Chương 53: Thiên tàiĐàm Mặc đi thi! Cái tên vừa ngốc vừa tàn tật kia thế mà lại đi thi!
Câu trước là lời cảm thán đầy kinh hãi của học sinh lớp 13, còn câu sau là sự kinh ngạc của những học sinh khác đang hóng chuyện.
Khi Kiều Lam nhìn thấy Đàm Mặc dưới ánh nắng ban mai, trái tim vốn lơ lửng từ nãy đến giờ rốt cuộc cũng được buông lỏng.
Lúc ấy cô đưa cho Đàm Mặc vở ghi của mình, nhưng ngay hôm sau Đàm Mặc đã trả lại. Đến tận bây giờ anh vẫn chưa nói cho cô biết rằng mình có tham gia cuộc thi lần này hay không. Tất thảy mọi chuyện đều là do Kiều Lam tự suy đoán.
Bây giờ rốt cuộc Đàm Mặc đã đến.
Trong số cả trăm, cả nghìn học sinh ở đây, chỉ có Kiều Lam hiểu rõ rằng, để Đàm Mặc có một bước tiến nhỏ như thế, để anh có thể đi ra khỏi không gian riêng của bản thân, rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn vất vả.
Đàm Mặc thi ở tầng trệt, đây là do giáo viên chủ nhiệm đặc biệt sắp xếp.
Mấy ngày trước Đàm Mặc tìm đến chủ nhiệm lớp, nói cho ông biết mình muốn tham gia kỳ kiểm tra tháng lần này. Chủ nhiệm lớp sửng sốt một lúc lâu mới vội vàng báo lại cho hiệu trưởng. Vì hai chân của Đàm Mặc không tiện lên lầu, vậy nên nhà trường sắp xếp cho anh thi ở tầng trệt để anh dễ dàng đi lại.
Kiều Lam còn muốn đưa Đàm Mặc vào phòng thi, nhưng khi đi đến chân cầu thang, Đàm Mặc ngừng lại. Anh nhìn đám học sinh mà mình không hề quen biết đang xì xào ở đằng kia, trên mặt vẫn không hề có biểu cảm gì, nói với Kiều Lam: “Cậu đi lên đi.”
Không cho cô đưa anh vào phòng thi sao?
Kiều Lam cúi đầu nhìn Đàm Mặc một chút. Ánh mắt của anh không có chút dao động nào, lại còn có vẻ rất kiên trì.
“Được.” Kiều Lam nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa là bắt đầu thi: “Vậy mình đi lên trước.”
Đàm Mặc ngồi trên chiếc xe lăn ở chân cầu thang, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng Kiều Lam nữa, anh mới đẩy chiếc xe lăn đi về phòng thi và chỗ ngồi của mình.
Những học sinh ngồi xung quanh không khỏi nhìn Đàm Mặc nhiều hơn một chút, nhất là trong lớp còn có hai học sinh học lớp 13, lòng hiếu kỳ của mọi người càng tăng cao. Hầu hết học sinh đi thi đều mang theo sách, rất nhiều người đang tranh thủ ôn lại bài, nhưng trên bàn của Đàm Mặc ngoại trừ hai cây 乃út ra thì chẳng có gì cả.
Tại sao Đàm Mặc lại đột nhiên tới đây? Cậu ta tham gia thi không phải là lãng phí tiền giấy in rồi sao?
Ở một chỗ khác. Kiều Lam và Đàm Mặc thi ở cùng một tòa nhà, nhưng phòng thi của cô ở lầu ba. Sau khi tách ra khỏi Đàm Mặc để đi lên lầu ba, cô tình cờ gặp Hách Anh.
Hách Anh lại gần chào hỏi Kiều Lam, phát hiện Kiều Lam cũng thi ở lầu ba thì vô cùng vui mừng. Hai người cùng đi về phòng thi của Hách Anh, sau đó Kiều Lam nói bye bye, rồi bước vào phòng học bên cạnh.
Hách Anh: …
Đúng là phí công vui mừng, căn bản hai người họ còn không thi cùng một phòng.
Aizz, mà coi như có chung phòng đi nữa thì cũng đâu chắc Kiều Lam còn ngồi phía trước cậu như lần trước.
Chỉ có thể cầu nguyên lần này ngồi phía trước, bên cạnh hoặc phía sau mình là một đại thần [1] nào đó thôi.
[1] Đại thần: Ở đây ý chỉ người học giỏi.
Kiều Lam trở về phòng thi, lấy giấy 乃út ra.
Chương trình khối 10 là nhiều nhất, môn phải thi cũng nhiều nhất, tổng cộng có tám môn. Muốn thi hết chừng ấy môn trong hai ngày, căng thẳng cỡ nào có thể tưởng tượng ra được.
Sáng ngày đầu tiên vẫn kiểm tra hai môn là Vật Lý và Số Học như cũ.
Một môn khiến Kiều Lam hơi lo lắng, môn còn lại Kiều Lam nắm rất chắc.
Nhưng bài thi lần này rõ ràng khó hơn đợt trước rất nhiều. Kiều Lam cũng hơi thấp thỏm, sự thấp thỏm này kéo dài đến khi đề thi được phát ra, Kiều Lam cầm 乃út lên bắt đầu làm bài.
…..
Càng làm càng cảm thấy thấp thỏm.
Sau đó còn có chút suy sụp thoảng qua.
Sự chênh lệch giữa hai trường học có thể lớn đến mức này sao?
Đề Vật Lý này, thật sự, hơi khó quá rồi.
Trước khi xuyên sách Kiều Lam cũng học cấp 3 ở tỉnh S. Mặc dù không phải là Nhất Trung XX, nhưng cô cũng đã từng làm đề của trường này, lúc ấy đâu có cảm thấy khó nhằn như thế này đâu chứ.
Lần trước thi Vật Lý, Kiều Lam được hơn 140 điểm, cũng xem như là dễ dàng. Nhưng lần này, sau khi thu bài, Kiều Lam cảm thấy hoàn toàn suy sụp.
Giám thị còn chưa đi, trong lớp đã bắt đầu nghị luận.
“Trời ơi, đề như vậy thật sự quá khó rồi.”
“Lúc đầu mình còn nghĩ bài này không biết thì thôi làm bài tiếp theo, nào ngờ nhìn lướt qua cả cái đề thi, mẹ nó chẳng biết làm bài nào hết.”
“Thôi toang rồi. Mình cảm thấy lần này căn bản không thể nào trên trung bình được đâu… Đề gì biếи ŧɦái quá…”
Tiếng nghị luận ầm ĩ xung quanh cũng chẳng an ủi Kiều Lam được bao nhiêu. Dù sao trong lớp này cô cũng chỉ biết có ba người, đều là người trong lớp, mà thành tích của ba người này thì căn bản không thể chen nổi vào top 10.
Nếu lúc này Trần Diệu Dương và Bùi Ninh cũng nói đề thi khó, Kiều Lam cảm thấy rằng có lẽ mình sẽ được an ủi một chút.
Khó thì khó, nhưng vẫn phải đối mặt với môn tiếp theo.
Ngược lại thì Kiều Lam không lo lắng về Toán nhiều như Vật Lý. Đời trước lúc học cấp 3, cô học Toán rất giỏi. Sau này học thêm Văn, khoảng cách về điểm số của cô với các bạn học khác trong lớp càng được kéo rộng, vậy nên về sau học đại học cô cũng chọn một ngành liên quan đến Toán.
Đến khi bắt đầu làm bài, trong lòng Kiều Lam đại khái đã có đánh giá.
Đề lần này, dù là với học sinh của Nhất Trung XX thì tuyệt đối vẫn là một đề thi siêu khó. Có lẽ Nhất Trung XX cũng muốn kiểm tra học sinh của mình. Đề thi khó hơn bình thường rất nhiều.
Kiểm tra lần trước, Kiều Lam làm xong bài thì còn dư đến gần hai mươi phút, lần này hết giờ cô vẫn còn hai bài cuối cùng và một câu hỏi trắc nghiệm chưa làm được.
Không thể được điểm tối đa là 150 nữa, dù sao tính sơ sơ cũng đã mất 7 điểm rồi. Hơn nữa Kiều Lam cũng không tự tin vào câu trắc nghiệm cuối cùng kia.
Nhưng cô cũng không lo lắng quá nhiều. Giỏi Toán nhất trong lớp có ba người là cô, Bùi Ninh và Trần Diệu Dương. Hơn một tháng học cùng nhau, Kiều Lam cũng đã nhìn ra được rằng hai người kia không so với cô được, dù sao cô cũng lợi thế hơn họ vì có thêm ba năm học Toán.
Bài Kiều Lam không làm được thì chắc là Bùi Ninh và Trần Diệu Dương cũng không làm được.
Phản ứng của học sinh đối với lần kiểm tra tháng này quá rõ ràng so với lần trước. Buổi sáng thi hai môn, vừa thu bài một cái là học sinh bắt đầu rêи ɾỉ.
Sau khi đi ra khỏi phòng thi, Kiều Lam gặp được vài bạn học cùng lớp. Vừa thấy cô, họ liền chạy đến dò đáp án, dò được mấy câu thì trở nên suy sụp, xoay người chạy đi.
Kiều Lam đi xuống lầu, tìm được phòng thi của Đàm Mặc. Anh lẳng lặng ngồi yên tại chỗ của mình.
Anh đã quen với việc ra về sau khi mọi người đã đi hết.
Kiều Lam đột nhiên bước vào, vài người còn chưa đi tò mò nhìn cô chăm chú. Kiều Lam hoàn toàn không thèm để ý đi qua, ngồi vào vị trí phía trước Đàm Mặc cùng đợi với anh.
“Thế nào?” Kiều Lam hạ giọng khẽ nói.
Câu hỏi này quá rộng, trong lúc nhất thời, Đàm Mặc không hiểu được ý của cô. Là tình trạng cơ thể thế nào, hay là kiểm tra ổn không?
Kiều Lam thấy Đàm Mặc ngẩn người, lúc này mới phản ứng kịp. Lúc nói chuyện với Đàm Mặc không thể hỏi những câu mơ hồ như vậy, nhất định phải hỏi thật rõ ràng. Hôm nay kiểm tra xong hơi thẫn thờ một chút, trí thông minh chưa kịp online.
“Đề thi á, cậu thấy nó có khó không?”
Đàm Mặc thành thật lắc đầu.
“Không khó.” Nói xong có lẽ là cảm thấy mình nói chưa đủ đô, anh lại chêm thêm một câu: “Rất đơn giản.”
Kiều Lam suýt chút nữa là phát điên với môn Vật Lý: …
Được rồi, rốt cuộc cô cũng hiểu được sự chênh lệch giữa những người thông minh bình thường với thiên tài rồi, căn bản còn lớn hơn so với cô tưởng tượng nữa.
Có lẽ là vẻ suy sụp trên mặt Kiều Lam quá rõ ràng, ngay cả Đàm Mặc cũng lờ mờ nhận ra được. Chẳng qua tạm thời anh vẫn không hiểu được tại sao cô lại như thế, chỉ có thể thấy được tâm tình của cô không tốt lắm mà thôi.
Đàm Mặc ngẫm nghĩ, sau một lúc lâu mới do dự nói: “Cậu không vui à?”
Đàm Mặc lại có thể cảm nhận được cảm xúc của cô?
Kiều Lam thẫn thờ, sau một lúc đờ người ra mới vội vàng nói: “Không phải là không vui, chỉ là thấy mình làm bài không tốt lắm, đề thi khó quá.”
Đàm Mặc rốt cuộc cũng hiểu được tại sao lúc mình nói “Rất đơn giản”, vẻ mặt của Kiều Lam lại như vậy.
Anh suy nghĩ một hồi, thật sự không biết an ủi người khác như thế nào cả, chỉ có thể dùng logic mình hay dùng phân tích cho Kiều Lam nghe: “Cậu là người giỏi nhất khối. Nếu cậu cảm thấy khó, những người khác sẽ cảm thấy càng khó hơn.”
Vậy nên không cần thiết phải buồn.
Đây là câu nói dài nhất mà Đàm Mặc từng nói với Kiều Lam.
Kiều Lam nhìn Đàm Mặc đang nghiêm túc giải thích cho mình nghe, sự buồn bã vì kiểm tra không như mong đợi dần dần biến mất: “Thật ra mình không lo lắng quá nhiều về những người khác, chỉ hơi lo lắng về Trần Diệu Dương. Hoá và Lý của cậu ta rất tốt, mình không muốn thua cậu ta.”
Trong phút chốc, mắt Đàm Mặc như kết băng.
Đàm Mặc không khỏi nhớ đến những lời mà những bạn học kia từng nói.
Bởi vì muốn ngồi cùng bàn với Trần Diệu Dương, còn là vì quá để ý đến cậu ta nữa?
Kiều Lam đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Đàm Mặc: “Sao vậy?”
“Tại sao lại không muốn thua Trần Diệu Dương?”
“Bởi vì lúc thành tích mình không tốt, Trần Diệu Dương đã khinh thường mình.” Còn ngầm đồng ý cho một đám học sinh giễu cợt cô. Cho dù là Tần Dương – người từng bắt nạt cô trước kia – cũng không khiến người ta cảm thấy chán ghét như Trần Diệu Dương.
Đàm Mặc cũng không hài lòng với đáp án này.
Kiều Lam muốn nói là vì trước kia Trần Diệu Dương khinh thường cô, cho nên cô ghét cậu ta, không muốn thua cậu ta, nhưng Đàm Mặc lại nghĩ rộng ra thành một ý khác.
Bởi vì thi không tốt sẽ bị Trần Diệu Dương coi thường, vậy nên cô muốn vượt qua cậu ta để được cậu ta để mắt tới.
Cho dù Kiều Lam có để ý đến mấy cũng không ngờ rằng Đàm Mặc lại có thể hiểu mọi chuyện thành như vậy. Cô đứng lên, cười nói với anh: “Trong lớp không còn ai nữa, chúng ta cũng nên đi về thôi.” Dứt lời lại nhìn Đàm Mặc một chút: “Kiểm tra phải viết nhiều như vậy, tay cậu có ổn không? Hay là mình đẩy cậu đi nhé?”
Đàm Mặc siết chặt hai tay, một lát sau mới nói một tiếng “Được” rất nhỏ.
Kiều Lam tương đối thả lỏng với hai môn thi buổi chiều, nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi.
Chính Trị và Lịch Sử, hai môn này đều được xem như là sở trường của Kiều Lam. Nhưng vì bài thi 100 điểm được sửa thành 150 điểm (vốn các bài thi tổ hợp có điểm tối đa là 100 điểm), điểm mỗi câu đều cao đến đáng sợ. Hơn nữa đề còn rất 50 – 50, nhất là môn Lịch Sử. Kiều Lam thật sự rất muốn gửi tặng giáo viên ra đề mấy chữ.
Thực sự rất lợi hại.
Một câu trắc nghiệm, bốn đáp án. Đọc câu A xong cảm thấy đáp án là A, kết quả nhìn sang câu B lại cảm thấy đáp án là B.
Căn bản không hề có câu nào đọc xong là khoanh ngay được đáp án. A B C D nhìn câu nào cũng thấy đúng, đối chiếu lại với đề thì vẫn thấy đúng.
Qua một vài câu như vậy, Kiều Lam cảm thấy mình đang đi tìm điểm khác biệt chứ không phải kiểm tra lịch sử.
Ngày thi đầu tiên trôi qua, học sinh như bị lột một lớp da bởi bốn môn thi.
Cũng may là tối nay Kiều Lam được nghỉ, không cần đi đến nhà hàng, giữ sức để ngày mai thi tiếp. Cô trở về lớp định lấy sách, lúc đi ra tình cờ gặp được Bùi Ninh. Bùi Ninh kéo cô lại hỏi cô kiểm tra thế nào.
Không đợi Kiều Lam mở miệng, Bùi Ninh đã bù lu bù loa trước: “Vãi thật chứ môn Vật Lý này làm mình muốn khóc quá. Ngày mai còn thi Tiếng Anh, mình ૮ɦếƭ mất!!”
Bùi Ninh khóc, Kiều Lam rất vui.
Ngay cả Bùi Ninh cũng cảm thấy đề Vật Lý quá khó, Kiều Lam cảm thấy điểm lần này của mình cũng sẽ không quá tệ.
Bùi Ninh vừa rống lên mấy tiếng thì đột nhiên nghẹn họng, nháy mắt về phía cửa: “Có phải đang chờ cậu không?”
Kiều Lam nhìn theo ánh mắt của Bùi Ninh. Xe lăn của Đàm Mặc đang ở ngoài cửa. Đàm Mặc ngồi trên đó, đưa lưng về phía cô, nhìn về hướng hành lang bên ngoài.
Kiều Lam vội vàng cầm sách đi ra.
“Đàm Mặc, hôm nay mình không đến nhà hàng.” Kiều Lam nói, kẻo Đàm Mặc lại đi đến đó.
Dứt lời, Kiều Lam ngập ngừng một chút. Thật ra cô muốn nói sau này cậu cũng đừng tới nữa, hoặc là đừng đến mỗi ngày như vậy.
Dù nhà Đàm Mặc giàu có, nhưng ngày nào cũng vung tiền như thế cũng không phải là cách. Kiều Lam cảm thấy lương tâm mình không cho phép, không thể vì Đàm Mặc giàu có mà cảm thấy rằng Đàm Mặc cho mình tiền là lẽ đương nhiên.
Hơn nữa, dù thực đơn của nhà hàng Tây có rất nhiều món, nhưng Đàm Mặc đã ăn gần hai tháng rồi.
Hai tháng, dù thực đơn có phong phú cỡ nào cũng chẳng còn mới lạ nữa.
Cũng nên chán rồi.
Nhưng không biết tại sao, Kiều Lam cảm thấy rằng hình như tâm trạng của Đàm Mặc lúc này không được tốt lắm. Cô đoán có lẽ là do chiều nay Đàm Mặc làm bài không được hoặc là vì nguyên nhân gì đó khác. Kiều Lam thầm nghĩ, hay là qua một khoảng thời gian nữa hẵng nói với Đàm Mặc.
Nhìn bác Trần đẩy Đàm Mặc đi, lúc này Kiều Lam mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Không phải đi làm thêm, hôm nay Kiều Lam về nhà sớm. Đi được một lúc, cô nghe loáng thoáng ai đó gọi cô từ đằng sau.
Vừa quay đầu đã nhìn thấy Kiều Lộ.
Vừa nhìn thấy Kiều Lộ, Kiều Lam đã cảm thấy không có lời gì để nói, quay người đi không muốn để ý đến cô ta.
Kiều Lộ tức giận đuổi theo: “Tao gọi mày mà mày không nghe thấy sao? Mẹ mày không dạy mày biết lễ phép hả?”
Kiều Lam trợn mắt nhìn Kiều Lộ: “Bộ chị gọi là tôi phải trả lời à. Chị là ai mà bắt tôi nghe lời như vậy?”
Kiều Lộ là một “Cô gái ngoan ngoãn”, căn bản không biết cãi nhau, bị Kiều Lam chặn họng như vậy thì hừ lạnh một tiếng: “Mày cứ đắc ý đi. Chờ đến khi có điểm, tao xem mày làm sao đắc ý được nữa.”
Kiều Lam kinh ngạc: “Sao cơ, chị muốn khiêu chiến với người kiểm tra được nhất khối à?”
“Mày!”
Còn mặt mũi nói thi được nhất khối.
Rõ ràng là chép bài mới được như vậy, thế mà thật sự xem mình là nhất khối luôn rồi sao.
Lần này đề được mua từ Nhất Trung XX, hơn nữa còn là đề mới, tuyệt đối không có đáp án cho Kiều Lam chép.
Cô ta sẽ đợi xem Kiều Lam từ vị trí nhất khối rơi ngược trở lại vị trí từ dưới đếm lên như thế nào.
Nghĩ như vậy, Kiều Lộ không còn tức giận nữa, bày ra vẻ “Chờ đó mày sẽ biết tay”, vung vẩy mái tóc đuôi ngựa bỏ đi.
Về đến nhà, Kiều Lam ôn tập sơ qua bài vở một chút, chưa đến mười giờ đã lên giường ngủ. Dù sao môn khiến cô thấy khó nhằn nhất đã thi xong, ngày mai có khó cách mấy cũng không thể so với hôm nay được.
Những môn thi hôm sau không có môn nào là Kiều Lam yếu cả. Đặc biệt là Ngữ Văn, Địa Lý, Anh Văn, đây đều là những môn Kiều Lam nổi trội nhất.
Môn cuối cùng của buổi chiều là Ngữ Văn. Thời gian kiểm tra là 150 phút, thi xong thì cũng đã gần sáu giờ chiều.
Kiều Lam không quan tâm đến đám học sinh đang dò đáp án mà đeo cặp vào chạy đi. Nhà hàng cho phép nghỉ, nhưng không thể tới trễ, tiền phạt đi trễ rất nhiều.
Nhanh chân chạy đến cửa trường học, một chiếc xe gần đó Ϧóþ còi. Kiều Lam vô thức quay đầu lại. Bác Trần từ từ hạ cửa kính xe xuống, cười tủm tỉm nói: “Đến nhà hàng sao? Vậy chúng ta cùng đi.”
Qua cửa xe, Kiều Lam thấy Đàm Mặc đang ngồi khuất trong một góc tối. Cô nhìn thời gian, sau đó mở cửa lên xe.
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì chứ.” Vẻ mặt bác Trần toàn là ý cười, nhìn qua Đàm Mặc: “Thuận đường mà.”
Gần đây tâm trạng của bác Trần rất tốt.
Đàm Mặc chủ động nói với ông rằng anh muốn học chương trình cấp 3, muốn đi thi. Bác Trần vui mừng quá đỗi, suýt nữa là rơi lệ. Cùng lúc đó ông cũng điều tra Kiều Lam xong, bối cảnh gia đình cô gái này chẳng ra làm sao, nhưng thành tích của cô lại rất tốt.
Bác Trần cảm thấy rằng hình như mình đã đoán ra gì đó, nhưng ông không dám hỏi Đàm Mặc.
Tuy vậy, điều đó cũng không ảnh hưởng đến thiện cảm của bác Trần dành cho Kiều Lam lại tăng thêm một bậc.
Đây là lần thứ hai Kiều Lam ngồi xe bác Trần, nhưng lần trước trên xe không có Đàm Mặc.
Kiều Lam quay đầu nhìn anh. Dù sao hôm nay cũng vừa mới thi xong, cô thuận miệng hỏi anh thi thế nào.
Trong nháy mắt, môi Đàm Mặc lại mím chặt hơn nữa.
Kiều Lam:???
Sao vậy, thi không tốt sao?
Đúng thật là thi không tốt.
Môn cuối cùng, Ngữ Văn.
Bảy tuổi Đàm Mặc đã đến Mỹ, ở đó đến năm mười bốn tuổi mới trở về. Dù mẹ anh và bác Trần vẫn luôn nói chuyện bằng tiếng Trung với anh, nhưng so ra thì vẫn kém những đứa trẻ bình thường được trưởng thành ở trong nước.
Nhưng cũng may là Đàm Mặc đã đọc rất nhiều sách trong và ngoài nước, không tính là kém những đứa trẻ ấy quá nhiều. Hơn nữa, khả năng phân tích và sự cẩn thận của anh không phải người bình thường có thể so sánh được.
Thứ khiến tâm trạng của Đàm Mặc không tốt chính là bài viết ngày hôm nay.
Đề bài viết là một bức ảnh.
Nếu là một bức ảnh bình thường phản ánh các hiện tượng xã hội thì cũng không sao, nhưng bức ảnh trong đề lại đòi hỏi học sinh tự mình lý giải.
Đối với những người mắc hội chứng Asperger mà nói, họ căn bản không thể nào nhìn ra được.
Anh chỉ có thể nhìn thấy được sự tồn tại khách quan, cùng với những sự vật hữu hình, còn với những thứ liên quan đến cuộc sống và cảm xúc được ẩn giấu phía sau, chúng không nằm trong phạm vi hiểu biết của Đàm Mặc.
Thi xong, anh nghe thấy rất nhiều người nói về chủ đề bài viết, trong lòng biết rằng có lẽ mình đã hiểu sai. Bây giờ Kiều Lam hỏi anh, Đàm Mặc liền hỏi bài viết cuối cùng cô viết cái gì.
Kiều Lam suy nghĩ một chút rồi nói: “Sự đồng cảm.”
Đàm Mặc càng trầm lặng hơn nữa. Y như những người khác, hoàn toàn không giống với anh.
Đàm Mặc chưa từng làm bài kiểm tra nhưng cũng biết rằng, viết văn mà lạc đề thì sẽ bị trừ đi nửa số điểm.
Nhưng anh cũng không thể làm gì khác. Cho dù anh có nhìn ra được bức ảnh đó nói về sự đồng cảm đi chăng nữa, thì anh cũng không hiểu được cái gì gọi là sự đồng cảm.
Khi còn nhỏ, bé gái hàng xóm chơi xích đu bị ngã xuống đất khóc, anh chỉ đứng bên cạnh, không nhúc nhích.
Người lớn chạy lại dỗ bé gái đó, chỉ trỏ anh bảo rằng anh không biết đồng cảm một chút nào.
Đó là lần đầu tiên anh nghe được thứ gọi là sự đồng cảm, nhưng anh không hiểu, cũng không có cảm xúc đó. Bé gái kia cứ khóc, nhưng trong lòng anh lại không có chút cảm giác nào.
Lúc đầu tâm trạng Đàm Mặc không tốt, sau khi nghe Kiều Lam nói ra ba chữ “Sự đồng cảm”, anh hoàn toàn không nói thêm một câu nào nữa.
Kiều Lam ngơ ngác nhìn Đàm Mặc đột nhiên sa sầm không để ý đến cô nữa, chỉ có thể quay lại xin sự giúp đỡ từ bác Trần. Một lúc lâu sau, bác Trần thở dài lắc đầu.
Không có cách nào cả, cảm xúc của Đàm Mặc căn bản không thể khống chế được. Hiện tại anh không nổi giận không cáu gắt đã xem như là tiến bộ rất lớn rồi.
Mãi đến khi vào làm, giúp Đàm Mặc gọi món, Kiều Lam vẫn không biết được là Đàm Mặc lại bị làm sao. Nhưng cô cũng đoán được là có lẽ chuyện liên quan đến mình.
Bác Trần nhìn ra được sự mất tự nhiên giữa hai người, sau khi ăn xong thì tìm cớ rời đi một lúc. Kiều Lam quay đầu lại nhìn, bây giờ ít khách, quản lý cũng không ở đây. Thế là cô ngồi xổm xuống, dịu dàng nói chuyện với Đàm Mặc.
“Cậu cảm thấy kiểm tra không được tốt à? Không sao đâu. Cậu thông minh như vậy mà.”
Đàm Mặc cụp mắt.
Chắc chắn là không tốt. Anh đã mất 30 điểm rồi.
Kiều Lam thấy anh không bị lung lay chút nào, chỉ có thể tiếp tục nói: “Hơn nữa thi không tốt cũng không sao, lần đầu tiên thi mà…”
Thi không tốt thì không thể ngồi cùng bàn với cậu, làm sao có thể không sao được cơ chứ.
Kiều Lam thật sự không biết làm sao, thở dài, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên.
Nhìn từ góc độ ở dưới lên, khuôn mặt của mọi người sẽ trông không được đẹp cho lắm, nhưng Đàm Mặc vẫn vô cùng điển trai.
Ngũ quan của Đàm Mặc cực kỳ xuất sắc.
Mọi đường nét trên khuôn mặt đều rất hòa hợp với nhau, mặc dù dùng từ tinh xảo để mô tả vẻ ngoài của con trai thì không hợp cho lắm, nhưng ngũ quan của Đàm Mặc đúng thật là rất tinh xảo. Chỉ tiếc là bình thường anh quá u ám, tóc dài ra cũng không biết cắt đi, để nó càng ngày càng dài che khuất mắt. Như thế thì mọi người chỉ sẽ cảm thấy anh bệnh tật, cảm thấy anh kinh khủng.
Ánh sáng màu cam dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Đàm Mặc, khiến ngũ quan của anh trở nên mềm mại hơn rất nhiều. Lông mi dài và dày để lại một phần bóng nhỏ dưới mí mắt. Dưới ánh đèn, con ngươi màu nâu nhạt của anh nhìn giống như hổ phách, trông càng xinh đẹp hơn.
Kiều Lam thốt lên lời cảm thán từ tận đáy lòng: “Đàm Mặc, mắt của cậu thật là đẹp.”
Đôi mắt xinh đẹp ấy khẽ run lên.
“Nhưng lại bị tóc mái che khuất rồi, chỉ có nhìn ở góc độ này mới thấy rõ nó thôi.” Kiều Lam nói, rồi đứng lên. Từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt kia lại bị che khuất. Một đôi mắt đẹp như vậy: “Bị che khuất thật sự rất đáng tiếc.”
Đàm Mặc ngẩng đầu lên, ngửa đầu nhìn cô, môi hơi mấp máy.
Anh muốn nói thật ra ngay lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt vừa đen vừa sáng của Kiều Lam, anh đã cảm thấy nó rất đẹp.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra thành lời.
Chỉ sau khi Kiều Lam đã đi, Đàm Mặc mới phát hiện, sự bực bội vì làm lạc đề Ngữ Văn đã giảm đi rất nhiều.
Anh bình tĩnh nhìn theo bóng lưng Kiều Lam. Mãi đến khi bác Trần quay lại, ông tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Đàm Mặc, đột nhiên nghe Đàm Mặc nói: “Ngày mai.” Nói đến đây, anh dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Tôi muốn đi cắt tóc.”
Đàm Mặc đã đưa ra một quyết định rất lớn.
Bởi vì đối với anh mà nói, cắt tóc là một chuyện rất đau đớn. Bị người lạ ᴆụng vào tóc, cảm giác da đầu căng lên sẽ khiến anh đứng ngồi không yên.
Bác Trần sững sờ, sau đó vui vẻ ra mặt: “Được được được.”
__________________
Cuối tuần này, đối với đám học sinh lớp 10 ở trường liên cấp mà nói, vừa mệt người lại vừa kích động.
Lần trước thi vào thứ hai thứ ba, mọi người còn bốn năm ngày để chuẩn bị tinh thần, kết quả lần này thi vào thứ năm thứ sáu, vừa qua hai ngày nghỉ là đã có thể biết thành tích rồi.
Thật sự quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Đến nỗi sáng thứ hai đầu tuần, có rất nhiều học sinh đến lớp sớm hơn so với thường lệ, không học bài mà mở máy tính trong lớp ra dò kết quả kiểm tra.
Đáng tiếc là còn chưa có.
Mọi người hơi thất vọng, nhưng còn chưa thất vọng được bao lâu, tổng điểm chưa có nhưng toàn bộ bài thi đã được trả về lớp.
Chào cờ buổi sáng xong, vừa về tới phòng học đã thấy một đống bài thi chất trên bàn. Đám học sinh kêu lên một tiếng, xông lên bắt đầu phát bài.
Trừ môn Ngữ Văn cần nhiều thời gian chấm bài ra, tất cả các môn còn lại đều đã có điểm.
Kiều Lam cũng không nhịn được mà hít vào một hơi.
Nhưng đến khi bài thi được phát ra, Kiều Lam càng mất bình tĩnh hơn nữa.
Cô có cảm giác rằng môn Lý của mình sẽ không quá tốt, nhưng sau khi nhìn thấy con số 107 điểm trên bài thi, cô vẫn hơi hoảng sợ.
Nhưng nhìn lại Bùi Ninh 116 điểm và nghe thấy Trần Diệu Dương bên cạnh được 121 điểm, lúc này Kiều Lam mới thở phào nhẹ nhõm.
Điểm của hai người giỏi nhất lớp cũng không cao lắm, càng khỏi nói đến những người khác. Một nam sinh ngồi phía sau Kiều Lam cầm bài kiểm tra 70 điểm trên tay mà ngẩn cả người.
Nhưng điểm của những môn sau đều thấp hơn so với lần kiểm tra trước rất nhiều.
Lần trước trong lớp có ba người được điểm tối đa môn Toán. Lần này Kiều Lam cao nhất lớp, 133 điểm. Trần Diệu Dương thấp hơn cô hai điểm, 131.
Nhưng Kiều Lam chưa kịp thở phào, bài kiểm tra Hóa đã được phát ra. Trần Diệu Dương 132, Kiều Lam 123.
Những cố gắng gần đây của Trần Diệu Dương đã không uổng phí. Bảy trên tám môn đã có điểm, ngoại trừ môn Ngữ Văn cuối cùng chưa phát bài ra, tổng điểm hiện giờ của Trần Diệu Dương cao hơn Kiều Lam 12 điểm.
Kiều Lam 873, mà Trần Diệu Dương 885.
Rốt cuộc Trần Diệu Dương cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta không tin môn Ngữ Văn của Kiều Lam có thể cao hơn cậu ta 12 điểm trở lên.
Bùi Ninh yên lặng nhìn Kiều Lam một lúc, rồi nhỏ giọng nói: “Hình như dạo này Trần Diệu Dương nghiêm túc lắm đấy. Có thể giữ vững hạng nhất không?”
Kiều Lam nhíu mày: “Mình thấy chắc chắn không giữ được rồi, nhưng cũng chưa chắc là mình thấp điểm hơn Trần Diệu Dương.”
Kiều Lam cảm thấy môn Ngữ Văn lần này cô làm bài rất tốt. Nếu như cô có thể cao hơn Trần Diệu Dương 12 điểm thì sao.
Thế nhưng Bùi Ninh lại không hiểu được ý Kiều Lam nói. Chắc sẽ không thấp điểm hơn Trần Diệu Dương, nhưng lại không thể giữ được hạng nhất, vậy chẳng lẽ ngoại trừ cô và Trần Diệu Dương ra còn ai có thể tranh hạng nhất nữa sao?
Điểm của cả cậu và Tống Dao đều không cao bằng Kiều Lam chứ nói gì đến Trần Diệu Dương.
Kiều Lam không nói chuyện, quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Đàm Mặc. Vì tiết chào cờ kết thúc sớm, bây giờ còn chưa vào tiết tự học, Đàm Mặc vẫn chưa đến lớp.
Nhưng sao lại không thấy bài kiểm tra của Đàm Mặc?
Kiều Lam đang nghĩ xem bài kiểm tra đã đi đâu, chủ nhiệm lớp đã bước vào với mấy tờ giấy trên tay. Vẻ vui mừng trên mặt ông cũng chưa kịp thu lại, vừa bước vào lớp đã nhìn về vị trí của Đàm Mặc.
Thấy Đàm Mặc chưa đến lớp, ông có hơi thất vọng, thế là đặt mấy tờ giấy trong tay lên bàn anh, dặn dò học sinh ngồi phía trước Đàm Mặc khi nào anh đến thì bảo anh đến văn phòng của ông.
Học sinh kia “A” một tiếng, vô thức quay đầu nhìn thoáng qua bài thi của Đàm Mặc. Không nhìn còn ổn, vừa nhìn thì.
Mẹ nó, mắt trợn tròn.
Ngay cả Trần Diệu Dương mà cũng chỉ được có 121 điểm Vật Lý, ấy thế mà phía trên bài thi của Đàm Mặc, lại là một con số 150 to đùng.
….
???
Cái quỷ gì vậy!
Đột nhiên quay hẳn người lại, loạt xoạt lấy đống bài kiểm tra của Đàm Mặc ra xem. Mấy học sinh bên cạnh cũng hùa lại xem trò vui, muốn nhìn xem rốt cuộc Đàm Mặc làm được cái giống gì.
Kết quả tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Toán 150, Lý 150, Hóa 150, Anh 148, Địa 147…
Một tiếng rồi lại một tiếng, cuối cùng chỉ còn lại những lời cảm thán và tiếng chửi thề. Nghĩ rằng đã có sai sót, một học sinh nhanh chóng lấy máy tính ra cộng điểm bảy môn này lại một lần nữa.
Cuối cùng ngơ người nhìn con số hiển thị trên màn hình máy tính.
999, bốn bỏ năm lên cũng xem như là 1000 rồi.
Bảy môn cộng lại được 999 điểm, mà tổng điểm chỉ có 1200!
Đáng sợ nhất là, điểm bảy môn cộng lại của Trần Diệu Dương là 885, ít phút trước đây thôi cậu ta là người có điểm cao nhất, nhưng rồi điểm của Đàm Mặc còn cao hơn Trần Diệu Dương đến gần 120 điểm.
Nếu như không phải đã xác nhận rất nhiều lần rằng đây chỉ có bảy môn, tất cả mọi người còn tưởng là điểm của Đàm Mặc đã được cộng thêm môn Ngữ Văn vào rồi.
Choáng váng, tất cả mọi người đều choáng váng. Người cao điểm nhất trước đó là Trần Diệu Dương cho dù có thi Văn được 130 hay 140 điểm đi chăng nữa, cộng lại cũng chỉ được khoảng hơn 1020 điểm là cùng, tổng cộng cả tám môn cũng chỉ hơn bảy môn của Đàm Mặc có hai mươi mấy điểm.
Huống chi chưa chắc là Trần Diệu Dương được điểm cao như vậy.
Có lẽ vẻ mặt của mọi người quá khó tả, đám Tần Dương cũng mon men lại gần hóng chuyện, sau khi xem điểm của Đàm Mặc thì lập tức sụp đổ: “Chắc chắn là giả! Mới có bảy môn thôi mà Đàm Mặc đã được một ngàn điểm rồi???”
Ánh mắt Kiều Lam sáng lên, suýt chút nữa là giật mình bật dậy khỏi chỗ ngồi. Cô nhanh chóng ra khỏi chỗ muốn chạy đến xem, trong lớp lại đột nhiên yên lặng.
Như thể cảm nhận được điều gì đó, Kiều Lam đột nhiên quay đầu lại.
Thiếu niên quen thuộc vẫn như cũ đẩy xe lăn xuất hiện ở cửa phòng học.
Thế nhưng lại không giống như bình thường.
Mái tóc dài khó coi kia không còn che khuất đôi mắt xinh đẹp của anh nữa. Nước da anh vẫn tái nhợt, nhưng ngũ quan tinh xảo lại hiện ra trước mắt mọi người. Anh lẳng lặng ngồi trên xe lăn, đôi mắt màu nâu nhạt lướt qua đám học sinh đang khi*p sợ trong lớp.
Cuối cùng lướt đến khuôn mặt của Kiều Lam.
Anh nhìn cô, có lẽ là vì cả khuôn mặt đều lộ ra nên hơi ngượng ngùng xấu hổ. Đôi mi mảnh dài bất giác run lên khe khẽ.