Tầm khoảng năm giờ sáng, Tô Nhiễm theo thói quen thì đã thức dậy, nhưng chuyện đầu tiên cô làm là kiểm tra nhiệt độ của người đàn ông đang nằm ở trên sofa, khi thấy anh đã không còn nóng sốt nữa thì mới yên tâm mà chuẩn bị đi làm.
Trước khi cô rời đi thì cũng không quên nấu cho anh một ít cháo loãng, bên cạnh còn có thêm một ly sữa nhỏ. Đây đã là ly sữa cuối cùng trong nhà của cô rồi, tuy Tô Nhiễm cũng rất thèm khát nhưng vẫn phải nuốt nước bọt nhịn xuống. Chuẩn bị xong mọi thứ thì cô mới đặt ly sữa lên trên một mẩu ghi chú.
Trước khi rời khỏi nhà thì cô cũng kiểm tra lại cho Phó Thiêm Dục thêm một lần nữa để đảm bảo an toàn, sau đó thì liền lấy theo túi xách, nói:
- Hi vọng anh sẽ mau khỏe. Tôi đi làm đây, tạm biệt nhé.
Xong xuôi thì cô cũng đi mất. Tiếng đóng cửa đã đánh thức Phó Thiêm Dục, anh có chút khó khăn ngồi dậy, nhìn không gian xung quanh vô cùng lạ lẫm thì anh cũng có chút phòng bị, nhưng ngay sau đó thì Phó Thiêm Dục lại ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng, đây là mùi thơm của hoa hồng, nếu như anh đoán không nhầm thì nhà này là của một người phụ nữ.
Nhưng anh nhìn xung quanh thì lại không thấy ai, trước mắt của anh là một ly sữa, bên dưới là một tờ giấy, nội dung là [Chào anh gì đó, tôi là chủ nhà và tôi đã cứu anh. Nhưng kệ chuyện đó đi, quần áo của anh tôi đã giặt và phơi ở trên tầng, tôi cũng có nấu một ít cháo loãng ở trong bếp, có cả ly sữa nữa... Nếu anh thức dậy thì tự mình ăn uống rồi về nhà nhé. À, nhớ khóa cửa lại hộ tôi, sau đó đặt chìa khóa bên dưới chậu cây trước nhà là được rồi. Cảm ơn anh!]
Lúc này, Phó Thiêm Dục có chút buồn cười, đây chắc hẳn là chữ của nữ nhân rồi, nhưng cô ấy không chỉ dám cho anh ở lại qua đêm, mà còn không hề có chút phòng bị nào mà để anh ở một mình, chẳng lẽ cô không sợ anh là dạng đầu trộm đuôi ςướק, sẽ ςướק hết tài sản của cô sao? Tuy nhiên, Phó Thiêm Dục lại nhìn căn nhà nhỏ này thêm một lần nữa... Sau đó thì khóe môi có chút giật giật, bảo sao mà cô ấy lại tự tin như vậy, vì căn bản là căn nhà này chẳng còn cái gì có thể lấy.
Sau đó thì Phó Thiêm Dục có nhìn lại quần áo trên cơ thể của mình, chẳng lẽ hôm qua cô ấy đã tự mình thay quần áo cho anh sao? Nhưng nếu như vậy thì chẳng lẽ cô ấy không thấy túi tiền của anh? Nhưng khoan đã, anh tìm vào trong túi quần, thì túi tiền vẫn còn nguyên, tiền và thẻ bên trong vẫn còn nguyên vẹn và không hề có dấu hiệu bị đem ra để lục lọi. Bất giác, Phó Thiêm Dục lại dâng lên một cảm xúc, chính là muốn nhìn thấy chủ nhân của ngôi nhà này.
Đợi khi anh thay xong quần áo thì cũng ra ngoài, mục đích là giúp cô chủ nhà tốt bụng này mua một ít đồ. Nhưng lúc này thì anh chợt nhớ đến nhiệm vụ hôm qua, nên đã nhanh chóng chạy về trụ sở của mình. Trình Lục và Cao Thắng nhìn thấy anh vẫn bình an vô sự thì vô cùng yên tâm, hôm qua anh thật sự đã khiến cho toàn đội phải lo lắng một phen khi*p vía.
- Trung Tá, anh có biết hôm qua tôi đã cho người tìm anh cả đêm hay không. May mà anh không sao, nếu không thì chắc Thiếu Tướng sẽ đánh ૮ɦếƭ tôi mất!
- Chẳng phải tôi đã đứng ở đây rồi sao? Hắn ta sao rồi, có khai ra ông trùm đứng phía sau chưa?
- Alan, hắn chỉ nói người chỉ thị hắn là tên là Alan thôi. Còn lại hắn đều không biết gì hết
Phó Thiêm Dục liền siết chặt nắm đấm của mình, lại là tên Alan đó. Trước kia anh từng chạm trán với tên Alan kia, nhưng lúc đó anh chỉ là một binh nhất nên không có quyền hạn gì cả, bây giờ, anh đã có thể tự tin để đối đầu với tên đó thì hắn ta lại như bốc hơi, hoàn toàn biến mất khỏi An Thành này. Không ngờ bây giờ, hắn ta lại xuất hiện rồi.
- Trung Tá, anh mau về nhà đi, Thiếu Tướng và phu nhân rất lo cho anh.
Phó Thiêm Dục nghe vậy liền gật đầu.
[...]
Về đến Phó gia, Thái Vy Ương đã ngay lập tức chạy đến để xem xét tình hình của con trai, thấy con trai vẫn bình yên vô sự thì bà ấy mới yên tâm mà thở phào một cái, nhưng ngay sau đó kiến thay đổi thái độ... Bà ấy liền quay sang trách móc, nói:
- Con đi đâu cả đêm mà không báo cho mẹ biết, con có biết mẹ lo cho con lắm hay không? Phó Thiêm Dục, rốt cuộc là con có xem mẹ là mẹ của con hay không hả?
- Chẳng phải con đã bình an đứng ở đây rồi sao?
- Hôm qua con ở đâu?
- Con ở hẻm Thiên Hoa, trong nhà của một cô gái, cô ấy đã cứu con.
Nghe đến hai chữ "Cô gái" thì Thái Vy Ương và Phó Cát Tùng đã nhìn nhau, con trai của họ hơn ba mươi năm nay làm gì ở lại nhà của cô gái nào, không chỉ đơn giản là ở nhà mà còn là ở qua đêm. Thái Vy Ương liền nói:
- Bạn gái của con sao?
- Không phải. Hôm qua con làm nhiệm vụ bị thương, ngất xỉu trước nhà của cô ấy nên cô ấy đã cứu con. Nếu không thì hôm nay thứ mẹ nhìn thấy là cái xác của con trai mẹ đấy.
- Con bé đó cứu con? Con bé đó tên gì? Nhà ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Có xinh xắn hay không? À mà thôi không quan trọng, quan trọng là người ta có bạn trai chưa?
Đột nhiên bị hỏi dồn dập thì Phó Thiêm Dục cũng chỉ nói là bản thân hơi mệt nên xin phép lên phòng trước. Nhưng Thái Vy Ương cũng không muốn bỏ qua cho anh, còn nói đợi khi anh ngủ dậy thì phải trả lời cho bà ấy biết nữa... Nhưng mà... Đến anh còn không biết cô gái kia tên gì, còn chưa gặp được mặt của cô ấy thì nên nói thế nào đây?
Về phòng, Phó Thiêm Dục ૮ởเ φµầɳ áo ra thì nhìn thấy vết thương trên vai đã được xử lý và băng bó rất cẩn thận. Nhưng để chắc chắn hơn thì anh đã gọi em gái của minh là Phó Thiên Ân đến để giúp anh xử lý lại. Nhìn vết thương của anh trai, Phó Thiên Ân liền lắc đầu, nói:
- Anh lại bị thương nữa sao? Phó Thiêm Dục, em thấy hình như anh chê cuộc đời quá dài đúng không?
- Em đừng càm ràm nữa có được không!
Phó Thiên Ân cũng nhìn sơ về vết thương của anh, sau đó cũng chỉ cơ bản xử lý vết thương của anh. Nói:
- Không sao, cô gái kia chắc hẳn cũng có chút kinh nghiệm đó, nên không đến nỗi là hoại tử. Nhưng Phó Thiêm Dục, anh nên lo cho mình một chút đi, đừng để chưa bắt được Alan là mồ anh xanh cỏ!
- Cảm ơn.
Xong xuôi mọi việc thì Phó Thiêm Dục cũng ngồi lại nghĩ một chút, hiện tại thuộc hạ của Alan đã xuất hiện ở gần nhà của cô gái kia, tức là sẽ còn có nhiều kẻ sẽ xuất hiện nữa... Hoặc có thể con hẻm Thiên Hoa đó là căn cứ điểm của bọn chúng, nếu như anh có thể làm nội gián ở đó thì chẳng phải sẽ dễ điều tra hơn sao? Nghĩ đến đây, Phó Thiêm Dục liền siết chặt nắm đấm của mình, nói:
- Alan, lần này tôi sẽ bắt được anh!