Chẳng biết Đoàn Giang Khánh và Phó Thiêm Dục đã nói gì với nhau trong đêm hôm qua, nhưng ngay sau khi Tô Nhiễm tỉnh dậy thì đã thấy anh trai và "bồ mới" rất thân thiết, nhiều khi còn thân thiết hơn cả với cô nữa cơ.
Ngồi vào bàn ăn sáng, thì Đoàn Giang Khánh đã đề nghị Tô Nhiễm nghỉ việc ở quán ăn đi, nhưng cô đã từ chối, không chỉ vậy mà cô còn nhìn anh trai bằng gương mặt vô cùng chán ghét, nói:
- Nghỉ việc rồi cạp đất ăn hay gì, anh hay xúi bậy quá à.
- Bây giờ em đã là bạn gái của Trung Tá rồi, còn lo cơm áo gạo tiền hay sao?
Lúc này thì Tô Nhiễm mới nhìn sang "người bạn trai" từ trên trời rơi xuống, sau đó thì cô cũng chỉ rùng mình một cái, nói:.
- Đừng nhắc nữa, đang ăn sáng, anh làm em sởn gai óc rồi đây.
Đoàn Giang Khánh cũng nhìn sang em rể tương lai, bây giờ thì vẻ mặt của Phó Thiêm Dục đã không còn vui vẻ nữa rồi, dù sao anh cũng là Trung Tá có tiếng ở An Thành, ấy vậy mà bây giờ lại mặt dày nói dối rằng là mình là bạn trai của Tô Nhiễm, mục đích là để ở lại ngôi nhà nhỏ này... Tính ra, anh cũng đâu có nghèo đến mức đó chứ? Nghĩ lại thì Phó Thiêm Dục cảm thấy bước đi này của mình sai rồi!
Ăn sáng xong thì Đoàn Giang Khánh cũng về nhà, còn Tô Nhiễm thì lại ngồi ở sofa và nhìn Phó Thiêm Dục, anh hiện tại giống như là một đứa trẻ hư và bị phụ huynh bắt quả tang, sau đó là bắt đứng ở một bên để nghe phê bình vậy, thiếu điều là Phó Thiêm Dục khoanh tay lại thôi.
- Nói đi, mục đích của anh chỉ là Alan thôi đúng không?
- Đúng vậy, tôi quyết tâm phải bắt được tên đó.
- Anh hiểu bao nhiêu về Alan? Lý do gì anh lại nhận định Alan là người xấu?
Phó Thiêm Dục quan sát thì có lẽ cũng nhìn ra được Tô Nhiễm đang bảo vệ người đàn ông tên Alan kia, mặc dù biểu hiện bây giờ của cô rất bình thường, nhưng mỗi lần nhắc đến Alan thì đôi mắt của cô lại có chút dao động. Nhưng, Phó Thiêm Dục lại không thể ngờ mình lại chú ý tiểu tiết như thế này, sau đó thì anh cũng trả lời câu hỏi của cô.
- Vài năm trước thì tôi từng theo dõi Alan và suýt bắt được hắn, nhưng hắn ta đã dùng đàn em của mình làm thế thân, nên tôi không thể đuổi theo kịp. Cách đây mấy tháng, cũng là ngày tôi bị thương, thì chính đàn em của Alan nhận được chỉ thị và thu mua νũ кнí trái phép ở đây, vì thế nên tôi không thể khoanh tay làm ngơ.
Tuy vậy, nhưng Tô Nhiễm không hề có biểu hiện gì cả, cô cũng chỉ đưa mắt nhìn anh, sau đó đứng dậy, nói:
- Tôi không biết các anh có bao nhiêu bằng chứng, nhưng Tô Nhiễm tôi dám dùng mạng để đảm bảo rằng Alan không phải người xấu, cũng chưa từng làm chuyện gì phạm pháp!
Nói xong Tô Nhiễm cũng bỏ về phòng, thái độ bảo vệ Alan của cô đã khiến cho Phó Thiêm Dục càng thêm nghi ngờ về mối quan hệ đó giữa họ, tuy nhiên thì bên cạnh nghi ngờ cô cũng là một thành viên trong tổ chức của Alan, thì Phó Thiêm Dục còn có một sự khó chịu không thể diễn tả, anh chưa từng thấy Tô Nhiễm bảo vệ ai như vậy... Rốt cuộc thì Alan là ai chứ!
Một lúc sau, Tô Nhiễm đã thay xong quần áo và chuẩn bị đi làm, trước khi đi thì cô cũng không quên nhắc nhở Phó Thiêm Dục nên rời đi rồi. Sau đó thì cô cũng đã đi làm, anh đưa mắt nhìn theo cô, hình như anh cũng chưa biết nơi làm việc của cô thì phải? Nhưng thôi mặc kệ, bây giờ anh nên tìm cách bàn bạc với Tô Nhiễm mới được, anh đã đi đến nước này rồi thì không thể đổ sông đổ biển được!
[...]
Còn Tô Nhiễm, sau khi cô rời khỏi nhà, đi ra con hẻm Thiên Hoa thì đột ngột cô lại vòng lại, đi đến một quán ăn mang tên "Hỷ Kí", sau đó thì đi thẳng vào, bề ngoài thì nó là một quán ăn đơn thuần, nhưng ở bên dưới tầng hầm thì lại là cả một tổ chức. Lúc này Tô Nhiễm đi vào thì có rất nhiều người đã cúi đầu trước cô, chắc chắn rằng thân phận của Tô Nhiễm không đơn giản như vậy.
Đi sâu thêm một lúc thì cũng đã đến một cánh cửa màu đen, cô đặt vân tay vào rồi mở cửa ra, xuất hiện trước mặt của cô là một người đàn ông với bộ vest lịch lãm, gương mặt lạnh lùng có phần đáng sợ. Nhưng khi xoay ghế lại, nhìn thấy người đi vào là cô thì anh ta đã giãn cơ mặt của mình ra, nói:
- Đến rồi sao.
Lúc này, Tô Nhiễm liền cúi đầu, cung kính, nói:
- Lão đại!
Người đàn ông kia đứng dậy và đi đến ghế sofa, cũng ra hiệu cho cô ngồi xuống, nhưng anh ta không phải Alan mà anh ta chính là Lão đại của bang Mật Thước và tên của anh ta là Tô Thước - Một Lão đại có tiếng ở Giang Thành cũng như là An Thành, bang phái của anh ta chưa bao giờ làm điều trái pháp luật, nhưng lách luật thì có, nói chung thì cảnh sát hay thậm chí là quân đội cũng khó có thể tìm ra lỗi sai của bang Mật Thước, vì thế nên bang phái mới có thể lớn mạnh như bây giờ. Bật mí thêm một chút, thì Phú què và Báo sẹo cũng là hai đàn em của Tô Thước!
- Trung Tá Phó ở nhà cô có nghi ngờ gì không?
- Anh ta vẫn luôn đinh ninh Alan là nam và là một kẻ buôn lậu khét tiếng, có vẻ như cái tên Alan này quá tai tiếng.
Tô Thước đưa mắt nhìn về phía một người đàn em, cũng như là cộng sự của mình, nhếch môi cười nói:
- Cũng đúng, nói về biệt tài hóa trang thì ở tổ chức có ai qua được cô chứ, đúng không... Alan?