiến tôi không khỏi bàng hoàng, tôi chỉ biết hỏi một cách ngốc nghếch.
- Tại sao?
Thương Ngô nghiêm túc nói:
- Sao ta có thể để em trở thành người sau khi có chồng liền quên béng bố mẹ rồi mang tiếng bất hiếu, bất trung, bất nhân, bất nghĩa được?
-... Anh đã đẩy vấn đề lên đến một độ cao vô hạn, rất hợp với phong cách Đảng ta...
Hắn bật cười rồi giơ tay gõ vào đầu tôi, nói:
- Tiểu Tường ngốc nghếch, chẳng lẽ em không có ý định đưa ta về ra mắt người nhà và bạn bè của em sao?
Tôi càng bối rối hơn:
- Bố mẹ tôi, anh đều gặp cả rồi...
- Không giống nhau. - Hắn hơi cúi xuống, ngón tay trỏ khẽ ấn vào môi tôi, cặp mắt đen lạp lánh, nói: - Khi đó ta là người yêu của em, còn hiện tại, ta là chồng chưa cưới của em.
Tôi liền thảng thốt:
- Chồng chưa cưới á?
- Tiểu Tường, chẳng lẽ em định cả đời này chỉ sống chung với ta thôi?
Tôi thấy mình hơi choáng váng:
- Đương nhiên là không...
- Vậy thì, chúng ta vẫn cần phải cưới, đúng không?
- Đúng...
- Chúng ta đã quyết định sẽ cưới nhau rồi, nên ta là chồng chưa cưới của em, còn em... - Thương Ngô cúi người về phía trước, sống mũi chạm vào trán tôi: - đương nhiên sẽ là vợ chưa cưới của ta rồi.
Hơi thở của hắn táp vào mặt khiến tôi hoàn toàn ngất ngây.
- Về thân phận của ta, Ngưu Bôn đã giúp sắp đặt cả rồi, bố mẹ mất sớm, không ngưòi thân thích, sau khi tốt nghiệp đại học thì tự mở một cửa hàng ăn và đang kinh doanh rất tốt. Dù không phải giàu có, bề thế, nhưng cũng có thể coi là một thanh niên có tiềm năng, không phải lo lắng chuyện cơm ăn, áo mặc, có thể đảm bảo cuộc sống. - Thương Ngô vừa nói vừa đẩy tôi ra cửa: - Năm nay hai mươi tư tuổi, sinh năm hổ, bằng tuổi em, mà còn là sinh cùng giờ, cùng ngày cùng tháng. Dựa vào điểm này, đảm bảo tất cả mọi người đều khẳng định chúng ta là một cặp trời sinh.
Hắn đắc ý thao thao bất tuyệt, tôi thì như sực tỉnh từ cơn mê:
- Như vậy có nghĩa là anh đi xếp hàng mua vé tàu từ sơm tinh mơ sao?
- Đúng thế. Trời còn chưa sáng, ta đã đi rồi. May mà đi sớm, xếp ngay đầu tiên, không thì khó mà mua được vé giường nằm.
Tôi xúc động mạnh!
Bao nhiêu năm làm con dâu, rồi lên mẹ chồng, cuối cùng cũng có người cam lòng trong giờ phút sinh tử, giữa đông đảo quần chúng, lao vào ςướק cho tôi một tấm vé tàu để về nhà. Điều này thực sự khiến tôi không kìm nổi nưóc mắt...
Trong khi chờ thang máy, Thương Ngô nghiêng đầu nhìn tôi:
- Thế nào? Có phải em thấy rất bất ngờ, đúng không?
- Em định đền đáp ta thế nào?
Đôi mắt ngấn nước của tôi nhìn hắn:
- Anh thực sự muốn cùng tôi sống cuộc sống loài người thanh thản, bình dị sao?
- Nói thừa. Không thì sao ta phải tuân theo quy tắc của loài người là cùng em về ra mắt bố mẹ?
- Vậy theo quy định của loài người chúng tôi... - Tôi kéo vai hắn, thì thầm vào tai: - trước khi động phòng hoa chúc, không được làm chuyện vợ chồng.
- Chẳng còn cách nào khác, đành phải tuân theo thôi.
Thương Ngô đứng yên, nheo mắt cười, rồi thờ dài, sau đó kéo tay tôi đặt vào trong cổ áo hắn, tay tôi chạm vào làn da vẫn còn lấm láp mồ hôi. Hắn nhướn mày lên, giọng thì thầm: - Ta muốn nói với em rằng, kể từ hôm nay, trời nắng rồi đó.
- Ừ.
- Có cảm động chút nào không?
- Có.
Tôi bỗng thấy máu trong người chảy rần rần.
Đồ cầm thú, được lắm! Anh lại thắng rồi.
Nhưng để tên cầm thú này thắng một đời, có lẽ cũng rất tuyệt.