Hạ Vũ nhìn cô gái cột tóc đuôi ngựa, ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái trước mặt, nhíu mày, "Sally! Tại sao lại là cô!"
Trên gương mặt xinh xắn của Sally xen lẫn hoảng sợ cùng uất ức, bên cạnh bị hai người bảo vệ cao to giữ chặt, càng lộ vẻ đau đớn đáng thương, liều mình giải thích, "Anh Hạ, em... em, em bây giờ đang làm phóng viên thực tập, chỉ tới đây chụp mấy tấm hình của diễn viên thôi chứ không làm cái gì khác, sao các anh có thể bắt người!"
Hạ Vũ không hề cử động, hừ một tiếng vươn tay, "Lấy ra!"
Sally giữ chặt đồ trong tay, còn muốn giả ngu, "Máy chụp hình này không phải của em, là công ty cấp cho, không thể tùy tiện đưa cho các anh.... Huống chi, huống chi các anh cũng không quyền tự tiện tịch thu dụng cụ làm việc của phóng viên."
Hạ Vũ không muốn nhiều lời với cô ta, trực tiếp giao cho thư ký Đỗ, "Cậu đưa cô ta đến phòng họp giải quyết! Toàn bộ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Diệp tiểu thư, tất cả ảnh chụp đều phải giữ lại không thể truyền ra ngoài!"
Sally tức giận cất giọng the thé nói, "Người phụ nữ đó có cái gì tốt! Cô ta trắng trợn quyến rũ diễn viên nam cho anh đội nón xanh! Anh còn che chở cho cô ta như vậy!"
Hạ Vũ nghe xong câu này, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Thư ký Đỗ biết anh đang thật sự tức giận, nháy mắt ra hiệu với hai bảo vệ giữ Sally, hai người dùng sức tay, lớn tiếng khiển trách, "Kêu la ầm ĩ cái gì! Còn giả mạo phóng viên nữa! Cô lén lén lút lút chạy đến bệnh viện chúng tôi, đây cũng không phải là lần đầu tiên, trộm đồ còn phá hỏng? Bình thường như vậy đều sẽ đánh cho một trận trước rồi đưa đến đồn công an...."
Cánh tay của Sally lập tức như bị chặt đứt, kêu đau một tiếng, ra sức giãy giụa, đáng tiếc lại giống như gà con bị chim ưng to lớn bắt được, hoàn toàn không thể nhúc nhích, "Đừng! Sao các người có thể tùy tiện đánh người!... Đây là phạm pháp...."
Thư ký Đỗ buồn cười, "Tùy tiện đánh người? Cô lén la lén lút bị bắt được, đánh mấy cái coi như là quá hời cho cô rồi. Vừa không tổn thương vừa không tàn phế, ở đâu ra phạm pháp rồi hả? Chúng tôi cũng chỉ là lúc bắt người trà trộn vào bệnh viện ăn trộm không cẩn thận nặng tay một chút thôi!"
Mặt mũi Sally trắng bệch, "Ăn trộm...."
... ....
Mười lăm phút sau, trên mặt thư ký Đỗ hiện lên nghi ngờ đến tìm Hạ Vũ.
Hạ Vũ đang nhận điện thoại của Diệp Gia Dĩnh gọi tới, trách cứ anh quản lý an ninh bệnh viện quá kém, tùy tiện đi cầu thang bộ cũng có thể gặp phải biến thái.
"Người đó có diện mạo bỉ ổi, ăn mặc lôi thôi, mặt mày lưu manh, vừa nhìn là biết không phải người đứng đắn, vậy mà gã ta lại nghênh ngang đi đến khu hành chính bệnh viện cũng không có người can thiệp! Ghê tởm hơn chính là gã dám lôi lôi kéo kéo tôi giữa cầu thang, hô to gọi nhỏ ầm ĩ lâu như vậy, bản thân tôi thật sự không thể nhịn được nữa, đá gã một cước xuống cầu thang sau đó bảo vệ của các anh mới chạy tới, tốc độ này cũng quá chậm chạp đấy!.... Gần đây đạo diễn Khương luôn luôn nhấn mạnh trước khi phát hàng bộ phim mới mọi người nhất định phải chú ý đến hình tượng, không nên bị truyền ra tin tức xấu, tôi đi đến chỗ nào cũng cẩn thận từng li từng tí duy trì văn minh lễ phép, nhưng cố tình ᴆụng phải chuyện như vậy! May mắn trong cầu thang ít người, nếu không bộ dạng tôi nhấc chân đá người đó té ngã bị người khác thấy được thì làm thế nào?!...." Diệp Gia Dĩnh ở đầu bên kia điện thoại oán trách.
Hạ Vũ nghe xong không khỏi mỉm cười, ôn tồn giải thích, "Khu hành chính ít người, thang máy không chen chúc nên bình thường mọi người đều đi thang máy, cầu thang bộ chẳng qua là làm lối đi dùng khi chữa cháy, lúc bảo vệ theo dõi sẽ không quá chú ý tới nơi đó, cho nên phản ứng hơi chậm, xin lỗi. Lần tới cô cẩn thận một chút, tốt nhất đừng đi bên đó nữa."
Không biết làm sao, bây giờ anh nghe chuyện của Diệp Gia Dĩnh đại đa số đều sẽ cảm thấy rất đáng yêu.
Rõ ràng chỉ là một tên vô lại ở chỗ hẻo lánh làm phiền diễn viên nữ muốn kiếm chút lợi ích, kết quả bị diễn viên nữ đá ngược một cước, chỉ có những người nhiều chuyện mới có thể chú ý tới những chuyện nhỏ nhàm chán này, nhưng khi anh nghe vào trong tai lại có thể liên tưởng đến một vài chi tiết trong đó: chẳng hạn lúc đầu Diệp Gia Dĩnh còn có thể nhớ tới lời dặn dò của đạo diễn, dáng vẻ buồn bực bất đắc dĩ bị người ta làm phiền cũng phải cố gắng giả bộ lịch sự, hay như Diệp Gia Dĩnh bị náo loạn nổi trận lôi đình, bộ dáng cay cú nhân lúc không có ai không thèm giả bộ văn minh nữa, tính tình đại tiểu thư phát tác đạp một cước cho tên vô lại đó ngã lăn quay.
Có lẽ tình cảm có thể bồi dưỡng ra được, sau khi trải qua một khoảng thời gian lấy bảo bối Diệp Ba Ni làm trung tâm để chung sống hòa bình, Hạ Vũ cảm thấy tình cảm của mình đối với Diệp Gia Dĩnh rõ ràng không giống trước.
Tính toán một chút, càng nghĩ đến Diệp Gia Dĩnh thì càng cảm thấy cô đáng yêu, đây là một chuyển biến cực lớn trong khoảng thời gian nửa năm này.
Nhìn một cách khách quan, dùng thời gian nửa năm để xác nhận một phần tình cảm cũng không lâu lắm.
Nhưng đối với Hạ Vũ mà nói, thời gian nửa năm này quả thật quá chậm, làm anh mất đi tất cả những ưu thế và cơ hội.
Cho nên gần đây Hạ Vũ rất buồn phiền, quanh người luôn lượn lờ áp suất thấp, dọa thư ký sợ muốn báo cho anh điều gì cũng phải thận trọng.
Hạ Vũ để điện thoại xuống, nụ cười trên mặt nhanh chóng mất đi, nghiêm mặt hỏi thư ký Đỗ, "Có chuyện gì?"
Thư ký Đỗ cân nhắc trả lời, "Tôi cảm thấy có chút không đúng, cô gái kia căn bản không phải là phóng viên thực tập, bị tôi hù dọa vài câu đã lỡ miệng nói ra, hình như sau lưng cô ta có người giật dây, đặc biệt tìm Diệp tiểu thư gây rắc rối."
Hạ Vũ sững sờ, "Có người giật dây!"
Thư ký Đỗ, "Đúng, nghe cô ta nói là một người tên là anh Trịnh gì đó."
Hạ Vũ đứng dậy đi cùng thư ký Đỗ tới một gian phòng họp trống nhỏ ở bên cạnh, Sally vẫn bị hai bảo vệ trông coi, không biết thư ký Đỗ nói những lời hung ác gì đó hù dọa cô ta, khóc bù lu bù loa đến nấc cục, vừa khóc thút thít vừa lẩm bẩm giải thích, "Tôi... tôi thật sự không làm gì cả, chỉ chụp vài tấm hình thôi, các anh không thể như vậy."
Hạ Vũ đi tới, đưa khăn giấy cho cô ta.
Sally thụ sủng nhược kinh nhận lấy, hai mắt đẫm lệ ngửa đầu nhìn Hạ Vũ.
Hạ Vũ hỏi, "Họ Trịnh là ai? Có thù oán với Diệp Gia Dĩnh? Anh ta muốn làm gì?"
Bản tính Sally không tốt, hết ăn lại nằm, lòng dạ thì hẹp hòi, lúc ở nhà Hạ Vũ làm giúp việc thì mơ mộng muốn làm chim sẻ bay lên đầu cành làm phượng hoàng, hãm hại Diệp Gia Dĩnh không thành bị xa thải sau đó vẫn không nghĩ tới là do mình có ý xấu trước, ngược lại toàn tâm toàn ý ghi hận Diệp Gia Dĩnh, cho rằng là cô phá hư ‘tiền đồ tốt đẹp’ của mình, bị người ta xui khiến trở thành công cụ cho người khác lợi dụng.
Vấn đề của cô ta ở chỗ là luôn muốn đi theo phe xấu, nhưng lại không đủ khôn khéo, lần trước sử dụng cách ngu ngốc để hại người, kết quả làm cho mình mất việc; lần này bị thư ký Đỗ dùng cách trước tiên đánh cho một trận rồi đưa đến đồn công an, chỉ cần không đánh cô ta ૮ɦếƭ hay tàn phế thì không coi là phạm pháp dọa cho linh hồn nhỏ bé cũng bị bay mất, hỏi cái gì khai cái đó.
Lúc này liền ngoan ngoãn trả lời, "Anh Trịnh nói anh ấy cùng lớn lên với anh em nhà họ Diệp, vốn coi như là quan hệ bạn bè rất gần, nhưng Diệp Gia Dĩnh là người rất xấu xa, đã từng hung hăng nhục nhã xúc phạm anh ấy, khi đó bởi vì thế lực nhà họ Diệp lớn, anh ấy chỉ có thể nhẫn nhịn im lặng, bây giờ anh ấy muốn trả thù lại."
Hạ Vũ cau mày, "Anh ta muốn trả thù thế nào?"
Sally, "Anh Trịnh nói, Diệp Gia Dĩnh là một người phụ nữ phá sản không có đầu óc, bản lĩnh gì cũng không có, bây giờ không có tài sản chỉ có thể mặt dày dựa vào bố thí của anh trai cô ta, làm diễn viên hạng hai sống qua ngày, chỉ cần chặt đứt nguồn kinh tế cô ta dựa vào, thì cô ta sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời."
Hạ Vũ xì mũi coi thường lời nói ấu trĩ của cô ta, "Anh ta nói như vậy thì cô tin sao?"
Sally nghe ra sự xem thường trong giọng điệu của anh, lập tức lắc đầu phủ nhận, "Còn lâu tôi mới tin, tôi đoán anh ta coi trọng Diệp Gia Dĩnh, muốn bôi xấu danh tiếng của cô ta trước, lúc cô ta một thân một mình, không còn biện pháp gì sẽ thu cô ta vào tay...." Nhớ tới Hạ Vũ hết sức che chở người phụ nữ họ Diệp đáng ghét này, giọng không khỏi từ từ hạ thấp xuống.
Thư ký Đỗ ở một bên nghe không nhịn được nghĩ thầm: chính cô ta cũng như vậy còn không biết tốt xấu nói người khác là người phụ nữ phá sản không có đầu óc, ông chủ bị loại người phụ nữ vừa ngu ngốc lại vừa hư hỏng dây dưa đúng là đủ phiền.
Hạ Vũ lại giật mình, Sally và cái người họ Trinh cô ta nói đều là những người không lên được bàn tiệc, anh không có kiên nhẫn để quan tâm nhiều, nhưng đối với cái ý nghĩ có thể để cho Diệp Gia Dĩnh ngoan ngoãn nghe lời cảm thấy rất hứng thú, hoặc là nói bị cái ý nghĩ này dẫn dắt.
Dĩ nhiên không đến nỗi ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần có thể khiến Diệp Gia Dĩnh biết rõ lúc cô ấy gặp phải rắc rối và thất bại, mình mới là người cô ấy và Diệp Ba Ni có thể tin cậy nhất mà dựa vào, từ đó nảy sinh tình cảm là được rồi.
*****
Gần đây trong cuộc sống của Diệp Gia Dĩnh có ba chuyện lớn, dựa theo tầm quan trọng được sắp xếp theo thứ tự là: chăm sóc tốt cho Diệp Ba Ni, làm tốt công việc diễn viên của cô, và theo đuổi Lý Hạo Nhiên.
Chăm sóc tốt cho Diệp Ba Ni không thể nghi ngờ là ưu tiên hàng đầu, có vị trí quan trọng nhất không thể chối cãi.
Từ trước tới nay làm tốt công việc của mình cũng được cô coi như là một chuyện quan trọng nhất.
Theo đuổi Lý Hạo Nhiên là chuyện quan trọng không biết mọc thêm từ lúc nào, dù sao chờ tới lúc Diệp Gia Dĩnh nhận ra thì cô đã làm được một khoảng thời gian.... nhưng hiệu quả không rõ rệt mà thôi.
Bởi vì Diệp đại tiểu thư trừ dùng tiền để theo đuổi đàn ông ra thì không có kinh nghiệm theo đuổi khác, nên dẫn đến việc Diệp Gia Dĩnh trực tiếp theo đuổi Lý Hạo Nhiên thì không giống như là đang đeo đuổi người ta.
Sau khi Lý Hạo Nhiên ăn xong vài hộp chân giò hun khói Parma cô đưa thì nói thẳng cho cô biết, "Diệp Gia Dĩnh, chân giò hun khói này mặc dù mùi vị không tệ, nhưng ngày nào cũng ăn thì rất ngán, huống chi một mình tôi ngồi ở đây bưng một hộp ăn cũng mất hết hứng ăn rồi."
Diệp Gia Dĩnh lập tức khẩn trương, "Ngán? Vậy anh còn muốn ăn cái gì?" Trong lòng âm thầm cầu nguyện cũng đừng là thứ gì quá đắt.
Lý Hạo Nhiên không nói gì nhìn cô, nghĩ thầm theo đạo lý cô nên đáp lại rằng: một người ăn không vui, vậy chúng ta cùng ăn đi, liều mạng hỏi tôi muốn ăn cái gì làm chi, tôi cũng không phải là Ba Ni, coi việc ăn uống là ưu tiên hàng đầu.
Bên kia Diệp Gia Dĩnh lại rất không có đạo đức mà để ý tới ví tiền của mình nên trước tiên làm công tác tư tưởng cho Lý Hạo Nhiên, "Thật ra ăn càng nhiều loại thức ăn càng khỏe mạnh, ví dụ như rau cải, đậu hũ, nấm mèo, trứng gà, và những loại tương tự, anh nên ăn các loại cá, ngũ cốc cũng rất tốt, bây giờ ngũ cốc đang rất được chú trọng, mùi vị ngon lại bổ dưỡng, hôm nào rãnh tôi sẽ làm cho anh ăn."
Lý Hạo Nhiên, "Không cần làm phiền cô, đi ra ngoài ăn cũng được."
Diệp Gia Dĩnh lắc đầu liên tục, "Đừng, đừng, tôi tự làm tốt hơn."
Lý Hạo Nhiên buồn bực hỏi cô, "Vậy ngày nào cô rảnh?"
Diệp Gia Dĩnh bẻ ngón tay tính toán, "Hôm nay không được, buổi tối đồng ý ăn cơm tối xong đưa Ba Ni đến nhà An Tư Ý chơi; ngày mai cũng không được, tôi được sắp xếp lịch quay vào lúc năm giờ chiều, làm không tốt phải tăng ca; ngày mốt cũng không được, coi như kết thúc công việc sớm cũng phải đưa Ba Ni đi học vẽ tranh; ngày tê.... hình như cũng không được, cậu của Ba Ni muốn.... Aiz.... Tôi còn chưa nghĩ ra, ấy, anh đừng đi mà!"
Lý Hạo Nhiên tức giận quay đầu bỏ đi.
Diệp Gia Dĩnh nhìn bóng lưng cao lớn phóng khoáng của anh vừa rung động vừa tính toán: tối nay có thể về sớm một chút, làm chút gì cho Ba Ni ăn? Trẻ em cũng nên ăn nhiều ngũ cốc một chút, làm cháo ngô với vụn táo ta cho cậu nhóc đi, lần trước mua nhiều táo, thịt heo, nấu với cháo nhất định Ba Ni sẽ thích ăn.
Quay đầu phát hiện phụ tá Tiểu Dương đang dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô, buồn bực hỏi, "Làm gì nhìn tôi như vậy?"
Tiểu Dương rất khoa trương lắc đầu thở dài, "Chính tôi đang thương tiếc cho cái người vô duyên vô cớ mất một cơ hội đi ăn tối với đại minh tinh Lý. Đáng tiếc biết bao, phải biết rằng cơ hội như thế bao nhiêu người xếp hàng chờ cũng chờ không được."
Diệp Gia Dĩnh buồn rầu, "Tôi cũng không muốn vậy mà, cái này cũng do tôi mua rất nhiều hộp chân giò hun khói vô cùng đắt mới đổi được, vấn đề là mấy ngày gần đây tôi thật sự không rảnh!"
Nếu không phải Tiểu Dương xem mình bây giờ là phụ tá của cô thì đã muốn gõ cho cô một cái rồi, "Cô hai của tôi ơi, vậy cô cũng không cần nói thẳng ra như thế, cô trực tiếp hẹn đến cuối tuần không phải là được sao! Cô xếp người ta phía sau công việc bề bộn như vậy, người nào nghe xong có thể vui mừng được chứ?"
Diệp Gia Dĩnh tỉnh ngộ, "Đúng nha!" Vội vàng nhấc chân đuổi theo, "Hạo Nhiên! Hạo Nhiên! Tôi bỗng nhiên nhớ ra, tối nay sẽ làm món cháo ngô cho Ba Ni, anh đến ăn chung đi."
Lý Hạo Nhiên mếu máo, "Tôi không thích ăn cháo ngô."
Sau khi Diệp Gia Dĩnh được Tiểu Dương nhắc nhở, lần này thông minh hơn rất nhiều, lập tức đưa ra đề xuất mới, "Vậy tôi làm riêng cho anh một món anh thích ăn nhé?"
Lý Hạo Nhiên, "Không cần, tôi ăn giống Ba Ni là được rồi." Cúi người dán mặt đến trước mặt Diệp Gia Dĩnh, lộ ra một nụ cười chói mắt, "Tránh cho Diệp đại tiểu thư mệt nhọc."
Trên mặt Diệp Gia Dĩnh ửng hồng, kiên quyết ngăn lại xúc động muốn hôn lên gương măt này một cái, "....Không mệt nhọc...."
Buổi tối Diệp Ba Ni thấy mẹ cậu dẫn Lý Hạo Nhiên về thì rất vui vẻ, mặc dù trên khuôn mặt nhỏ vẫn không có cảm xúc, không có biểu lộ tình cảm gì lớn, nhưng lại lấy ra bánh Cookie đậu phụng của cậu trước, còn chia nước trái cây của cậu dùng để đãi khách, theo kinh nghiệm của Diệp Gia Dĩnh thấy thì chính là bày tỏ cậu rất hoan nghênh Lý Hạo Nhiên tới làm khách.
Cơm tối chuẩn bị cũng nhẹ nhàng, Chu Mai đã làm xong cơm tối cho Diệp Ba Ni, Diệp Gia Dĩnh chỉ cần nấu thêm một nồi cháo ngô vụn táo ta là được. Trên phương diện ăn uống Lý Hạo Nhiên cũng không xoi mói lắm, ăn chung một nồi cơm rang trứng với rau cải với Diệp Gia Dĩnh rất là vui vẻ.
Bây giờ Diệp Ba Ni lớn hơn một chút rồi, so với trước kia thay đổi tốt hơn, sinh lực cũng dồi dào hơn, chỉ cần không mưa, sau bữa cơm chiều sẽ không chịu ở lỳ trong nhà, luôn muốn đi ra ngoài chơi. Gần đây tương đối nhiều hoạt động muốn đi tới quảng trường gần đó trượt patin.
Bởi vì có Lý Hạo Nhiên ở đây, không tiện đến nhà An Tư Ý chơi, ăn cơm tối xong, Diệp Gia Dĩnh mặc cho Diệp Ba Ni một bộ đầy đủ nón bảo hiểm nhỏ, bao cổ tay, miếng đệm đầu gối, giày patin, trang bị thêm cho Lý Hạo Nhiên mũ lưỡi trai và khẩu trang, ba người cùng đi quảng trường gần đó.
Đúng lúc thời tiết không nóng không lạnh, trên quảng trường có rất nhiều người, có người sau bữa cơm chiều tới tản bộ, cũng có rất nhiều người mang con tới chơi.
Lý Hạo Nhiên rất hăng hái, anh cũng biết trượt patin, nhìn bầu trời tối dần, sau khi cảm thấy sẽ không có người có thể chú ý tới anh bèn tháo khẩu trang ra, mang giày patin Tiểu Lưu tạm thời đưa tới lượn quanh quảng trường cùng Diệp Ba Ni. Thỉnh thoảng còn muốn tăng tốc độ trêu chọc các bạn nhỏ xung quanh.
Diệp Gia Dĩnh tìm ghế dài ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn bọn anh chơi đùa, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với người mẹ trẻ tuổi ngồi bên cạnh cũng mang con tới chơi, chỉ chốc lát sau hai người đã trở nên hết sức thân thiết, từng người giới thiệu con của mình như số tuổi, giới tính, tên, đi học ở trường mẫu giáo nào, bình thường ăn cái gì, chơi cái gì, tham gia lớp năng khiếu nào, cho tới tuổi tác của mình, có phụ trách nội trợ trong nhà hay không, tới thẩm mỹ viện nào để làm tóc và làm đẹp, có luyện yoga hay không.
Diệp Gia Dĩnh mệt mỏi một ngày, ngồi ở đàng kia nhìn con trai chơi, nhân tiện tâm sự với người khác đối với cô mà nói rất là thư giãn, đang thoải mái, chợt thân hình Lý Hạo Nhiên nhanh nhẹn mang theo gió và tốc độ trượt tới đây, đỡ bả vai Diệp Gia Dĩnh cúi xuống, "Ngẩng đầu lên."
Diệp Gia Dĩnh nghe lời ngẩng đầu, "Anh...."
Muốn hỏi anh làm gì thế? Khuôn mặt tuấn tú trước mặt ở dưới ánh trăng nhìn hết sức động lòng người đột nhiên phóng đại, trên môi cảm thấy ấm áp, "Ôi...." Là bị Lý Hạo Nhiên cúi đầu không nói lời gì hôn lên.
Dường như Lý Hạo Nhiên rất vui vẻ, vô cùng nhiệt tình hôn cô một lúc thì trượt nhanh đi.
Anh không hổ là người tình đại chúng, chỉ một cái hôn nhìn như rất tùy ý cũng giống như mang theo hương thơm mê hoặc của hoa anh túc đang nở rộ, trong nháy mắt Diệp Gia Dĩnh cảm thấy hơi hoa mắt, chóng mặt, không biết người ở đâu.
Còn chưa tỉnh lại, thì đột nhiên có một cái tay nhỏ vịn đầu gối của cô, giọng nói mền mại của Diệp Ba Ni vang lên, "Mẹ, cúi đầu."
"Hả?" Diệp Gia Dĩnh nghe lời cúi đầu.
Mặt nhỏ non nớt của Diệp Ba Ni tiến đến gần, rất nghiêm túc ‘chụt’ một tiếng hôn lên mặt Diệp Gia Dĩnh một cái.
Sau khi Diệp Gia Dĩnh được Lý Hạo Nhiên hôn xong thì choáng váng, sau khi được con trai hôn xong thì tinh thần hưng phấn, khí lực dồi dào, sờ sờ gò má không nhịn được muốn bật cười, "Ba Ni, con làm gì thế, sao đột nhiên muốn hôn mẹ vậy?"
Diệp Ba Ni nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lên, trả lời ngắn gọn, "Chú ấy hôn, Ba Ni cũng muốn hôn." Ý này chính là chú Hạo Nhiên hôn, vậy con cũng muốn hôn mới được. Sau khi nói xong thì xoay người trượt đi. Mặc dù người cậu thấp, chân lại ngắn, nhưng phối hợp vận động rất nhịp nhàng, trượt patin rất nhuần nhuyễn, Lý Hạo Nhiên ở phía trước cố ý thả chậm tốc độ chờ cậu, trong chốc lát cậu đã đuổi kịp, hai người cùng nhau vẫy tay với Diệp Gia Dĩnh.
Người mẹ trẻ tuổi bên cạnh đang nói chuyện trên trời dưới đất với Diệp Gia Dĩnh bưng mặt thán phục, "Trời ạ! Chồng và con trai cô thật là đáng yêu! Hai người từ nước ngoài trở về sao, thật lãng mạn! Không được, cô không thể dẫn ông xã đến đây mỗi ngày, những người phụ nữ khác sẽ hâm mộ ૮ɦếƭ mất! ....Có phải anh ấy là người lai không, nhìn sườn mặt lập thể, còn trẻ đẹp như vậy.... Nhưng tôi nhìn thế nào cũng thấy anh ấy khá quen nha!"
Diệp Gia Dĩnh mỉm cười, vui vẻ hưởng thụ một chút cảm giác được người ta hâm mộ.
Những cơn gió nhỏ ôn hòa ban đêm thổi vào người có chút mềm mại, nhìn hai người một lớn một nhỏ cách đó không xa, mặc dù hình dáng không giống nhau, nhưng cũng có thể dùng từ đẹp mắt để hình dung bóng dáng của hai người, trong lòng lại vang lên một giai điệu ấm áp dễ nghe, đó là một bài tình ca cảm động lưu hành trên đường phố rất lâu trước kia khi ba mẹ cô còn sống khỏe mạnh, uyển chuyển du dương, nghe đến lòng người cũng sẽ nhẹ nhàng hơn mấy phần.
Về sau Diệp Gia Dĩnh thường xuyên nhớ tới, nếu không phải sau này vì vậy mà rùm beng lên rất nhiều chuyện rắc rối, lần này nên tính là lần đầu tiên hai người thuận lợi hẹn hò mới đúng. Mặc dù còn bị kẹp tiểu Diệp Ba Ni ở giữa, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào tới mức độ lãng mạn và vui vẻ của buổi hẹn hò. Thật sự rất có ý nghĩa kỷ niệm.