Tháng sáu mặt trời đã chói chang trong mắt người, Doãn Manh đẩy đẩy cái mũ một cái, xách cái ghế nhỏ nhích lại gần gốc cây bên cạnh.
"Doãn Manh! Vậy tớ mang cặp sách để dưới gốc cây, cầu xin giúp một tay......" Trịnh Gia Thạc có chút phát sầu.
"Được! Không thành vấn đề ╮(╯w╰)╭! Cậu mau đi đi!" Doãn Manh lau mồ hôi trên ót, vung tay lên.
Trịnh Gia Thạc cảm kích nhìn Doãn Manh một cái rời đi.
Đừng hoài nghi, tháng 6 hàng năm là thời điểm diễn ra đại hội thể dục thể thao theo thông lệ. Trời xanh mây trắng này, quả thật thích hợp cho loại thể thao điền kinh. Đáng tiếc từ trước đến nay Doãn Manh không phải là loại tham gia thi đấu.
Không phải cô không muốn, mà là cái nào bàn ra đều không tới phiên cô...... Lên sân rất dễ gây cản trở cho lớp. Không sai, tiếp tục kéo dài truyền thống của đại hội thể dục thể thao sơ trung, đại hội thể dục thể thao này được coi là dự thi giành huy chương, bình chọn ra ba đoàn thể lớp học đứng đầu cộng điểm.
Kết quả là, cô biến thành người trú đóng ở lãnh địa của lớp dọc theo sân thể dục trông hộ cặp sách cho đám người kia.
Ừh, nên nói là trong một "lố" người chỉ còn lại Doãn Manh và Tiểu Mập Mạp Tần Kiến Bác.
"Uống nước không?" Doãn Manh khẽ ho khan một tiếng phá vỡ yên tĩnh ngắn ngủi. Mặc dù Tần Kiến Bác an vị ở phía sau cô, nhưng tính tình rất hướng nội, thật sự vẫn chưa từng nói với cô mấy câu.
Không biết tại sao Tần Kiến Bác lại đỏ mặt lên, làm cho Doãn Manh cũng không biết là mình đã nói sai cái gì rồi. Cũng may cậu ta rất nể mặt nhận lấy nước.
"Tôi đi thi đấu." Tiếp đó, cậu ta nói.
"Hả? Cậu vẫn còn thi đấu?" Doãn Manh bật thốt lên, nói ra khỏi miệng trong nháy mắt mới phát giác giọng điệu không đúng lắm, "Ah, ý tôi là, cậu thi đấu cái gì?"
Tần Kiến Bác mở nắp bình uống một hớp, đứng lên vuốt ống quần xuống, có chút thụ sủng nhược kinh: "Tôi, tôi ném đĩa."
"Lợi hại thế! Nếu không phải nhiều đồ cần tôi trông thế này, tôi nhất định sẽ đi sang cổ vũ cho cậu ↖(^w^)↗."
Tần Kiến Bác khẩn trương cắn môi một cái, hiển nhiên có chút hưởng thụ: "Cám ơn, bây giờ tôi phải đi qua đó rồi. Đã bắt đầu chuẩn bị." Nói xong cậu ta rời khỏi.
Chỉ còn một mình cô rồi!
Doãn Manh bộc phát oán niệm nhìn các bạn nhỏ đầy sức sống thanh xuân chạy tới chạy lui trong sân thể dục, cô cũng muốn đi chơi á! Cho dù chỉ đi cổ động ah! Ai nghĩ tới trong lớp chỉ có mình cô không có hạng mục, biến thành người “Luôn trông coi cặp sách” trong truyền thuyết kia chứ!!!
Đúng lúc này, Lý Lộ sôi nổi hoạt bát trở lại: "Doãn Manh!!! Gia Thạc nhà chúng ta môn nhảy cao lấy được hạng đầu tổ vào vòng kế a a a a! Wow wow wow wow wow!"
"Vậy thì tốt á! Cậu ta luyện tập lâu như vậy, không chừng đứng nhất đấy!" Doãn Manh cũng rất vui mừng.
"Hiện tại đứng nhất cũng vô dụng, vô vòng kế tiếp là được. Buổi chiều thi chung kết đứng thứ nhất mới có tác dụng! Đến lúc đó lớp chúng ta có thể ôm đồm đứng nhất hạng mục chạy cự li dài và nhảy cao!"
"Làm sao cậu biết có thể ôm đồm chạy cự li dài?" Doãn Manh rất nghi hoặc.
Lý Lộ trợn to hai mắt: "Tại sao không thể? Kha thần á! Cậu ta buổi sáng 1500 m, buổi chiều 800m. Mới vừa rồi còn dư sức tới thế cho Phùng Linh Khải chạy 100 m, lại còn vào vòng kế rồi."
"Mẹ nó? Sao lại để cho cậu ta chạy?" Doãn Manh kinh hãi, "Tớ nói đã ghi danh đâu đó rồi, vậy mà còn có thể chạy thế được à?"
"Có thể á, không có nghiêm khắc như vậy. Người tài thì vất vả nhiều á."
Doãn Manh: "Phùng Linh Khải làm sao vậy?"
"Lúc Phùng Linh Khải chạy 200 m bị trặc chân. Mới vừa rồi còn nói khiêng trở về mà, sao không có tới đây?"
"Mẹ nó, thế mà đều thi đấu xong rồi, tớ thật sự chưa có xem được gì hết!" Doãn Manh nổi đóa.
Lý Lộ lấy một cây kẹo que từ trong cặp sách ra bỏ vào trong miệng, lại cầm một cây đưa cho Doãn Manh, lại bị Doãn Manh tức giận cự tuyệt.
"Ơ kìa, cậu đừng tức giận. Chờ một lát Phùng Linh Khải về để cho cậu ta trông coi cặp sách."
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy Điền Sảng và Hàn Siêu dìu Phùng Linh Khải trở lại. Xa xa Hàn Siêu đầu đầy mồ hôi nhìn thấy Doãn Manh: "Chúng tớ mới từ phòng y tế về, tới đây giúp một tay."
Hai tiểu cô nương chạy tới, luống cuống tay chân dọn chỗ cho Phùng Linh Khải ngồi.
Cũng may Phùng Linh Khải chỉ bị trật, không phải là gảy xương tổn thương nặng gì đó.
Lăn qua lăn lại cả buổi, Hàn Siêu đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống đất: "Mau đưa cho tớ chai nước, mới vừa nhảy xa xong liền khiêng cái tên không cẩn thận này trở về."
"Cũng cho tớ một chai!"
Doãn Manh kéo cái thùng nước suối đã ướp lạnh tới, Điền Sảng, Hàn Siêu, Phùng Linh Khải mỗi người cầm lấy một chai, uống ừng ực.
Khoan thoái rồi, Hàn Siêu mới có thời gian chú ý chuyện khác, cậu ta nhìn chung quanh một chút, nói móc: "Mẹ nó, Doãn Manh cậu ngồi ngây ngô ở đây thật thoải mái ah! Cậu biết trong sân thể dục nóng bao nhiêu không?"
"Tôi còn muốn đi sang đấy xem đây này! Nhàm chán muốn ૮ɦếƭ." Doãn Manh phản bác.
Lại không nghĩ rằng điện thoại di động của Doãn Manh vang lên. Hôm nay đại hội thể dục thể thao không lên lớp, cho nên cô cũng không điều chỉnh di động sang chế độ yên tĩnh, cầm điện thoại di động ra nhìn xem, lại là Lâm Kha ——
Đừng làm ổ dưới gốc cây nữa, tới đây cầm quần áo cho tôi. Sắp thi 1500 m rồi.
Doãn Manh xạm mặt lại, ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Siêu vu vạ không đi, nghĩ thầm đây chính là lý do tốt ah!
"Lâm Kha sắp bắt đầu thi đấu rồi! Tôi đi sang đó cầm đồ giúp cậu ta." Doãn Manh nói.
"Thật sao? Tớ cũng đi á! Tận mắt nhìn xem tư thế oai hùng của Kha thần!" Lý Lộ xung trận đi trước chạy ra ngoài.
Hàn Siêu Ϧóþ xẹp bình nhựa: "Mẹ nó! Tớ cũng muốn đi!"
Điền Sảng cũng đứng lên đi theo.
Doãn Manh vội nói: "Các cậu để một người ở lại trông cặp sách cho mọi người ah! Đừng đi hết."
Hàn Siêu nhét cái mũ vào trong cặp sách: "Mẹ nó, có Phùng Linh Khải người sống sờ sờ này ngồi ở cạnh! Sợ gì??Ai dám tới trộm cặp sách ah. Đúng không!"
Phùng Linh Khải "Ui" một tiếng: "Này! Này! Này! Các cậu cứ như vậy để một mình bệnh nhân ở lại à?"
Điền Sảng có chút lúng túng: "Vậy tớ ở chỗ này với cậu ấy là được, dù sao đúng lúc cũng hơi mệt. Các cậu đi đi."
"Cũng chỉ có cậu tốt! Tiểu Điềm Điềm!" Phùng Linh Khải lập tức sáp qua.
"Cút! (ノ`Д)ノ"
Doãn Manh cười cùng Lý Lộ Hàn Siêu chạy sang sân thể dục bên kia.
Vừa rồi cô luôn ở dưới bóng râm ngây ngô, vừa ra ngoài mới phát hiện ánh nắng mặt trời rừng rực, bởi vì nắng gắt, nhiệt độ cũng tăng lên rất nhiều, đi chưa tới hai bước đã đổ mồ hôi.Xa xa đã nhìn thấy Lâm Kha lắc lư ở trong đám người, không riêng gì cậu ta, đi theo ở đằng sau gần như là toàn bộ học sinh của lớp 7, đều tới đây cổ vũ tinh thần cho Lâm Kha!
Được lắm! Các cậu hoàn toàn không phải đi thi đấu, đều chạy tới nơi này, ném cặp sách cho tôi trông! Thật vô lý!
Lâm Kha vẻ mặt mất hứng, Vi Mẫn đi theo ở đằng sau không biết suy nghĩ cái gì. Thoạt nhìn cô ta muốn nói chuyện với Lâm Kha, nhưng há miệng muốn nói lại thôi.
Doãn Manh và Lý Lộ mới chạy tới, đúng lúc Lâm Kha nhìn thấy cô. Giống như không phát hiện bộ dạng của Vi Mẫn ở phía sau, đi thẳng tới, cầm quần áo ném cho Doãn Manh, sau đó lập tức lên đường chạy.
Đây là cô tới chậm sao?!?!
Đám người bắt đầu khởi động, mấy nữ sinh như mắc bệnh tâm thần gào lên: "Cố lên!!!!"
Một tiếng súng vang lên, người trên đường chạy đều lao ra ngoài.
Lâm Kha để lại một cái bóng mạnh mẽ, Doãn Manh mới phản ứng kịp: "Cố lên ah!!!"
Dưới sự dẫn dắt của Lý Lộ, học sinh lớp 7 tụ tập lại có tiết tấu hô lên: "Một hai! Lâm Kha! Cố lên! Lâm Kha! Cố lên!"
Doãn Manh loại "Lý trí như bụi phấn" này cũng bị cảnh tượng sôi nổi này lây nhiễm: "Cố lên! Cố lên!" Hô theo.
1500 m không phải là một số nhỏ, với dạng đường chạy 400 m tiêu chuẩn của Thất Trung thì cần chạy bốn vòng mới có thể chạy xong.
Vòng thứ nhất đương nhiên Lâm Kha vượt lên chạy đầu, quăng người phía sau nửa vòng.
Học sinh các lớp khác nghị luận ầm ĩ: "Mẹ nó, người anh em này ngốc sao? Chạy nhanh như vậy? Tiếp sau sẽ không chịu nổi ah."
Hàn Siêu ấu trĩ này đắc ý nhìn người bên cạnh một cái: "Hừ, chờ xem."
Quả nhiên vòng thứ ba đã bị đánh vào mặt. Lâm Kha gần như bỏ xa người thứ hai một vòng, lúc chạy đến chỗ lớp 7 tụ tập còn có dư lực lên tiếng chào bọn họ, dẫn tới mọi người càng thêm liều mạng cổ vũ.
"Người chạy đầu đó là ai vậy! Quá đẹp trai!" Mấy nữ sinh lớp bên cạnh ríu rít nói.
Nữ sinh bên cạnh lập tức nói: "Cậu thế mà lại không biết Lâm Kha à. Đại thần lớp 7 đấy, lần này đứng nhất khối!"
"Sao tớ nhớ Lâm Kha khá lùn mà, không cao như vậy á!"
Doãn Manh nhịn không được "Phì" cười, mọi người nói nữ 18 thay đổi lớn, nam 18 cũng thay đổi ah......
Cuối cùng vòng chạy nước rút, Lâm Kha bỏ người thứ hai một vòng, việc nhân đức không nhường ai đoạt vị trí đầu tiên.
1500 m không có đấu vòng loại trận chung kết, trực tiếp một ván định thắng thua, suy cho cùng không có ai một ngày chạy 1500 m có thể chịu nổi. Cho nên Lâm Kha đứng nhất đã nói lên lần tranh tài này nhất định là đứng nhất, lớp 7 chạy đến hỗ trợ, tiếng hoan hô vang dội cả sân thể dục.
Doãn Manh thấy Lâm Kha chạy tới rất có mắt nhìn vội vàng mở nắp bình nước, lấy được ánh mắt hài lòng của Lâm Kha.
Ngược lại Lâm Kha không có vội vã uống, thở hổn hển kéo Doãn Manh: "Theo tôi đi một chút."
Mắt của nữ sinh bên cạnh khiến Doãn Manh cảm thấy Lâm Kha thật sự đã tập kích thành công......
Vòng quanh nửa vòng sân thể dục, đến địa bàn lớp 7, Phùng Linh Khải hô to: "Kha thần vạn tuế! Tớ biết ngay cậu nhất định lấy được hạng nhất!"
Đúng lúc cô Lý cũng ở đây vừa nghe tin tức này cũng mặt mày hớn hở: "Rất tốt, hôm nay mọi người đều có phần thưởng!"
Nói xong mở cái thùng nhỏ ra: "Mỗi người một cây, đừng ăn nhiều ah! Đến lúc đó bụng không thoải mái sẽ không tốt."
Người lớp 7 ùa lên, đoạt lấy.
Lúc này Trần Tư Dĩnh trở lại, Tô Hàng là người chủ trì đọc kết quả, cho nên cô gái nhỏ này thật lâu không xuất hiện, vừa xuất hiện lại chọn đúng thời điểm tốt này.
Nữ thần giá lâm tự nhiên có người chủ động dâng kem que lên, Trần Tư Dĩnh lại đây ngồi: "Tớ bảo Tô Hàng đọc Lâm Kha đầu tiên!"
Nói xong bày ra vẻ mặt cầu khen ngợi.
Phùng Linh Khải này tới vuốt ௱ôЛƓ ngựa: "Mẹ nó! Giỏi như vậy!"
Doãn Manh: "Làm tốt lắm......"
Quả nhiên trên bục chủ trì giọng đọc đầy diễn cảm đã bắt đầu: "......Lớp 7 cao nhất bạn Lâm Kha, hạng mục chạy 1500 m đứng nhất, lớp 3 cao nhất......"
Lâm Kha đang ăn kem que được vây quanh đi lên.
"Bạn Lâm Kha đẹp trai không ai bằng ah!"
Cứ như vậy, theo xu hướng phát huy phi thường Lâm Kha cầm hạng nhất 800 m, thuận tiện còn cầm luôn một trong ba vị trí đầu hạng mục 100 m của Phùng Linh Khải. Phùng Linh Khải ngồi cầm giải thưởng cũng không biết nên cười hay nên khóc.
Chỉ có điều biểu hiện quá tốt của Lâm Kha để lại hậu di chứng chính là, toàn bộ nữ sinh lớp 7 gào cố lên cổ họng gần như đều bị khàn hết rồi......
Không riêng gì cậu ta, đừng thấy bộ dạng Tiểu Mập Mạp Tần Kiến Bác mập mạp mà lầm, nên nói cậu ta mập giả thì hơn, kết quả môn ném đĩa còn rinh được vị trí thứ hai toàn khối, trong lúc nhất thời ánh mắt người cả lớp nhìn cậu ta đều không giống với lúc trước.
100 m nữ Trần Tư Dĩnh chạy thứ hai, Doãn Manh nhìn cô ấy chạy mới phát giác hình như cô ấy đã cao hơn, chân dài trắng sáng, ước ao ghen tị ah......
Hàn Siêu tham gia một đống, nhưng cũng chỉ có nhảy xa là cầm được hạng ba. Nhưng mà điều này cũng đủ rồi, hơn nữa Trịnh Gia Thạc nhảy cao đứng thứ hai, còn có mấy bạn khác trong lớp được giải thưởng điền kinh, quả thật khiến lớp 7 trừ học tập lại lần nữa làm mù ánh mắt người của cả trường.
Trong sân thể dục quá oi bức, cổ họng của Doãn Manh, Trần Tư Dĩnh, Lý Lộ đều bị đau, nhanh tay rót một ly nước lê đường phèn.
"Khụ khụ, tớ thấy toàn thể lớp chúng ta nhất định đứng nhất." Doãn Manh nói.
Trần Tư Dĩnh: "Nhất định! Lớp chúng ta không chỉ có thể đứng nhất khối, tớ đoán đứng nhất toàn trường cũng không có vấn đề gì."
Còn lại mấy hạng mục không nhiều lắm, mặt trời xuống núi, mưa nhỏ tí tách rơi xuống.
Trời mưa thật sự là lời nguyền đối với đại hội thể dục thể thao...... Bất luận buổi sáng thấy trời nhiều mây, nhiệt độ cao thế nào, thì trời cũng sẽ mưa!!!
Cơn mưa này rơi xuống không kịp đề phòng, cũng may vị trí lớp 7 tốt vô cùng, vừa vặn quay về phía cửa chính phòng tập thể dục, liền rối rít ôm cặp sách chạy vào.
Còn lại hạng mục tiếp sức chưa có tiến hành. Cũng may thời gian mưa rất ngắn, một lát sau liền ngừng, mặt đất cũng không trơn trợt lắm, giáo viên hợp lại thảo luận, cứ tiếp tục tiến hành.
400m tiếp sức nữ Doãn Manh không có ra sân, Trần Tư Dĩnh nhận gậy cuối cùng, mặc dù Trần Tư Dĩnh lao đi rất nhanh, nhưng làm sao so được với lớp có sở trường thể dục khác, chạy về thứ năm.
Chỉ có điều đàn ông lớp 7 rất mạnh mẽ, đáng tiếc đội viên cường lực Phùng Linh Khải vắng mặt, Lâm Kha tiếp nhận gậy cuối cùng, cuối cùng cũng cầm về thành tích đứng thứ hai.
Lúc tất cả hạng mục đều tiến hành xong thì đã gần 6 giờ chiều, Trần Tư Dĩnh đoán không sai, quả nhiên lớp 7 cao nhất có tổng điểm cao nhất, bỏ xa lớp hạng nhì hơn mười điểm.
Doãn Manh cũng không nghĩ tới kết quả sẽ tốt như thế, trừ tập thể lớp 7 đoàn kết một lòng, còn lại chính là Lâm Kha phát huy phi thường...... Chỉ có thể nói tên nhóc Lâm Kha này phù hợp nên đi làm học sinh năng khiếu môn thể dục?