Tôi thất tìnhNgưu Bôn nói, hết men rượu rồi Thương Ngô tỉnh dậy sẽ không sao, thế nhưng đến tận tối ngày hôm sau hắn vẫn ngủ li bì. Tuy nhiên, sắc mặt hắn không còn đáng sợ như ban đầu nữa.
Tôi về nhà thay giặt quần áo và lấy ít đồ dùng cần thiết để đi làm. Lúc ra khỏi cửa, tôi thấy tấm thiệp mời đang được đặt trên bàn uống nước, tiếp đó liếc thấy đôi mắt gấu trúc to đùng và mái tóc rối bù của mình trong gương.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn biến mình như con trai. Thế nhưng, chỉ vì Lâm Lỗi vô tình nói là thích con gái để tóc dài nên trong năm năm yêu đương, tôi chưa từng cắt tóc. Mãi đến tận sau khi chia tay, tôi mới cắt một nhát làm hai đoạn mái tóc dài đã quá hông.
Thất tình lần trước có thể cắt ngắn tóc, lần này thì sao?
Có thể vì không nghỉ ngơi đủ trong hai ngày nên tôi loạng choạng lên chiếc xe buýt ngược hướng, sau đó lại lờ đờ đi dọc con đường đến trước một khu nhà.
Trời đã nhá nhem tối nhưng chỗ nào cũng rực ánh đèn khiến mọi thứ trở nên rõ ràng.
Tôi ngồi xổm như một con khỉ bên lề đường trong mười phút, sau đó nhìn thấy một chiếc taxi dừng ngay trước cửa khu nhà, hai người từ trong xe bước ra, một nam, một nữ, một quen, một lạ. Người con trai cao lớn, trông nho nhã, còn vẻ đẹp của người con gái có chút xanh xao, yếu ớt, từ ngoại hình đến khí chất, cả hai đều xứng đôi.
Trước đây, khi xem phim, tôi luôn tỏ vẻ giễu cợt đối với những tình tiết mang tính tình cờ. Thế giới này rộng lớn như vậy, sao có thể chạm mặt nhau được cơ chứ? Nếu quả thực là may mắn như thế thì mua xổ số còn hơn, không chừng lại có thể trúng được vài trăm nghìn tệ.
Nhưng giờ đây, tôi đã thực sự thừa nhận sự nông cạn, hẹp hòi của mình, tôi thấy hối hận.
Nghệ thuật vốn bắt nguồn từ cuộc sống, cuộc sống luôn đầy ắp sự tàn khốc.
Tôi chỉ muốn đến chỗ Trương Thần ở thôi, thật không ngờ còn có thể nhìn thấy anh, càng không ngờ còn "thấy một tặng một", kèm theo một người nữa.
Thấy chân hơi tê, tôi bám vào cột điện đứng dậy, chờ mạch máu lưu thông.
Phía bên kia đường, Trương Thần dìu người con gái bên cạnh đi về phía cổng khu nhà, ánh mắt thật dịu dàng, cử chỉ thật quan tâm.
Khi đến chỗ rẽ trong cổng, họ bỗng nhiên dừng lại. Tiếp đó, Trương Thần chầm chậm quay đầu, nhìn về phía tôi đang đứng.
Sự tê liệt nhanh chóng lan từ thần kinh chân tới trung tâm đại não, tôi dường như hoàn toàn mất đi khả năng miêu tả cảnh tượng lúc đó.
Tóm lại, tất cả đều vô cùng kịch hóa.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tự mình trải qua, chắc chắn tôi sẽ không hề do dự tỏ vẻ xem thường sâu sắc đối với những trò khuôn sáo ác ý này.
Trong không khí tựa như kịch trường, nhân vật nam đội trên đầu vòng ánh sáng là Trương Thần nói vài câu gì đó với nhân vật nữ cũng đội vòng ánh sáng, rồi sau đó một mình đi về phía tôi, từng bước từng bước, đến trước mặt tôi.
Trong phút chốc, những tia sáng từ vòng sáng kia lấp lánh làm chói mắt tôi.
Chân tôi vẫn tê, càng lúc càng tê. May mà bên cạnh có cột điện nên tôi vẫn có thể ưỡn иgự¢ thẳng lưng như một cây 乃út chì. Cảm ơn Đảng, cảm ơn nhân dân, cảm ơn cột điện!
- Tiểu Đậu...
- Có phải anh muốn hỏi, sao em lại đến đây? Trời đất nhân từ, chỉ tình cờ ngang qua thôi.
Trương Thần đẩy gọng kính theo thói quen, giọng nói trầm ấm, nụ cười nhàn nhạt:
- Anh vốn định lát nữa sẽ tới gặp em.
Tôi cũng gượng cười:
- Đúng rồi. Anh đã hứa, sẽ lập tức đi tìm em, một giây cũng không chậm trễ. Còn may, giờ vẫn chưa muộn, em vẫn chưa ngủ như một chú heo.
Nụ cười của anh dần biến mất, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi.
Điều này khiến tôi bỗng cảm thấy hơi mệt, không phải, là rất mệt.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi vào thẳng vấn đề:
- Bạn của anh họ Hạ, tên An Khiết, đúng không?
Anh hơi sững người, nhắm mắt vào rồi lại mở ra. Dưới những tia sáng phản chiếu của ánh đèn xung quanh, đôi mắt sau cặp kính của anh càng đen hơn, sáng hơn.
Không đợi để anh phản ứng, tôi nói tiếp:
- Anh đi gặp em là muốn chia tay với em, có phải không?
Anh nhìn tôi, cặp mày nhíu lại nhưng ánh mắt không hề lảng tránh. Giọng anh nhẹ nhàng nhưng kiên định:
- Đúng vậy.
- Vì anh và cô ta quay lại với nhau sao?
- Không. Anh và cô ấy mãi mãi không thể bên nhau được. Chỉ là, anh không thể không quan tâm đến cô ấy.
Mấy phút sau, tôi đã hiểu ra một vài chuyện.
Thực ra rất đơn giản, một đôi yêu nhau trong mười năm, sắp kết hôn rồi nhưng vào đêm trước hôm cưới, người con gái bị một ông chủ lớn ở đâu xuất hiện theo đuổi mãnh liệt. Cuối cùng, cô ta lựa chọn tiền bạc và địa vị, vứt bỏ tình yêu và lời hứa. Tiếc thay, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, ông chủ kia lại thích một người khác. Cô gái vốn kiêu ngạo không có cách nào đối diện với hiện thực tàn khốc nên đã mắc phải chứng phiền muộn nghiêm trọng, bắt đầu nghĩ cách kết thúc cuộc đời.
Vào giây phút cuối cùng, cô ta nhớ đến người con trai đã cùng mình đi hết tuổi thanh xuân nên gửi một email, nói lời xin lỗi.
May thay, cô ta được bệnh viện cấp cứu kịp thời, càng may hơn là người con trai lại quay về bên cô ta. Chỉ có điều, lý do không phải vì tình yêu.
Tôi đã nói rồi, Trương Thần là người rất lương thiện, trong lúc kể lại quá khứ đã từng mang đến cho mình niềm đau khổ vô tận và thậm chí cả sự sỉ nhục, giọng anh vẫn điềm nhiên, không hề có chút căm hận, đến ngay cả oán giận hay quở trách cũng đều không có.
- Tiểu Đậu, anh không thể bỏ mặc cô ấy. Dù gì, anh và cô ấy đã có bấy nhiêu năm tình cảm, đã có bao nhiêu năm bên nhau. Đối với anh, cô ấy là một người thân, anh không thể trơ mắt nhìn cô ấy tự hủy diệt mình, anh thật sự không làm được...
Khi nói những lời này, trong giọng nói của anh như có cơn sóng lớn, không còn ấm áp, rõ ràng nữa mà khàn khàn, ram ráp như thể bị dao cứa vào tim:
- Bác sĩ nói, bệnh của cô ấy phục hồi rất chậm, cần nhiều thời gian, cần nhiều sự nhẫn nại. Từ bé, cô ấy đã mất mẹ, sau khi tốt nghiệp, cũng gần như cắt đứt mọi quan hệ với gia đình. Giờ đây trên thế giới này, cô ấy chỉ có mình anh.
Nói thẳng là tình huống lúc này nằm ngoài suy đoán của tôi, nó không giống với hàng trăm khả năng mà tôi nghĩ đến trong những lúc thẫn thờ. Đặc biệt lại không đủ nhẫn tâm, không đủ ác ý nên khiến tôi không kịp phản ứng. Ngẩn người mãi tôi mới sực nhớ ra, hỏi:
- Phải mất bao lâu mới hoàn toàn hồi phục?
- Anh không biết... - Trương Thần khẽ nhếch môi, nói tiếp: - ... nhưng điều đó không quan trọng. Dù là bao lâu anh cũng không thể để em cùng anh gánh chịu tất cả. Bởi vì, như thế không công bằng với em. Và vì đây là chuyện riêng của anh và cô ấy. Tiểu Đậu, em có thể hiểu không?
Tôi nghĩ, mình có thể hiểu.
Hai người ở bên nhau đã quá lâu, dù sau này không còn yêu nhau thắm thiết, thậm chí là làm tổn thương nhau, nhưng vẫn không thể nào xóa bỏ hình ảnh của đối phương trong cuộc đời mình.
Có thể vì thói quen, có thể vì trách nhiệm, cũng có thể vì tình bạn, và cũng có thể vì tình thân, nhưng không liên quan gì đến tình yêu.
Lấy ví dụ đơn giản, nếu Lâm Lỗi có xảy ra chuyện gì, tôi cũng vậy, không thể bỏ mặc anh ta.
"Không thể bỏ mặc", bốn chữ này, tôi hiểu.
Theo mô tuýp phát triển trong phim, Trương Thần có lẽ sẽ vì muốn tôi quên anh, hận anh nên giả vờ quay lại với cô Thiên thần mùa hạ, sau đó bị tôi chửi rủa rồi tát, cuối cùng trái tim anh tan nát nhìn theo bóng tôi khuất xa dần.
Hoặc là sau khi biết sự thật, tôi sẽ ngân ngấn nước mắt kiên quyết cùng anh chăm sóc cô Thiên thần mùa hạ kia. Cuối cùng, sau khi trải qua hàng loạt những đả kích lẫn hiểu lầm, ánh sáng của Thánh mẫu tôi cuối cùng cũng cảm hóa được trời đất, tình bạn của ba người và tình yêu của hai người cùng tồn tại và chúng tôi sẽ cùng sống trong những ngày vui vẻ, hạnh phúc...
Thế nhưng, dù cuộc sống có đầy những tình huống cẩu huyết thì cũng không phải là đang trên kịch trường.
Trương Thần lựa chọn sự thẳng thắn, thành thật, tôi lựa chọn rời xa anh. Hai chúng tôi, mỗi người một lựa chọn, bình tĩnh mà quyết đoán.
Không có nước mắt, không có sự đau khổ xé gan xé ruột, không hỏi trời, hỏi đất, hỏi biển, tất cả đều theo lẽ tự nhiên.
Tôi giậm giậm chân, hình như không còn tê nữa.
Buông tay khỏi cây cột điện, tôi cười hì hì nói:
- May mà người trong văn phòng đều không biết chuyện của hai chúng ta, đỡ phải tốn công giải thích.
Trương Thần gật đầu, cuối cùng trên khóe môi anh cũng lộ ra một đường cong nho nhỏ:
- Ừ, cũng may.
- May là chúng ta chưa nói tới kế hoạch hay lời hứa gì.
- Ừ, may.
- May mà em vẫn chưa rất rất rất thích anh, thích đến nỗi khắc cốt ghi tâm.
- Ừ, may.
- May mà, anh cũng đối với em như vậy.
Lần này Trương Thần lại không nói gì.
Để không khí bớt tẻ ngắt, tôi đành phải nói tiếp:
- Tình yêu của chúng ta thật "chớp nhoáng". Từ lúc xác định quan hệ yêu đương đến khi kết thúc, trước sau gộp lại hình như nhiều nhất chỉ mười ngày.
Trương Thần giơ tay ra xem đồng hồ, nói:
- Chín ngày hai mươi hai giờ bốn mươi ba phút, từ lúc anh nói với em "Phải" đến câu nói ban nãy "Đúng vậy".
- Có phải anh thích em không?
- Anh muốn chia tay em có đúng không?
- Đúng vậy.
Tôi hít mạnh mũi, chớp mắt thật mạnh, hét to:
- Anh đừng như thế này. Nếu anh như thế này thì em sẽ cảm thấy anh thích em nhiều hơn em thích anh.
Trương Thần bật cười, giọng nói khàn khàn nhưng rõ ràng, chín chắn:
- Tiểu Đậu, anh thực sự muốn luôn ở bên em, muốn quý trọng em, không muốn em phải buồn, không muốn em phải khóc. Anh những tưởng rằng, mình có thể làm được...
Anh nắm chắc vai tôi, xoay tôi nửa vòng tròn, sau đó khẽ đẩy tôi về phía trước, giọng anh vang lên sau lưng tôi:
- Trước đây, đều là em nhìn anh rời đi. Lần này đổi lại, anh sẽ nhìn theo bóng em.
- Phải.
- Được.
Tôi sải những bước lớn, không quay đầu lại.
Tôi thất tình rồi, tôi rất buồn.
Dù cuộc tình này từ đầu chí cuối tổng cộng không đến mười ngày, nhưng tôi vẫn rất buồn.
Vốn định lấy đồ, rồi đi đến chỗ Ngưu Bôn nhưng do trong lòng buồn bã nên tôi muốn quay về nhà ở một mình.
Có câu nói: "Không có cách nào giải sầu ngoài việc giả vờ vui...".
Tôi mua cổ vịt Thanh Võ loại cay nhất, pha ly cà phê đen đặc hơn cả tương rồi nhìn hai thứ này bần thần hồi lâu, cuối cùng lại không nhét vào miệng.
Tôi như con nhặng không đầu lượn quanh phòng mười bảy, mười tám vòng, chóng mặt, hoa mắt, chán nản, cuối cùng chỉ có thể mở máy tính, rồi lại tiện tay đăng nhập QQ.
Vào giờ ăn tối của ngày Chủ nhật, số người Online chỉ đếm trên đầu ngón tay, do đó avatar nào sáng càng trở nên rõ ràng hơn.
Trong đó có một avatar, hình như lúc nào cũng sáng, rỏ lẽ anh ta nghiện game trên QQ nên Online hai mươi bốn tiếng đồng hồ một ngày.
Có một thời gian dài, tôi đều chọn sự phớt lờ đối với người này. Nhưng lần này như bị trúng tà, tay run run, tôi ấn vào avatar đó rồi gửi một biểu tượng mặt cười.
Vừa gửi xong, tôi liền muốn chặt phăng cái đầu mình đi, đang định thoát ra, con chuột dừng lại nút "X" trên đỉnh góc bên phải, tôi lại không nhấn vào.
Cát bụi (******) 18:45:34
A Phúc, em tìm anh ?
Tốc độ đánh chữ của Lâm Lỗi vẫn nhanh như trước đây, công lao này thuộc về mối tình mỗi người một nơi của chúng tôi.
Khi ấy rất nghèo, cước gọi điện thoại đường dài rất đắt, tôi và anh ta liền tận dụng tất cả cơ hội để có thể lên mạng nói chuyện. Ký túc xá, quán net, phòng máy, đều là những nơi chúng tôi từng chiến đấu.
Số QQ của hai chúng tôi là cùng đăng ký một lúc, sáu năm rồi, chưa từng thay.
Trên thực tế, có rất nhiều thứ vẫn không hề thay đổi sau khi chúng tôi chia tay. Ví dụ như số điện thoại di dộng, số tài khoản MSN, địa chỉ email, biệt danh trên mạng, cách gọi thân mật trong đời thực, thậm chí đến ngay cả mật mã thẻ ngân hàng cũng không đổi. Đó chính là ngày sinh nhật của anh ta.
Có duy nhất một thứ thay đổi là tình cảm những tưởng sẽ bền lâu như trời đất.
Trời đất! Xem ra tôi đang thật sự rất buồn. Tôi nhíu mắt, cau mày vẻ đau đớn.
A Tu La (******) 18:47:51
Gửi nhầm.
Tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại vô thưởng vô phạt này nhưng lại một lần nữa đang định thoát thì phải dừng lại.
Cát bụi (******) 18:48:34
A Phúc, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Tôi có thể nói một cách không hề phô trương rằng, từ cửa sổ chat, trong font chữ "Lệ", cỡ chữ năm, màu chữ xanh da trời, tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh ta lúc này.
Mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay đặt trên bàn phím, khẽ mím chặt môi, thoáng chút lo lắng. Ồ đúng rồi, bên cạnh còn có nửa bao thuốc lá, một chiếc gạt tàn, một cái bật lửa.
Nếu như, những thói quen này của anh ta cũng không hề thay đổi.
Tôi thừa nhận, có những lúc tôi là người rất không quyết đoán. Vậy nên, lúc này tôi do dự, chần chừ, không dứt khoát ấn vào nút "X".
A Tu La (******) 18:52:43
Nếu em xảy ra chuyện, anh sẽ làm gì?
Trong vài phút tôi do dự, Lâm Lỗi vẫn lặng lẽ chờ đợi. Sau khi dòng chữ vừa rồi được gửi đi, anh ta không lập tức trả lời mà lặng lẽ mất khoảng một phút rưỡi.
Cát bụi (******) 18:54:22
Anh sẽ ở bên em, nếu em muốn. Chỉ cần em đồng ý.
A Tu La (******) 18:54:55
Tại sao? Chẳng phải giữa hai chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi sao?
Cát bụi (******) 18:56:32
A Phúc ngốc, cho dù là lúc nào, cho dù là tình huống gì, anh cũng không thể bỏ mặc em. Dù chúng ta không còn là người yêu thì vẫn là bạn bè. Dù em không coi anh là bạn thì ít ra em và anh cũng vẫn là đồng hương lớn lên cùng nhau.
Tôi không trả lời mà nhấn thẳng vào nút "X" rồi tắt máy tính.
Vì tôi khóc, dù không có sự trợ lực của vị cay, vị đắng nhưng nước mắt tôi vẫn tuôn như trút.
Con người, loài sinh vật này không cần biết đau buồn hay tuyệt vọng đến đâu, chỉ cần tìm thấy một chỗ phát tiết được là liền có thể gào khóc thoải mái một trận, cơ bản sẽ chăng cảm thấy vấn đề to tát nữa. Những khả năng còn lại như nhảy lầu, đâm vào tường hay gì gì đó là rất hiếm.
Giống như tôi trước đây, tức nghẹn ở trong иgự¢, khó chịu đến nỗi hận không thể lấy dao cứa một nhát vào bụng.
Sau khi khóc đã một trận, liền lập tức suy xét một cách thực tế rằng, nếu như cứa một vết dài ở trên bụng thì sẽ đau đớn đến thế nào...
Nghĩ tới vết cứa rỉ máu, tôi sực nhớ đến vết thương trên lưng của Thương Ngô, do vậy sức tập trung liền bị phân tán phần nào, tốc độ lăn của nước mắt theo đó cũng giảm đi đôi chút.
Đương nhiên, còn có thể vì dù sao đây cũng không phải là lần thất tình đầu tiên, thất tình, thất tình thành quen rồi.
Nếu dùng phương pháp khoa học quy đổi số lượng thì lần trước yêu nhau trong năm năm, tôi khóc mất năm tháng, lần này yêu nhau trong mười ngày, do đó, có lẽ tôi sẽ chỉ khóc... thôi rồi, học dốt môn toán, giờ không tính ra nổi...
Tóm lại, dưới tác dụng của những suy nghĩ vớ vẩn, tôi đã ngừng khóc.
Tôi vào phòng tắm rửa mặt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa. Ngó ra thì trông thấy một hổ, một trâu vai sánh vai đứng trước cửa thay giày.
Nghe thấy động tĩnh, Thương Ngô ngẩng đầu lên nhìn. Dưới ánh đèn tường màu vàng cam 50W, hình ảnh hắn có chút không rõ ràng.
- Tiểu Tường, quả nhiên em có ở nhà.
Giọng hắn vừa nhẹ vừa khàn, nghe có vẻ kỳ lạ, khiến tim tôi nhói lên, sống mũi cay cay, sau đó phát hiện dáng vẻ hắn càng mờ nhạt hơn.
Hóa ra, hiệu quả thị giác như thế không phải vì ánh đèn, mà là trong giây phút nhìn thấy hắn, mắt tôi bỗng trào ra thứ chất lỏng mằn mặn.
- Sao anh lại về?
- Tỉnh rồi thì về thôi.
Thương Ngô lẳng lặng đáp lời, sau đó tiến lại, nghiêng đầu nhìn tôi, cười mà như không cười hỏi:
- Em thuộc tộc Hổ chúng ta, làm gì phải học loài thỏ?
Tôi đưa cặp mắt thỏ nhìn hắn: - Anh mới là thỏ, là con thỏ đực.
Ngưu Bôn dựa người vào cửa nhìn chúng tôi, khẽ cười, nói:
- Nếu anh ấy là thỏ thật thì chị dâu tính sao?
Tôi nghiến răng, đáp:
- Thì xé xác anh ta ra luôn.
Ngưu Bôn cứng họng.
Thương Ngô lại rất điềm tĩnh, giơ tay ra vuốt tóc tôi, nói:
- Yên tâm. Có em ở đây, ta không sao đâu.
Không hiểu có phải do mới từ bên ngoài vào nhà hay không mà tay hắn rất lạnh, không ấm áp như bình thường.
Lẽ nào, hắn thật sự chịu ảnh hưởng của thời tiết bên ngoài sao? Vậy nên, thực ra hắn cũng cảm thấy lạnh...
Điều này khiên tôi bỗng nhớ đến cái chăn lông vũ mới tinh bỏ quên bên đường nên không tránh khỏi tiếc nuối.
Lại nghĩ tối hôm đó chỉ cách hiện tại không quá hai trăm bốn mươi giờ, cảnh vật vẫn nguyên vẹn nhưng người đã không còn... Tôi không chỉ tiếc nuối mà còn xấu hổ, không chỉ xấu hổ mà còn đau đớn. Cứ đau đớn là chức năng tuyến lệ của tôi lại khởi động.
Đang suy nghĩ, tôi bỗng cảm thấy bàn tay vốn đặt trên mái tóc tôi khẽ dừng lại, sau đó di chuyển xuống trán rồi che kín cặp mắt của tôi.
Lòng bàn tay rất lạnh nhưng tôi lại cảm thấy rất nóng, sau này tôi mới hiểu sức nóng đó có được từ những giọt nước mắt đang tuôn ra như trút của tôi.
Lần này, tôi không gào khóc như trước đây, chỉ tiến lên nửa bước rồi vùi mặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ hắn.
Tôi không hiểu sao mình lại như thế này, vì cứ coi như trước mặt bố mẹ, đã rất nhiều năm rồi tôi chưa từng khóc, cứ coi như là người bạn thân nhất, cứ coi như là Trương Thần, là Lâm Lỗi, thì nhiều lắm tôi cũng chỉ vừa khóc, vừa cười rồi hét vài tiếng cho xong.
Nhưng giờ đây, tôi lại giống như một đứa trẻ chẳng hiểu biết gì, không có áp lực, cũng chẳng phải che giấu, như thế nào thì cứ là vậy.
Khóc thoải mái rồi, tôi còn ra sức quệt nước mắt, nước mũi vào áo của Thương Ngô, trong lòng thấy thoải mái hơn nhiều.
Lúc này, Ngưu Bôn vẫn đứng yên tại vị trí cũ, nhìn tôi, vẫy tay nói:
- Xem ra, chỗ này không có việc gì cho tôi rồi. Chị dâu à, anh ấy có số điện thoại của tôi đó. Nếu có việc gì thì cứ gọi thẳng cho tôi.
Anh chàng vừa nói vừa mở cửa, trong lúc kéo cửa ra, liền bị một vật thể không rõ danh tính từ bên ngoài tông thẳng vào иgự¢. Ngưu Bôn loạng choạng một lúc mới đứng yên được, chưa kịp phản ứng lại, đã lập tức bị hàng loạt câu hỏi làm choáng váng:
- Này, anh là ai? Sao lại ở đây? Anh có quan hệ gì với Đậu phụ già? Đậu phụ già đâu? Anh đã làm gì nó rồi...
Tôi rất thông cảm nhìn đồng chí Tứ Ngưu đang vô cùng hoảng hốt, than vãn:
- Trứng muối, mắt mày chỉ để trưng bày thôi sao?
Vật thể lạ này chính là đồng chí Trứng muối, người trước đây đã đập gạch vào Lâm Lỗi khiến anh ta phải nằm viện, cô nàng cạ cứng của tôi.
Nghe thấy tiếng tôi, Trứng muối lập tức buông cổ áo Ngưu Bôn ra rồi nhảy về phía tôi như một con bọ chó, hết nhìn tôi lại nhìn Thương Ngô:
- Không ngờ còn có một anh chàng nữa. Đậu phụ già, mày được lắm! Đang chơi trò "yêu tập thể" à?
- Yêu tập thể cái đầu mày ấy!
Có so sánh mới thấy sự khác biệt. Tại sao tôi lại xác định một cách kiên định không đổi và khẳng định bản thân mình là một phụ nữ truyền thống Trung Hoa với đầy đủ các phẩm chất như dịu dàng, lương thiện, lịch thiệp, tiết kiệm và nhường nhịn? Vì chỉ cần có sự tồn tại của Trứng muối thì đến ngay cả Hồng Hưng thập tam muội1 cũng có thể coi là cô gái ngoan hiền, e thẹn, dụt dè, con nhà lành...
1 Hồng Hưng thập tam muội: Nhân vật chính trong bộ phim Hồng Hưng thập tam muội, là em gái thứ mười ba của bang Hồng Hưng. Trong thế giới ngầm thống trị bởi đàn ông, nhân vật này đã kiên cường vượt qua những thử thách và những cơ cực để vươn lên trở thành bang chủ khu phố Portland.
Tôi đang đau lòng hồi tưởng lại một vài chiến tích huy hoàng của Trứng muối thì trong nháy mắt, cô nàng đã nhảy thẳng vào phòng khách. Trông thấy vết máu Thương Ngô để lại trên ghế sofa mà tôi chưa lau sạch, cô nàng bỗng thốt lên lời than kinh thiên động địa:
- Đậu phụ già, cuối cùng chỗ đó cũng rách rồi sao? Trời đất, đúng là châm một nhát kim thấy máu!
Châm một nhát kim thấy máu...
Nhát kim…
Kim...
Mắt tôi hết nhìn nửa người dưới của Thương Ngô rồi lại nhìn nửa người dưới của Ngưu Bôn. Trước câu nói mang tính kích thích của Trứng muối, ý nghĩ dâm đãng, dung tục ẩn giấu trong đầu tôi bỗng ào ào bật ra không sao thu lại được.
Luôn có nhiều người cho rằng tôi thuộc loại "nho nhã cặn bã". Tôi thấy điều này không đáng để mình phải quan tâm và tôi cũng chẳng hiểu.
Vì những người đó chưa từng gặp Trứng muối, nếu họ gặp rồi thì chắc chắn họ sẽ bỏ đi hai chữ "nho nhã" cho tôi.
Trứng muối bằng tuổi tôi nhưng vì có khuôn mặt trẻ con nên trông có vẻ giống như một cô nàng Lolita nhỏ bé, luôn tươi trẻ với mái tóc dài ngang vai, kẹp tóc mai gọn gàng, cặp lông mày cong cong, đôi mắt to tròn. Khi cô nàng không nói, không cười, không cử động, trông hệt như mẫu người đầu gỗ vô cảm xúc, khi đó cô nàng là cô bé đáng yêu, nội tâm, nho nhã đến tội nghiệp.
Không thể không thừa nhận rằng khí chất nho nhã của Trứng muối toát ra từ tâm hồn. Có câu nói là "Phúc hữu thi, thư khí tự hoa"1, trong bụng cô nàng chắc chẳng nhiều nhặn thơ từ thi ca gì nhưng lại cô đọng một lượng tư liệu tinh túy tương đối khả quan.
1 Bụng có chứa thơ, khí hào hoa.
Trứng muối là người có học vấn thực sự, việc học hành của cô nàng thuận lợi như cá gặp nước tại một trường có tiếng trong nước, học hết cao học lại đến tiến sĩ chuyên ngành Vật lý hạt nhân.
Theo sự suy xét của tôi, rất có khả năng vì giữ thái độ nghiêm chỉnh cao độ trong học thuật nên cô nàng đã gây ra vô số những chấn động trong cuộc sống. Nếu chỉ dùng hai từ để tổng kết hiện tượng của cô nàng thì đó là "Biến thái", nếu dùng bốn từ thì là "Hoàn toàn biến thái"...
Theo lời của cô nàng, do lần này phải đi đến một nơi hẻo lánh làm đề tài trong nửa năm nên vội tranh thủ chạy nhảy khắp các thành phố lớn một lượt.
Trạm dừng chân lần trước là Bắc Kinh, cũng là nơi Lâm Lỗi đang sinh sống.
Chúng tôi một hàng bốn người, trong đó có hai vị thần tiên, một vị thần tiên dự bị và một con người hùng hổ phi thẳng xuống quán lẩu dưới tầng một để tiếp đãi Trứng muối.
Sau khi đã gọi món và đang đợi mang đồ ăn lên, Trứng muối buột miệng nói một câu:
- Đậu phụ già, tao nghi là tên rẻ mạt đó đã ૮ɦếƭ rồi.
Chính vì kiểu tư tưởng và hành vi "hoàn toàn biến thái" của Trứng muối, nên đến tận hôm nay vẫn chưa hề có bất kỳ người khác giới nào phúc lớn được thưởng thức mỹ sắc của cô nàng. Nhưng cô nàng lại không hề quan tâm đến điều ấy, bởi trong mắt cô nàng, ngay cả anh chàng trước mặt có đẹp trai đến mức quốc sắc thiên hương, cũng không sánh nổi với một cái đinh của những bộ máy tẻ ngắt trong phòng thí nghiệm...
Vì thế, người khiến cô nàng gọi là "tên rẻ mạt", trước mắt chỉ có Lâm Lỗi, người đã làm chuyện có lỗi với bạn thân của cô nàng là tôi, có được vinh phúc này.
- Vớ vẩn, tao vừa mới nói chuyện Online với anh ta, chẳng lẽ là hiện tượng siêu nhiên trên mạng à?
- Vừa mới? Mày chắc chắn chứ?
Trứng muối trợn tròn mắt, há to miệng như thể tôi vừa gặp phải chuyện kinh khủng gì.