Phòng bệnh của Diệp Ba Ni rất lớn, có màu xanh da trời, trần nhà còn vẽ một bức tranh có sân cỏ, cây nhỏ, chú thỏ hái nấm vô cùng hoạt bát. Trên bệ cửa sổ là một hàng những chậu cảnh màu hình tròn, bên trong trồng những cây nhỏ mày xanh, bên tường để một cái giá đựng khung ảnh, cả phòng bệnh đều toát ra vẻ ấm áp lại thú vị dạt dào, không hề có cảm giác đang ở trong bệnh viện.
Diệp Ba Ni làm như không thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn mình chằm chằm, cái mặt than nhỏ cứ thế ăn hết ba chén cháo, sau đó ngoan ngoãn ngẩng mặt lên cho mẹ lau miệng. Sau khi ăn no chợt ngẩng đầu lên hỏi Hạ Vũ, “Viêm ruột thừa cấp - Acute appendicitis là gì?”
Hạ Vũ sững sờ một chút rồi lại suy nghĩ trả lời, “Viêm ruột thừa là một loại viêm, sẽ làm cho ruột thừa của con bị nhiễm trùng, bộc phát cấp tính sẽ bị đau bụng gay gắt, cần phải lập tức tới bệnh viện để khám.”
Diệp Ba Ni ra vẻ người lớn chỉ trích, “Không đúng,” sau đó lại giống như học thuộc lòng, dùng cái giọng trẻ con non nớt để nói cho anh biết, “Viêm ruột thừa là một loại đau bụng cấp, không rõ nguyên nhân, thường thấy ở trẻ con 5 tuổi trở lên, tỷ lệ phát bệnh ở người lớn thấp hơn, nhưng bệnh tình sẽ nghiêm trọng hơn, còn dễ bị viêm màng bụng và thủng ruột thừa, cho nên nhất định phải chú trọng!” Sau khi nói xong còn mở đôi mắt to đen nhánh lanh lợi nhìn anh, giống như có thể đọc từ ánh mắt đó một chút cảm giác thắng lợi.
Hạ Vũ há hốc mồm cứng lưỡi, “A… đúng là con giải thích chuyên nghiệp hơn chú một chút, nhưng mà cũng không thể nói là chú nói sai được.”
Diệp Gia Dĩnh buồn cười quay đầu sang chỗ khác, hai ngày nay cả bác sĩ và y tá đều tới phòng bệnh để kiên nhẫn giảng giải tới mấy lần về viêm ruột thừa đến rốt cuộc là như thế nào, lần nào Diệp Ba Ni cũng đều nghiêm túc nghe, đi qua còn có thể hỏi lần nữa, Diệp Gia Dĩnh cho là thằng bé muốn biết về bệnh tình của chính mình nên mới không ngừng hỏi lại, hóa ra lại là chuẩn bị cho Hạ Vũ. Quả là làm khó cho thằng bé đã sinh bệnh còn có tinh thần quan tâm tới chuyện này, kiên cường gánh một trách nhiệm lớn như vậy, có khi chính thằng bé cũng không rõ rốt cuộc là chuyện này có ý nghĩa gì.
Hạ Vũ bước tới trước, đi tới bên giường khom lưng nhẹ nhàng bẹo bẹo khuôn mặt nhỏ nhắn, “Ba Ni, con đã bị bệnh đến như vậy còn không quên tùy thời tùy chỗ làm khó chú! Không phải lần trước chúng ta chỉ tranh nhau một miếng củ sen thôi sao, sau đó chú đã nhường cho con còn gì, sao con vẫn còn mang thù như thế chứ?”
Diệp Ba Ni không hề đổi sắc mà ngửa về đằng sau, tựa vào mẹ đang nghỉ ngơi ở trên giường, không để ý tới Hạ Vũ nữa, Diệp Gia Dĩnh đệm thêm ở trong lòng, “Hừ, dù sao con vẫn thua!”
Hạ Tiểu Kỳ dùng ánh mắt vô cùng sùng bái để nhìn Diệp Ba Ni. Ở nhà, Hạ Vũ rất có uy. Trong nhà, thằng bé không sợ ba không sợ mẹ, ngay cả ông nội cũng không sợ, chỉ sợ chú của mình, không ngờ trên đời này còn có người dám làm khó chú của mình, thật là quá lợi hại!
Thăm hỏi Diệp Ba Ni một lúc thì Hạ Vũ phải đưa cháu trai về nhà, trên đường dì Mạc thử thăm dò, “Tiểu Vũ, cậu với tiểu thư Diệp và con trai của cô ấy rất quen thuộc sao? tiểu thư Diệp và cậu có quan hệ thế nào? Không phải gần đây cậu đang qua lại với tiểu thư Hoàng Tư Nhã của nhà họ Hoàng sao?”
Trên mặt Hạ Vũ mang theo nét cười, còn đang mải suy nghĩ thằng nhóc Diệp Ba Ni này thật là thú vị.
Người đàn ông 30 tuổi như anh, bình thường cũng không có hứng thú gì với trẻ con, ngay cả đối với cháu trai Tiểu Kỳ của mình cũng chỉ kiên nhẫn một chút. Lần này có thể cảm thấy yêu thích Diệp Ba Ni quả thật là không dễ dàng, nghĩ lại, đại khái là bởi vì Diệp Ba Ni chính là con trai của Diệp Gia Dĩnh, sau khi anh biết được Diệp Gia Dĩnh đã yên lặng làm cho anh nhiều thứ như vậy thì cảm giác ghét bỏ đối với Diệp Gia Dĩnh dần dần biến mất, cảm thấy cô thuận mắt hơn, cho nên cũng có hảo cảm hơn đối với con trai của người mình thấy thuận mắt.
Dì Mạc chờ mãi không thấy Hạ Vũ trả lời cũng có chút không vui, vỗ vỗ cánh tay của anh, “Tiểu Vũ, cậu bây giờ đã trưởng thành rồi, đã xa cách với dì luôn rồi, dì hỏi cậu cũng thèm trả lời!!”
“Không có, vừa rồi con nghĩ tới một chút chuyện khác.” Thái độ của Hạ Vũ rất là không để ý tới chuyện Hoàng Tư Nhã, “Dì à, tin tức của dì thật là nhanh nhạy, ngay cả Hoàng Tư Nhã cũng biết. Còn không phải là tại bà nội sao, lúc nào cũng nói là cái cô Hoàng Tư Nhã đó không tệ, nhất định muốn con tiếp xúc một chút, tới lui một thời gian, nếu như sau khi quen biết mà còn không thích thì bà cũng không ép buộc nữa, nhưng nếu như chưa thử đã vội cự tuyệt cô gái mà bà giới thiệu thì bà sẽ tức giận! Con đúng là chẳng còn cách nào khác, đành phải hẹn Hoàng Tư Nhã đi chơi hai lần. Con chẳng có hứng thú gì với cô ấy cả, chủ yếu là muốn đối phó với bà nội thôi.”
Nói xong mới nhớ tới bên cạnh còn có một cái tai nhỏ, lại gõ đầu Hạ Tiểu Kỳ một cái, dặn dò, “Lát nữa trở về không được nói lung tung với bà nội đấy.”
Hạ Tiểu Kỳ che đầu, rất muốn học theo thái độ vừa nãy Diệp Ba Ni đối phó với Hạ Vũ, giống như không nghe thấy cũng không để ý tới anh, đáng tiếc là không dám, không thể làm gì khác hơn đành phải buồn bực vâng một tiếng.
Vào lúc này thì dì Mạc cũng chẳng có hứng thú mấy đối với Hoàng Tư Nhã, bà vội vã muốn biết quan hệ của Diệp Gia Dĩnh và Hạ Vũ, vì sao con trai đã lớn như vậy rồi mà Hạ Vũ cũng không hề lộ ra một chút ý tứ gì.
“Vậy cậu và tiểu thư Diệp thì sao? Hiện tại tính là quan hệ gì?”
Hạ Vũ quan sát bà, “Quan hệ gì là sao? Chẳng có quan hệ gì. Dì à, lòng hiếu kỳ của dì cũng quá mạnh rồi.”
Dì Mạc bĩu môi, cho là Hạ Vũ không muốn bị mình tra hỏi.
Thầm nghĩ chẳng lẽ cậu ấy ghét bỏ thân phận của tiểu thư Diệp không thể lên được bàn tiệc, cho nên chỉ muốn lặng lẽ nuôi dưỡng cô ấy ở bên ngoài, không muốn để cho người khác biết về quan hệ của bọn họ.
Vừa nghĩ như thế, dì Mạc có chút bất bình thay cho bạn nhỏ Diệp Ba Ni đáng yêu vừa mới gặp.
Âm thầm oán giận, Hạ Vũ từ nhỏ tới lớn, rõ ràng là rất thông minh hiểu chuyện, vì sao lại làm xằng làm bậy đối với chính con trai của mình như vậy, cứ như vậy mà tùy tiện nuôi dưỡng con trai cùng với mẹ nó ở bên ngoài!!!
Cũng không nghĩ ra được, người phụ nữ chịu ℓàм тìин nhân của người khác có thể nuôi dưỡng trẻ nhỏ như thế nào đây?
Hạ Vũ đưa bọn họ về nhà, đêm đó liền ở lại nhà của ông nội, chưa trở về nhà của chính anh, dì Mạc bắt được cơ hội, sau bữa cơm chiều đã tới gõ cửa phòng Hạ Vũ, “Tiểu Vũ, cậu đừng chê tôi nhiều lời, tôi nghĩ tới nghĩ lui, càng cảm thấy cậu làm chuyện này là không đúng, cho nên nhất định phải tới nói chuyện với cậu!”
Hạ Vũ mở cửa cho dì vào, “Dì, dì phải nói với tôi chuyện gì?”
Dì Mạc nặng nề, “Tiểu Vũ, tôi lớn tuổi rồi, không hiểu rõ suy nghĩ của mấy người trẻ tuổi các cậu, có thể cậu sẽ cảm thấy mấy lời tôi nói ra quá cổ hủ, nhưng chuyện ngày hôm nay cho dù cậu có cảm thấy tôi phiền phức thì tôi cũng nhất định phải khuyên nhủ cậu!”
Hạ Vũ đang bận, kể từ khi tiếp quản bệnh viện thì luôn có một đống công việc, anh sẽ phải cùng lúc quản lý bệnh viện và công ty đầu tư của mình, rất nhiều chuyện không kịp tới công ty giải quyết đành phải để cho thư ký thu xếp thật tốt rồi email lại cho anh, anh sẽ phê duyệt qua email rồi gửi bản sao tới tất cả các bộ phận liên quan.
Nhưng mà dì Mạc đã làm cho nhà Hạ Vũ mấy chục năm, chẳng khác nào người nhà của anh, nói chuyện trịnh trọng như vậy, cho dù có bận rộn nữa thì Hạ Vũ cũng phải chăm chú lắng nghe một chút, “Dì à, dì nói đi.”
Dì Mạc tận tình khuyên nhủ, “Tiểu Vũ, những chuyện khác tôi sẽ không quản, cậu và vị tiểu thư Diệp kia thích làm gì thì là chuyện riêng của hai người, nhưng mà đứa trẻ thì tuyệt đối không thể nuôi ở bên ngoài! Nên suy tính cho tương lai của nó nữa! Tiểu Vũ, cậu đừng sợ phiền toái hay là do không lay chuyển được tiểu thư Diệp mà nuôi thằng bé ở bên ngoài, Ba Ni là con cháu nhà họ Hạ, giống như Tiểu Kỳ vậy, chỉ cần cậu mang thằng bé trở về, ông bà chủ nhất định sẽ nhận mà! Nuôi ở trong nhà giáo dục mới tốt, từ nhỏ đã sớm quen với hoàn cảnh, kết giao bạn bè cũng rất khác nhau, tốt hơn rất nhiều so với lúc ở bên cạnh tiểu thư Diệp!”
Ông bà chủ trong miệng bà chính là ông bà của Hạ Vũ, thân thể của cha Hạ Vũ không được khỏe, hàng năm đều cùng với mẹ anh điều dưỡng ở phía Nam, mọi chuyện trong nhà họ Hạ bây giờ đều do ông cụ Hạ định đoạt.
Hạ Vũ rùng mình, sắc mặt nghiêm túc, lẳng lặng nhìn chằm chằm dì Mạc.
Dì Mạc lại dốc lòng khuyên bảo, “Nếu cậu không muốn nói chuyện với ông bà chủ, vậy thì tôi nói thay cậu. Yên tâm, Ba Ni đáng yêu như vậy, cùng lắm thì lúc mới đầu bọn họ sẽ tức giận một chút, sau này gặp mặt chính là vui vẻ còn không kịp! Chính cậu có khi không nhận ra, tôi chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra, Ba Ni cực kỳ giống với cậu lúc còn nhỏ, nhất định ông cụ sẽ yêu thích.”
Trong lòng Hạ Vũ ầm ầm sốc, dì Mạc dám nói Diệp Ba Ni là con của anh! Lại còn rất giống anh lúc còn bé! Lời này nếu là người khác nói, nhất định anh sẽ không để ý, nhưng mà lời từ miệng dì Mạc thì khác, dì Mạc vẫn chăm sóc anh từ nhỏ tới lớn, rất nhiều thói quen nhỏ ngay cả anh cũng không để ý, nhưng dì Mạc đều nắm rõ hết thảy.
Hạ Vũ là người cực kỳ thận trọng, càng khi*p sợ thì càng duy trì sự bình thản, không hề biến sắc.
Mặc dù trong lòng đã ầm ầm sóng to gió lớn, nhưng ngoài mặt vẫn không đổi sắc, chỉ có ánh mắt là trở nên u ám một chút, nói với dì Mạc: “Dì à, dáng vẻ của Ba Ni cũng không giống con lắm, sao dì lại xác định nó là con của con?”
Dì Mạc rất từ ái trừng anh, “Chuyện như vậy cậu và cô tiểu thư Diệp kia dùng để lừa người ngoài thì còn được, tôi chính là người theo cậu từ bé tới lớn, hồi nhỏ bộ dạng cậu như thế nào tôi rất rõ ràng, ngay cả tư thế cầm cái thìa của Ba Ni cũng rất giống cậu lúc còn bé, sao tôi có thể không nhìn ra? Còn có cả nốt ruồi đỏ trên lưng của nó nữa, lúc mẹ nó xoa ngứa cho nó tôi đã thấy rõ cả, cùng một vị trí với nốt ruồi trên lưng của cậu. Chính cậu còn nói khẩu vị của nó với cậu y như nhau, khẩu vị của cậu tôi còn lạ chắc? Đúng là xảo quyệt mà! So với cậu chính là trò giỏi hơn thầy, lúc còn bé không có làm khó tôi và mẹ cậu, đến như vậy mà tôi còn không nhận ra thì quả là đã bị chứng mất trí nhớ của người già!”
Hạ Vũ, “Những chuyện này….” Mắt của dì quả là đủ sắc, anh đã gặp Diệp Ba Ni nhiều lần như vậy rồi, sao lại chưa từng nhìn thấy nốt ruồi đỏ trên lưng Ba Ni? Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, cho dù có thật sự nhìn thấy thì nhất định cũng không để ý, sao có thể lập tức liên tưởng đến nốt ruồi trên lưng mình được, dù sao thì làm gì có ai ngày ngày đi soi gương xem nốt ruồi trên lưng mình nó là cái dạng gì.
Dì Mạc nói chuyện không kiềm lại được, tiếp tục oán giận, “Cậu nói xem nếu như đem về một tiểu bảo bối như vậy thì ông bà chủ sao có thể không thích? Cậu thật đúng là, suy nghĩ kiểu gì thế! Con trai đã 4 tuổi rồi còn gạt người trong nhà! Sao lại cứ để thằng bé ở bên ngoài như vậy! Còn cho nó mang họ Diệp của mẹ! Như vậy sao được! Nên đổi lại đi! Đổi là Hạ Ba Ni! Đổi tuổi cho thằng bé lúc còn nhỏ thì tốt hơn, lớn lên sẽ quen biết nhiều người, nếu để cho thằng bé phải đổi họ, bạn bè xung quanh nó sẽ nghĩ như thế nào! Cậu nên nghĩ cho con trẻ một chút mới phải!”
Hạ Vũ lại một lần nữa được nhắc nhở, “4 tuổi…..”
Dì Mạc vẫn tiếp tục, “Trước tiên cậu nên mang thằng bé về đây chơi vài lần, từ từ để cho nó có thói quen thân thiết với người nhà. Về phần mẹ nó thì ……., cũng có chút không tốt lắm, có lẽ có thể nói chuyện với ông cụ một chút, để cho tiểu thư Diệp tới thăm con trai một tuần hai lần, hoặc là để cho tiểu bảo bối Ba Ni thỉnh thoảng tới ở nhà cô ấy, ở khoảng một tuần, như vậy thì tốt cho cả hai mẹ con, cũng không biết bà nội cậu có đồng ý như vậy hay không……..”
Hạ Vũ không nghe được dì thao thao bất tuyệt cái gì, trong đầu đều là bạn nhỏ Ba Ni mặt than, anh còn đang khi*p sợ đối với chuyện mình có thể đã có một cậu con trai 4 tuổi!
Diệp Gia Dĩnh ngồi bên giường bệnh chơi cờ nhảy với con trai, vừa đánh cờ vừa an ủi, “Có phải Ba Ni ở trong bệnh viện rất buồn bực hay không, đừng vội, bác sĩ nói ngày mai sẽ tới kiểm tra, nếu như không có vấn đề gì thì ngày mai sẽ được ra viện.”
Diệp Ba Ni, “Vâng.”
Diệp Gia Dĩnh ở chung với con trai đã sớm quen với mấy tiếng vâng của Diệp Ba Ni, cô chính là có bản lãnh nói mãi không ngừng, lại trấn an tiếp, “Mẹ cũng đã xin phép cho con nghỉ ở nhà trẻ rồi, lần trước cô giáo Triệu còn gọi điện hỏi thăm sức khỏe của con, còn kể là An Tư Ý cùng với Miêu Miêu đã liên tục hỏi cô ấy tại sao con không tới nhà trẻ, con xem bạn nào cũng nhớ tới con.”
Diệp Ba Ni, “Vâng.”
Diệp Gia Dĩnh, “Mẹ nói với cô giáo Triệu là con sẽ xuất viện ngay, nhưng còn cần ở nhà nghỉ ngơi một thời gian nữa, để cô ấy nói lại với An Tư Ý và Miêu Miêu là nếu như nhớ con thì có thể tới nhà chúng ta chơi.”
Diệp Ba Ni, “Vâng.”
Diệp Gia Dĩnh, “Mẹ đã bàn bạc với dì Chu Mai rồi, về sau dì ấy sẽ chỉ làm cho nhà mình thôi, như vậy thì trong nhà cũng có thêm người chăm sóc cho con cả ngày, mẹ cũng có thể yên tâm hơn nhiều.”
Diệp Ba Ni, “Vâng.” Chợt ngẩng đầu, “Mẹ thua.”
Diệp Gia Dĩnh đang mải nói chuyện nên không tập trung chơi cờ, cúi xuống xem xét, quả nhiên là thua, nhưng mà thua còn mừng hơn cả thắng, cười híp mắt khen ngợi, “Ba Ni thật thông minh, tiến bộ hơn rất nhiều so với lần trước.”
Đang nói chuyện thì ngoài cửa vang lên mấy tiếng gõ, Hạ Vũ mang theo cháu trai Hạ Tiểu Kỳ tới gần, “Hôm nay Ba Ni như thế nào rồi?”
Diệp Gia Dĩnh đứng lên, “Tốt hơn nhiều rồi, bác sĩ nói ngày mai thằng bé có thể ra viện, cảm ơn anh đã mang Tiểu Kỳ tới thăm nó.”
Hạ Vũ, “Vừa đúng lúc Tiểu Kỳ phải tới bệnh viện làm trị liệu, anh thuận tiện dẫn thằng bé tới chơi với Ba Ni một lát.”
Hạ Tiểu Kỳ sưng mặt tức giận, lúc cậu dẫn nó ra ngoài, rõ ràng còn nói là hôm nay rảnh rỗi, muốn dẫn nó ra ngoài chơi, sao lại tới bệnh viện để chơi chứ!
Nhưng mà nó vẫn rất hứng thú đối với Diệp Ba Ni, chạy tới bên giường, không nói chuyện nhảm, “Cậu biết chơi cờ nhảy?”
Diệp Ba Ni nói với mẹ nó trước, “Uống nước.” Sau đó nói với Tiểu Kỳ, “Ừ, cậu có chơi không?”
Hạ Tiểu Kỳ thật vui mừng nằm sấp xuống, “Mình chơi.”
Hạ Vũ cúi xuống xách cháu trai lên, đặt lên trên giường, “Cháu ngồi lên rồi đánh cờ, nằm ra đấy còn ra cái gì.” Thuận tay cũng chỉnh lại tư thế của Diệp Ba Ni, bởi vì vết mổ trên người thằng bé vừa mới tốt lên, cho nên động tác rất nhẹ nhàng, “Ba Ni cũng đừng ngồi nghiêng, lát nữa sẽ không thoải mái.”
Thân thể nhỏ bé giống như có ma lực, sau khi tiếp xúc khiến cho lòng bàn tay tê dại, đáy lòng xẹt qua một hồi rung động khó tả. Thuận thế cúi đầu, liếc nhìn tấm lưng trắng nõn của Diệp Ba Ni từ cái cổ áo rộng thùng thình, quả nhiên có một nốt ruồi đỏ.
Diệp Gia Dĩnh rót nước cho con trai, cũng rót cho vị khách nhỏ một ly nước trái cây rồi bưng tới, “Các con đừng chơi nữa, uống nước đã, uống xong rồi chơi tiếp.”
Diệp Ba Ni rất ngoan ngoãn bưng cái ly uống ừng ực ừng ực, Hạ Tiểu Kỳ mới từ bên ngoài vào trong viện, hơi nóng, cũng không khách khí, cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm lớn.
Hạ Vũ xoa đầu Diệp Ba Ni, lại vuốt vuốt tóc nó vài lần, “Khá lắm, xem bộ dạng này rất có tinh thần.” Giơ tay lên lại thấy giữa ngón tay còn vương mấy sợi tóc nhỏ mềm mại, “Nhưng mà hình như rất dễ rụng tóc.”
Diệp Gia Dĩnh hết sức đau lòng, “Đúng vậy, lúc bị ốm nặng một trận ai cũng đều như vậy cả, chờ khỏi hẳn rồi từ từ tẩm bổ thôi.”
Hạ Vũ, “Anh còn có chút việc cần phải làm, để Tiểu Kỳ ở chỗ này chơi một lát, anh chỉ đi nửa giờ thôi rồi sẽ quay lại đón nó, không sao chứ?”
Diệp Gia Dĩnh hết sức hoan nghênh người bạn nhỏ này tới chơi với Diệp Ba Ni, “Đương nhiên là không thành vấn đề.”
Hạ Vũ xoay người đi ra ngoài, từ trong túi áo lấy ra một cái phong bì sạch sẽ, nhấc vài sợi tóc trong tay lên, cẩn thận để không ᴆụng vào chân tóc, bỏ vào phong bì. Sau đó đi tìm chủ nhiệm Lâm - phụ trách khoa nhi, “Bệnh nhân phòng 301 là con trai của bạn tôi, anh tìm hồ sơ nhập viện của thằng bé cho tôi xem một chút.”
Chủ nhiệm Lâm cảm thấy đề nghị này của anh cực kỳ khó hiểu, muốn chiếu cố tới con trai của bạn thì cũng dễ lý giải, nhưng mà cần gì phải xem bệnh án, xem hồ sơ nhập viện làm gì? Phía trên không phải chỉ ghi mỗi tên họ đứa trẻ, ngày tháng năm sinh, địa chỉ và vài thông tin về cha mẹ hay sao?