Nhật Kí Đưa Vợ Về Nhà Của Tổng Giám Đốc - Chương 09

Tác giả: Lãnh Nguyệt Hoạ

Hôn? Cô hôn anh sao? Cô hôn anh trong lúc say sao? Thật không thể chấp nhận được.
Hàn Nhất Quân nghĩ vậy, giữ chặt gáy cô, đáp trả lại nụ hôn kia.
Lưỡi anh thăm dò môi cô, khoang miệng cô. Cô dường như chìm đắm trong nụ hôn, đáp trả lại mạnh mẽ.
(T/g: viết vậy chắc được rồi nhỉ)
Đến khi cô sắp không thở được nữa anh mới buông cô ra. Mặt cô mê luyến nở nụ cười, lảo đảo buông anh ra đi vào trong nhà, kéo theo anh khóa cửa lại.
"Tần Phong, em khóa cửa rồi. Anh không đi được nữa, anh ngoan ngoãn ở đây chơi với em nha" Cô tươi cười nhìn anh.
Tần Phong? Tần Phong là thằng nào? Nếu gặp được anh cho có sml
"Tần Phong, đến đây, uống rượu với em" Cô kéo anh lại, ngồi xuống sàn nhà chất rất nhiều bia chưa mở.
Cô, định uống hết nó sao? Vì cái tên Tần Phong sao? Đáng ૮ɦếƭ.
"Anh biết không, anh đi 5 năm rồi đó. Anh quên em rồi sao?" Cô nói nhưng mắt đã nhòa đi
Anh bất lực rồi, sao cô có thể khóc trước mặt anh vì tên khác chứ??? Tại sao cô lại xem anh thành cái tên Tần Phong kia chứ
"Anh không có quên em"
"Anh không quên em sao anh không đến tìm em? Sao anh có thể gạt em chứ. Sao không cho em biết? Sao lại gạt em?" Cô nước mắt đầm đìa, đấm vào lòng иgự¢ anh.
Anh ôm cô vào lòng, chịu những trận đánh từ cô. Nhìn cô nhỏ con vậy sao lại đánh đau vậy chứ
"Ngoan, anh xin lỗi" Ngoài miệng thì an ủi cô nhưng trong lòng anh thì thấm mắng cái tên Tần Phong kia làm gì mà để cô khóc như vậy chứ
"Tần Phong. Mày là thằng nào? Ông mà gặp mày ông cho mày banh xác, dám ςướק người phụ nữ của ông hả? Không đúng, dám làm người phụ nữ của ông khóc hả???"
Anh cận thận ôm cô vào lòng, bức ảnh bên cạnh cô rơi xuống.
Bức ảnh chụp một cô gái đang ôm một chàng trai cười rất hạnh phúc. Người con gái kia là cô, chàng trai kia có lẽ là tần Phong đi.
Nhìn cũng đẹp trai nha. Nhưng không bằng anh. Hahaha.
(T/g: Ảnh bị tự kỉ)
Còn có, một chiếc bánh kem nhỏ. Hôm nay là sinh nhật cô sao? Làm gì có, sinh nhật cô ngày 25/2 mà. Anh điều tra rất kĩ nha. Vậy là sinh nhật thằng cha Tần Phong sao???
"Tần Phong, anh đừng bỏ em nữa được không? Anh đi bỏ lại em một mình trên thế giới này là sao?" Cô gái nhỏ rúc trong lòng иgự¢ anh đã ngủ, đang mê sảng.
Bỏ cô một mình? Anh ta ૮ɦếƭ rồi sao? Hay anh ta phản bội cô. Không có khả năng thứ hai. Vậy anh ta ૮ɦếƭ rồi sao?
Nếu chưa ૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ luôn đi tên Tần Phong đáng ghét.
______
Sáng hôm sau, Bạch Vy Vy thức dậy, đầu cô đau nhức, toàn thân nặng trĩu như có ai đè. Ai đè?
"Aaa..." Cô hét lên. Làm sao có thể chứ???
" Giám... giám đốc. Sao... sao anh lại ở.. ở đây?" Cô lắp ba lắp bắp.
૮ɦếƭ rồi, mới hai lon mà chẳng biết trời trăng đất mây gì rồi, làm sao đây?
Hàn Nhất Quân lười biếng ngáp một cái, xoa xoa bả vai, đấm Ϧóþ cánh tay.
"Dậy rồi sao? Tê hết cả tay rồi?"
" Giám... giám đốc?"
"Hửm? Không cần bất ngờ, là em cho tôi vào, tôi không có lẻn vào nha"
"Nhưng..."
"Nhưng nhỉ cái gì. Thay quần áo đi làm" Anh xuống giường, vươn vai một cái.
Tuy giường cô có hơi nhỏ nhưng mà hai người vẫn ngủ được nha. Đặc biệt là anh được ôm cô ngủ nữa chứ.
"Tôi,... tôi xin nghỉ hai ngày rồi mà" Cô cúi đầu.
"Nghỉ làm gì nữa?" Anh nhìn cô. Sinh nhật tên kia cũng qua rồi, cô định nghỉ làm gì?
"Tôi... đi chơi cho khuây khỏa"
Hôm qua cô đã buồn lắm rồi nên hôm nay phải lấy lại tinh thần. Tần Phong chắc anh sẽ không mong cô suy sụp đâu.
"Ừ. Đúng vậy" Hàn Nhất Quân cầm lấy điện thoại gọi một cuộc rồi nói với cô.
"Đi thôi?"
"Đi đâu?"
"Chơi. Không phải em nói sao? Không hỏi nhiều nữa. Đi thôi"
Cô còn chưa nói xong anh đã kéo cô đi. Cô, còn chưa thay quần áo a...
______
Nhờ xíu nè.
Ta lại tham gia minigame, nhờ m.n vào like và share giúp ta.
Page: Ngôn tình - library.
Bài dự thi số 9: Dịch Dương Thiên Vy.
Nếu có thể thì share 2 lần giúp ta.
Cut đoạn phần tiếp theo nè.
Hehe, ૮ɦếƭ càng tốt. ૮ɦếƭ rồi rảnh mắt anh. Mà khoan, nãy giờ anh ghen với một người đã ૮ɦếƭ sao?
Nam mô a di đà phật, Amen, thằng Tần Phong biến đi, biến đi đừng quay lại.
Hàn Nhất Quân đưa cô đi rất nhiều nơi. Nhưng trước tiên anh để cô thay quần áo rồi cho người đưa quần áo của anh đến để anh thay đã.
Tuy Bạch Vy Vy có hơi ngương nhưng vẫn cố cười với anh.
Nơi đầu tiên anh đưa cô đến là một nhà hàng nhỏ. Nơi đây ăn rất ngon.
"Trước đây lúc còn là sinh viên anh hay cùng bạn đến đây ăn" Hàn Nhất Quân kể.
Cô im lặng nghe anh kể về quá khứ của mình. Mà sao cô có cảm giác hơi lo vậy ta???
Tiếp theo là công viên giải trí. Vì Hàn nhất Quân mặc một bộ đồ thể thao đơn giản nên chẳng ai biết anh là tổng giám đốc cả.
Nhìn anh vậy mà gắp thú rất giỏi nha. Gặp cả chục lần mà chưa được một con. Đến khi cô đứng mãi mỏi chân mới lòi ra một con gấu cho cô. Cô còn phát hiện một bí mật, anh rất trẻ con.
Đến công viên giải trí không thể không ngồi tàu lượn siêu tốc. Cô cùng anh chơi hai chuyến, hét cho đã, cho bay hết mọi phiền muộn.
"Lúc nhỏ tôi chưa từng được chơi mấy thứ này" Ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, anh u buồn nói
"Thế cho nên, hôm nay phải chơi cho đã" Hàn Nhất Quân như trẻ con lần đầu được đi chơi, hò hét mãi đến mọi người cũng tưởng anh bị... điên
Giám đốc, anh có thể đừng làm mất hình tưởng được không?
Hai người chơi đến trưa thì tìm KFC ăn nhỏ trong công viên ăn. Sau đó lại chơi mấy cái trò vớ vẩn đến tối.
Sau đó, anh dẫn cô lên một ngọn núi.
Cảnh đêm trên đây rất đẹp, có thể nhìn thấy một phần thành phố. Tối nay, còn có bắn pháo hoa.
"Có phải rất đẹp không?"
"Ừm, rất đẹp. Cảm ơn anh vì hôm nay, giám đốc"
"Cô, có chuyện gì buồn sao?" Hàn Nhất Quân từ từ bắt chuyện
"Không có gì?" Cô lắc đầu, dấu đi anh mắt bi thương.
"Không có? Sao tối qua cô cứ gọi Tần Phong Tần Phong?" Đến hai chữ "Tần Phong" anh lại nói còn nghiến răng.
Cô không nói, lặng im nhìn bầu trời đầy sao.
"Tôi nói quá khứ của tôi rồi, có phải cô nên nói chuyện của cô cho tôi không?"
Quả nhiên cảm xúc lúc sáng tới giờ của cô là đúng. Giám đốc, anh thật xạo trá, tôi thật ngốc đã chui vào lưới của anh
"Haizz, tôi kể anh nghe" Cô thở dài một hơi.
Anh như một chú cún con, ngồi im ngoan ngoãn nghe cô kể, hai mắt sáng lên.
"Tôi yêu anh ấy 5 năm, từ lúc lớp 9. Tôi và anh ấy chung trường. Sau khi tốt nghiệp, tôi và anh ấy dự định sẽ làm đám cưới, đã ra mắt nhà chồng rồi nhưng hai tháng trước ngày cưới, anh ấy phản bội tôi"
Dừng một chút, cô lại nói tiếp.
"Nhưng, anh ấy bị ung thư. Vì không muốn tôi buồn nên đã xây dựng một màn kịch để tôi hiểu lầm anh ấy. Sau đó... ngày sinh nhật của anh ấy, anh ấy đã rời xa tôi... mãi mãi" Cô nói đến đây, nước mắt đã chảy hai hàng dài.
"Nếu lúc đó tôi tin anh ấy thì sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay. Là do tình cảm của tôi không đủ lớn nên mới như vậy"
Hàn Nhất Quân ôm cô vào lòng, che đi khuôn mặt vui mừng của mình.
૮ɦếƭ rồi, hắn ta ૮ɦếƭ thật rồi. Tình địch lớn nhất của anh không còn vậy thì ngày ấy sẽ không còn xa đâu.
Hehe, ૮ɦếƭ càng tốt. ૮ɦếƭ rồi rảnh mắt anh. Mà khoan, nãy giờ anh ghen với một người đã ૮ɦếƭ sao?
Nam mô a di đà phật, Amen, thằng Tần Phong biến đi, biến đi đừng quay lại.
"Không sao, dù thế nào, em vẫn còn có tôi" Anh vuốt mái tóc dài được cô cột lên bây giờ hơi rối.
Cô nín khóc. ૮ɦếƭ, lại bị thả thính rồi.
"Mà khoan, giám đốc, anh xin nghỉ lấy lí do gì?"
"Không cần lí do" Anh kiêu căng nói.
Được, anh là giám đốc, anh thích nghỉ thì nghỉ, không ai quản anh.
_______
Cùng lúc đó, trong công ty đang náo loạn. Làm việc tới tận đêm mà không được nghỉ.
Lí do: Giám đốc nghỉ, làm việc thay giám đốc.
Lí do giám đốc nghỉ: Đưa thư kí đi chơi
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc