Nhà Lâm Kha quả thật là gần. Căn bản cách trường học chỉ có ba bốn trạm.
Doãn Manh ôm bài thi ngó lên trên, cô cũng không biết bên cạnh khu buôn bán phồn hoa thế này lại xuất hiện một khu biệt thự đơn độc như thế, bọn họ căn cứ theo địa chỉ tìm kiếm vòng quanh bên ngoài thoạt nhìn cũng không phải loại Bungalow bắt mắt lắm.
Biệt thự xây ở bên trong khu vực thành thị, thế nhưng không có chút nào keo kiệt chỗ dùng, tất cả đều là những ngôi nhà tách rời, không có một cái biệt thự nào liên kết với nhau. Mỗi một nhà có cửa riêng sân vườn còn khá lớn, trên căn bản phóng tầm mắt nhìn tới đều là đất trống, khoảng cách giữa biệt thự và biệt thự rất xa.
Đừng nói Doãn Manh, ngay cả Trần Tư Dĩnh loại x nhị đại này cũng kinh hãi. Cô đúng là biết khu biệt thự này, chẳng qua là không biết bên trong là như vậy: "Mẹ nó. Thật là nhìn không ra ah, xa xỉ ah xa xỉ......."
Sau đó cô ấy đối mặt với vẻ mặt táo bón của Phùng Linh Khải, quả thật rất khó tìm ra một từ để hình dung cảm thụ bây giờ.
Bình thường thoạt nhìn Lâm Kha cao lãnh, nhưng chưa bao giờ thể hiện ra loại cao lãnh bức bách ấy. Cho nên cũng không có nhìn ra bản chất phú nhị đại của cậu ta. Cho dù biết bối cảnh của Lâm Kha không tầm thường, Doãn Manh cũng sợ hết hồn. Dù sao biết cùng tiếp xúc là hai chuyện khác nhau, chuyện ở khu nhà cao cấp trong khu biệt thự này quả thật làm cho cô cảm thụ cảm giác khoảng cách viết như thế nào.
Chân đi cũng sắp gãy, bao nhiêu nhân tài đi tới bảng số nhà theo lời cô Lý, ba người dừng chân ở chỗ này. Nhà Lâm Kha ở Chính Đông, biệt thự đơn thoạt nhìn cũng không cao chót vót, nhưng so với vài căn bên cạnh thì xây thêm một lầu, càng nổi bậc hơn những căn biệt thự đơn kia là hoa cỏ trong sân, xây dựng ngay thẳng có chuẩn mực, trong đó có mấy mô hình điêu khắc nhỏ, giống như tác phẩm nghệ thuật xếp đặt ở lối đi nhỏ, có mấy thợ làm vườn đẩy máy cắt cỏ di chuyển qua lại ở trên bãi cỏ.
Nhưng coi như không thu hút đi nữa, thì đây cũng là nội thành tất đất tất vàng, nói thế nào cũng là nơi giá ngàn vạn.
Bình thường tích cực nhất - Trần Tư Dĩnh cũng không chủ động, cô ấy ra hiệu cho Doãn Manh đi trước, bản thân mình núp ở sau lưng Phùng Linh Khải.
Doãn Manh: =_=
Cô mới vừa bước một bước, sân sau liền truyền tới tiếng chó sủa thanh thế thật lớn, dọa mấy người đều không dám bước lên phía trước.
Đây là chó gì á! Cô còn cách xa căn biệt thự này đến tám trượng đấy!
Cho dù cách xa tám trượng cô cũng có thể nghe thấy tiếng dây xích tác động ở phía sau, cũng may không đợi Doãn Manh bị hù dọa đến tiểu ra, cánh cửa đã mở ra.
Một phụ nữ trung niên mặc tạp dề đẩy cửa ra, quay về phía Doãn Manh gọi với: "Đừng tới đây! Tôi đi xích chó lại!" Nói xong bà ấy nện từng bước nhỏ vào phòng. Liếc mắt nhìn ra sân sau xông tới.
Doãn Manh:...... Sân sau truyền đến một trận tiếng chó sủa ồn ào náo động lớn hơn.
Một hồi lâu sau, một mỹ nữ tóc rối bù chạy tới, chính là Emma, bà ấy kéo cửa ra cho bọn họ: "Đến đây đi đến đây đi. Ô! Manh Manh à? Đã lâu không gặp nhá, không ngờ là con đưa tới."
Doãn Manh gật đầu một cái, vui vẻ chào hỏi Emma.
Mấy người có chút câu nệ chào hỏi, lúc trước bọn họ có nghe Doãn Manh nói mẹ Lâm Kha là người ngoại quốc, cho nên cũng không quá kinh ngạc.
Trần Tư Dĩnh yên lặng khẽ nói với Doãn Manh: "Mẹ Lâm Kha là đại mỹ nữ á!"
Doãn Manh gật đầu thật mạnh.
Nhà Lâm Kha vô cùng lớn, nội thất lại thật đơn giản, gọn gàng theo phong cách Châu Âu đơn giản, phong cách điển hình của Emma, đồ trang trí lớn trên trần nhà nối thẳng đến lầu hai, bởi vì phòng cao hai tầng, cho nên vào phòng khách giống như là vào lễ đường vậy.
Emma đón mấy người bọn họ vào, mời ngồi xuống ghế sofa: "Dì tên là Emma, rất vui khi gặp được các con." Tiếng chó sủa liên tiếp cắt lời của bà ấy, Emma cười một tiếng, "ba Nicolas thích nuôi chó, lúc trước ôm về một con chó ngao Tây Tạng, gọi là Jen, chỉ cần trong nhà có người ngoài là dùng sức kêu lên. Thật là dọa các con sợ rồi ah."
Không sai, từ lúc vào cửa đến bây giờ đều sủa miết.
Chờ bọn họ ngồi trên ghế sofa rốt cuộc mới không sủa nữa.
Dĩ nhiên cái ௱ôЛƓ của bọn họ vừa nhấc lên, lại bắt đầu sủa.
Emma cười hì hì: "Đừng để ý, nó vẫn luôn như vậy."
Người phụ nữ trung niên kia gọi là dì Mai, là dì giúp việc nhà Lâm Kha. Chính dì ấy bưng nước trái cây và bánh cookie mới ra lò đến cho bọn Doãn Manh ăn. Doãn Manh thắm môi, liền lôi một xấp bài thi vừa dầy vừa nặng từ trong cặp xách ra, như trút được gánh nặng đặt ở trong phòng khách: "Đây là bài thi phát mấy ngày nay......"
Emma nhìn một chút, đồng tình nhìn Doãn Manh: "Thật là vất vả, nặng như vậy để con mang tới. Để nơi này đi, dì đưa cho Lâm Kha sau. Nó đang nghỉ ngơi ở trên lầu, tuy rằng có nghe cô Lý nói các con đều đã từng bị bệnh thuỷ đậu, không có vấn đề gì, nhưng vẫn vì để ngừa ngộ nhỡ, cho nên cũng không bảo Lâm Kha xuống......"
Lời nói vừa dứt, nơi cầu thang truyền đến tiếng xuống lầu bịch bịch bịch, giọng nói của Lâm Kha vang lên: "Ai tới vậy ạ? Qúy cô Schmid?"
Qúy cô Schmid này đương nhiên là gọi Emma, bèn thấy Emma cười rực rỡ: "Người bạn nhỏ Doãn Manh con tâm tâm niệm niệm và các bạn học á, bọn họ tới đưa bài thi."
Lâm Kha nghe xong lời này bịch bịch bịch dường như chạy ngược lên trên lầu, Phùng Linh Khải lớn tiếng gọi đuổi theo: "Hắc! Đừng chạy á! Chạy cái gì?"
Emma cười ha hả, đây là lần đầu tiên bà thấy Nicolas bối rối như thế này: "Manh Manh à, nếu không con đi lên xem một chút đi! Gần đây tâm tình của Nicolas cũng không tốt lắm, dì cảm thấy nó nhìn thấy con hẳn sẽ rất vui." Emma ba mươi năm chuyên âm thầm mấy chuyện xấu liếc mắt một cái đã nhìn ra người Lâm Kha trốn tránh chính là Doãn Manh.
Đúng lúc Doãn Manh còn có bài ghi chép muốn đưa cho cậu ta, gật đầu một cái đồng ý. Trần Tư Dĩnh nhìn chỉ còn sót lại một mình cô ấy, vội vàng bắt chuyện cùng Emma rồi đi theo lên. Trước khi đi Emma còn hả hê bưng cookie và nước trái cây, tuyên bố muốn đưa thức ăn lên nên cũng đi theo lên.
Phùng Linh Khải đi lên trước nhất, Lâm Kha khóa cửa rồi.
"Kha thần, cậu làm gì vậy chứ?"
Phùng Linh Khải gõ cửa hồi lâu Lâm Kha không mở cửa cũng không lên tiếng.
Doãn Manh lên tới, nhìn thấy tình huống này kéo Phùng Linh Khải xuống: "Kha thần? Tôi đưa bài thi và bài ghi chép cho cậu, có được hay không?"
Lúc này thế mà Lâm Kha lại nói chuyện, hừ hai tiếng, "Tôi thay quần áo."
Phùng Linh Khải: "Mẹ nó, phân biệt đối xử á! Tại sao lời nói của tớ cậu ta không để ý?"
Doãn Manh khinh bỉ: "Là cậu không có mắt."
Lúc này Trần Tư Dĩnh và Emma cũng lên tới.
Lâm Kha không tình nguyện mở cửa ra, đúng lúc đối diện với cặp mắt của Doãn Manh.
Doãn Manh sững sờ: "Kha thần......" Tiếp đó cô nuốt câu nói kế tiếp xuống, nốt đậu trên mặt Kha thần tuy nói không tính là rậm rạp, nhưng cũng không thể nói ít, nhất là mặt gần đỉnh đầu kia, cảm giác giống như là nốt mụn khó có thể nặn bỏ.
Lại nói, Kha thần lớn lên vốn chưa từng bị mụn. Màu da ban đầu thiên về trắng sáng, hiện tại có thể là bởi vì liên quan đến thường xuyên vận động nhiều, cảm thấy có chút giống màu mật ong, lại bởi vì ngũ quan lập thể, nên vừa lạnh nhạt lại sạch sẽ. Mà bây giờ nốt đậu màu đỏ nhô lên trên mặt cậu ta có vẻ khác thường, hoàn toàn ảnh hưởng đến khí thế của cậu ta.
Lâm Kha cắn môi một cái.
Nhìn cậu ta quẫn bách như vậy, Doãn Manh cũng có chút không đành lòng cười nhạo, cũng có chút không đành lòng vạch trần chuyện cậu ta nói láo bị sốt lúc trước. Cô cười ước lượng bài thi trong tay: "Tới tặng thuốc bổ cho cậu nè."
Lâm Kha hừ cười một tiếng, thoạt nhìn cũng rất vui vẻ: "Thế nào? Cậu ôm đồm làm chuyện này, là để cầu xin tôi bổ túc cho sao?"
Doãn Manh thiếu chút nữa làm rơi bài thi xuống đất, đầu óc cô có bệnh nên vừa rồi mới cảm thấy cậu ta có chút đáng thương á! Căn bản là cần ăn đòn á!
Emma đầy hứng thú nhìn Doãn Manh, đưa bánh cookie và nước trái cây cho Trần Tư Dĩnh: "Các con chơi với nhau đi nhé ~" liền đi xuống.
Lâm Kha nhường lối, để cho bọn Doãn Manh đi vào.
Doãn Manh giận dữ ném bài thi lên trên người cậu ta, đi vào.
Cả phía đông lầu hai đều là phòng của Lâm Kha. Cho nên gần như lớn bằng phòng khách dưới lầu, đồ trang trí của mấy thiếu niên thiếu nữ bọn họ đương nhiên không cần nói tới.
"Mẹ nó! Kha thần, không nhìn ra ah, Phú Nhị Đại nhà cậu." Phùng Linh Khải đặt ௱ôЛƓ làm ổ trên sofa mềm mại.
Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện cái gì mà xbox, ps2 mỗi loại đều đủ, game controller chất đống đầy đất.
Trên tường là chiếc TV LCD đúng lúc hiện lên hình ảnh Sengoku Basara và Yukimura, rất tốt, Lâm Kha cậu ta đang chơi trò chơi..... Dưỡng bệnh cái con khỉ á......
Phùng Linh Khải trái lại cảm thấy hạnh phúc tràn đầy: "Mẹ kiếp Kha thần, tớ đã sớm muốn chơi Chiến quốc Basara rồi! Không có tiền mua ps2 a cường hào! Có tới hay không!"
"Lăn lăn lăn." Lâm Kha chắc là ở nhà chơi nhiều nên chán, trực tiếp cho cậu ta một cái ót. Cậu ta không chơi, Trần Tư Dĩnh ngược lại đã từng nghiên cứu qua.
Lâm Kha đi tới lật bài thi Doãn Manh cầm tới ra, đột nhiên lật tới một xấp trang giấy rời thật dầy, khóe miệng nhếch lên, "Bài cậu ghi?"
Doãn Manh nghe xong lời này nhớ lại việc mình mệt mỏi mấy ngày nay, vẻ mặt có chút vặn vẹo: "Ờ ╭(╯^╰)╮."
Cậu thật rất nghe lời. Lâm Kha rạo rực trong lòng, lại cầm quyển bài thi thật dày phía dưới cùng lên: "Đây là cái gì?"
Doãn Manh nhếch miệng vui lên: "Phạm vi bài học thuộc lòng Cô Lý phát. Chúng ta bây giờ đều là một ngày học thuộc một bài đấy, bản thân cậu tự cầu nhiều phúc đi."
Lâm Kha khinh thường, ném bài thuộc lòng lên trên bàn: "Trước khi thi xem một chút là được."
"Hừ hừ, trước khi thi chuyện cậu cần làm thật đúng là nhiều nhỉ, Kha thần." Doãn Manh châm chọc.
Lâm Kha vẻ mặt "Nhàm chán" lật bài thi Doãn Manh mang tới cho cậu ta, trả lời: "Không có cách nào. Thông minh càng cao thì trách nhiệm càng nặng."
Doãn Manh đạp cậu ta một cái: "Tôi thế nào cũng không nghĩ ra cậu có thể học thuộc xong trước khi thi á. Lại nói, giáo viên lên lớp bảo học thuộc cậu đều không có học thuộc."
Lâm Kha: "Loại đồ chơi học thuộc lòng này có tác dụng con khỉ gì?"
Doãn Manh: "Đương nhiên hữu dụng, thi vào đại học thi á!"
Lâm Kha nhíu mày một cái: "Tôi lại không thi vào đại học, tôi xuất ngoại á."
Doãn Manh có chút kinh ngạc: "Cậu muốn xuất ngoại đi học?"
Lâm Kha kỳ quái nhìn Doãn Manh: "Chẳng lẽ cậu muốn thi đại học?"
Doãn Manh bị nghẹn một chút: "Đương nhiên rồi. Không phải đa số người đều thi đại học sao?"
Lâm Kha ngây ra một lúc, rất nhanh phản ứng kịp: "Oh, đúng vậy."
Lâm Kha muốn xuất ngoại ah ~ Doãn Manh cảm thán, nói như vậy cũng đúng, Emma là người Đức, Lâm Kha hiện tại chính là song quốc tịch không được công nhận trong truyền thuyết, nếu thi đại học thì khá là phiền toái rồi.
Không ngờ Lâm Kha tự lẩm bẩm một mình xong liền trầm mặc, cầm bài thi thuộc lòng không biết nghĩ tới cái gì.
Doãn Manh dùng bài thi quơ quơ trước mặt cậu ta: "Thi cuối kỳ cậu có tới hay không?"
Lâm Kha: "Tôi tới á. Cũng sắp lành rồi, hiện tại ngứa muốn ૮ɦếƭ."
Doãn Manh nhếch miệng cười một tiếng: "Vậy cũng được ah ~ sớm học thuộc cổ văn đi, đồ chơi này tôi chỉ còn vài bài là học xong rồi." Số học vật lý không đối chọi nổi cậu! Chúng ta chiến ngữ văn Anh ngữ á!
Lâm Kha vẻ mặt đau khổ: "Tôi nhổ vào, tôi còn chưa hết bệnh đấy."
"Ít giả bộ đi, học học học."
Lâm Kha căn bản chính là bị ác bá Doãn Manh buộc đọc thuộc Quy Điền Viên Cư. Cũng không biết là bài xích trong lòng của cậu ta quá mạnh hay là học thần trời sanh ở phương diện học thuộc cổ văn này là một đống cặn bã, "Thiếu vô thích tục vận, Tính bản ái khâu sơn" (*) một tiếng đồng hồ cũng không thuộc được.
(*) Thiếu vô thích tục vận, Tính bản ái khâu sơn..., Cửu tại phan lung lý, phục đắc phản tự nhiên" (từ nhỏ chẳng thích thói tục, Tính vốn yêu núi gò...Đã lâu bị nhốt trong Ⱡồ₦g, Nay lại được trở về với tự nhiên). - Trích Quy Điền Viên Cư kỳ 1 của Đào Tiềm.
Làm cho Trần Tư Dĩnh và Phùng Linh Khải cũng bỏ máy chơi game xuống đi qua cười nhạo Lâm Kha.
Trái lại da mặt Lâm Kha thật dày, không thèm để ý đọc: "Ky điểu luyến cựu lâm, Trì ngư tư cố uyên. Khai hoang nam dã tế, Thủ chuyết quy viên điền. Phương trạch thập dư mẫu, Thảo ốc bát cửu gian. Du...... Du......"
Doãn Manh thở dài nhắc nhở: "Du liễu âm hậu diêm, Đào lý la đường tiền."
Lâm Kha cười sáng lạn, "Ừ" một tiếng rồi đọc tiếp.
Kì kèo đến khi bên ngoài trời đã tối rồi, mấy người chỉ có thể ở lại ăn cơm. Doãn Manh thế mới biết mình chỉ thuận miệng đề nghị không hiểu tại sao lại kéo theo bao nhiêu việc, bây giờ muốn đổi ý cũng không được.
Trái lại Lâm Kha càng áp chế càng hăng, quấn lấy Doãn Manh đòi đọc thuộc: "Chờ tôi học thuộc xong, học thuộc xong rồi ăn cơm."
"Đói ૮ɦếƭ ah!" Phùng Linh Khải sát phạt xong toàn bộ bánh cookie, cậu ta đều đã thuộc hết Quy Điền Viên Cư rồi có được hay không! Đây là hiệu suất gì đây?
Lâm Kha cười xấu xa một tiếng: "Không có sao, dì Mai đang nấu cơm đấy. Tôi đã nói với dì các cậu ở lại ăn cơm rồi."
"Nhưng hiện tại tớ đói ah!" Bụng của Phùng Linh Khải rất phối hợp kêu lên một tiếng.
Lâm Kha chép miệng: "Vậy cậu đi xuống tìm dì Mai ăn một chút gì đi. Xế chiều dì ấy làm điểm tâm ngọt nhất định chưa ăn hết."
Phùng Linh Khải hoan hô một tiếng chạy đi.
Doãn Manh cũng phần phật đứng lên, chạy xuống: "Tôi cũng muốn ăn." Rốt cuộc cô cũng có một lý do hoạt động một chút rồi! Làm thế nào không cảm thấy Lâm Kha đáng ghét như vậy!
Trần Tư Dĩnh mím môi nhấp nước trái cây, vẻ mặt nhìn thấu bộ dạng đáng khinh của Lâm Kha: "Phương pháp kéo dài này của cậu cũng quá giả dối thì phải?"
Lâm Kha cười xấu xa một tiếng, tự nhủ, không tránh được, kẻ ngu mới không nhìn ra thôi ~
Quy điền viên cư kỳ 1 – Tác giả: Đào Tiềm
Thiếu vô thích tục vận,
Tính bản ái khâu sơn.
Ngộ lạc trần võng trung,
Nhất khứ tam thập niên.
Ky điểu luyến cựu lâm,
Trì ngư tư cố uyên.
Khai hoang nam dã tế,
Thủ chuyết quy viên điền.
Phương trạch thập dư mẫu,
Thảo ốc bát cửu gian.
Du liễu âm hậu diêm,
Đào lý la đường tiền.
Ái ái viễn nhân thôn,
Y y khư lý yên.
Cẩu phệ thâm hạng trung,
Kê minh tang thụ điên.
Hộ đình vô trần tạp,
Hư thất hữu dư nhàn.
Cửu tại phiền lung lý,
Phục đắc phản tự nhiên.
Bản dịch thơ của Hoàng Tạo:
Trẻ không hùa thói tục
Tính thích núi non chơi
Lưới bụi khi trót vướng
Chốc ba chục năm trời
Chim Ⱡồ₦g nhớ rừng cũ
Cá vũng tiếc đầm khơi
Đồng nam về vỡ rậm
Yên phận ruộng vườn vui
Mười mẫu đất vừa vặn
Tám chín gian sơ sài
Hiên sau du liễu rợp
Thềm trước lý, đào tươi
Xóm cũ tuôn khói bếp
Làng xa thoáng bóng người
Ngõ sâu chó sủa vọng
Ngon dâu gà gáy dài
Sân ngoài không mảy bụi
Nhà rỗng thừa thảnh thơi
Cũi Ⱡồ₦g bó buộc mãi
Lại được thoả thuê đời.