Nhật Ký Bá Chủ Học Đường - Chương 71

Tác giả: Nguyễn Nhàn

Một lớp bốn người, mười lớp bốn mươi người, người nhìn thì nhiều, trên thực tế cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Càng về phía sau, sàng lọc càng nhanh, thậm chí vì tiết kiệm thời gian, còn có tình trạng nhiều người đi vào cùng một lúc.
Không đầy một lát sau, cô Lý dẫn theo mấy giáo viên khác đi ra: "Được rồi, có một vài tên xem như được chọn làm người chủ trì lần này."
Một giáo viên khác lấy danh sách ra, ho khan hai tiếng đọc: "Nam sinh là Sư Thắng Kiệt, Hậu Nghiêu Sở, Lâm Kha, nữ sinh, Giang Mạn Hi, Trần Tư Dĩnh, Hồ Thanh Thanh."
Quả nhiên đúng như cô đoán, không có cô. Cô Lý hài lòng không có nghĩa là các giáo viên khác đều đồng ý chọn cô, Doãn Manh quan sát cô Lý một chút, phát hiện cô ấy cau mày nhìn Hồ Thanh Thanh, thoạt nhìn hình như không hài lòng cho lắm.
Bản thân Doãn Manh ngược lại cũng không mất mát lắm, dù sao diện mạo do trời định, chiều cao cũng không thể thay đổi. Giáo viên lựa chọn phần lớn đều là loại hình vóc người cao gầy, diện mạo xinh đẹp, không nói Giang Mạn Hi và Trần Tư Dĩnh, chỉ số xinh đẹp số một số hai toàn trường, Hồ Thanh Thanh mặc dù là lớp phổ thông, nhưng là đóa hoa có vũ đạo tiếng tăm lừng lẫy, bại bởi bọn họ Doãn Manh cũng không thấy uất ức gì, cẩn thận đếm một chút, phát hiện vậy mà lớp một được chọn đến ba người, tổng cộng bốn người chọn ra ba người, có nên nói là giáo viên thiên vị? Hay là học sinh lớp một quá năng lực nhỉ?
Cho nên cô Lý cô không hài lòng gì nữa! Làm sao có khả năng bốn người đều được chọn á! Chơi trội như vậy rất dễ bị sét đánh đó!
Lâm Kha nhìn Doãn Manh một cái, cau mày.
Doãn Manh: đây là làm sao? Chê bộ dạng của cô nhìn không đẹp sao?
Đoàn người lục tục trở về lớp mình.
Trần Tư Dĩnh an ủi Doãn Manh mấy câu, rồi chào tạm biệt cũng trở về lớp học của cô ấy. Lâm Kha còn chưa có đi tới, vị trí bên cạnh Doãn Manh liền bị Giang Mạn Hi chiếm, an ủi vỗ vỗ Doãn Manh: "Cũng không biết mấy chủ nhiệm kia nghĩ như thế nào...... Có thể chọn Hồ Thanh Thanh không chọn cậu."
Doãn Manh cười nói: "Không sao á, chọn bạn ấy mới bình thường. Suy cho cùng liên quan đến vấn đề bề ngoài chúng ta, chiều cao của tôi không tốt, bộ dạng cũng không đẹp như bạn ấy ah."
Giang Mạn Hi khinh bỉ nhìn Doãn Manh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Sao cậu không có một chút cốt khí nào hết vậy? Cậu có thể không thất học như Hồ Thanh Thanh kia được không?"
"Bạn ấy làm sao vậy?" Doãn Manh nghi hoặc. Giang Mạn Hi từ trước đến giờ đều bộc trực, trước giờ đều không phải là người nói xấu sau lưng người khác, đây là lần đầu tiên nói ai không tốt.
Giang Mạn Hi vốn không cam tâm tình nguyện nói lắm, nhưng vì an ủi Doãn Manh, không dễ chịu lắm nói: "Tôi và Hồ Thanh Thanh cùng đi vào dự tuyển, cô ta ngay cả sách đều không hiểu rõ, đọc diễn cảm cũng rất cứng nhắc, còn đọc sai nhiều chữ. Không biết tại sao lại chọn cô ta."
Doãn Manh hết chỗ nói rồi: "Có thể...... Có thể là xem ở phần vũ đạo của bạn ấy, hình dáng tốt, am hiểu biểu diễn." Gía trị nhan sắc chiếm ưu thế cao thật á! Khốn kiếp! Doãn Manh cũng không phải không xinh đẹp, ngược lại ở trong đám người cũng có thể được coi là số một số hai. Bán manh một chút cũng có thể được khen là đáng yêu, chỉ có điều đối với loại cấp bậc này thì không thể so.
Lên sân khấu làm người chủ trì gì đó cũng coi như miễn cưỡng.
Giang Mạn Hi vô cùng khinh thường: "Bộ dạng tốt có ích lợi gì? Vẻ vang một tá, hóa trang rồi cũng giống nhau. Hội trường lớn như vậy, ai có thể nhìn thấy mặt người chủ trì nhìn có đẹp hay không?"
Doãn Manh: đúng vậy......
Lâm Kha cuối cùng cũng chen qua được một câu: "Manh Manh, cậu còn nói tôi không được chọn......" Không đợi Doãn Manh thẹn quá hóa giận, lập tức bổ sung nói: "cậu xem tôi cũng không ghét bỏ cậu." Nói xong vội vàng xoa nhẹ đỉnh đầu Doãn Manh.
Giang Mạn Hi giật mình, hoài nghi nhìn Doãn Manh và Lâm Kha một cái, trong lòng đã cho ra kết luận hai người này yêu sớm.
Doãn Manh mặt không chút thay đổi gạt tay cậu ta xuống: "Không phải xế chiều đội bóng rỗ các cậu kết thúc khóa huấn luyện sao? Sao cậu vẫn còn ở đây ngây ngô."
Lâm Kha gãi gãi đầu, cả kinh, nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Thì cũng đã bỏ lỡ tiết hóa học buổi chiều rồi."
Hậu Nghiêu Sở: "Hắc hắc, tôi xin nghỉ. Hội học sinh hội nghị thường kỳ."
Lâm Kha bĩu môi ôm đầu: "Vậy mà để một mình tôi đi. Dù sao cũng tan lớp, Manh Manh đi cùng tôi nhé ~" nói xong sáp qua kéo tay áo cô.
Doãn Manh phẩy hai cái không vứt ra được, cuối cùng bị kéo đi.
Thu dọn cặp sách xong đến sân bóng rỗ, tất cả đồng đội trong đội bóng rỗ kia của Lâm Kha đều đang ở đây, mỗi người đều cao lớn, thân thể kia đứng chung một chỗ, nếu không phải mặc đồng phục của đội, quả thật giống như tay chân hắc đạo.
Doãn Manh cầm đồng phục học sinh, xách theo cặp sách kia của Lâm Kha, tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, xoay đầu nhìn xung quanh một chút, phát hiện dọc theo sân bóng rỗ kia có thật nhiều nữ sinh cặp tay, ngồi, hoặc là vòng quanh.
Thế mà thật sự có người xem huấn luyện bóng rỗ.......
Hơi thở gấp thật không dễ trở về đều đặn, lại bị trạng thái giống như trong truyện tranh, phim truyền hình này hù dọa.
Không biết, phía bên này cô đang hì hà hì hục. Lâm Kha bên kia đã sắp bị cây đuốc đốt.
Nam sinh để tóc hơi dài xông lại thiếu chút nữa ôm cổ Lâm Kha: "Mẹ kiếp, cậu được ah! Em gái loli ah!"
Nam sinh tóc dài này gọi là Vệ Nhược Hạo, là nam sinh lớp khoa văn duy nhất trong đội bóng rỗ.
Lâm Kha thúc cùi chỏ đầy cậu ta ra, đắc ý nói: "Đương nhiên, đó là bạn gái tôi."
Phùng Linh Khải kéo dài giọng: "Cậu thật là mau...... Đã là bạn gái rồi. Manh thần của tôi ah! Đã bị cậu vấy bẩn!" Nói xong trên đầu bị một chưởng.
Vệ Nhược Hạo này hay hiếu kỳ: "Ai vậy! Phùng Linh Khải là lớp trước của các cậu sao?"
Phùng Linh Khải bày ra vẻ mặt đau khổ: "Đúng vậy, là Manh đại thần lớp trước của tớ. Tớ còn nói là Lâm Kha ᴆụng phải tấm sắt, không ngờ......Hâm mộ ghen tị ah!"
Lúc này, bên cạnh lại có một người hơi mập có chút cường tráng đi tới, người này tên là Lang Dương, coi như là người cao nhất trong cả đội: "Bên kia là ai vậy! Thật đáng yêu ah. Nếu có thể xin được số điện thoại thì tốt rồi."
Lâm Kha: "Đừng nghĩ nữa. Đó là bạn gái của tôi."
Lang Dương kinh ngạc: "Động tác nhanh như vậy! Cậu được ah! Đội chúng ta đã nói rồi, phải cùng nhau làm chó độc thân, lần đầu tiên cậu nói như thế nào còn nhớ không? Khai giảng cao nhất còn thề son sắt mà, có phải anh em hay không ah!"
Vệ Nhược Hạo cắn răng một cái: "Nè, thật ra thì......"
Cậu ta còn chưa nghĩ ra lời gì có thể giúp đỡ đôi câu, bên kia Phùng Linh Khải cũng đã bắt đầu hưởng ứng: "Đúng vậy ah Lâm Kha! Cậu ở đây diễn âи áι cho chó, không đủ anh em!"
Lâm Kha liếc mắt xem thường: "Các cậu muốn làm chó độc thân cũng không ai ngăn cản ah ~ tôi đây không phải là bị ngăn cản ૮ɦếƭ rồi sao?"
Nếu Doãn Manh biết lời này đoán chừng phải hộc máu.
Lang Dương và Phùng Linh Khải kêu gọi muốn giơ đuốc lên đốt tình lữ, lại không nghĩ rằng Vệ Nhược Hạo không hưởng ứng lắm, sau đó cũng không thể giải quyết được gì, bắt đầu huấn luyện.
Doãn Manh bên này nhìn Lâm Kha huấn luyện, thở dài, con sói nhỏ kia vẫn rất dính người, nhưng thời gian của cô cũng không phải lãng phí thế này. Từ trong cặp sách của Lâm Kha lấy ra một quyển sách nước ngoài, nhìn xem.
Lại không nghĩ rằng, một lát sau có một nữ sinh tóc ngắn thoạt nhìn rất hoạt bát tới đây bắt chuyện: "Bạn gọi là Doãn Manh sao?"
Doãn Manh ngẩng đầu lên: "Đúng vậy, bạn là?"
Nữ sinh kia vừa nghe cảm thấy rất hứng thú ngồi xuống: "Tôi là Tiền Khả Khả. Bạn gái của Vệ Nhược Hạo."
Doãn Manh biết Vệ Nhược Hạo, là nam sinh tóc dài kia. Thế nhưng tiết tấu này, chính là muốn tổ chức nhóm bạn gái sao? Mẹ nó? ヾ(。`Д′。)
Thực tế không như Doãn Manh đoán, câu nói tiếp theo của Tiền Khả Khả chính là: "Bạn là bạn gái của học Thần Lâm Kha kia nhỉ! Tôi từng nghe bạn học lớp chúng tôi nói qua."
Đợi chút, bạn học lớp các bạn là ai!?!?
"Phạm Lỵ Lỵ! Bạn biết chứ? Hình như học cùng lớp trước với các bạn."
Cái miệng rộng kia! (╯‵□′)╯︵┻━┻ tốt lắm, cùng Lâm Kha dính chung một chỗ, hiện tại cô cũng trở thành một trong những cặp tình nhân phong vân gì đó trong khối rồi!
Tiền Khả Khả hạ thấp giọng xuống: "Cùng Nam Thần ở chung một chỗ, bạn thật đúng là hạnh phúc. o(* ̄▽ ̄*)o bạn không biết lớp chúng tôi có bao nhiêu người thầm mến Lâm Kha đâu."
Tôi nhổ vào! Lúc nào thì Lâm Kha cũng được xem là Nam Thần rồi! Thế giới thay đổi quá nhanh, Doãn Manh thật sâu cảm thấy mình theo không kịp bước chân của thời đại......
"Bạn thân của tôi còn thầm mến Kha thần đấy....... Nếu đúng như vậy, tôi cũng có thể nói cho bạn ấy biết để cho bạn ấy ૮ɦếƭ tâm. Bạn và Lâm Kha ở chung một chỗ hả?"
Doãn Manh nghẹn lời, cô...... Có chút khó có thể trả lời, nói không phải, lại không cam tâm, nói phải không kéo được mặt mũi.
"Cứ cho là như vậy đi."
Tiền Khả Khả vẻ mặt chế nhạo.
Cô nàng này vừa nhìn đã biết là cô nàng hướng ngoại, Doãn Manh tùy ý phụ họa mấy câu, cô nàng liền mở máy hát. Từ thói quen vệ sinh cá nhân của Vệ Nhược Hạo kém tới cực điểm, rồi đến cách nhìn đối với cải cách của hiệu trưởng mới, rồi quay sang bát quái tiểu sử tình cảm của Doãn Manh và Lâm Kha, quả thật còn biết nhiều điều hơn Doãn Manh cô.
Tiền Khả Khả nói chuyện sinh động thú vị, ngay cả khi phóng đại một chút cũng không làm cho người ta cảm thấy ác cảm.
Doãn Manh cũng không ghét loại em gái vui vẻ cởi mở này, bạn một câu tôi một câu trò chuyện đến lúc trời có chút biến thành đen.
Lâm Kha mồ hôi đầy người đi tới: "Hắc! Bảo cậu tới giúp tôi giữ cặp sách xem tôi chơi bóng, cậu ngược lại......" Rất thoải mái.
Doãn Manh nhe răng: "Rõ ràng là cậu kéo tôi tới!"
Phùng Linh Khải chạy tới: "Manh Manh đã lâu không gặp!"
"Ơ! Cậu và Hàn Siêu có khỏe không? Cũng nửa học kỳ rồi, không chung lớp bình thường đều không gặp được." Doãn Manh cười nói như hoa, Phùng Linh Khải và Hàn Siêu mặc dù không học chung một lớp, nhưng suy cho cùng thì nhà ở chung một chỗ.
Phùng Linh Khải: "Hàn Siêu cũng nhớ cậu muốn ૮ɦếƭ! Mỗi ngày Manh Manh dài Manh Manh ngắn."
Doãn Manh:......
Quả thật, cho dù chia lớp Hàn Siêu cũng ngày ngày thông qua Hoa Bội tới đây chán ngán, quả thật phiền ૮ɦếƭ đi được.
Lâm Kha vừa nghe Doãn Manh nói tới Hàn Siêu, vốn mệt kinh khủng, lần này cái mặt kia xanh như tàu lá.
Mất hứng kéo Doãn Manh đi về phía trước: "Cậu cười vớ vẩn cái gì! Đừng nói chuyện với tên này!"
Hắc! Lại còn dám can thiệp đến trên đầu cô!
Không nghĩ tới Doãn Manh còn chưa kịp cho Lâm Kha xem ánh mắt, bên kia đột nhiên nổ tung.
"Tốt tiểu tử nhà mi cũng có bạn gái! Vệ Nhược Hạo! Cậu giấu hàng!" Lang Dương quát lên một tiếng, "Tôi nói tại sao cậu tốt bụng với Lâm Kha như vậy, hay lắm, thì ra là phản đồ cậu nằm ở chỗ này!"
"Ôi chao! Đừng đánh mặt đừng đánh mặt!" Tiền Khả Khả lôi kéo Lang Dương, vẫn không có ngăn được đội trưởng kia nổi giận kích động.
Lang Dương cất bước xông ra đuổi theo Vệ Nhược Hạo chạy khắp sân thể dục, ngược lại Lâm Kha đồng dạng"Phản đồ" này lại không có bị liên lụy gì hết.
Tên Lâm Kha này thấy Doãn Manh không phản bác, tâm tình tốt hơn một chút, chủ động giúp cô xách cặp theo: "Đưa cậu về nhà."
Doãn Manh liếc mắt xem thường: "Phải dùng tới cậu sao?"
Lâm Kha: "Cũng không phải vì cậu, tôi là muốn đi thăm Ích Tà."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc