Có lẽ do ông Hạ cảm thấy rất áy náy đối về chuyện dây dưa tiền lương với Diệp Gia Dĩnh, nên ngày hôm sau bảo dì Vương trực tiếp cầm tiền mặt đến đây.
Dì Vương làm việc cẩn thận, cầm một phong bì dày cộm đưa cho Diệp Gia Dĩnh: "Cô Diệp, chỗ này tròn bảy nghìn đồng, cô xem kỹ một chút, nếu đúng như vậy, thì viết giúp tôi cái biên nhận."
"Bảy nghìn đồng?" Diệp Gia Dĩnh sửng sốt: "Ông Hạ đưa nhiều hơn rồi, lúc đó tôi đã cùng ông ấy thoả thuận tiền lương một tuần. Một tuần là hai nghìn, tôi làm ở chỗ các dì tổng cộng mười bảy ngày, tính ra phải là bốn nghìn tám trăm năm mươi bảy đồng."
Dì Vương nghe cô tính toán chi li đến tận số lẻ, cảm thấy có phần buồn cười: "Tính kỹ như vậy làm gì, con người cậu Hạ rất rộng rãi, khi chúng tôi tính tiền đều tính tròn đến số nguyên." Ngừng lại một lát giải thích: "Chuyện lần này có chút hiểu lầm, ông Hạ và cậu Hạ đều vì muốn giải quyết vấn đề trong nhà không có ai nấu cơm. Cuối cùng khi cô đi rồi trong nhà vẫn không có ai nấu cơm, cậu Hạ tưởng rằng công việc của cô chưa hoàn thành, cáu gắt giữa chừng vung tay mặc kệ, bỏ đi, cho nên mới nói với ông Hạ là đừng thanh toán tiền lương."
Diệp Gia Dĩnh nghe vậy thì ngạc nhiên: "Giải thích một chút không được sao?"
"Đúng vậy, chẳng qua gần đây cậu Hạ rất bận rộn, hình như đang ký một hợp đồng lớn với công ty bên Singapore, mỗi ngày về nhà đều im lặng một mình ở trong phòng sách làm thêm giờ đến tận đêm khuya. Ông Hạ không tìm được cơ hội từ từ nói rõ với cậu ấy, mỗi lần chỉ nói được hai câu đã bị đuổi ra ngoài, đêm qua kiên quyết chờ đến tận mười hai rưỡi mới bắt được một cơ hội vào phòng sách nói rõ ràng. Thật ra con người của cậu Hạ rất tốt, cô cũng đừng vì chuyện này mà có thành kiến với cậu ấy." Dì Vương giống ông Hạ, đều là người làm lâu năm cho nhà họ Hạ, lúc nói chuyện cực kỳ bênh vực Hạ Vũ.
Diệp Gia Dĩnh nhún nhún vai, không phải cô có thành kiến với Hạ Vũ, mà là Hạ Vũ có thành kiến sâu sắc với cô mới đúng. Cho nên lại không phân biệt tốt xấu, chỉ nghe qua sự việc đã lập tức cho rằng tính cách Đại tiểu thư của cô nổi lên, xảy ra chuyện thì làm một nửa rồi mặc kệ chạy lấy người.
"Làm tròn thành số nguyên cũng chỉ đến năm nghìn đồng, không cần nhiều như vậy." Diệp Gia Dĩnh không muốn tự dưng được hưởng lợi của người khác: "Dì Vương, như vậy đi, tôi lấy năm nghìn, còn lại dì mang về."
Dì Vương xua tay: "Cô nghe tôi nói hết đã, ý của ông Hạ là mấy ngày nay làm phiền lúc cô dạy nấu ăn cho tôi thì làm thêm một phần, tôi gói mang về. Cô cũng biết, gần đây cậu Hạ bận rộn như vậy, luôn không ăn ngon miệng, người gầy hẳn đi, tôi và ông Hạ nhìn mà thấy lo lắng, chỉ có thể nghĩ ra cách ngu ngốc ấy để tạm thời ứng phó. Hai nghìn tệ này coi như là tiền mua đồ về nấu thức ăn đi. Ông Hạ nói đây là của một tuần, tuần sau đưa sau."
Nói đến đây thì cho Diệp Gia Dĩnh xem hộp giữ nhiệt lớn nhỏ mà bà mang theo, cùng ấm giữ nhiệt: "Cô xem, ngay cả hộp cơm tôi cũng mang đến rồi."
"Này...." Diệp Gia Dĩnh do dự.
"Cô Diệp, cô cứ coi như là giúp tôi và ông Hạ đi." Dì Vương cười xoà.
Dì đã nói như vậy, Diệp Gia Dĩnh nghĩ rằng làm nhiều ra một phần cho dì gói mang về cũng không phải là chuyện lớn gì, nên đồng ý. Chỉ mong dì Vương có thể chăm chỉ hơn Sally, học hơn một tuần là có thể xong, cô lập tức có thể đem chuyện phiền toái này vứt đi.
Chẳng qua kế hoạch đúng là như vậy, nhưng bắt đầu thực hiện đã có khó khăn.
Sau khi dạy được hai ngày, Diệp Gia Dĩnh mới hiểu được, vì sao lúc ấy ông Hạ bảo Sally học nấu ăn cùng mình mà không bảo dì Vương nhìn có vẻ tin cậy hơn đến học.
Dì Vương này vốn là người trời sinh không giỏi nấu ăn, hoàn toàn không thể hiểu rõ cách dùng lửa cho một món ăn: xào một phút và xào hai phút có khác biệt lớn như thế nào, chẳng trách đến thời điểm thật sự không có cách nào khác mới tìm đến cô!
Diệp Gia Dĩnh có phần lo lắng thay dì: "Dì Vương, làm như vậy không được đâu! Không nói đến chuyện mỗi ngày dì gói mang về, chỉ có thể mang thịt kho tàu và thức ăn cách thuỷ về thôi, những cái khác lại không biết dùng lửa thế nào, thời gian lâu sẽ rất nhàm chán. Dù không sợ nhàm chán nhưng tôi cũng không có thời gian, bây giờ tổ diễn viên của chúng tôi vừa bắt đầu ghi hình phim mới, nếu tôi không có việc gì, tôi có thể về nhà nấu cơm đúng hẹn, tiện tay chỉ dạy cho dì. Chờ vài ngày nữa tôi phải quay phim, tôi sẽ không dám chăc chắn có thể về nhà nấu cơm đúng giờ, đến lúc đó con tôi còn có thể cố chịu đựng một chút, không kịp nấu ăn tôi thì nấu cho bé một bát mỳ sườn. Còn dì chắc không thể mang một bình mỳ toàn nước về chứ? Mỳ ngâm trong nước nóng mấy chục phút đến khi mang về nhất định cậu Hạ sẽ không chịu ăn!"
Dì Vương cũng rất lo lắng: "Đúng vậy, tôi cũng hiểu là không được, nên ông Hạ mới vội vàng tìm người như vậy, muốn tìm một đầu bếp có thể dễ dàng nói chuyện, hợp yêu cầu đã khó khắn lắm rồi. Mấy ngày nay ông Hạ cuống cuồng đến mức lưỡi nóng nổi mụn rồi!"
Diệp Gia Dĩnh thấy thái độ làm người của ông Hạ rất phúc hậu, dì Vương luôn luôn khiêm nhường với mình, đã không còn tức giận, nghĩ cách giúp bọn họ: "Nhà dì không nên đòi hỏi có trình độ khó cao đối với món chính, muốn thuê một đầu bếp thật ra cũng không khó lắm, quan trọng nhất là phải nói rõ yêu cầu. Tôi đoán cậu Hạ sẽ không kiên nhẫn đi đến phòng bếp xoi mói từng món một, vấn đề là món ăn phải thanh đạm, cho nên ăn không vừa miệng chỉ có thể đổi người. Như vậy đi, tôi viết giúp hai người những việc phải chú ý kỹ càng, dì bảo ông Hạ đi mời người chuyên nghiệp một chút, tốt nhất là những người đã học qua trường học nấu ăn, để người đó thấy yêu cầu trước, sau đó mới nấu ăn, chắc là không tệ lắm.”
Dì Vương mừng rỡ, “ Thật sao, vậy thì tốt quá, cô Diệp đúng là đã làm phiền cô! Nếu khi về có thể thuê được người thích hợp, tôi cùng ông Hạ đều rất biết ơn cô.”
Diệp Gia Dĩnh không cần bọn họ biết ơn, chỉ mong bọn họ nhanh chóng tìm được đầu bếp thích hợp là được, gần đây mỗi ngày trong nhà đều có người ngoài, ngay cả Ba Ni cũng có phần không vui.
Mặc dù dì Vương cực kỳ thích Diệp Ba Ni, lần nào cũng khiến bé cười còn cho bé cây dâu nhỏ. Nhưng gần đây Diệp Gia Dĩnh không hay nói chuyện với con trai, ngay cả lúc nhào mỳ hoặc bóc hạt đậu cũng nói hoa mỹ là để Diệp Ba Ni giúp dỡ, nhưng thật ra là xóa bỏ tất cả hoạt động vui chơi của bé, chỉ có thể cho bé xem tivi. Cho nên tiểu tử kia đang giả vờ bình tĩnh, che giấu không kiên nhẫn.
Diệp Gia Dĩnh làm việc rất nghiêm túc, hơn nữa còn hi vọng nhanh chóng giải quyết phiền toái này, lập tức làm thêm cả đêm, viết viết xóa xóa đến tận nửa đêm, dựa theo khẩu vị của Diệp Ba Ni viết ra một loạt các điều cần chú ý trong nấy ăn cực kỳ đầy đủ đưa cho ông Hạ, mong ông ấy có thể nhanh chóng tìm được người thích hợp.
Ngày hôm sau mang theo hai con mắt thâm xì đi trường quay, bị nhân viên trang điểm Lưu Na phàn nàn một trận, cô như vậy sao có thể trang điểm? Biết rõ hôm nay cô phải lên hình mà tối hôm qua còn thức đêm! Cái phiền phức lớn thế này, muốn dùng kem che khuyết diểm và phấn nền che đi đôi mắt thâm, cũng phải tốn không ít thời gian trang điểm.
Đúng lúc Tô Hữu San đứng bên cạnh, ra vẻ ngoài cười nhưng trong không cười: “ Ngay cả đạo diễn Khương cũng nói qua nhiều lần là hình ảnh của Diệp Gia Dĩnh rất tốt cho nên người ta có cái tự tin ấy, không nghỉ ngơi cũng không sao, có đôi mắt thâm càng thêm đẹp.”
Diệp Gia Dĩnh cảm thấy tranh cãi cùng Tô Hữu San chẳng có ích gì, hao tâm tổn sức còn không được lợi gì, hao tâm tốn sức còn không được lợi gì, vì thế thản nhiên liếc xéo một cái, không quan tâm đến lời cô ta, cười cười với nhân viên trang điểm: “ Nân, kỹ thuật của cô tốt như vậy, vẫn đề mắt thâm nhỏ nhặt đó còn không phải dễ như trở bàn tay sao, hai lần trước đã giải quyết xong rồi. Lần lên hình hôm nay là giữa chừng thêm vào, lúc trước tôi không biết, nếu sớm biết vậy chắc chắn sẽ không thức đêm.”
Vận may của Diệp Gia Dĩnh không tệ, cảnh tiếp thao cô đóng vai Văn Vi cố gắng lấy can đảm đi tỏ tình với nam chính thứ hai Hoắc Triệu Minh, kết quả là bị đối phương dùng thái độ ngạo mạn từ chối.
Sau khi Diệp Gia Dĩnh trang điểm, sắc mặt vẫn có phần suy sụp tinh thần, được đjao diễn cho là biểu hiện nhập vai chẳng những không bất mãn mà ngược lại còn khen người cô hai câu.
Tô Hữu San đứng một bên tức giận dến nỗi ra sức cắn môi, nếu không phải có Trịnh Dụ Hoa nhắc nhở cô ta, chắc chắn cô ta sẽ cắn đến khi môi mình hằn rõ hai dấu răng.
Đến lúc kết thúc công việc vào buổi chiều, phó đạo diễn Vương trưng ra kiểu cười híp mắt thường ngày của ông, đi tới nói chuyện với Diệp Gia Dĩnh, “ Tiểu Diệp à, tôi cho cô biết một tin tốt, cùng một tin xấu, cô muốn gnhe tin nào trước?”
Diệp Gia Dĩnh còn chưa trả lời, chị Cố tính tình thẳng thắn đã nói: “ Phó đạo diễn Vương thật phục anh có thể nghĩ ra cách này, lại còn nói một tin tốt, một tin xấu nữa chứ! Loại chuyện này mà cũng dùng cách nói hoa mỳ như thế, cuối cùng là chuyện gì vậy?”
Phó đạo diễn Vương rung đùi đắc ý: “ Bời vì phản hồi người xem đối với nhận vật Triệu Minh đóng không tệ, mặc dù là một nhân vật phản diện, nhưng khán giả, đặc biệt là những nữ sinh trẻ tuổi đều cho là rất có cá tính. Cho nên cấp trên quyết định cho anh ta thêm thời gian diễ, mà Tiểu Diệp cũng liên quan nhiều đến vai diễn của anh ta, cho nên tiện thể thêm đất diễn cho Tiểu Diệp.”
Đây đối với Diệp Gia Dĩnh mà nói thì là một tin tốt, diễn thêm cũng có nghĩa tiền lương của cô tăng theo, trong lòng không khỏi phấn chấn hơn, nhưng vẫn nhớ rõ câu nói vừa rồi của phó đạo diễn Vương, cẩn thận hỏi: “ Vậy còn tin xấu kia thì sao? Là cái gì?”
Phó đẹo diễn Vương cầm kịch bản trong tay đưa cho cô: “ Sau này phần diễn thêm của cô có vẻ khó hơn, cô nên chuẩn bị thật tốt.”
Diệp Gia Dĩnh cầm kịch bản tìm một chỗ yên tĩnh, ngồi xuống mở ra xem qua, một lát sau đã cảm thấy phó đạo diễn Vương nói đây là tin xấu cũng không quá khoa trương. Phần diễn thêm sau này của cô quả thật có phần khó diễn với một diễn viên nghiệp dư.
Vì biên kịch muốn ℓàм тìин tiết bộ phim phải liên tục khó khăn trắc trở, khiến người xem nhiều hơn, cố ý khiến cô và Hoắc Triệu Minh diễn một đoạn tình cảm vô cùng rắc rồi: Sau khi nam chính thứ hai chịu đựng sự coi thường nữ chính thì bị kích thích, đúng lúc đó gặp được nữ phụ thứ tư tự mình dâng lên tận cửa. Trong lúc âm kém dương sai, say rượu nhận nhầm người, dây dưa như có như không, dựa vào ý muốn phát tiết và các yếu tố linh tinh khác thúc đẩy, hai người xảy ra một đoạn tình cảm mãnh liệt trong bồn tắm xa hoa nhà nhân vật nam, từ đó về sau nhân vật nữ Diệp Gia Dĩnh đóng lập tức không thể cứu chữa được, rơi vào lốc xoáy tình yêu và ghen tuông. Cuối cùng không thể rút ra nữa, làm ra đủ loại chuyện độc ác điên cuồng hơn cả lúc trước, nhanh chóng dẫn đến nội dung bộ phim.
Diệp Gia Dĩnh nhìn cái đoạn tình cảm mãnh liệt trong bồn tắm lớn kia thì ngẩn người ra: Cái này phải diễn thế nào đây!
“ Ồ, cô đã nhận được kịch bản mới rồi” Hoắc Triệu Minh không biết đã tới đây từ lúc nào, Diệp Gia Dĩnh đang hết sức chăm chú đọc kịch bản, nên không phát hiện ra.
“ Cảm thấy phần diễn mới thêm vào thế nào?” Tâm trạng của Hoắc Triệu Minh hẳn là rất tốt, trên mặt nở nụ cười khó thấy.
“ Độ khó rất lớn.” Diệp Gia Dĩnh thành thật thừa nhận, xoa trán: “ Xem ra tôi phải tìm người dạy thôi.”
Hoắc Triệu Minh cười đến gập cả eo, tiến lên cạnh cô cùng xem kịch bản trong tay Diệp Gia Dĩnh: “ Đoạn này à! Đối với người mới vào nghề như cô đúng là có phần khó, tôi có thể luyện tập với cô.”
Diệp Gia Dĩnh cảm thấy anh ta lại gần mình quá, dường như mặt sắp chạm vào nhau, có phần không được tự nhiên, lập tức lùi về phía sau một chút, nghiêng mặt nói chuyện với anh ta: “ Ngại quá, làm phiền anh nhiều rồi.”
Hoắc Triệu Minh cũng nghiêng mặt qua, nhưng vẫn cách gần như thế, tuy vẻ mặt cực kỳ tự nhiên, nghiêm túc nói với cô: “ Không thể nói vậy được, nếu đến lúc quay phim mà cô vẫn chưa diễn tốt, liên tục làm cho đạo diễn ngừng máy, vậy thì cũng phiền hà đến tôi.”
Diệp Gia Dĩnh nghĩ lại cảm thấy cũng đúng: “ Vậy tập thế nào?”
Hoắc Triệu Minh đang định trả lời, giọng nói của Lý Hạo Nhiên đã vang lên ngay sau lưng bọn họ: “ Diệp Dĩnh, cô đang xem cái gì cùng Hoắc Triệu Minh thế?”
Vì Lý Hạo Nhiên đang tức cô, đã vài ngày làm như không thấy Diệp Gia Dĩnh, bây giờ đột nhiên chủ động đến đây nói chuyện, khiến Diệp Gia Dĩnh có phần cảm thấy thật sự kinh ngạc, vội quay đầu lại: “ Chúng tôi đang bàn với nhau chuyện luyện tập trước khi quay phim.”