Kỳ nghĩ của Trần Tư Dĩnh bởi vì lời nói của Doãn Manh trôi qua thoải mái không ít, bởi vì mẹ Trần ý thức được đã tạo áp lực cho con quá lớn, chủ động lựa ra mấy môn không cần thiết bỏ đi.
Nhưng kỳ nghĩ của Doãn Manh thì ngược lại trôi qua còn bận hơn Trần Tư Dĩnh. Thật sự cũng không phải nói cô đăng ký lớp nhiều hơn Trần Tư Dĩnh, mà là cô đối với mình yêu cầu quá nhiều.
Trừ xoay quanh con gấu con, còn giúp việc bếp núc trong tiệm nhà họ Doãn, Doãn Manh còn thừa dịp ngày nghỉ mua sách phụ đạo nửa học kỳ sau cao nhất, làm hoàn chỉnh một lần, có thể khái quát sơ.
Lý Lộ theo vũ đoàn đi Mĩ tham gia thi đấu vũ đạo; Hoa Bội đi theo trong nhà trở về quê ở Phúc Kiến. Hàn Siêu cùng mẹ cậu ta đi Campuchia, cả đám bạn bè còn trêu chọc cậu ta trở về có thể dẫn theo cô dâu Campuchia hay không. Vì vậy, vốn đã hẹn cho kỳ nghĩ hay lắm, đến cuối cùng cũng không có bao nhiêu cơ hội hẹn mọi người ra ngoài chơi.
Chỉ có thỉnh thoảng lúc Trần Tư Dĩnh không đi học, thì gọi Doãn Manh đi ra ngoài ăn cơm hoặc là xem phim.
Chỉ có điều Doãn Manh hoàn toàn không biết, mặc dù cô chỉ nói chuyện Lâm Kha cãi nhau với cô này cho Trần Tư Dĩnh biết, nhưng người trong bè phái gần như đều biết hết cả rồi.
Thậm chí còn ——
"Mẹ nó, Kha thần! Cậu thật khí phách đó ah! Lại dám bạo phát tính tình với Doãn Manh! Cậu sao thế! Cậu thật sự tức giận à?" Chỉ có mấy ngày mà thôi, Hàn Siêu đã gọi một cú điện thoại từ Campuchia vượt biển đến Đức.
Lâm Kha ôm lấy điện thoại, liếc mắt, bộ dạng buồn ngủ lầu bầu: "Oh."
"Cậu Oh cái gì! Cậu cho rằng cậu giở trò phát giận như vậy, Doãn Manh thật sự không còn cách nào khác dung túng cậu? Coi như cậu thích cô ấy đi nữa, có cần sử dùng cách này hay không? Tự mình tìm đường ૮ɦếƭ thật sao?" Loại đầu óc thiếu gân như Hàn Siêu đều tinh tường chuyện này.
Lâm Kha hừ một tiếng: "Đừng xía vào, trí thông minh này của ngài nên dùng để quản lý đầu tóc của mình đi."
Hàn Siêu bị nói trúng tức giận gãi gãi mớ tóc lộn xộn: "Cút đi nghé con, lão tử nghĩ cho cậu cậu còn có điệu bộ đó!"
Lâm Kha mặc đồ ngủ tức giận thở dài một cái: "Haiz, thật là không có tiến bộ. Tính tình Doãn Manh kia, nhìn chậm lụt, trong trường hợp thấu đáo một chút lại nhạy cảm vô cùng."
Hàn Siêu đột nhiên phản ứng kịp: "Cậu cố ý?"
Mặc dù Hàn Siêu không thấy được, nhưng Lâm Kha vẫn không nhịn được liếc mắt xem thường: "Nói nhảm."
"Cậu thế mà lại dùng loại phương pháp này! Không cần thiết chứ! Tớ thấy Doãn Manh cũng không thích Hậu Nghiêu Sở ah......" Hàn Siêu hô to.
Lâm Kha không được tự nhiên nói: "Tôi biết, nhưng ai bảo cô ấy sau lưng tôi đi theo lão Hậu đăng ký lớp...... Cô ấy làm cho tôi bực tôi liền khiến cho cô ấy cũng không dễ chịu......"
Hàn Siêu bừng tỉnh hiểu ra, không thể không bội phục một chiêu này của Lâm Kha thật sự là quá cao tay. Cậu ta cũng không có làm rõ ràng, Lâm Kha này bình thường ở phương diện này nhìn thấy u mê, thế nào đến phiên mình lại tinh khôn như vậy!
Chỉ có điều, thằng nhãi Lâm Kha này từ trước tới nay luôn là người đối với chuyện quan tâm thì tinh muốn ૮ɦếƭ, chuyện không quan tâm nó lại gạt bỏ đi.
Hàn Siêu: "Cho nên? Cậu muốn cùng cô ấy hòa hảo sao?"
Lâm Kha như đinh đóng cột: "Cô ấy và cái đó…"
Cùng lúc đó, Doãn Manh người bị Lâm Kha nhắc tới đang nhìn về phía gương mặt tuấn tú của Hậu Nghiêu Sở kia, làm sao cũng cảm thấy cả người khó chịu.
Thật đúng là bị Lâm Kha nói đúng, loại người như Doãn Manh, không nghĩ tới không sao, vừa nghĩ tới là sẽ thích nghĩ đông nghĩ tây. Nhìn Hậu Nghiêu Sở liền nhớ tới khuôn mặt đen thui của Lâm Kha, nhớ tới cái khuôn mặt đen thui kia, thì bản thân mình không khỏi có chút chột dạ.
Chột dạ cái gì á!
Doãn Manh ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt chẳng hiểu ra sao của Hậu Nghiêu Sở, mình lại mềm xuống......
Kể từ lần"Kết minh" đó thằng nhãi này giống như là tìm được đồng đội, vừa mở khóa học là tự động lại đây ngồi rồi.
Cho nên rốt cuộc là tại sao cậu ta lại kéo cô đi học chung thế?
Mặc kệ cậu ta vì cớ gì, hiện tại cô nhìn Hậu Nghiêu Sở liền cảm thấy cả người không thoải mái ah!!! Nhìn cô giống như bị ông chồng Lâm Kha ruồng bỏ vậy, có lầm hay không! Cô làm chuyện gì phản bội cậu ta sao?
Hậu Nghiêu Sở không có làm rõ tình hình: "Trong giờ học thế mà cậu lại không nghe vào?"
Doãn Manh lắc đầu một cái, cảm thấy mình ở tiết học Vật Lý này không có biện pháp nói chuyện bình thường với cậu ta, cảm giác giống như là vụng trộm cùng gian phu vậy.
Hoàn hảo Hậu Nghiêu Sở là người chăm chỉ không giống như Lâm Kha, kỳ quái nhìn cô một cái liền rút lui về.
Doãn Manh học xong tiết học gần như chật vật tháo chạy, quay đầu lại nhìn phòng học ở đằng xa một chút, rồi nhìn lên trời cao, thở dài dẹp đường hồi phủ.
Tim thật mệt mỏi.
Doãn Manh nhai bỏng ngô mua ven đường, nửa may mắn nghĩ, thật may là hôm nay là tiết cuối cùng của khóa học.
"Doãn Manh!" Doãn Manh rùng mình một cái, quay đầu nhìn lại, thì thấy Hậu Nghiêu Sở đúng là âm hồn bất tán chạy tới.
Hậu Nghiêu Sở lộ ra một nụ cười đùa giỡn: "Gần đây tại sao nhìn thấy tôi lại chạy nhanh như vậy?"
Cơn gió lạnh thổi qua, xua đi cơn nóng hừng hực trên gương mặt Doãn Manh, cô rùng mình một cái: "Không có, gần đây bận rộn." Thật sự quá nhiều việc.
Hậu Nghiêu Sở lộ ra vẻ mặt không tin tưởng cho lắm, thắt lại khăn quàng cổ thật dầy vòng quanh cổ thật chặt lại, che phủ nửa cái đầu: "Đừng đi nhanh như vậy, nói cho cậu nghe chuyện này."
Doãn Manh thở dài: "Nói."
Hậu Nghiêu Sở lộ ra tư thái cậu ta thường dùng cầu người, vẻ mặt giả vờ đáng thương cân xứng: "Cậu có biết nửa học kỳ sau tôi muốn tranh cử chức chủ tịch không?"
Doãn Manh: "Tôi biết ngay. Cậu vẫn định vào cao nhất sao? Lấy địa vị của cậu ở hội học sinh, đến cao nhị trúng cử gần như là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, cậu cần gì liều mạng như vậy chứ?"
Hậu Nghiêu Sở nhún vai một cái: "Cậu cũng đừng quản. Phiếu của lớp các cậu, liền nhờ cả vào cậu nhé ~" nói xong cậu ta quẹo vào chỗ rẽ ngã tư đường đi thẳng.
Doãn Manh: =_=#
Có lẽ là gần tới tết, trang trí trên đường phố rất có không khí mừng năm mới. Lá cây trên cây bạch quả chậm chạp không rơi xuống, trơ trọi vài lá, đèn Ⱡồ₦g màu đỏ được ban quản lý treo khắp đường phố, vàng cam dung hợp màu đỏ rực, cùng chiếu sáng tôn nhau lên, trông rất đẹp mắt. Giao lộ vào buổi trưa, là thời điểm người không nhiều lắm, đa số là tốp năm tốp ba kết bạn đi ăn cơm.
Doãn Manh bước đi càng ngày càng chậm, chuyên chú nhìn người bạn nhỏ đi ngang qua khuôn mặt tươi cười bị lạnh cóng đến hồng hồng, cầm kẹo hồ lô trong tay, cảm xúc rung động ngưng tụ ở trong tim.
Bước sang năm mới rồi.
Đây là năm đầu tiên sau khi cô trùng sinh.
Sau khi lớn lên luôn cảm thấy mùi vị năm mới khi còn bé là sâu đậm nhất, đợi đến sau khi đi làm, tất cả kẹo bánh ngọt ngào dính răng, sủi cảo nóng hổi, câu đối liễn đỏ đỏ hồng hồng, đều biến thành qua loa lấy lệ có lẽ lý do chờ đợi lễ mừng năm mới cũng chỉ là bởi vì được nghỉ phép.
Người đang ở đất khách quê người, vẫn như cũ ở đất khách quê người. Đoàn đoàn viên viên vui mừng có lẽ chỉ có ngẫu nhiên mở ra tiết mục cuối năm mới có thể cảm thấy.
Năm nay ba Doãn quyết định ngừng buôn bán trước đêm giao thừa. Tiền thì mỗi ngày đều có thể kiếm, nhưng năm mới cũng không phải mỗi ngày đều có thể trôi qua. Ngày nghỉ cả nhà đoàn viên, nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được.
Đêm ba mươi rất nhanh đã tới rồi, mẹ Doãn và cô nhỏ Doãn sáng sớm liền xách theo túi lớn đi ra ngoài mua đồ tết.
Ba Doãn phụ trách ở nhà làm sủi cảo.
Doãn Manh sáng sớm thức dậy đã nhìn thấy Lô Thiên Hào duỗi tay vào trong chậu, nhào nặn bột mì không biết thành ra hình dáng gì, trong miệng phát ra một chuỗi âm thanh, lao đến phía cô: "Nhìn xem! Em làm máy bay! Suất không?"
Gần đây hai chữ "Suất không?" này là từ mới Lô Thiên Hào học được từ quảng cáo trong TV, chắc cảm thấy bức cách rất cao, mỗi ngày lãi nhãi.
"Suất suất suất!" Doãn Manh cau mày, nghĩ một đằng nói một nẽo nhìn cái cục bột như cây gậy nhô ra thêm hai cái sừng kia, có chút tức giận nói với ba Doãn: "Ba! Ba cứ luôn nuông chiều nó! Bột đều bị làm dơ, làm sao ăn ah."
"Chính là cho riêng nó chơi, không phải ăn. Con khi còn bé cũng chơi như vậy, trẻ con vẫn lanh lợi nhiều một chút." Ba Doãn vui vẻ cán vỏ bánh sủi cảo, mặc dù trên chợ có bán vỏ bánh sủi cảo, nhưng lời lẽ chí lý của ba Doãn mẹ Doãn chính là"Ăn ở đâu cũng không tốt bằng trong nhà làm." Cho nên từ trước đến nay đều không mua đồ có sẵn.
Doãn Manh bị ba Doãn nói mặt đỏ lên, kéo lại "Máy bay" của Lô Thiên Hào: "Đừng nghịch, đi dán câu đối xuân với chị."
"Không! Em không muốn dán." Lô Thiên Hào bĩu môi.
"Oh, nhưng chị không biết dán á, còn chờ em dạy cơ!" Doãn Manh khổ não nhìn Lô Thiên Hào, đây là phương pháp rất có hiệu quả đối phó với Lô Thiên Hào kể từ sau khi "Phép khích tướng" không dùng được.
Quả nhiên, Lô Thiên Hào tuy rằng còn nhỏ, nhưng trên tâm lý vẫn là một người đàn ông, đối với chuyện người khác nói mình không giải quyết được, cầu xin từ trước đến giờ nó đều nói một không hai, nghe xong lời này quả nhiên trong nháy mắt ném cái "Máy bay" đi: "Tại sao chị đần như vậy! Cô giáo Tiểu Chanh Tử lớp tụi em cũng không có đần như chị vậy!"
Cô giáo Tiểu Chanh Tử là giáo viên thực tập lớp Lô Thiên Hào học lúc trước, đi bộ té ngã, giảng bài cà lăm, cô ấy ngồi không cũng có thể làm mất mắt kiếng, mỗi ngày đều xoay quanh tìm các loại đồ.
Doãn Manh chảy vạch đen, cuối cùng vẫn nhịn được không phun trào ra.
Lô Thiên Hào còn nhỏ, cho nên đứng lên cái ghế cũng không với tới cửa phòng, quả thật làm nó đau lòng tột đỉnh, dù bắt đầu nó còn châm chọc Doãn Manh đần, kết quả nháo cả buổi bản thân mình cũng không với tới cửa phòng.
"Lấy giúp em một cái ghế nữa!" Lô Thiên Hào mất hứng, "Em nhất định có thể dán!"
Doãn Manh toát mồ hôi, Lô Thiên Hào không sợ, nhưng cô sợ Lô Thiên Hào té xuống ba Doãn tìm cô tính sổ: "Hào Hào, nhưng chị có chút cận thị haiz, em dán hay không dán chị nhìn cũng không thấy rõ. Chị là muốn mời em giúp chị nhìn xem một chút."
Trong nháy mắt Lô Thiên Hào nhớ tới cô giáo Tiểu Chanh Tử có nói qua, chữ "Mời" này, là tôn xưng, dùng để xưng hô với người có thân phận, Doãn Manh xưng hô với nó dùng từ "Mời", vậy có phải bởi vì Doãn Manh cảm thấy nó là người có thân phận hay không?
Nghĩ đến đây, Lô Thiên Hào liền ngây ngất xoay xoay đầu: "Được á, em biết ngay chị không thấy rõ mà, để cho em tới!"
Lô Thiên Hào từ trên ghế nhảy xuống, dương dương đắc ý ôm cánh tay nhìn Doãn Manh leo lên.
"Hướng bên trái hướng bên trái hướng bên trái! Không đúng, qua bên phải một chút, nghiêng qua bên phải!"
"Bên phải có chút lệch, bên phải! Không đúng, là bên trái, chị nghe lầm rồi!"
"Nè, chị làm gì thế không để ý tới em à! Phải nghiêng qua bên trái! Tại sao chị lại nghiêng qua bên phải! Nghe lời của em nói chứ! Chị cố ý không để ý tới em nè nè!"
Lô Thiên Hào ở dưới đất huơ tay múa chân, Doãn Manh ở phía trên đầu đầy hắc tuyến......
Cô leo xuống nhìn lên, dán như vậy đúng thật là bảy nghẹo tám lệch. Thằng nhóc Lô Thiên Hào này, chỉ huy bậy bạ cần phải tu luyện lại trình độ, hơn nữa vấn đề lớn nhất là, cô phát hiện, hình như nó không phân biệt được trái phải......
"Lô Thiên Hào. Bên nào là bên trái?"
Lô Thiên Hào nhìn hai bên tay một chút, do dự cả buổi, cuối cùng thật sự bất lực quyết định, cắn răng lớn tiếng hô: "Bên kia!"
Doãn Manh theo đầu ngón tay tròn vo của nó chỉ nhìn lên, quả nhiên, đây là bên phải.